Chương 60: Quà tặng
Chương 60: Quà tặng
Nghỉ phép kết hôn theo luật định là mười lăm ngày, nếu cả hai người cùng nghỉ, khoa Cấp cứu sẽ trải qua nửa tháng đen tối. Vì tinh thần của đồng nghiệp, họ chỉ xin nghỉ năm ngày, số ngày còn lại sẽ bổ sung sau.
Ngày thứ hai sau đám cưới, hai người vội vàng đến nhà ông nội, nhưng giữa đường lại nhận được điện thoại hủy bỏ hành trình. Ông nội đi khám bệnh từ thiện, bảo hai người tuần sau hãy đến.
Thời An cúp điện thoại, liếc nhìn Chung Nghiêm, "Đáng lẽ không nên dậy muộn thế này, làm phiền anh mất ngủ, lại còn lỡ việc."
Xe quay đầu trên đường cao tốc, điểm đến thứ hai là nhà bà ngoại. Bà đã nghỉ hưu nhiều năm, luôn sẵn sàng chờ hai người đến.
Về mặt tinh thần, bà ngoại luôn cho Chung Nghiêm cảm giác được yêu thương trọn vẹn. Mỗi lần đến, bà đều khen Chung Nghiêm từ đầu đến chân. Lẽ ra với một người xuất sắc như Chung Nghiêm, lời khen nào mà chưa từng nghe qua, vậy mà anh lại đặc biệt thích nghe bà ngoại khen. Cứ mỗi lần đến thăm bà, anh có thể vui vẻ đến ba ngày.
Bà ngoại không chỉ khen Chung Nghiêm trước mặt anh, mà còn muốn cho cả xóm làng đều biết cháu ngoại và cháu rể của mình đã kết hôn.
Xe dừng ở cổng khu nhà, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ, từ xa đã nghe thấy các cô các dì gọi, "Cháu ngoại và cháu rể của chị Phân đến rồi kìa! Trông hai đứa thật xứng đôi, sao mà giỏi giang thế!"
"Chị Phân thật có phúc! Con gái hiếu thảo, cháu ngoại giỏi giang, lại còn tìm được một chàng rể vừa hiếu thảo vừa tài giỏi."
Ê quả họ ét ô ét quá =)))
Mỗi lần nghe những lời này, Thời An chỉ muốn chui xuống đất, còn Chung Nghiêm thì giống bà ngoại hơn, không những không ngại ngùng mà còn lại gần trò chuyện, lấy hộp cherry, việt quất, dâu tây ra chia cho mọi người.
Với tinh thần "không nhận không", các cô các dì hết lời ca ngợi, Chung Nghiêm đã trở thành hình mẫu lý tưởng, ai cũng muốn tìm bạn trai như bác sĩ Chung.
Sau khi dùng trái cây lấy lòng hàng xóm, những túi lớn túi nhỏ còn lại đều là để lấy lòng bà ngoại. Chỉ cần là thứ tốt cho sức khỏe người già hoặc bà ngoại thích, Chung Nghiêm đều mua về chất đống.
Ăn tối xong, trên đường về nhà.
Thời An ngồi ghế phụ, "Lần sau mua ít thôi, ban công toàn là hộp quà với thùng giấy, không còn chỗ để chân."
"Đặc biệt là đông trùng hạ thảo, yến sào, linh chi gì đó, mẹ và bà ăn không hết, hết hạn lại không nỡ vứt, toàn dùng báo bọc lại."
Chung Nghiêm: "Ngày mai đi xem nhà mới."
Thời An: "Làm gì?"
Chung Nghiêm: "Đổi cho mẹ và bà căn nhà có ban công rộng rãi hơn, để bà cất đông trùng hạ thảo, yến sào hết hạn."
Thời An: "............"
Ba năm ở Đức, Thời An cũng tiết kiệm được một khoản, việc đổi nhà cũng nằm trong kế hoạch của cậu, "Nhưng cũng không thể mua bừa bãi, lãng phí quá."
Dạo này bà ngoại đang mê khắc ngọc, tự tay chọn nguyên liệu, tìm người thiết kế hoa văn. Chung Nghiêm liền nhờ người gửi từ Hòa Điền đến một thùng nguyên liệu, để bà ngoại làm mặt dây chuyền và vòng tay.
Thời An nói: "Bà chỉ thích nhất thời thôi, đưa cho bà một miếng chơi là được rồi, anh mua cả thùng, định để bà mở tiệm bán hàng à?"
"Chỉ có một hộp thôi mà." Chung Nghiêm nói: "Đâu ra cả thùng?"
"Chính là cả thùng." Thời An khẳng định chắc nịch, "Được bọc trong túi đen."
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe quay đầu, phóng nhanh trở lại.
"Sao vậy?" Thời An nắm chặt tay vịn.
Chung Nghiêm nhấn ga, "Đợi lát nữa anh giải thích."
Xe dừng lại trước nhà bà ngoại, Chung Nghiêm đẩy cửa bước vào, trên bàn trà bày đầy đá lớn đá nhỏ, bà ngoại đang bê một hộp chuyển phát nhanh khác lên bàn.
Chung Nghiêm lao đến, giật lấy thùng giấy được bọc trong túi đen, "Bà ơi, lô này chất lượng không tốt, lần sau cháu mang cho bà ba thùng." Mienkhonghanh
Cửa nhà.
Thời An không vào theo, đứng đợi bên xe. Không lâu sau, Chung Nghiêm ôm thùng giấy trở lại với vẻ mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng, trước mặt cậu lau mồ hôi.
Thời An chưa từng thấy anh như vậy, liếc nhìn thùng giấy, "Rốt cuộc là cái gì?"
"Anh trong sạch." Chung Nghiêm nhét thùng giấy vào tay cậu, "Tự xem đi."
Thùng giấy có dấu vết bị dán băng dính nhiều lần, Thời An mở nắp thùng, tay cứng đờ, đầu óc nổ tung, "Anh bị điên à?"
"Em mang đến đấy." Chung Nghiêm mặt mày sa sầm.
"Là anh bảo mang tất cả đồ trong cốp xe vào mà."
"Ai ngờ mắt em tinh thế, chỗ khuất như vậy mà cũng tìm ra được." Chung Nghiêm đã quên mất trong cốp xe còn có một lô hàng khiến người ta đau đầu như vậy.
Thời An hơi sợ, "Anh chắc chắn bà ngoại không nhìn thấy chứ?"
Chung Nghiêm chân cũng mềm nhũn, "Không."
Thời An thở phào nhẹ nhõm, "Sao anh lại để thứ này trong xe?"
"Chứ anh để đâu?"
"Anh mua nó làm gì?" Thời An tiện tay cầm lấy một món đồ bằng cao su vừa to vừa dài, "Nhất định phải dùng cái này sao?"
"Là anh muốn mua à?"
Thời An vô tình chạm vào công tắc, đồ vật bất ngờ rung lên khiến cậu suýt nữa ném nó ra ngoài, "Không phải anh mua thì là ai?"
"Đây là quà sinh nhật năm ngoái, anh tặng thầy Vu và lão Từ." Chung Nghiêm nói: "Ban đầu là gửi đến chỗ lão Từ, nhưng hắn tức giận gửi trả lại cho anh."
Thời An chỉ muốn thay thầy Vu bóp chết anh, "Anh rảnh rỗi gửi mấy thứ này làm gì?"
"Nâng cao đời sống, tăng cường tình cảm vợ chồng."
Thời An: "............"
Đúng là tên lưu manh biến thái!
Thời An tắt công tắc, ném lại vào thùng, dán băng dính lại, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Thời An quay đầu, "À đúng rồi, thầy Vu và chủ nhiệm Từ có gửi quà cưới cho chúng ta."
"Là gì?"
"Em chưa mở."
Chung Nghiêm dừng xe vào bãi, "Về nhà mở."
Thời An ôm thùng đồ chơi gai mắt này, "Cái này xử lý thế nào? Vẫn để trong cốp xe à?"
Chung Nghiêm: "Mang về nhà."
Để tránh bất trắc, không đâu an toàn bằng mang về nhà.
"Nhất định phải mang về sao?" Thời An xuống xe, ôm thùng giấy đi theo, "Không thể tìm chỗ nào chôn đi được à?"
"Đâu phải trẻ con, mua qua đường chính thống, cần gì phải giấu giếm như làm chuyện xấu?"
Thời An xoa xoa bàn tay hơi tê, "Em chỉ cảm thấy, thứ này không cần thiết."
Chung Nghiêm quay lại, véo cằm cậu, "Nhỡ đâu hôm nào hứng chí lên, muốn dùng thì sao?"
"Em mới không dùng." Thời An mặt nóng bừng, bước qua anh mở cửa, "Anh là được rồi, không cần thứ khác."
"Em nói gì?" Chung Nghiêm ôm cậu vào lòng, môi áp sát tai cậu, "Nói to lên, anh không nghe rõ."
Thời An đẩy anh ra, "Không có gì."
Chung Nghiêm dí sát vào, quấn lấy cậu, "Ai được rồi? Không cần cái gì?"
"Anh phiền quá!" Thời An vùng ra khỏi vòng tay anh, "Mở quà thôi."
Món quà thầy Vu gửi đến hình vuông vức, to bằng thùng trái cây, được gói rất cẩn thận.
Chung Nghiêm đưa kéo cho cậu, "Hai người họ sẽ không ăn miếng trả miếng, cũng tặng một thùng đồ chơi đấy chứ."
"Sao có thể." Thời An nhếch mép, "Thầy Vu và chủ nhiệm Từ không biến thái như anh."
"Chưa chắc, lão Từ rất kín đáo đấy." Chung Nghiêm giúp cậu xé băng dính, "Nếu thật sự tặng, thùng này đủ cho chúng ta chơi mấy năm."
Thời An: "..."
Ai thèm chơi với anh.
Lúc đầu Thời An không tin, nhưng bị nói vậy cũng hơi lo lắng, cậu thầm nghĩ, nếu thật sự có cả thùng, cậu sẽ khóa chặt phòng kho lại.
Mở thùng ra, bên trong là một khối mềm mại hình chiếc gối, màu trắng tinh, được bọc trong túi ni lông sạch sẽ.
Thời An lấy ra bóp bóp, tiện tay ôm vào lòng, "Gối ôm à?"
"Chắc vậy." Chung Nghiêm lấy ra một chiếc gối khác, cùng kích cỡ, màu vàng, sạch sẽ mềm mại.
Thời An đưa chiếc gối màu trắng cho Chung Nghiêm, tự mình ôm chiếc màu vàng, "Sao lại tặng cái này?"
Thầy Vu còn đặc biệt dặn dò, hình như rất coi trọng món quà này.
"Để kê." Chung Nghiêm nói.
Thời An khó hiểu, "Kê?"
"Một cái kê lưng cho em, một cái kê chân." Vẻ mặt Chung Nghiêm hiện rõ ý đồ xấu xa, "Tất nhiên, kê hết cho lưng em cũng được."
Thời An: "..."
"Đó chỉ là món khai vị." Chung Nghiêm lục lọi đáy thùng, "Bên dưới mới là thứ quan trọng."
Bên trong có một bộ áo blouse trắng, kèm theo nhiệt kế, ống nghe, găng tay cao su, gel bôi trơn y tế, v.v.
Chung Nghiêm: "..."
Chủ nhiệm Từ bình thường được ăn tốt thật đấy.
Thời An mở áo ra so lên người, lại sờ sờ chất liệu, "Chất lượng tốt hơn của khoa nhiều, kiểu dáng cũng đẹp."
Chung Nghiêm đặt đồ sang một bên, lấy ra hai thứ cuối cùng trong thùng.
Một phong bì, một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay.
Phong bì gửi cho: Chung Nghiêm.
Chiếc hộp gửi cho: Thời An.
Thời An mở hộp, bên trong là một chiếc USB. Cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chung Nghiêm đã đờ người ra.
Thời An nhìn sang, đưa tay giật lấy, "Chết tiệt, Lý Tứ! Cậu ta đúng là đồ phản bội!"
Chung Nghiêm giấu tay ra sau lưng, "Chụp khi nào?"
"Mấy năm trước rồi." Thời An xoay người cố giật lại bức ảnh, "Đưa cho em."
"Thời gian cụ thể." Chung Nghiêm nhất quyết không buông tay.
Thời An sốt ruột đến đau đầu, "Đêm dạ hội tốt nghiệp Đại học Y."
"Sao anh không biết?" Chung Nghiêm nói.
Thời An: "Lúc đó anh còn ở bệnh viện huyện mà."
Chung Nghiêm nghiến răng, "Bác sĩ Thời, lúc anh không có mặt, em chơi bời ghê phết nhỉ."
"Em cũng bị ép buộc mà, Lý Tứ và Trương Sảng lừa em."
Năm đó, đêm dạ hội tốt nghiệp, hai người nhất quyết kéo cậu đi biểu diễn tiết mục, đến nơi mới biết là mặc áo blouse trắng, đội tóc giả, lên sân khấu nhảy trạch vũ(宅舞 là một loại hình nhảy múa được thực hiện bởi những người yêu thích văn hóa đại chúng Nhật Bản).
Ba sinh viên y khoa không có chút năng khiếu âm nhạc và vũ đạo nào, nhảy cái quái gì mà nhảy, lên đồng còn hơn.
Trương Sảng nói có thể học theo Niệm Tương, tìm một bài hát đơn giản nhất, chắc chắn sẽ học được. Ba người miệt mài học tập suốt một tuần, mắt nhìn tai nghe, nhưng tay chân lại không phối hợp được.
Đêm dạ hội sắp đến, họ lại không muốn làm kẻ đào ngũ, đành liều mạng lên sân khấu, đánh một bài quyền quân sự.
Kết quả lại nhận được vô số tràng pháo tay, phản hồi cực kỳ tốt, còn giành được giải thưởng tiết mục được yêu thích nhất, mỗi người được ba trăm tệ.
Chung Nghiêm: "Em không thể dùng não một chút sao?"
"Em làm sao?" Thời An không phục, "Anh thua cá cược còn gửi ảnh bán nude, em chỉ đội tóc giả đánh quyền. Em còn được giải thưởng, được tiền, anh thì bị ông già lừa tiền."
"..."
Chung Nghiêm tức đến nghẹn lời, đành im lặng quay lại xem Thời An đội tóc giả.
Bức ảnh được chụp bằng máy ảnh lấy liền, Thời An đội tóc giả vàng óng, mặc áo blouse trắng, mỉm cười quay đầu lại trong khung cảnh ồn ào. Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, dường như có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên người cậu.
Chung Nghiêm nắm lấy góc ảnh, "Cậu ta chụp bao nhiêu tấm?"
"Chỉ có một tấm này thôi."
Lý Tứ đã chụp cho rất nhiều người, nói muốn lưu giữ kỷ niệm ngày tốt nghiệp, ai ngờ bằng cách nào đó, bức ảnh lại rơi vào tay chủ nhiệm Từ.
Chung Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, "Tóc giả đâu, vứt rồi?"
"Chưa, trong vali của em." Thời An mang về từ lúc tốt nghiệp, cất trong đáy vali, chưa từng động đến.
"Sau này đừng cho người khác xem."
"Biết rồi." Thời An cũng không muốn giữ thứ này, "Bây giờ em sẽ tiêu hủy nó."
Chung Nghiêm cầm bức ảnh ra xa, "Làm gì?"
"Xé bỏ lịch sử đen tối."
"Trắng trẻo thế này mà." Chung Nghiêm chạm vào Thời An với mái tóc giả vàng óng, "Không hề đen."
Thời An: "Anh làm gì đấy?"
Chung Nghiêm mở cuốn "Cấp cứu Y học", kẹp bức ảnh vào giữa, "Lưu giữ kỷ niệm."
Thời An: "Không phải anh thích chứ?"
"Cũng được đấy." Chung Nghiêm ngồi xuống ghế sofa, chống cằm, "Nếu bây giờ em mặc như vậy, anh rất vui lòng ngắm nhìn."
Thời An: "...Mơ đi."
Chung Nghiêm gập sách lại, quay sang món quà của Thời An, "Của em là gì?"
Thời An cắm USB vào máy tính xách tay, bên trong có một tệp video được đặt tên là [Chung Nghiêm + thời gian].
Vừa đúng là khoảng thời gian Chung Nghiêm du học.
Thời An nóng lòng muốn mở, nhưng tay lại bị giữ lại.
Thời An nói: "Sao vậy?"
Chung Nghiêm có vẻ không được tự nhiên, "Đừng xem nữa."
"Tại sao?"
"Những chuyện ngu ngốc trước đây, không có gì đáng xem cả."
Thời An không tin, "Còn ngu ngốc hơn em đội tóc giả, mặc áo blouse trắng, đánh quyền trên sân khấu sao?
Chung Nghiêm: "Ngu ngốc hơn em nhiều."
Thời An: "Không, thể, nào."
"Em rất muốn thấy anh mất mặt à?"
"Em chỉ muốn hiểu hơn về khoảng thời gian mình đã bỏ lỡ của anh."
"Ừm." Chung Nghiêm xoa đầu cậu, đứng dậy rời đi, "Xem xong thì gọi anh."
Thời An ôm máy tính, ngồi một mình trong phòng khách.
Từ ban công vọng lại tiếng mở lon nước ngọt, Chung Nghiêm quay lưng về phía cậu, bóng lưng quen thuộc anh tuấn. Anh hòa mình vào ánh hoàng hôn, lặng lẽ nhìn lên bầu trời, ngửa đầu uống cạn lon nước.
Đợi Chung Nghiêm uống hết cả lon, Thời An mới quay lại, mở video.
Hình ảnh rung lắc vài giây, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc. Trong đầu Thời An hiện lên hình ảnh người đàn ông đang quay lưng về phía cậu uống nước, còn trong mắt cậu là Chung Nghiêm đang mất kiểm soát vì rượu.
Mienkhonghanh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro