Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 8: Nhận Điều Trị

Bố Thần Hi nhận ra rằng, dù hắn có làm gì đi nữa, người ta vẫn sẽ nói những gì họ muốn nói. Mặc dù trước đây, hắn đã gặp không ít rắc rối vì gương mặt này, nhưng ở một số khía cạnh, nó cũng mang lại cho hắn một số thuận lợi.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, đến lúc đó mình sẽ giải thích với người ta, nếu cậu thật sự không muốn bôi thuốc thì thôi, không cần bôi." Phong Linh vẫn giữ vẻ mặt hạ thấp, có chút cầu xin, ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía Bố Thần Hi lại mang theo sự chỉ trích.

"Thôi, lần này tôi thực sự bôi thuốc, cậu giờ đã khác rồi, không cần phải quan tâm đến mấy chuyện này, cậu giải thích, tôi càng không nói rõ được, cậu hãy hãy chuẩn bị cho việc thay bộ phận cơ thể nhân tạo đi, những chuyện khác không cần lo." Bố Thần Hi cảm thấy, thực ra Phong Linh không muốn mình bôi thuốc, có phải sợ mình cướp mất ánh hào quang của cậu ta không? Nhưng giờ cậu ta đã là tâm điểm của mọi ánh nhìn rồi.

"Xin lỗi, là do tôi gây rắc rối cho cậu." Ngay khi Phong Linh vừa nói xong, vài nhân viên bên cạnh lập tức tiến lên an ủi cậu ta, bảo rằng không sao cả, đừng buồn, Bố Thần Hi sẽ không để tâm đâu, những người trên mạng không hiểu biết nên mới nói lung tung, bảo cậu ta đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng.

Bố Thần Hi ngồi một bên ăn sáng, nghe những người xung quanh nói chuyện an ủi Phong Linh, thì cảm thấy có ai đó vỗ vai mình, hắn quay lại thì thấy vẻ mặt đen sì của Phong Tề đứng sau lưng, anh ta vốn đã cao lớn, giờ lại phải ngẩng đầu nhìn, càng khiến người khác cảm thấy áp lực.

Vừa thấy Bố Thần Hi đứng dậy, người này đã không khách khí kéo hắn ra ngoài.

Ở phòng khách, Bố Thần Hi không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nên dù bị kéo đi cũng không phản kháng. Ra ngoài rồi, hắn không chịu nữa, liền vùng ra khỏi sự kìm kẹp của Phong Tề, động tác của hắn rất nhanh, vô cùng linh hoạt, khiến Phong Tề nhướng mày, là một cường giả cấp S, rất ít người có thể thoát khỏi tay anh, huống chi đối phương nhìn có vẻ chỉ cần một cái đẩy là ngã.

Lần đầu gặp mặt, người này đã chạy thoát khỏi tay lính của mình, lúc đó anh chỉ nghĩ là do yếu tố bên ngoài can thiệp, hóa ra không phải sao?

Vận động một chút cổ tay, Bố Thần Hi giữ khoảng cách với người này.

"Khả năng không tệ." Bố Thần Hi bị câu này chọc cười, người này lại có thể nói ra những điều không liên quan đến Phong Linh?

"Cho dù vào trường quân sự, tiết học đầu tiên cũng là tuân thủ mệnh lệnh, còn bây giờ, trách nhiệm của cậu là phải an ủi giống người Trái Đất." Giọng điệu của anh ta có vẻ nhẹ nhàng hơn những gì Bố Thần Hi tưởng tượng? Hắn còn tưởng sẽ dùng bạo lực để áp chế mình.

"Tôi không chọc giận cậu ta? Thậm chí là cậu ta mở tin tức, tự hỏi ý kiến của tôi, rồi tự thấy tôi khó chịu, tôi thậm chí còn chưa mở miệng, cả đám người cứ nói lảm nhảm về tôi." Hắn thật không thể tưởng tượng được, nhân vật chính trong một cuốn sách lại như thế này?

Nhận ra cảm xúc của mình không ổn định, Bố Thần Hi hít sâu vài hơi, suy nghĩ một chút, nếu đây chỉ là một cuốn sách, thì nhân vật chính kỳ quặc chẳng phải rất bình thường sao? Coi như là một trò chơi, cậu ta là một NPC khá "trà xanh" thích nói bóng gió, chỉ cần thuận theo là được! Nghĩ thông suốt, nét tức giận trên mặt Bố Thần Hi cũng giảm bớt.

"Thôi được! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm theo những gì anh nói! Anh là đúng! Ngoài cơn đau trên cơ thể, những thứ khác tôi đều có thể chịu đựng!" Mây mù tan biến, hắn cũng không định ở lại lâu, làm xong nhiệm vụ là có thể về, tại sao phải nghĩ nhiều như vậy?

Phong Tề đã huấn luyện nhiều binh lính, những người không nghe lời không phải chưa thấy, anh ta nhìn bóng dáng Bố Thần Hi đi về phía phòng khách, thầm nghĩ tốt nhất là sau này đừng để mình gặp lại, nếu không chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Khi Bố Thần Hi quay lại, Phong Linh đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ mọi người đưa vào phòng phẫu thuật.

Cuộc phẫu thuật được sắp xếp trong viện nghiên cứu, Bố Thần Hi theo nhân viên đi thay đồ bảo hộ vô trùng, Phong Linh giờ đã được gây mê, lúc này đã mất ý thức. Là một thanh niên có sức khỏe tốt, Bố Thần Hi hiếm khi vào bệnh viện, chưa nói đến việc phải trải qua một ca phẫu thuật lớn như thế này.

Bác sĩ phẫu thuật là một cường giả cấp SS, cẩn thận rạch mở ngực Phong Linh, vừa mới đây thôi, Bố Thần Hi còn đang quan sát xung quanh, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, nhịp tim của hắn không thể kiểm soát mà đập mạnh.

Trong không khí có chút mùi tanh ngọt, khiến hắn cảm thấy buồn nôn, dù bác sĩ phẫu thuật nhanh chóng, Bố Thần Hi vẫn rõ ràng thấy toàn bộ quá trình, khi trái tim nhân tạo được lấy ra, hắn không nhịn nổi mà cảm thấy buồn nôn, sự co bóp nhanh chóng của dạ dày khiến hắn phải tránh sang một bên.

Những nhân viên trên bàn phẫu thuật rõ ràng không ngờ rằng sẽ có người phản ứng mạnh mẽ như vậy trước ca phẫu thuật. Trong số các nhân loại tinh tế, ai cũng đã trải qua ít nhất năm lần phẫu thuật, để giúp họ nhanh chóng thích nghi, hầu hết mọi người sẽ được dạy về điều này sau khi vào học.

Phong Linh là một giống người Trái Đất, họ có thể hiểu nỗi sợ hãi của hắn, nhưng Bố Thần Hi, một người cấp B, người sẽ phải ra chiến trường trong tương lai, sao lại có phản ứng sinh lý mạnh mẽ như thế này?

Vì sợ làm ô nhiễm bàn phẫu thuật, Bố Thần Hi khôn ngoan ngồi xuống bên cạnh thùng rác, cảm nhận được ánh mắt theo dõi. Khi hắn ngẩng đầu lên, thấy một nhóm các chàng trai và cô gái đẹp đang nhìn mình bên ngoài tường kính, trong đó có một người đàn ông nổi bật luôn dõi theo tình hình trong phòng phẫu thuật, như thể mọi thứ vừa diễn ra không thể khiến anh ta chuyển sự chú ý.

Nghĩ đến cảnh tượng ngượng ngùng vừa rồi bị tất cả mọi người thấy, Bố Thần Hi không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn dịch sang một bên, cố gắng không để mình quá nổi bật. Toàn bộ ca phẫu thuật chỉ kéo dài một giờ, sau khi kết thúc, bàn phẫu thuật tự động biến thành kho đông lạnh.

Phong Linh, người có vóc dáng không phải là nhỏ bé, nằm trong kho đông lạnh trong suốt, màn hình lớn hiển thị các dữ liệu của cơ thể cậu ta. Ánh mắt của mọi người đều dồn vào màn hình, họ háo hức muốn biết thêm về giống người Trái Đất, những cường giả này, Bố Thần Hi gần đây đã thấy trên tin tức, mỗi người đều là những gương mặt quen thuộc.

Nhìn vào kho đông lạnh trước mặt, Bố Thần Hi nghĩ đến cái ở ngoài đại sảnh, khá giống với cái này. Có lẽ giống người Trái Đất ngày đó cũng như Phong Linh, nằm trên bàn phẫu thuật.

Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Bố Thần Hi cùng với nhân viên đi ra ngoài, vì tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh, hắn có chút mơ màng và không để ý rằng người đứng trước mặt chính là nhân vật mà hắn muốn tiếp cận nhất.

"Muốn vào học viện quân sự thì thể chất của cậu cần cải thiện thêm. Tôi không thích một người trông như chưa đủ tuổi thành niên xuất hiện trên chiến trường." Bố Thần Hi nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy nam chính lần này đã thay bộ quân phục chính thức, dù vậy vẫn không thể che giấu được vẻ nghịch ngợm trên người anh ta. Dù giọng điệu không thân thiện, nhưng đây thực sự là nam chính! Tất cả đều có thể được tha thứ.

Thanh tiến độ trong đầu Bố Thần Hi tăng lên 1% khi thấy người này, điều này khiến hắn hơi bất ngờ, hắn luôn cảm thấy rằng khi tiếp cận người này, tiến độ tăng lên không chỉ có vậy.

"Chỉ là nhìn trẻ hơn thôi, tôi cũng khá nhanh nhẹn." Bố Thần Hi đối diện với ánh mắt đánh giá của người kia, không có chút ý định lùi bước.

"Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ màn thể hiện của cậu." Tô Vân Tranh nở một nụ cười thoải mái, trước khi rời đi, anh ta dùng tay che mặt bên phải của Bố Thần Hi, Bố Thần Hi rõ ràng thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

"Đáng tiếc, nếu như giống người Trái Đất là cậu thì..."

"Báo cáo, thượng tá! Thống lĩnh có việc tìm anh!" Giọng nói mạnh mẽ của một người đàn ông khiến Tô Vân Tranh ngừng lại câu nói phía sau.

Để quan sát tình hình sau phẫu thuật, Phong Linh phải đợi đến ngày mai mới có thể trở về căn nhà nhỏ, cậu ta tỉnh lại sau hai giờ, Bố Thần Hi không khỏi cảm thán, công nghệ y tế ở tinh tế, một ca phẫu thuật lớn như vậy ở đây lại là chuyện bình thường.

Nghe Phong Linh hơi yếu ớt, đang nói với vài người bên cạnh thuộc Hiệp hội Bảo vệ Giống người Trái Đất về cảm giác hiện tại, biểu cảm thương xót của họ hiện rõ trên mặt, trông có vẻ buồn hơn cả Phong Linh, người vừa trải qua phẫu thuật.

Bố Thần Hi không thể chen vào, sau khi nói một câu với nhân viên bên cạnh, hắn rời đi. Bây giờ là 8 giờ rưỡi tối, một nửa số người trong viện nghiên cứu đang quây quần quanh Phong Linh, nửa còn lại đang làm thêm giờ nghiên cứu dữ liệu mới nhận được, khoang ngủ trống rỗng trong đại sảnh, sau khi xung quanh đã tắt đèn, trông có chút đáng sợ. Nếu hắn là người Trái Đất bị nhốt ở đây để lên bàn phẫu thuật, chắc chắn sẽ bị dọa chết, đây thật sự là một tình huống kinh dị?

"Có vẻ như cậu rất quan tâm đến cái khoang ngủ này?" Giọng nói quen thuộc phá vỡ những suy nghĩ của Bố Thần Hi.

"Tôi chỉ thấy, đêm nay trông có chút đáng sợ." Bố Thần Hi vừa quay lại đã thấy người đàn ông vừa lại gần lùi lại một bước.

Bố Thần Hi vô thức sờ lên mặt bên phải, không chỉ người khác mà đôi khi chính hắn nhìn thấy mình trong gương cũng bị dọa cho giật mình, lúc mới bị thương, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật mình bị biến dạng, dù cho hắn tin tưởng mình sẽ trốn thoát khỏi đây. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như hắn trở về, thì vết sẹo này có đi theo không nhỉ?

"Xin lỗi, tôi..." Người đàn ông cảm thấy rất áy náy về hành động vừa rồi của mình.

"Không sao, không còn sớm nữa, tôi về nghỉ đây, nếu Phong Linh cần tìm tôi, có thể liên lạc bất cứ lúc nào."

Bố Thần Hi nói xong liền quay người rời đi, vừa đi vừa sờ lên vết sẹo gồ ghề, ít nhất cũng bằng một nửa bàn tay, vì là bỏng nên trông càng đáng sợ hơn.

Về đến phòng của mình, Bố Thần Hi đã tìm hiểu kỹ về việc vết sẹo hồi phục, trên đó nói rằng nếu bôi thuốc trong vòng 24 giờ thì hiệu quả tốt nhất, sau đó thời gian kéo dài càng lâu thì thời gian hồi phục cũng sẽ càng lâu, hiệu quả cũng phụ thuộc vào quá trình chuyển hóa của mỗi người.

Bố Thần Hi lấy hộp thuốc từ ba lô ra, theo hướng dẫn cẩn thận bôi thuốc trước gương, cảm giác lạnh lạnh ngay khi tiếp xúc với da đã được hấp thụ, nếu thứ này được mang về thế giới hiện đại, chắc chắn sẽ gây ra một cú sốc lớn.

Bởi vì bắt đầu để tâm đến vết sẹo, Bố Thần Hi sáng sớm ngày thứ hai, việc đầu tiên khi thức dậy là quan sát vết sẹo, muốn xem có gì khác biệt không, vết sẹo tối màu dưới ánh đèn, trông như mười mấy con côn trùng xấu xí đang hút máu, bám chặt trên mặt.

------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 8------------

Đã sửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro