Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 61: Ép buộc công khai

Ngồi trên người đối phương, Bố Thần Hi thậm chí nghi ngờ rằng có phải Giản Hành Chi bị kích thích, dẫn đến việc nhanh chóng bước vào giai đoạn dao động tinh thần lực không, nếu không thì người mà luôn tự phụ như vậy, sao lại có hành động này?

"Đừng nghi ngờ, cậu thật sự đang ở đây với tôi." Giản Hành Chi nắm chặt tay Bố Thần Hi, mạnh mẽ ấn vào ngực mình, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng ban nãy, mày nhíu lại chăm chú nhìn từng biểu cảm của Bố Thần Hi.

Vừa rồi còn nghi ngờ thái độ của người này có ý nghĩa gì, giờ Bố Thần Hi đã hoàn toàn chắc chắn, anh không đùa đâu, anh ấy rất nghiêm túc, giờ chỉ đang tuyên bố mục đích của mình.

Bố Thần Hi lùi lại một chút, nhưng bị đối phương giữ chặt, chờ đợi phản ứng của Bố Thần Hi.

"Tôi không..." Khi Bố Thần Hi quyết tâm từ chối, thì thanh tiến độ trong đầu lại tăng thêm 2%!

Bố Thần Hi nhất thời ngây ra, sự hồi hộp, phấn khích và sợ hãi hòa quyện lại, khiến sự chú ý của hắn tạm thời rời khỏi Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi, người luôn chú ý đến hắn, làm sao có thể bỏ qua chi tiết này, một đôi tay lớn đỡ lấy mông Bố Thần Hi, cúi xuống cắn vào cánh tay của hắn.

"Không được nghĩ đến người khác." Người đàn ông tham lam hít hà mùi hương trên người Bố Thần Hi, như thể tìm thấy sự cứu rỗi.

Mặc dù Bố Thần Hi đã chuẩn bị tâm lý để thuận theo tự nhiên, chủ yếu là để lấy được thanh tiến độ, còn lại có thể hy sinh, nhưng khi thực sự phải làm, hắn vẫn cảm thấy hơi bối rối, đặc biệt là tư thế này, và hắn đã cảm nhận rõ ràng tay của đối phương đang đặt ở chỗ nguy hiểm của mình, hắn đã cố gắng xoay người hai lần, muốn thoát khỏi người này, nhưng càng xoay càng không ổn, cùng là đàn ông, hắn đương nhiên biết mình đã chạm vào cái gì, mặc dù hắn muốn nhanh chóng về nhà, nhưng cái giá cũng không thể lớn như vậy.

Bố Thần Hi nhận ra phản ứng của đối phương, mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng, dùng tay chân muốn thoát khỏi người đối diện, cái tên tác giả chết tiệt không phải đã nói rằng những cường giả cấp cao càng thanh tâm quả dục sao? Vậy cái dưới kia đang chọc vào hắn là cái gì? Giờ hắn cảm thấy phía sau âm ỉ đau!

Người dưới thân bị chạm vào phát ra tiếng rên rỉ, vỗ vỗ người không đứng đắn trên mình.

"Đừng có quậy! Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn! Bây giờ tôi sẽ không làm gì em đâu!" Giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo sự kiềm chế rõ ràng, ôm chặt Bố Thần Hi, hắn cảm nhận rõ ràng phản ứng của cơ thể đối phương.

Khi nhận được câu trả lời khẳng định, Bố Thần Hi ngay lập tức không dám động, mùi hương đặc trưng của người lãnh đạo, không ngừng xộc vào mũi hắn, cùng với làn da nóng bỏng của đối phương, hơi thở nặng nề, một người đàn ông đã hai mươi năm, lại không thể kiểm soát được phản ứng của mình, vẫn ở tư thế kín mít này, hắn muốn tách ra, muốn che giấu, nhưng người dưới thân, rõ ràng cũng nhận thấy sự thay đổi của Bố Thần Hi, bỗng cười nhẹ.

"Nếu em muốn tiến xa hơn, cũng có thể."

"Đừng! Tôi là một người đàn ông bình thường, bị ôm như thế này, có phải rất bình thường không?" Bố Thần Hi cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh khi nói ra câu này.

"Ừ, nghe em."

Hai người cứ như vậy ôm nhau trên sofa khoảng mười mấy phút, những mạch máu trên cánh tay của Giản Hành Chi phình lên theo sức lực của anh, anh lầm bầm chửi một câu, cuối cùng đành phải đẩy Bố Thần Hi ra, nhanh chóng vào phòng tắm bên kia. Trước khi vào, Bố Thần Hi còn nghe thấy anh có chút tức giận nói, đói thì cứ ăn trước, không cần đợi anh.

Khi Giản Hành Chi rời đi, phổi của Bố Thần Hi lại điên cuồng hít vào không khí trong lành, những giọt mồ hôi trên trán chảy xuống hai bên má, thấm vào cổ áo.

Bố Thần Hi cúi người lại, cố gắng chuyển sự chú ý của mình, cho đến khi mười mấy phút sau, những ý nghĩ không thể kiểm soát đó lắng xuống, hắn mới thở sâu ngồi thẳng dậy.

Lấy ly nước vừa rồi, Bố Thần Hi uống một hơi gần hết, trái tim hắn đến giờ vẫn không thể ngừng đập điên cuồng, thậm chí bây giờ anh còn mơ hồ cảm nhận được cảm giác vừa rồi khi hai người dán sát vào nhau, khiến toàn thân hắn mềm nhũn.

Nhìn vào thức ăn đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, Bố Thần Hi chẳng còn chút ngon miệng nào, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Cửa phòng tắm ở không xa đóng chặt, hắn đoán người đó sẽ không ra ngay, không nhịn được đứng dậy muốn xem cái cánh cửa lớn đó có mở được không.

Dựa vào cạnh cửa thử một hồi, cuối cùng phát hiện mình hoàn toàn không thể mở được cánh cửa này, hắn mới có chút thất vọng quay lại sofa.

Không còn việc gì để làm, trong đầu Bố Thần Hi nghĩ đến thanh tiến độ đã đạt đến 60%, liên tục tìm đủ lý do cho sự khác thường vừa rồi của mình, cứ như vậy, chỉ cần có thêm mười mấy lần tiếp xúc thân mật nữa là có thể cuốn gói về nhà, nghĩ như vậy, hình như cuộc sống cũng không quá khó khăn.

Bố Thần Hi tự thuyết phục bản thân, sắp xếp lại tâm trạng, cho đến khi thống lĩnh mang theo hơi nước từ phòng tắm bước ra, những gì vừa xây dựng tâm lý lại sụp đổ một nửa.

Những đoạn thân mật vừa rồi, khi nhìn thấy vẻ mặt của người này lại vô thức hiện lên trước mắt, mà người này lại giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, khi anh ta bước ra, ngoài bộ đồ ở nhà, còn lại hoàn toàn là một người đứng đắn, chỉn chu, đầu tóc cũng lại gọn gàng, biểu cảm trên mặt cũng trở lại vẻ lạnh lùng không thể lại gần, ai mà ngờ được cách đây chưa đầy một tiếng, người này còn ôm chặt mình không kiểm soát, muốn làm những việc nguyên thủy nhất.

"Tại sao không ăn, lại đây ngồi." Bố Thần Hi nhìn người trước mặt kéo ghế, bày sẵn dụng cụ ăn uống cho hai người, lặng lẽ đứng đó chờ Bố Thần Hi ngồi xuống.

Hình như thấy hắn không có phản ứng gì, ánh mắt cao ngạo của anh ta bỗng chốc trở nên dịu dàng.

"Đến đây."

Bố Thần Hi bị ánh mắt của anh ta nhìn chăm chăm khiến lòng rối bời, trong lòng có cảm giác lo lắng không thể nói thành lời, hắn thà rằng ánh mắt của người này bình thản, ít nhất như vậy sẽ không khiến mình bị động như thế.

Bố Thần Hi vừa ngồi xuống, thống lĩnh cũng ngồi đối diện, cúi đầu không nói gì ăn thức ăn trong bát.

"Tôi biết em không quen ăn đồ ở đây, những món này chắc sẽ hợp khẩu vị của em hơn." Bố Thần Hi vừa nếm một muỗng canh, thấy vị cũng được, thì nghe đối phương nói như vậy.

"Đồ ăn ở đây, tốt hơn ở trường tôi." Bố Thần Hi cố gắng tránh ánh mắt của người này, giả vờ bình tĩnh, cố gắng nếm từng món ăn một.

"Thích ứng nhanh ghê."

Nghe đến đây, Bố Thần Hi lập tức dừng lại động tác trong tay, hắn cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, "thích ứng nhanh" là gì? "Biết cậu ăn không quen" là sao? Hắn có hiểu rõ bản thân mình không?

Hai người vừa ăn xong không lâu, con robot đứng ở cửa đã kêu lên, nói là có khách quan trọng đến.

Giản Hành Chi liếc nhìn màn hình, sau đó quay sang Bố Thần Hi.

"Bây giờ có một vị khách quan trọng đến."

"Có cần tôi tránh đi không?"

"Không cần, là ông nội tôi và... Phong Linh." Giản Hành Chi không vội mở cửa, như đang hỏi ý kiến của Bố Thần Hi.

Hình như chỉ cần Bố Thần Hi không muốn, anh ta sẽ trực tiếp để hai người đó ở bên ngoài.

Khi hai người đang giằng co, robot lại nhắc nhở có khách quan trọng bên ngoài.

"Gặp đi, sớm muộn gì cũng phải gặp." Người đàn ông lần này không đợi Bố Thần Hi, đã ấn nút mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy một ông lão tóc bạc nhưng vẫn rất rạng rỡ, dẫn theo Phong Linh đã biến hình vào trong, phía sau còn có hai nhân viên.

Phong Linh nhìn thấy Bố Thần Hi trước, đôi mắt vừa thấy hắn lập tức mở to.

"Sao cậu lại ở đây?" Giọng của Phong Linh mang theo sự không thể tin tưởng, cùng với cảm xúc tiêu cực khó mà bỏ qua.

Trong khi ông lão đang nói chuyện với Giản Hành Chi, cũng theo ánh mắt của Phong Linh nhìn về phía Bố Thần Hi không xa.

Ông lão nheo mắt lại, nhíu mày, đánh giá người lạ mà lại xuất hiện ở nhà cháu trai mình với vẻ mặt kiêu ngạo.

Giản Hành Chi vẫy tay với Bố Thần Hi, sau đó trực tiếp nắm tay Bố Thần Hi, đứng đối diện hai người, như đang tuyên bố điều gì đó với họ.

Bố Thần Hi cố gắng giằng tay ra hai lần, phát hiện người này hoàn toàn không cho hắn cơ hội, tay hắn bị giữ chặt không nhúc nhích, rốt cuộc thì anh ta có ý gì, chẳng lẽ là muốn công khai ở đây sao?

Ánh mắt của ông lão, cũng bắt đầu trở nên cảnh giác theo động tác của hai người, với tư thế của người lớn tuổi, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá Bố Thần Hi.

Phong Linh như bị cảnh tượng trước mắt làm cho đau đớn, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía ông lão bên cạnh, hy vọng ông có thể nói gì đó.

"Cậu ấy chỉ là một nhân loại tinh tế cấp B!"

"Vào trong ngồi một chút đi." Giản Hành Chi không trả lời lời nói của Phong Linh, nắm tay Bố Thần Hi đi trước.

Bố Thần Hi lại rút tay về, thấy người bên cạnh không có phản ứng, đành phải sát lại gần hỏi nhỏ.

"Anh định làm gì? Họ sẽ hiểu lầm đấy!"

"Ừ, tôi đang nghiêm túc." Giản Hành Chi trả lời rất kiên định, ánh mắt nhìn Bố Thần Hi cũng thẳng thắn, như thể quyết định này không thể nghi ngờ.

Ông lão vỗ về tay Phong Linh, để cậu ta bình tĩnh lại trước.

Bố Thần Hi cảm thấy bầu không khí lúc này có chút ngột ngạt, tay phải bị nắm chặt đã bắt đầu toát mồ hôi, hắn cảm nhận được Giản Hành Chi đang dùng đầu ngón tay có chút chai sạn của mình xoa xoa lên mu bàn tay hắn.

Bố Thần Hi mơ hồ nhận ra Giản Hành Chi có lẽ không bình tĩnh như bề ngoài, cảm giác như đã nhìn thấu trò nhỏ của đối phương, khiến Bố Thần Hi không nhịn được muốn lén nhìn lại màn biểu diễn trái với ý muốn của Giản Hành Chi.

Phát hiện ra ánh mắt của Bố Thần Hi, Giản Hành Chi an ủi nắm chặt tay Bố Thần Hi.

"Nhân loại cấp B, đây chính là lựa chọn của con sau khi suy nghĩ kỹ càng?" Ánh mắt của ông lão từ đôi tay nắm chặt của hai người chuyển sang khuôn mặt của họ.

"Đúng vậy! Mong ông nội giúp đỡ." Kể từ khi ông lão đến đây, tâm trạng của Giản Hành Chi đã không còn thoải mái như lúc đầu, ngồi thẳng lưng như thể đã bước vào trạng thái làm việc.

Ông lão hít một hơi thật sâu, như đang cố gắng để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

"Phong Linh biết hôm nay con nghỉ, nên đặc biệt đến tìm con."

"Xin lỗi." Giản Hành Chi lạnh lùng xin lỗi, nắm tay Bố Thần Hi đặt lên đùi, như một viên đá cứng, hoàn toàn không có chút tình người nào.

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Một người thích trêu chọc, một người thích bị trêu chọc.

----------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 61------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro