Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 66: Thay đổi

Bố Thần Hi, một chàng trai độc thân hơn hai mươi năm, vài lần tiếp xúc mãnh liệt đều liên quan đến người trước mặt, cơ thể như đã quen, từ chỗ kháng cự ban đầu đến việc để đối phương tùy ý làm gì.

Giản Hành Chi cảm nhận được sự không chủ động của đối phương, kích thích đầu lưỡi Bố Thần Hi muốn đòi hỏi nhiều hơn, Bố Thần Hi bị hút đến mức hơi đau, nhíu mày muốn tránh đi, nhưng cuối cùng nhận ra không thể thoát được.

Sự khao khát thắng thua vô lý, trong khoảnh khắc này như được kích thích, hắn quyết định ôm chặt đối phương, là đàn ông, hắn đương nhiên biết đàn ông trong tình huống này muốn làm gì, hắn cố tình khiêu khích, xem ai là người không chịu nổi trước.

Giản Hành Chi cảm nhận được phản ứng của đối phương, càng thêm nhiệt tình, theo từng cử chỉ của đối phương, phát ra tiếng rên rỉ.

Cắn vào tai Bố Thần Hi, nói ra một câu khiến Bố Thần Hi run rẩy toàn thân, cùng với đó là một thanh tiến độ lại xuất hiện trong đầu Bố Thần Hi!

Thang máy bắt đầu phát ra tiếng chuông báo động, Bố Thần Hi bỗng tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn lên, chăm chú vào đèn sáng trong thang máy.

Bực bội đấm vào lưng đối phương, lại một lần nữa muốn vùng thoát ra, lúc này thang máy đang mở cửa, mặc dù Bố Thần Hi biết tầng này chỉ có một mình Giản Hành Chi ở, cánh cửa thang máy mở toang như thể đang phơi bày mọi thứ vừa rồi của họ, khiến Bố Thần Hi xấu hổ kéo lại lý trí.

Nhân lúc người này đang liếm vết cắn trên cổ mình, Bố Thần Hi cắn vào vành tai đối phương, buộc đối phương phải thả ra.

Chỉ nghe thấy người đàn ông hít một hơi, cười nhẹ, "Không thay đổi chút nào."

Bố Thần Hi đã vật lộn để thoát khỏi vòng tay của đối phương, đâu có nghe thấy câu này, thở hổn hển, vô tình chạm vào môi, quả nhiên lại chảy máu, cảm giác khó chịu dưới thân khiến hắn hoảng loạn không dám nhìn thẳng vào người này, nhưng đối phương dường như nhìn ra sự bối rối của hắn, lập tức nắm lấy cổ tay hắn, ngay khi Bố Thần Hi nghĩ rằng lại sắp có thêm một lần nữa, mới nhận ra đối phương đã kéo mình ra khỏi thang máy.

Nếu như vừa rồi hắn cố tình quyến rũ người này, muốn xem thanh tiến độ có tăng lên không, nhưng lúc này khi thực sự bước vào lãnh thổ tuyệt đối của đối phương, cảm giác bất an trong lòng lại ập đến, người trước mặt như một con thú đang giữ con mồi về tổ, luôn sẵn sàng thưởng thức món ăn.

So với Bố Thần Hi, việc đi lại đã trở nên khó khăn, Giản Hành Chi rõ ràng bị kích thích bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, nhưng bên ngoài lại tỏ ra như một vị tinh anh vừa kết thúc cuộc họp.

"Anh thật biết kiềm chế." Bố Thần Hi bị kéo đi với tư thế kỳ quái, không nhịn được mà châm chọc.

"Ừ, thực ra cũng không kiềm chế lắm, nếu không đã không trực tiếp đưa em về." Như Giản Hành Chi đã nói, dù bề ngoài có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lại có chút tình cảm vẫn chưa tan biến.

"Tôi không muốn, anh không được ép buộc! Nếu không anh sẽ hối hận." Trước sức mạnh tuyệt đối, Bố Thần Hi tức giận tuyên bố lập trường của mình!

Giản Hành Chi mím môi, không nói gì, chỉ nắm lấy Bố Thần Hi đi về ký túc xá.

Đến cửa, anh mới buông tay, đối diện với Bố Thần Hi, người luôn cúi đầu rất nhanh đã chú ý đến điều gì đó, ngại ngùng quay đi, nắm tay siết chặt rồi lại buông ra, cứng cỏi như một con mèo bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông.

"Được, em nói thế nào thì thế ấy." Giọng nói của người đàn ông thỏa hiệp vang lên, đi kèm với việc mở cửa phòng.

Khi Bố Thần Hi vào trong, Giản Hành Chi mới nói để hắn tùy ý, rồi mình vào phòng tắm bên cạnh.

Cuộc chiến này kéo dài hơn một tiếng, bàn ăn đã bày sẵn đầy đủ món ăn, trong đầu Bố Thần Hi đã rối tung lên, vừa kinh ngạc vì sự mê muội của mình, lại vừa tò mò về mục đích của thanh tiến độ, cùng với sự điên cuồng của Giản Hành Chi.

Trước đây, Bố Thần Hi chắc chắn sẽ đợi Giản Hành Chi ra mới động đũa, nhưng lần này lại ăn như thể đang trả thù, như thể chỉ như vậy mới có thể xoa dịu những chấn động trong sâu thẳm lòng mình.

Ăn vài miếng đã hết nửa phần thức ăn, má Bố Thần Hi phồng lên cao, mắt còn đượm nước.

Khi Giản Hành Chi ra ngoài, đã thấy Bố Thần Hi quay lưng lại, nhanh chóng ăn uống, quần áo trên người vì vừa rồi hoạt động mạnh mẽ mà trở nên nhăn nhúm, như một con vật nhỏ bị bắt nạt, từ dáng vẻ cũng toát lên sự uất ức và đáng thương không thể nói thành lời, khiến người ta không nhịn được muốn làm gì đó.

Hai người dùng xong bữa, Bố Thần Hi nhìn đồng hồ, chưa kịp nói lời từ biệt thì Giản Hành Chi đã cầm thuốc mỡ đến rồi.

Anh ta đã thay đồ ở nhà, trông có vẻ dịu dàng hơn bình thường, Bố Thần Hi ngồi trên sofa, hơi cảnh giác nhìn anh ta tiến lại gần.

"Vết thương này quá nổi bật." Vừa nói, anh ta vừa cúi người lại gần, cảm giác lạnh lẽo phủ lên vết thương đang âm ỉ đau, khiến Bố Thần Hi nhanh chóng cảm thấy ngứa ngáy và muốn tránh đi.

"Đừng có cử động!" Người đàn ông dừng lại, chỉ khi Bố Thần Hi ngồi thẳng lại, anh ta mới tiếp tục bôi thuốc.

Rõ ràng chỉ bị cắn một miếng, mà người này cứ từ từ bôi thuốc lên cổ mình suốt mười mấy phút.

Mới đầu Bố Thần Hi còn để cho anh ta bôi thuốc, cuối cùng không nhịn được hỏi còn bao lâu nữa.

"Xong rồi."

Khi Bố Thần Hi vừa thả lỏng cảnh giác, bỗng dưng môi hắn bị hôn một cái, người hôn hắn rất tự nhiên rút lui khi Bố Thần Hi định phản kháng.

"Là bạn trai của em, thấy em bị người ta cắn vào cổ, cảm xúc không thể kiềm chế là điều hiển nhiên." Người đàn ông nói câu này với giọng điệu công thức như thể đang ghen, khiến Bố Thần Hi không biết phản bác thế nào, sự tương phản của người này quá lớn, ai mà nghĩ rằng anh ta lại như vậy ở đời sống riêng tư?

Chỉ cần nghĩ đến việc mình đã đồng ý một cách thẳng thắn yêu cầu làm bạn trai của anh ta, tuy nói là để lừa tiến độ, nhưng cũng thật sự rất nguy hiểm.

"Đừng quên những gì chúng ta vừa nói, anh không được ép buộc em, không được dùng quyền lợi để yêu cầu em." Giọng Bố Thần Hi kiên định, nhưng ánh mắt lại có chút thiếu tự tin.

"Và bây giờ đã muộn rồi, em phải về." Bố Thần Hi đứng dậy định rời đi.

Chưa đi được hai bước, đã bị Giản Hành Chi nắm lấy cổ tay.

"Thời gian qua anh không ngủ được mấy, chỉ để hôm nay có thể ở bên em, tiếp theo anh phải làm việc hơn hai mươi giờ mỗi ngày mới có thể bù lại thời gian hôm nay."

Khi những lời này được nói ra, Giản Hành Chi cũng có chút ngẩn ngơ, sau đó buông tay Bố Thần Hi ra.

"Anh đã hứa không ép buộc em." Bố Thần Hi không nhận ra sự bất thường của Giản Hành Chi, chỉ đơn thuần cảm thấy người này quá nguy hiểm, mà mình thì không có chỗ nào để phản kháng.

"Được, vậy mai gặp."

Có được câu trả lời mình muốn, Bố Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng về phía cửa, để lại Giản Hành Chi đứng sau có chút bất lực.

Cánh cửa đã nhập thông tin chủ nhân thứ hai, khi Bố Thần Hi tiến lại gần đã tự động mở ra, Bố Thần Hi ngẩn người, quay lại nhìn Giản Hành Chi phía sau, rồi nhanh chóng rụt ánh mắt lại, rời đi như bay.

Bố Thần Hi luôn nghĩ mình là một người đàn ông thẳng thắn, nhưng ngay khoảnh khắc vừa rời đi đó, hắn thừa nhận mình đã bị ánh mắt của Giản Hành Chi làm cho rung động, một cảm giác kỳ lạ khó tả bùng nổ trong lồng ngực, lạ lẫm đến mức không tìm ra được đầu mối, ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy như đã thấy ở đâu đó, ngay cả cảnh tượng cũng giống y như vậy.

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Bố Thần Hi mới thở phào nhẹ nhõm.

Và ngay lúc đó, thanh tiến độ lại tăng lên, trực tiếp đạt 70%.

Thang máy mở ra, Bố Thần Hi bước ra một cách máy móc, vừa mới ra khỏi góc khuất đã gặp vài nhân viên, những nhân viên dó khi thấy Bố Thần Hi thì biểu cảm trở nên kỳ lạ, trong mắt họ như có ánh sáng lóe lên, nhưng lại sợ bị phát hiện, Bố Thần Hi cúi đầu không nhìn họ nữa, nhanh chóng lao vào thang máy ký túc xá.

Vừa mới rời đi, Giản Hành Chi đã gọi tay chân đến: "Chuẩn bị một chút, đi xem Tô thượng tá." Giọng nói lạnh lùng không lẫn chút cảm xúc nào.

Giống như người đàn ông dịu dàng vừa rồi như không hề tồn tại.

Trong phòng nghỉ đầy đủ tiện nghi, Tô Vân Tranh vẫn đang nằm trong buồng ngủ, sau khi tiêm thuốc ức chế, dữ liệu cho thấy còn một giờ nữa anh ta sẽ tỉnh dậy, đây chắc chắn là một tin tốt, ít nhất đã giảm được một phần năm so với thời gian hôn mê trước đó.

Trong phòng thí nghiệm bên cạnh, vài nhân viên đang làm việc cật lực, mỗi lần dữ liệu được tạo ra đều khiến họ phấn khích.

Cho đến khi bên ngoài phòng thí nghiệm, có tin tức về việc thống lĩnh đến thăm bệnh.

Ngoài cửa kính, thống lĩnh mặc quân phục trang trọng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào buồng ngủ của thượng tá, phía sau anh là hàng chục binh lính.

Những trợ lý của Tô Vân Tranh, khi thấy cảnh tượng này, nhanh chóng chỉnh lại diện mạo, tiến lên chào quân đội, rồi ngay lập tức mở cửa phòng nghỉ.

Âm thanh giày đập xuống sàn vang lên trong tai những người khác, cả phòng đều hồi hộp chờ đợi thống lĩnh mở miệng hỏi.

Giản Hành Chi nhìn vào buồng ngủ của Tô thượng tá, ánh mắt trở nên u ám khi quét qua vết thương ở cổ đối phương.

Các nhân viên trong phòng thí nghiệm cũng đứng bên cạnh, sẵn sàng bị chất vấn, nhưng Giản Hành Chi không nói gì, mà trực tiếp vào phòng thí nghiệm, ánh mắt quét qua từng món đồ trong đó, cuối cùng dừng lại trên thiết bị đang thu thập dữ liệu.

"Tất cả dữ liệu của Tô thượng tá đã ra chưa?"

"Báo cáo thống lĩnh, đã có rồi." Một bác sĩ chuyên dụng bên cạnh, hồi hộp trả lời lớn.

"Vậy thì tốt, cảm ơn các bạn đã vất vả, hãy chăm sóc Tô thượng tá cho tốt, tôi thấy những thiết bị ở đây có vẻ đã bị hao mòn, dùng lâu rồi phải không? Thay hết sang cái mới đi, những cái cũ này tôi sẽ mang đi trước." Giọng nói của Giản Hành Chi vừa dứt, những chuyên gia bên cạnh nhìn nhau, lo lắng muốn nói nhưng lại im lặng, ngay khi những binh lính phía sau đã bắt đầu hành động, một trong số các chuyên gia dẫn đầu không nhịn được nhắc nhở.

"Thống lĩnh! Chúng tôi còn một thí nghiệm chưa có kết quả, cần những thiết bị này."

"Thí nghiệm gì?" Giản Hành Chi quay lại nhìn chuyên gia vừa lên tiếng, như rất muốn biết câu trả lời.

"Thực không dám giấu, lần này dao động tinh thần lực của Tô thượng tá bị ức chế rất tốt, chúng tôi đã lấy mẫu từ vết cắn trên môi và cổ của anh ấy, đang muốn..." Người dẫn đầu nói được nửa câu thì bị người phía sau kéo lại, lúc này anh ta mới đổ mồ hôi lạnh cúi đầu xuống.

"Sao không nói nữa, người đứng sau cậu nói đi, đang muốn làm gì?" Nhân viên bị gọi tên, sắc mặt trắng bệch, môi không ngừng run rẩy.

Đợi vài giây, người đó vẫn không mở miệng.

"Đem đi."

"Thống lĩnh! Ngài không có quyền tự ý mang đi thiết bị của chúng tôi!" Một người đàn ông khác ấp úng lên tiếng.

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt, đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Đám người phía sau nhanh chóng bắt đầu di chuyển thiết bị.

Giản Hành Chi cứ thế nhìn tay chân xử lý những thiết bị đó.

"Thống lĩnh! Mẫu vật mà chúng ta đang thử nghiệm rất có khả năng là một giống người Trái Đất! Kích thước mẫu vật rất nhỏ! Không có mẫu dự phòng, như vậy sẽ có tổn thất lớn!"

Nghe vậy, Giản Hành Chi lại nhìn mấy nhân viên, sắc mặt nghiêm khắc quét qua họ.

"Đợi khi nào Tô thượng tá tỉnh lại, bảo anh ta đến gặp tôi." Giản Hành Chi nhìn mẫu vật quan trọng đã được lấy ra, rồi mới quay người rời đi, không chút chần chừ.

-----------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 66------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro