chương 72: Câu trả lời
Bố Thần Hi thực sự muốn trở về, hắn cảm thấy Giản Hành Chi trong giấc mơ thật đáng thương, hắn hậm chí cảm thấy mình như một kẻ tội lỗi không thể tha thứ, với suy nghĩ này, Bố Thần Hi tắm rửa, định ra ngoài đi dạo.
Thời tiết hôm nay không còn nóng như trước, không gió, không mưa, không có mặt trời, giống như tâm trạng ngột ngạt của Bố Thần Hi, hắn đi lang thang trên sân vận động, trên đường gặp vài người lính đi qua, hoặc là robot, hầu như không có ai khác, Bố Thần Hi vì có chuyện trong lòng nên không chú ý đến môi trường xung quanh.
Bố Thần Hi cũng không biết mình đã đi bao lâu, chỉ thấy mình bước vào một nơi trống trải không có bất kỳ công trình nào, vài tiếng nổ lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, lúc này hắn mới nhận ra, hình như mình đã lạc đường.
Không xa, vài chiếc cơ giáp đang tiến hành đối kháng, cơ giáp là chiếc mạnh mẽ và nổi bật nhất, chính là Hỏa Diễm mà hắn đã không thấy trong vài ngày qua.
Bố Thần Hi nhận ra sự tồn tại của Tô Vân Tranh, nhanh chóng phản ứng lại, quay người định rời đi, chỉ là hắn dù có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng Hỏa Diễm của Tô Vân Tranh. Sau khi nhận ra sự hiện diện của Bố Thần Hi, người đó nhanh chóng hạ gục vài chiếc cơ giáp đang vây quanh, vài bước nhảy đã đến trước mặt Bố Thần Hi. Khi cơ giáp hạ cánh, tiếng động va chạm với mặt đất lớn đến mức khiến Bố Thần Hi suýt không đứng vững, bụi bay lên khiến người ta phải liên tục tránh xa.
Khi Bố Thần Hi vừa quay người định chạy, Tô Vân Tranh đã trực tiếp nhảy ra khỏi cơ giáp, bước vài bước tới nắm lấy cánh tay Bố Thần Hi, Bố Thần Hi quay lại tránh đi, cơn giận trong lòng như được mở khóa, nắm đấm vung về phía người đang giữ mình.
Càng như vậy, Tô Vân Tranh càng hứng thú, ánh mắt nhìn về phía hắn không thể kiềm chế được sự nóng bỏng.
Bố Thần Hi như một con thú nhỏ bị dồn nén lâu ngày, đang đối diện với kẻ thù, hung dữ để lộ ra một hàng răng sắc nhọn, cố gắng dọa đối phương lùi lại.
Tô Vân Tranh ban đầu chỉ đùa giỡn, nhưng sau đó cũng bắt đầu nghiêm túc, cuộc chiến giữa hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, khi Bố Thần Hi nghe thấy tiếng cổ vũ từ xung quanh, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, tức giận buông tay khỏi sự kìm giữ của Tô Vân Tranh, trong khi tiếng hoan hô xung quanh càng lúc càng lớn, Tô Vân Tranh liếm môi, đánh giá Bố Thần Hi từ đầu đến chân.
"Tôi phải về rồi." Bố Thần Hi không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này, vòng qua mọi người để quay lại, không ngờ Tô Vân Tranh đã đuổi theo sau khi đuổi hết đám thuộc hạ.
"Chờ đã, sao đã đi nhanh vậy? Tôi sẽ dạy cậu cách điều khiến cơ giáp!" Giọng nói của người đàn ông trở nên dịu dàng hơn và có chút nịnh nọt.
"Không cần, tôi sắp đi học rồi, không có thời gian học." Bố Thần Hi vòng qua Tô Vân Tranh, không ngờ người này lại đứng chắn trước mặt mình, như thể hoàn toàn không quan tâm đến thái độ tồi tệ của Bố Thần Hi.
"Lần trước là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu." Tô Vân Tranh nói đến đây lại liếc nhìn xung quanh, không xa có vài chiếc máy theo dõi nhỏ, đang quan sát mọi thứ từ xa, Tô Vân Tranh nheo mắt lại, mài mòn răng hàm sau.
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu hỏi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì cậu, hỏi xong tôi sẽ buông tay."
Thấy bộ dạng không đạt được mục đích không bỏ cuộc của anh ta, Bố Thần Hi cũng chậm lại bước chân.
"Nói đi."
"Cậu và thống lĩnh có nghiêm túc không?"
"Anh hỏi cái này làm gì?" Bố Thần Hi bị hỏi có chút hoảng loạn, hắn không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi này, hắn hoàn toàn không muốn người khác biết
"Cậu không trả lời trực tiếp? Vậy có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội." Tô Vân Tranh nheo mắt nhìn Bố Thần Hi, biểu cảm trên mặt dần trở nên phấn khích.
"Dừng lại đi, tôi và anh ta như anh nghĩ đó, anh không có cơ hội đâu, được rồi tôi đi đây!" Bố Thần Hi bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vừa dứt lời, Tô Vân Tranh đã nhận lệnh từ cấp trên.
Bố Thần Hi không biết liệu Tô Vân Tranh có thật sự vì câu nói của mình mà từ bỏ cuộc chiến hay không, nhanh chóng quay lại.
Đến dưới tòa nhà ký túc xá, Bố Thần Hi từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới tòa nhà ký túc xá, những hân viên qua lại đều chủ động chào hỏi anh ta, khi thấy Bố Thần Hi xuất hiện, anh ta liền bước về phía Bố Thần Hi.
Bước chân của Bố Thần Hi vô thức chậm lại, nhìn anh ta như thấy người đã ngã trước mặt mình đứng dậy lần nữa.
"Đi đâu chơi vậy?" Ánh mắt của Giản Hành Chi luôn mang vẻ kiên định và sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu những gì người khác đang nghĩ.
Lúc này mới hơn sáu giờ, nhưng trời đã tối sầm, sấm chớp kèm theo tiếng sét làm những người đi qua vội vàng tăng tốc, còn người trước mặt này, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, chỉ đứng chờ câu trả lời từ Bố Thần Hi, Bố Thần Hi phải thừa nhận, người này hoàn toàn giống như được tạo ra để làm nổi bật mọi điều bình thường.
"Đi dạo một chút thôi." Bố Thần Hi có chút chán nản, không dám nhìn thẳng vào người này.
"Ừm, trời sắp mưa rồi, về thôi."
Về đến ký túc xá, Giản Hành Chi tự nhiên đi tắm và thay đồ, lúc này Bố Thần Hi mới phát hiện không biết từ lúc nào, anh ta đã mang đồ thay cho mình đến.
Ngay khi Bố Thần Hi đang ngẩn ngơ, bên ngoài bỗng nhiên bắt đầu có gió và mưa to, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ kính, Bố Thần Hi không còn thời gian suy nghĩ, vội vàng bắt đầu đóng cửa sổ.
Khi hắn bận rộn xong, Giản Hành Chi cũng đã ra ngoài, nhìn Bố Thần Hi, áo trên người hắn đã ướt một nửa, nước mưa chảy dọc theo gò má xuống cổ trắng nõn, thấm vào áo, chiếc áo ướt dính sát vào người, làm lộ ra những đường nét cơ bắp đẹp mắt.
Bố Thần Hi vừa quay người lại, đã thấy Giản Hành Chi đứng sau mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình, cổ họng anh ta còn đang lên xuống khi Bố Thần Hi nhìn về phía đó.
Bố Thần Hi bị ánh mắt của anh ta làm cho tim đập nhanh hơn, chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn đã hiểu được ý nghĩa bên trong.
"Tôi đã lấy đồ cho em rồi, em đi tắm đi." Người đàn ông cố gắng chuyển ánh mắt đi, như thể không có gì xảy ra, ngồi xuống sofa, tiện tay cầm một quyển sách.
Bố Thần Hi hơi thô bạo lau mặt ướt, kéo chiếc áo dính vào người đi về phía nhà vệ sinh.
"Cửa sổ ở đây đều tự động, em không cần phải đóng, lần sau đừng quên nữa." Ban đầu, Bố Thần Hi không thấy câu này có vấn đề gì, cho đến khi anh ta nói thêm một câu nữa.
"Tóc của em dài rồi, có lẽ cắt đi sẽ tốt hơn." Câu này làm Bố Thần Hi đứng sững tại chỗ không thể động đậy.
Bố Thần Hi ngẩn người trong vài giây, vội vàng "ồ" một tiếng, rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Bố Thần Hi nhìn vào gương thấy mình, bực bội túm tóc, gần đây hắn sống trong mông lung hoàn toàn bị đảo lộn nhịp điệu, đối với tóc tai, hắn đã quên mất nhiều rồi, nhưng Giản Hành Chi nói thẳng như vậy có ý nghĩa gì?
Bố Thần Hi ở trong phòng tắm lề mề một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Giản Hành Chi gõ cửa hỏi sao tắm lâu vậy? Cơm đã được mang đến rồi.
Bố Thần Hi lau tóc còn ướt, cảnh giác ngồi đối diện với Giản Hành Chi.
"Ăn cơm trước, có gì ăn xong rồi nói."
Bố Thần Hi nghiền ngẫm câu nói của Giản Hành Chi, hai người cứ như vậy ăn tối trong tâm trạng đầy nghi ngờ.
Căn nhà này cách âm rất tốt, dù có bão gió thế này cũng không ảnh hưởng gì đến bên trong, ngược lại bầu không khí này lại khiến người ta cảm thấy an toàn.
"Lần trước chưa xem xong phần phổ cập, tối nay tiếp tục nhé?"
"Không, không muốn xem," Bố Thần Hi tự co mình ở góc sofa, cảnh giác nhìn người bên cạnh.
Chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì đó, Bố Thần Hi nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nhướng mày như thể đang hỏi tại sao, anh ta giống như một người câu cá đang nắm chắc phần thắng, còn mình thì như con cá đã mắc câu.
"Có gì thì cứ nói thẳng đi." Bố Thần Hi thừa nhận trong lòng dường như đã xác định được người này biết điều gì đó, còn khi nào thì biết, hắn không rõ, có thể là đã biết từ lâu, hoặc có thể là trong khoảng thời gian này.
"Giấc mơ của em còn tiếp diễn không?" Người đàn ông dường như chỉ hỏi cho có, nhưng lại khiến Bồ Thần Hi cảm thấy hồi hộp.
"Tại sao anh lại hỏi như vậy?"
"Vì dạo này tôi cũng ngủ không ngon, hy vọng có thể tìm được câu trả lời từ em." Giản Hành Chi nói xong, liền ngồi bên cạnh Bố Thần Hi, hơi thở quen thuộc, sự ảnh hưởng không thể chối bỏ khiến Bố Thần Hi cảm thấy, người này có đủ sức quyến rũ.
"Thật sao? Cũng là ác mộng?"
"Ừ, luôn mơ thấy em bỏ rơi tôi mà đi."
Lúc này hai người ngồi rất gần, mặc dù Bố Thần Hi luôn nhìn thẳng về phía trước, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đang không ngừng di chuyển trên người mình.
Bố Thần Hi cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy, như thể tâm tư của mình bị lột trần, hắn lại dịch người sang một bên.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi." Bố Thần Hi vò vò tóc, rất nhanh lại nhớ đến câu nói vừa rồi của người này, hít một hơi thật sâu, không vui mà bỏ tay xuống.
"Một lát nữa tôi giúp em cắt tóc nhé?"
Mỗi từ Giản Hành Chi nói ra đều như đánh thẳng vào trái tim Bố Thần Hi, khiến hắn tê dại.
"Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi." Bố Thần Hi vội vàng liếc sang bên cạnh, chỉ thấy Giản Hành Chi lúc này đã không còn vẻ phong nhã như vừa nãy, ánh mắt kiên định nhìn mình, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ chứa đựng quá nhiều điều mà Bố Thần Hi không hiểu, khiến nhịp tim của Bố Thần Hi không tự chủ mà bắt đầu đập loạn.
"Tôi muốn biết, giấc mơ của em rốt cuộc đã đến đâu, tại sao em lại sợ hãi như vậy, tâm trí không ở đây." Giản Hành Chi nói xong lại không tiếp tục nhìn Bố Thần Hi, chỉ cúi đầu, không rõ cảm xúc, tay phải chậm rãi sờ vào chiếc vòng tay từng đeo trên tay Bố Thần Hi.
Hành động này thật quen thuộc, Bố Thần Hi trong chốc lát bị thu hút sự chú ý, trong đầu hiện lên những hình ảnh quen thuộc nhưng cũng xa lạ, bắt đầu thoáng qua.
"Chiếc đồng hồ bỏ túi của anh đâu?" Câu nói này vừa thốt ra, Bố Thần Hi lập tức ngẩn người, trong đầu thoáng qua chuyện về chiếc đồng hồ bỏ túi, đó là món quà lưu niệm mua khi đi du lịch ở thế giới cũ, cũng là thứ duy nhất mang theo khi đến thế giới này.
Bố Thần Hi cảm thấy không thể tin được, hắn rõ ràng rất phản cảm với điều này, nhưng bộ não lại không thể kiểm soát mà nhét vào nhiều thông tin hơn.
Khi nhịp thở của Bố Thần Hi tiếp tục tăng nhanh, chiếc đồng hồ quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn, theo sự rung lắc của dây đồng hồ, ánh mắt Bố Thần Hi không tự chủ mà chuyển động theo nhịp đập của chiếc đồng hồ.
"Xin lỗi, trước đây tôi không cẩn thận làm hỏng nó, đây là đã được sửa chữa, tôi sợ làm hỏng nữa nên không dám cầm lâu."
"Sao nó lại ở trên tay anh?" Bố Thần Hi nhìn người bên cạnh một cách bất lực, nhưng lại không dám nhìn thẳng, dường như câu trả lời nào đó ở một góc nào đó trong lòng sắp sửa trồi lên.
"Trước đây là của em."
------------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 72------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro