Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 39: Tinh thần lực lại một lần nữa rối loạn

Tại cổng của ngôi nhà cổ với kiến trúc hoành tráng, đã có vài chiếc phi hành khí đậu sẵn, Giản Hành Chi dưới sự chú ý của mấy hàng binh lính, bước xuống phi hành khí.

Bên trong ngôi nhà cổ, Phong Linh lâu ngày không gặp thống lĩnh, đang bị một ông lão ăn mặc rất chỉnh tề kéo lại hỏi thăm tin tức gần đây của cậu ta, trong khi xung quanh còn có mười mấy người đàn ông mặc quân phục ngồi thẳng lưng, nhìn qua thì tuổi tác cũng tương đương.

Phong Linh rốt cuộc đã sống với tư cách là giống người Trái Đất gần hai tháng, hầu như ngày nào cũng tham gia các buổi tiệc tùng, tự nhiên biết được mục đích họ đến đây là gì.

Khi một người hầu đến thông báo thống lĩnh đã đến, ánh mắt của những người này đều nhìn về phía cổng.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục đang đi về phía này, vừa đi vừa tháo mũ quân đội đưa cho người bên cạnh, sự xuất hiện của anh ta khiến tất cả mọi người trong phòng đứng dậy, mười mấy quân nhân cũng đồng loạt chào quân.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Phong Linh tự hỏi, người như vậy có giống như những cường giả khác mà nhượng bộ mình không?

Chỉ thấy thống lĩnh vào trong, đầu tiên là chào hỏi Giản lão tiên sinh đang ngồi ở vị trí cao nhất, Giản lão tiên sinh hỏi anh gần đây có bận rộn không, sau khi nhận được câu trả lời chuẩn mực, ông liền mỉm cười gọi Phong Linh lại, giống như một người ông hiền lành nói về một số tình hình cơ bản của Giản Hành Chi, người sáng suốt có thể nhìn ra ý đồ của ông.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này Phong Linh vẫn có chút ngại ngùng.

Giản lão tiên sinh khi thấy thái độ của Phong Linh càng thêm vui vẻ, quay đầu nhìn cháu trai của mình, ra hiệu cho anh ta lấy quà đã chuẩn bị sẵn.

Sau khi Giản Hành Chi vẫn không có hành động gì, ông cũng không tức giận, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho người đứng sau Giản Hành Chi.

Rất nhanh, một món quà được gói ghém cẩn thận xuất hiện trước mặt Phong Linh, Giản lão tiên sinh đặc biệt nói rằng đó là do Giản Hành Chi chuẩn bị.

Giản Hành Chi khi nghe thấy điều này, liếc nhìn Giản lão tiên sinh, chỉ thấy đối phương vội vàng rút ánh mắt lại, đồng thời kéo Phong Linh ngồi xuống lần nữa, lần này tuy là bữa tiệc gia đình, nhưng ngoài Giản Hành Chi, còn có không ít con cháu bên ngoại có mặt, mục đích chính là, cho dù Phong Linh không có cảm tình với Giản Hành Chi, cũng có thể để những người khác trong gia tộc có thêm thời gian giao lưu và cơ hội.

Trong suốt bữa tối, mọi người thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với Phong Linh vài câu, không đến nỗi sôi nổi nhưng cũng không quá lạnh lẽo.

Trong lúc trò chuyện, vòng tay trên tay phải của Giản Hành Chi lóe lên vài lần, anh dừng ăn và nhìn một cái, thì ra là tâm trạng của Bố Thần Hi có sự dao động lớn.

Giản lão tiên sinh ngồi trên cao đã chú ý đến cảnh này, sau đó không tỏ vẻ gì hỏi tại sao anh lại đeo thiết bị theo dõi.

Phong Linh nghe thấy cũng cùng ánh mắt nhìn qua, khi bị thống lĩnh cho vào tay áo, nhìn rõ đó là một chiếc vòng tay khá tinh xảo, hoàn toàn không thể nhìn ra đó là thiết bị theo dõi.

Bữa ăn này, mặc dù thống lĩnh không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào, nhưng những người khác lại rất nhiệt tình nói chuyện với Phong Linh, Giản lão tiên sinh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng gọi Giản Hành Chi lên phòng sách trên lầu.

"Anh không định cố gắng một chút sao?"

"Cháu có kế hoạch của riêng mình."

"Có kế hoạch gì chưa? Ông nghe bác sĩ của con nói gần đây con có sự dao động tinh thần rất lớn và thường xuyên, giống người Trái Đất có thể giúp con giải quyết vấn đề này."

"Ông à, giống người Trái Đất hoàn toàn có quyền lựa chọn bạn đời của mình, con không thể can thiệp vào chuyện này."

"Ông không bảo con can thiệp, ông bảo con hãy cố gắng! Con thấy người khác làm như thế nào không! Ít nhất con cũng phải thể hiện thái độ của mình! Ông thấy Phong Linh vẫn rất quan tâm đến con, chỉ cần con chủ động một chút thì chuyện này không có gì khó, nhân loại ở tinh tế luôn tôn thờ những cường giả, bất kể là địa vị, khả năng hay ngoại hình của con."

Khi ông lão nói đến đây, có chút cảm giác không thể chịu nổi, nhìn thấy những gia đình khác lần lượt đưa ra những cơ hội, trong khi gia đình ông rõ ràng là xuất sắc nhất nhưng lại không quan tâm đến chuyện này, nó thật sự định sống một đời như vậy sao? Thật sự định nhìn gia đình mình trực tiếp diệt vong sao?

"Ông ơi, để giống người Trái Đất thấy được mặt thật nhất của con và tự do lựa chọn, đó mới là tôn trọng lớn nhất đối với họ." Giản Hành Chi nói một cách bình tĩnh.

Người đối diện, một ông lão cao tuổi, đã không còn lời nào để nói, ông đã nghe không ít người nói về cháu trai mình là người không gần gũi, không có cảm xúc, trong mắt chỉ có công việc mà không thể chứa đựng bất kỳ điều gì khác, trước đây ông còn có thể phản bác, nhưng giờ thì thấy, đúng là ông đã nghĩ quá tốt về con mình.

"Ông nội, con còn công việc chưa làm xong, có thể phải về sớm."

Giản lão nhìn cháu trai mà mình luôn tự hào, những điều muốn nói cứ xoay quanh trong miệng.

"Công việc thì quan trọng, nhưng tìm một người bạn đời phù hợp cũng là chuyện hàng đầu, con không biết có bao nhiêu người mong con có thể ở bên giống người Trái Đất, rồi sinh ra những thế hệ xuất sắc như vậy, con cũng là người duy nhất có cấp độ SSS ở tinh tế."

"Con biết rồi ông nội, con sẽ chú ý, ông cũng giữ gìn sức khỏe nhé, con sẽ có thời gian quay lại thăm ông." Giản Hành Chi nói xong, lịch sự gật đầu rồi rời đi.

"Đinh" một tiếng, Bố Thần Hi nhìn thấy số kim tệ thứ hai đã vào tài khoản, không nói gì ở thế giới này, ngay cả ở thế giới cũ, với tư cách là một sinh viên đại học, hắn cũng chưa từng có nhiều tiền như vậy.

Sự giàu có đến bất ngờ khiến hắn có chút lâng lâng, hắn hỏi Đại Cá khi nào trở về, rồi thử liên lạc với Viên Chi Hành, từ khi họ chia tay ở hành tinh hoang, ngoài việc nói chuyện vài câu ở hành tinh thủ đô, thời gian còn lại họ không liên lạc, có lẽ là hơi bận, Bố Thần Hi gửi tin nhắn đi rồi cảm thấy có chút hối hận.

Trên chuyến bay trở về, Giản Hành Chi lại cảm thấy tinh thần lực trong cơ thể bắt đầu dao động, bác sĩ đi cùng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiêm thuốc an thần.

Trong vòng một tháng, sự dao động liên tục của tinh thần lực không phải là chuyện tốt.

Giản Hành Chi cầm chiếc đồng hồ bỏ túi, cảm nhận cẩn thận các đường vân trên đó, mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo thái dương vào trong áo, người đàn ông có chút bực bội kéo kéo cổ áo, mở cúc trên cùng, đồng tử dần dần đỏ lên trong cơn đau kéo dài, lần dao động tinh thần lực này, dường như có thể so với lần gặp gỡ ở hành tinh hoang.

"Đi đến trường quân đội thủ đô."

Vừa mới tắm xong, Bố Thần Hi còn chưa kịp phản ứng khi nhận được tin nhắn từ Viên Chi Thần, giờ đã là chín giờ tối, dù trường họ đang trong kỳ nghỉ, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, mà lúc này, Viên Chi Thần đã rõ ràng nói rằng anh ấy đang đứng bên ngoài.

Cửa vừa mở ra, Bố Thần Hi thấy Viên Chi Thần lâu lắm không gặp, chiếc áo sơ mi trắng của anh ấy đã dần dần nhuốm đỏ, hơi thở nặng nề như thể đưa người ta trở về khoảnh khắc trên hành tinh hoang.

"Giúp tôi." Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút thấp thỏm khó nhận thấy, khiến người ta không nỡ từ chối.

"Vậy anh vào nhanh đi." Bố Thần Hi nhanh chóng đỡ Viên Chi Thần vào trong phòng.

Để Viên Chi Thần ngồi trên giường của mình, Bố Thần Hi ngồi xổm xuống đất cẩn thận hỏi có giống lần trước không? Vì hắn nhận ra người này thậm chí đã chuẩn bị cả dây thắt lưng.

Người đàn ông mệt mỏi nhắm mắt lại gật đầu, và thúc giục hắn nhanh lên.

Nghe thấy câu này, Bố Thần Hi lập tức thành thạo bắt đầu buộc chặt người này, thậm chí còn che mắt anh ấy trước.

"Giúp tôi buộc vào ghế." Người đàn ông rên rỉ, các mạch máu bắt đầu phình lên, tinh thần lực đã đến bờ vực sụp đổ, và lúc này, hai chiếc vòng tay trên tay họ cũng chớp sáng đỏ trong khoảnh khắc đó.

"Đến lúc này rồi, ngủ trên giường đi, tôi không phiền đâu, gần đây tôi vừa trúng một cú hời, đổi bộ đồ giường cũng chỉ là chuyện nhỏ."

Người đàn ông bị che mắt trong cơn đau không thể chịu nổi nở một nụ cười, nhưng nhanh chóng lại bị tiếng rên rỉ lấn át, trong phòng thí nghiệm chuyên dụng của quân đội, bác sĩ Diệp và các trợ lý đang theo dõi chặt chẽ sự biến động của dữ liệu trên màn hình, khi thấy giống người Trái Đất, tinh thần lực của thống lĩnh đã được an ủi, và ổn định trong khoảng mười mấy phút, nhưng rất nhanh lại tăng vọt.

"Cậu không sợ tôi lại giống như trên hành tinh hoang sao?" Người đàn ông lắc đầu, dường như muốn tỉnh táo hơn một chút.

Bố Thần Hi nhìn người đối diện, thấy tinh thần của anh ta bắt đầu phân tán, chưa kịp nghĩ đến những gì Viên Chi Thần đã nói, hắn đỡ người lên ghế và cẩn thận buộc lại, chiếc áo sơ mi vốn phải phẳng phiu giờ đã dính chặt vào vết thương, ngay khi Bố Thần Hi buộc đến bước cuối cùng, tay của người đàn ông vừa rũ xuống bắt đầu dùng sức, đôi mắt bị che bắt đầu từ từ rỉ máu, dù vậy, anh ta vẫn ngẩng đầu nhìn Bố Thần bên cạnh.

"Bố Thần Hi~"

"Hửm? Sắp xong rồi, anh đừng sốt ruột." Bố Thần Hi vẫn chưa kịp phản ứng, tay vẫn không ngừng lại, trả lời an ủi.

"Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?" Giọng nói trầm thấp như thể được ép ra từ cổ họng, mang theo sự chất vấn.

Cảm nhận được sức mạnh từ đối phương, Bố Thần Hi lúc này mới nhận ra Viên Chi Thần có lẽ đã không còn tỉnh táo, hắn nắm chặt tay Viên Chi Thần, nhanh chóng buộc lại, trong khi người đàn ông như thể có thể đứng dậy ngay từ ghế, thực sự đã ở bờ vực sụp đổ.

Phòng của Bố Thần Hi không lớn, thêm vào đó một Viên Chi Thần cao lớn càng làm cho không gian trở nên chật chội, mùi máu đã tràn ngập khắp nơi sau khi đối phương vào.

"Tôi vẫn ở đây, tôi vẫn ở đây, có phải anh quen ai cùng tên với tôi không?" Bố Thần Hi cảm thấy hơi hối hận vì trước đó không hỏi người này, người cũng tên Bố Thần Hi này rốt cuộc là ai, để lần sau nếu có vấn đề gì, có thể giúp đỡ được.

"Tại sao em lại rời đi? Bởi vì anh lừa em à? Anh lợi dụng em? Em hận anh!" Người đàn ông nói xong, máu chảy từ khóe miệng xuống, cảm giác dính dấp khiến Bố Thần Hi tạm thời chuyển sự chú ý đi nơi khác. [đoạn này là Giản Hành Chi đang ko tỉnh táo, còn lý do thì phải mấy chục chương sau mới biết dc nha, nên sẽ xưng hô như dị]

"Anh lừa ai à? Khiến người ta chạy mất à?" Bố Thần Hi nhận ra người đó rất quan trọng với Viên Chi Thần đến mức nào, cũng cảm thấy hơi tò mò.

"Xin lỗi." Người đàn ông nói xong, miệng từ từ mở ra, máu lại tiếp tục chảy ra, Bố Thần Hi nhìn mà hoảng hốt, tay run rẩy tự hỏi có thật là không cần tìm bác sĩ không? Dù biết một lát nữa anh ta sẽ ổn hơn, cũng không thể làm anh ta bình tĩnh lại được.

Máu đỏ tươi không chỉ làm ướt áo của người kia, mà còn chảy thẳng xuống đất qua ống quần.

"Lần trước không phải anh nói có thể tiêm thuốc ức chế sao? Vậy anh có mang theo không? Hay tôi bây giờ đi mua cho anh?" Khi ở trên hành tinh hoang, ít nhất ánh sáng tối, nhìn không rõ ràng như bây giờ, trong phòng sáng như ban ngày, Bố Thần Hi nhìn rõ người đang chảy máu trước mặt, nỗi buồn chợt dâng lên, tại sao người này phải chịu đựng nỗi đau này? Dù trong tiểu thuyết, sự dao động tinh thần lực của nhân vật chính cũng không thường xuyên như vậy.

"Em lại đây." Giọng nói của người đàn ông mang theo chút cầu khẩn, khiến Bố Thần Hi có cảm giác bị điều khiển muốn tiến lại gần an ủi anh ta.

"Tôi phải làm gì thì anh mới thấy dễ chịu hơn một chút?"

"Đừng rời xa tôi!"

"Tôi biết, tôi không phải đang làm như vậy sao?" Bố Thần Hi đi qua đi lại, cuối cùng như nghĩ ra điều gì, từ từ tiến về phía Viên Chi Thần, người kia vẫn quay mặt về phía mình, dường như đang chờ đợi điều gì.

Bố Thần Hi đến bên cạnh Viên Chi Thần, cảm nhận rõ ràng người kia cố gắng dựa sát vào mình, cho đến khi tiến sát lại, người kia nghiêng đầu dựa vào ngực mình, hơi ấm nóng chỉ cách một lớp áo mỏng, khiến người ta cảm thấy hơi nóng.

Viên Chi Thần có lẽ đã nhận nhầm người, dựa vào mình mà cọ cọ, thậm chí lại mở miệng cắn, Bố Thần Hi hít một hơi, cẩn thận vỗ vỗ người kia, muốn khiến anh ta nhả ra.

"Anh lại cắn nữa! Anh đổi chỗ khác đi!" Bố Thần Hi nói xong, quyết định đưa cánh tay mình đến gần miệng người kia.

Người đàn ông vừa rồi còn cắn mạnh, cuối cùng như lấy lại chút lý trí, cảm giác ẩm ướt xuyên qua áo khiến Bố Thần Hi nhận ra, người này không còn cắn nữa, mà là liếm qua lớp áo.

-----------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 39------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro