Chương 58
Mối tình đầu của Thời An bắt đầu từ sân bay, bị chia cắt bởi một tấm thẻ lên máy bay trở thành mối tình yêu xa.
Vừa xác định quan hệ đã phải chia tay, Thời An vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi thân phận. Trong lòng cậu, Chung Nghiêm vẫn là đàn anh, nhưng cũng là người mình thích.
Thời An không kể với ai về chuyện hai người đang hẹn hò. Buổi họp nhóm hàng tuần vẫn diễn ra bình thường, mọi người vẫn hay nhắc đến Chung Nghiêm, Thời An cũng thường xuyên có ảo giác như anh vẫn ở bên cạnh.
Đứng trước cửa sổ phòng sinh hoạt, một tay đút túi quần, mái tóc nhuộm trắng, nói những lời nghiêm túc.
Cảm giác không được gặp mặt không hề dễ chịu, Thời An trải nghiệm điều đó suốt nửa năm. Háo hức mong chờ, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hè, Chung Nghiêm không về được, vậy thì cậu sẽ đến.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ cuối tháng sáu, Thời An đẩy vali, lên chuyến bay đến Berlin.
Đây là lần đầu tiên cậu đi xa, một mình đến một thành phố cách xa hơn bảy nghìn cây số. Môi trường xa lạ, ngôn ngữ không hiểu, nhưng bên ngoài cửa ra vào, có người đang đợi cậu.
Nửa năm không gặp, cảm xúc bị sự căng thẳng lấn át, Thời An lúng túng, mặt đỏ bừng gọi một tiếng "Đàn anh".
Vẻ mặt Chung Nghiêm không mấy vui vẻ: "Yêu đương nửa năm uổng phí rồi à?"
Thời An né tránh ánh mắt: "Ồ."
"Ồ cái gì, gọi khác đi."
Thời An: "Gọi là gì?"
"Giả ngốc cái gì." Chung Nghiêm nâng cằm cậu lên: "Nhắn tin không phải gọi rất giỏi sao?"
Đối với Thời An, chữ viết thì dễ, qua màn hình thì đơn giản, nhưng gặp mặt trực tiếp lại là chuyện khác.
Sảnh sân bay đông đúc người qua lại, Thời An lảng tránh, ấp úng mãi cũng không nói nên lời.
Chung Nghiêm tức giận, suýt chút nữa đã hôn cậu ngay tại chỗ: "Sao lại dễ xấu hổ thế."
"Không có xấu hổ." Thời An siết chặt eo đang bị ôm.
Chung Nghiêm mân mê dái tai cậu: "Vậy sao lại đỏ thế này?"
Thời An lấy tay xoa: "Nóng."
Chung Nghiêm không tin lời bào chữa của cậu: "Không phải lúc ở cửa nhà em cưỡng hôn anh, không cho anh đi sao?"
Thời An: "..."
"Bảo gọi một tiếng chồng thôi mà mặt đã đỏ thế này, còn dám đến tìm anh?" Chung Nghiêm siết chặt eo cậu: "Đợi lát nữa về nhà, em tính sống sao?"
"Tắt đèn, khóa cửa, lại còn ở tận Đức. Đến lúc đó có gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay đấy."
Trong đầu Thời An nổ tung, trong lòng rối bời: "Đàn anh, anh đừng nói nữa."
Chung Nghiêm cọ cằm cậu: "Sợ không?"
"Không sợ." Thời An nắm lấy ngón tay anh: "Nhưng... có thể... nhẹ nhàng một chút không, em còn muốn đi Reichstag."
"Nhóc con." Chung Nghiêm nắm chặt tay cậu: "Đi thôi, mai anh đưa em đi."
Ngồi trên xe thể thao của Chung Nghiêm, Thời An đón gió, ngắm cảnh đường phố, đắm chìm trong kỳ nghỉ tuyệt vời, đến khi hoàn hồn, xe đã dừng trước cổng bệnh viện.
Bệnh viện ở đâu cũng na ná nhau, khoa cấp cứu nhộn nhịp, các bác sĩ bận rộn, làm công việc ngàn cân treo sợi tóc.
Người ta vẫn thường nói, khuyên người học y, trời đánh sấm sét; cấp cứu hai ngày, giảm thọ mười năm.
Thời An nhìn thấy khuôn mặt Chung Nghiêm qua cửa kính, anh khi làm việc nghiêm túc cẩn thận, bận rộn và chuyên tâm, đứng trước giường bệnh, nói những lời cậu không hiểu.
Nghề y luôn cần người học, giảm thọ mười năm cũng phải làm.
Việc gọi Thời An đến thật sự là bất đắc dĩ, Chung Nghiêm cứ nghĩ bận đến sáu giờ là cùng, nhưng khi nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi.
Anh thay quần áo xong, vội vàng đi tìm Thời An.
Đến gần mới thấy, Thời An đang dựa lưng vào ghế, ôm điện thoại, mở ứng dụng học tiếng Đức.
Chung Nghiêm: "Làm gì đấy?"
"Học bài." Thời An chỉ vào màn hình: "Cái này nghĩa là gì?"
Chung Nghiêm giật lấy điện thoại, kéo cậu đứng dậy: "Về nhà ăn cơm trước, tối anh dạy em trên giường."
Thời An: "..."
Trên đường về nhà, Chung Nghiêm khen ngợi tài nấu nướng của Lương Tụng Thành và Từ Bách Chương. Nhân tiện than thở, bên cạnh không có người Trung Quốc nào biết nấu ăn, cái nơi quỷ quái này một ngày cũng không chịu nổi.
Chưa đầy mười phút, xe dừng trước căn biệt thự riêng.
Cửa mở ra, không có mùi thức ăn như tưởng tượng, nói chính xác là chẳng có ai ở nhà.
Chung Nghiêm gọi điện cho hai đầu bếp, nhận được câu trả lời là: Để không làm phiền hai người, gần đây họ không về nhà ở.
Chung Nghiêm than thở qua điện thoại: "Hai người đều không có ở đây, tôi ăn gì?"
Hiểu rõ tình hình, Thời An xắn tay áo đi vào bếp. Biệt thự kiểu phương Tây, nhưng nhà bếp lại kiểu Trung Quốc, tủ lạnh đầy ắp thực phẩm tươi sống, bát đĩa đầy đủ.
Thời An đeo tạp dề, chưa đầy nửa tiếng, hai bát mì đã được dọn ra, còn có thêm một đĩa rau xào.
Chung Nghiêm ăn ngon lành: "Học của ai đấy?"
Thời An húp mì: "Mẹ em và bà ngoại em."
Nhắc đến chuyện này, Chung Nghiêm đột nhiên nhớ ra: "Chuyện em đến đây, đã nói với mẹ em chưa?"
Thời An úp mặt vào bát, nói ú ớ: "Chưa."
Chung Nghiêm dừng đũa: "Bây giờ nói ngay."
Thời An tiến thoái lưỡng nan: "Em không biết nói thế nào."
Sinh viên y khoa bài vở nhiều, cậu vừa lên đại học đã yêu đương, lại còn tìm được bạn trai đang du học, dù mẹ không cổ hủ, Thời An vẫn thấy áy náy. Hơn nữa cậu còn lén làm hộ chiếu, nói dối ra nước ngoài tìm bạn trai, đúng là to gan lớn mật, tự tìm đường chết.
Chung Nghiêm lấy điện thoại, mở loa ngoài, đưa cho cậu: "Làm gì?"
"Báo bình an."
"Hả?"
Thời An ngây người ra, chưa kịp phản ứng thì đã bị Chung Nghiêm đẩy cho mẹ. Vừa bắt máy, Chung Nghiêm đã gọi "dì", sau đó tự giới thiệu.
Từ khóa chính là: Tên, tuổi, bạn trai của Thời An.
Đến nước này, Thời An chỉ còn cách mặc kệ số phận. Cậu đeo tai nghe, vùi mặt vào gối, hận không thể chui vào khe sofa, cách ly với thế giới tàn nhẫn này, tiện thể ngân nga hát để tự an ủi mình.
Không sao không sao, bà ngoại sẽ che chở cậu.
Không sợ không sợ, ai mà chẳng từng bị mắng.
Sắp ru ngủ mình được rồi, chiếc gối bị người ta lấy đi, Chung Nghiêm lôi cậu ra.
Thời An che mặt không dám nhìn: "Sao rồi?"
"Còn dám giấu dì đến đây nữa, anh lập tức đưa em ra sân bay."
Thời An không phục: "Em đã trưởng thành rồi."
"Đúng là như vậy." Chung Nghiêm nói: "Nhưng đến nơi xa như vậy, không nên để gia đình lo lắng."
Thời An ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ em đồng ý rồi à?"
"Em đã đến đây rồi, dì còn làm gì được nữa."
Thời An thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
"Em không tin tưởng anh đến vậy sao?"
"Em không có ý đó."
Điều kiện của Chung Nghiêm đều rất tốt, về lý thuyết mẹ sẽ không phản đối, nhưng chênh lệch tuổi tác giữa hai người, cậu sợ mẹ không yên tâm.
Chung Nghiêm nói: "Anh đã hứa với dì rồi, không phải đùa giỡn, thật lòng thích em, sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Ồ." Thời An mím môi, lén cười.
"Thời An, em muốn anh chịu trách nhiệm sao?"
"Muốn." Tim Thời An đập thình thịch.
"Em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?" Chung Nghiêm đặt cậu lên đùi: "Dùng miệng hay dùng hành động?"
Thời An bị hơi nóng phả vào mặt, giật mình nhảy dựng lên: "Em...em...em đi rửa bát."
"Anh rửa." Chung Nghiêm ôm cậu lại, ấn xuống sofa: "Em đi tắm đi, tối nay lên giường sớm một chút."
Tắm rửa và lên giường, trong mắt Thời An là những từ ngữ cấp độ hạn chế.
Cậu vội vàng chạy lên lầu, đi được vài bước lại quay lại, rụt rè hỏi: "Cái đó... em ngủ ở đâu?"
Ánh mắt Chung Nghiêm hướng lên lầu: "Phòng anh."
Thời An vèo một cái chạy mất, cửa đóng chặt.
Trong phòng tắm, Thời An kỳ cọ sạch sẽ từ trong ra ngoài. Nằm trên giường, trùm chăn ôm điện thoại chăm chỉ học bài.
Cửa phòng ngủ mở, Chung Nghiêm đang gọi điện thoại dưới lầu.
Giọng nói của Chung Nghiêm khi nói tiếng Đức rất quyến rũ, gối và giường lại toàn mùi hương của anh, Thời An nóng ruột như lửa đốt.
Đến khi khô cả họng, cuối cùng cuộc điện thoại cũng kết thúc. Thời An nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, cậu giấu bí mật nhỏ dưới gối, nhắm mắt chui vào chăn.
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Chung Nghiêm ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa tóc Thời An, rồi đứng dậy đi tắm.
Tiếng nước chảy róc rách từ phòng bên cạnh, từng giọt từng giọt như rơi vào lòng Thời An. Cậu trở mình, trùm chăn tiếp tục xem điện thoại.
Chung Nghiêm tắm xong đi ra, tắt đèn ngủ, nhẹ nhàng chui vào chăn. Để có thêm vài ngày ở bên Thời An, anh đã tăng ca trước nhiều ngày, cả tuần liền không về nhà ngủ.
Anh nhẹ nhàng hôn lên vai Thời An, đắp chăn cho cậu, thầm nói chúc ngủ ngon.
Nằm về phía mình, Chung Nghiêm nhắm mắt lại, cơ thể nhỏ nhắn như quả cầu lửa lăn qua, ngực áp vào cánh tay, môi áp vào vai, cắn nhẹ.
Chung Nghiêm trở mình, ôm cậu vào lòng, chóp mũi cọ vào vành tai nóng rực của cậu: "Nóng à?"
"Cũng được." Thời An rúc vào lòng anh.
Chung Nghiêm hôn cằm cậu: "Sao chưa ngủ?"
Cúc áo bị Thời An cắn rơi mất một cái: "Không muốn ngủ."
"Quả cầu lửa nhỏ" bắt đầu táy máy tay chân, ý đồ ám chỉ rõ ràng.
Chung Nghiêm nắm lấy tay cậu, ấn lên gối, sau đó phát hiện ra thứ không nên xuất hiện ở đây.
Chung Nghiêm bật đèn, nhấc gối của Thời An lên, vừa buồn cười vừa tức giận: "Em mang theo à?"
Thời An chui vào chăn, ngón chân cũng không dám ló ra.
Chung Nghiêm: "Mua khi nào?"
Thời An phồng má: "Trước khi đi."
Bao bì toàn tiếng Trung, hỏi cũng như không.
"Ai dạy em mua?"
"Trên mạng."
Chung Nghiêm: "Em học linh tinh cái gì đấy?"
"Không có học linh tinh." Thời An trở mình trong chăn.
Tay Chung Nghiêm luồn vào trong chăn: "Lấy ra, anh xem nào."
"Dù sao anh cũng biết mà." Thời An đẩy tay anh ra: "Không cần học."
"Nhanh lên." Chung Nghiêm giống như chủ nhiệm phòng giáo dục bắt được học sinh xem truyện tranh trong giờ học: "Anh đếm đến ba."
Thời An lề mề, từ trong chăn lấy ra điện thoại, nhanh chóng chui trở lại: "Lịch sử duyệt web."
Chung Nghiêm mở ra, biểu cảm trải qua muôn vàn biến đổi. Cái gọi là học tập của Thời An, ngoài một số ít kiến thức khoa học phổ thông chính xác, còn lại đều là video người lớn.
Lại còn là ở Đức không bị hạn chế, lên các trang web người lớn xem. Theo thời gian duyệt web, bắt đầu từ lúc nằm trên giường, cho đến khi anh đi tắm, vẫn còn đang xem.
Đủ loại phong cách, hận không thể xem hết tất cả. Cuối cùng cũng được ra nước ngoài một chuyến, phim người lớn không còn bị hạn chế, giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, chạy nhảy khắp nơi, vui đến phát điên.
Bảo sao lúc cậu lại gần, vừa cứng vừa nóng, cứ cọ cọ cắn cắn.
Mười tám tuổi, đúng là tuổi sung mãn.
"Những thứ này không phải không được xem, nhưng ít xem thôi." Chung Nghiêm tắt điện thoại, đặt lại đầu giường: "Xem nhiều quá cũng hại sức khỏe."
Thời An ngoan ngoãn "ồ" một tiếng, giọng nói như bị nhốt trong chai rượu.
Chung Nghiêm tắt đèn: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Thời An vén chăn, ngồi bật dậy: "Thế là ngủ luôn à?"
"Em cũng có thể xuống lầu đi dạo." Chung Nghiêm nói: "Đừng tắm nước lạnh, dễ cảm lạnh."
Thời An nghiến răng nghiến lợi: "Anh có phải bất lực không!"
Chung Nghiêm quay lưng lại: "Em mới mười tám."
"Sắp mười chín rồi!"
"Vậy cũng chỉ là mười mấy tuổi."
"Năm ngoái lúc anh như vậy, em mới vừa tròn mười tám!"
"Lúc đó uống say rồi, hôm nay rất tỉnh táo."
Vừa gọi điện thoại cho mẹ Thời An xong, Chung Nghiêm hơi áy náy. Dù không làm gì, cũng phải giả vờ một chút.
Thời An sốt ruột đến mức lăn lộn: "Tại sao anh được hưởng thụ rồi, còn em thì không?"
"Hai ta mỗi người một lần, sao em lại không được hưởng thụ?"
"Em quên rồi, anh không quên." Thời An nói lý lẽ: "Em mặc kệ, dù sao em cũng không có!"
"Không sợ đau à?"
"Biết đâu kỹ thuật của anh tốt thì sao?"
Thời An không phải không sợ, mà là nhu cầu sinh lý thôi thúc, cộng thêm tác dụng của mấy video kia, thật sự rất khó chịu.
"Từ đầu đến cuối chỉ có một lần đó, anh cũng chưa từng tìm người khác, kỹ thuật làm sao mà tốt được?"
Nói cho cùng, Thời An vẫn còn nhỏ, Chung Nghiêm không ngại đợi thêm một hai năm. Anh cũng sợ chuyện này một khi bắt đầu, mấy ngày tới đều phải ở trên giường.
Thêm nữa, trước khi đến, Thời An đã hào hứng cả nửa tháng, nói muốn đi Cổng Brandenburg, đi Reichstag, đi Nhà thờ Berlin, rồi còn dạo phố dưới hàng cây bồ đề. Vượt hơn bảy nghìn cây số đến đây, Chung Nghiêm không muốn cậu thất vọng trở về.
"Ồ, phá án rồi." Thời An quay người lại, thở phì phò: "Quả nhiên anh bất lực, cực kỳ bất lực."
Chung Nghiêm: "..."
"Trước kia kém mà còn nghiện*, bây giờ hay rồi, đến cả nghiện cũng không còn." Thời An nằm sấp trên giường, vùi đầu vào gối: "Bây giờ là có kém cũng không dám ăn!"
*Thành ngữ "人菜瘾大" (rén cài yǐn dà) trong tiếng Trung Quốc dùng để chỉ một người chơi game (hoặc tham gia một hoạt động nào đó) kỹ năng kém nhưng lại rất nghiện, rất thích chơi. Nó mang hàm ý châm biếm, hài hước về sự không tương xứng giữa kỹ năng và niềm đam mê.
"Mới hơn hai mươi tuổi đã vậy rồi, mấy chục năm sau tính sao. Đẹp trai như vậy, trẻ măng thế mà đã bất lực rồi."
Chăn bị vén lên, người bị lật lại, Chung Nghiêm véo eo cậu: "Nói lại lần nữa xem?"
Thời An quay mặt đi: "Không nói."
Chung Nghiêm: "Ngày mai không muốn đi chơi nữa à?"
"Em có thể đi ngày kia." Thời An đẩy ngực anh: "Hơn nữa, cũng chưa chắc anh đã làm cho em...ưm!"
Môi bị cạy mở, Chung Nghiêm cắn đầu lưỡi cậu: "Trêu anh vui lắm à?"
"Nhưng em khó chịu lắm." Thời An quấn lấy cổ anh: "Chết mất."
"Ai bảo em xem video linh tinh."
"Em cũng không ngờ lại như vậy." Thời An cắn yết hầu anh: "Nhưng trong video phóng đại quá, em chỉ tò mò, rốt cuộc là cảm giác gì."
"Cảm giác khiến người ta ngày nhớ đêm mong."
"Anh còn phóng đại hơn cả video." Thời An hoàn toàn không tin:
"Nếu thật sự như anh nói, sao anh lại nhịn được...ưm!"
Chung Nghiêm lại bịt miệng cậu, kéo dây chun ra: "Sự nhẫn nại của anh là có giới hạn."
Thời An bị đè đến không cử động được, bấu chặt vào đầu giường: "Ưm! Dầu...ưm dầu bôi trơn..."
"Em tự xử, không cần."
"Ưm...bao...ưm đeo bao!"
"Cái em mua size nhỏ, anh đeo không vừa."
...
Nếu hỏi cảm nhận của Thời An, chỉ có hai chữ: Hối hận.
Hối hận vì cái miệng của mình, chọc giận Chung Nghiêm, tự chuốc lấy xui xẻo. Những kỹ năng vất vả học được chưa kịp dùng, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Thời An nằm sấp trên giường rên rỉ, hối hận vì sao mình lại có dũng khí nói ra câu ngông cuồng kém mà còn nghiện. Bây giờ thì hay rồi, giữa đêm khuya, cầu xin tha thứ, gọi anh cả đêm cũng vô dụng.
Đồ cầm thú!
Chung Nghiêm không "kém", nhưng "nghiện" của anh lại rất lớn. Video không lừa cậu, Chung Nghiêm cũng không nói dối, cảm nhận sâu sắc nhất chính là, đời người đẹp như vậy, làm thêm lần nữa được không.
Thời An tự an ủi mình, cậu còn trẻ, sung mãn, khỏe mạnh, có nhu cầu là chuyện bình thường phải không? Không kiềm chế được cũng không có gì đáng trách phải không? Hai ngày sau, lại cùng Chung Nghiêm làm một vài hành động "gần gũi", cũng có thể hiểu được phải không?
Kết quả của việc phóng túng quá độ là, không chỉ ngày hôm sau không dậy được, mà còn nằm liệt giường ba ngày liền.
Thời An có thể ở lại thêm, nhưng kỳ nghỉ của Chung Nghiêm có hạn, những địa điểm du lịch đã lên kế hoạch, đều trôi qua trên giường.
Thời An không cam lòng, cố gắng ra ngoài, bị Chung Nghiêm ôm vào lòng, vừa xoa eo vừa dỗ dành, hứa lần sau sẽ đưa cậu đi chơi.
Thời An không phải không tin Chung Nghiêm, mà là không tin bản thân mình, nếu có lần sau, khả năng cao vẫn không xuống giường được, ai bảo chuyện này lại vui vẻ đến vậy.
Cứ như vậy đến ngày thứ tư, Thời An lại nhảy nhót tung tăng, công việc của Chung Nghiêm cũng chất chồng như núi.
Thời An đẩy Chung Nghiêm đi làm, còn mình ở nhà. Nơi đất khách quê người, cậu không dám tự ý ra ngoài, đành lấy sách chuyên ngành của Chung Nghiêm ra xem. Mienkhonghanh
Về mặt ngôn ngữ, Thời An khá có năng khiếu, học thuộc rất nhanh. Ba bốn ngày trôi qua, cậu đã nắm được kha khá từ vựng tiếng Đức, đối chiếu với phần mềm dịch và ngữ cảnh, đọc sách chuyên ngành cũng hiểu được tám chín phần.
Đọc được một nửa, có người bấm chuông cửa.
Nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một người phụ nữ châu Á, tóc đen dài ngang vai, có lẽ là người Trung Quốc, nhưng không chắc chắn.
Thời An hỏi bằng tiếng Anh qua cửa: "Cô tìm ai?"
Đối phương trả lời bằng tiếng Trung: "Tìm bạn trai của Chung Nghiêm."
Nói đến mức này rồi, bên ngoài cũng chỉ có một người phụ nữ, Thời An mở cửa, mời cô vào nhà.
Đối phương nhìn cậu ba giây, lịch sự đưa tay ra: "Chào em, chị tên Trần Mạn, là... của Chung Nghiêm..."
Trần Mạn suy nghĩ một chút: "Cứ coi như là bạn bè đi."
Thời An bắt tay cô: "Chào chị, em tên Thời An."
"Nghe nói em đang học y khoa?"
Thời An gật đầu, mời Trần Mạn ngồi xuống sofa, rót nước trái cây cho cô: "Khoa lâm sàng, năm hai."
"Nhỏ vậy sao? Vừa mới thành niên à?"
"Sắp mười chín tuổi rồi ạ."
Thời An chưa bao giờ thấy mình nhỏ, nhưng đối với Chung Nghiêm đang học tiến sĩ, cậu quả thực không lớn.
Trần Mạn lấy điện thoại ra: "Em có phiền nếu chị gọi video không?"
Thời An lắc đầu.
Trần Mạn kết nối video, cũng không tránh Thời An: "Dì ơi, con đích thân đến đây để chứng minh, cậu bạn trai nhỏ này đúng hàng thật giá thật, đang học y khoa, bị Chung Nghiêm lừa đến Đức đấy ạ."
"Con đã xác nhận với dì và chú rồi, cậu bé này rất ngoan, trắng trẻo, đẹp trai, lại còn lễ phép đáng yêu." Trần Mạn liếc nhìn Thời An, rồi quay lại tiếp tục nói chuyện video: "Nhưng con nhà người ta mới mười tám tuổi, Chung Nghiêm hơi quá đáng đấy ạ."
"Giờ cậu ấy đi làm, bỏ mặc đứa nhỏ ở nhà một mình, con chưa từng thấy ai vô trách nhiệm như cậu ấy."
"Trên bàn toàn sách lâm sàng, chắc chắn là bị Chung Nghiêm bóc lột. Đứa nhỏ đang nghỉ hè, lôi người ta từ xa đến đây học, nào có ai như cậu ấy."
"Dì ơi, dì phải nói Chung Nghiêm đấy, em trai này vừa nhìn là biết được nuôi dạy cẩn thận, ở nhà là cục cưng của bố mẹ, đừng để nhóc bị ức hiếp ở chỗ Chung Nghiêm."
Những lời này tuy đều là lời hay ý đẹp, nhưng Thời An thấy rất xấu hổ, không nghe nổi nữa. Cậu đeo tai nghe, trốn sang phòng bên cạnh, vắt óc suy nghĩ, người đang gọi video là ai.
Ban đầu cậu nghĩ là mẹ của Chung Nghiêm, nhưng người chị này lại nói xấu Chung Nghiêm như vậy, chắc không phải. Đã gọi là dì, chắc chắn là người lớn tuổi, là người lớn tuổi như thế nào, mới có thể khiến chị ấy không nể mặt chút nào?
Không lâu sau, Trần Mạn cầm điện thoại đến: "Dì muốn nói chuyện video với em."
Thời An: "Dì nào ạ?"
Trần Mạn: "Mẹ của bạn trai em."
"............"
Thời An không muốn nhớ lại cuộc gọi video này, cũng tò mò không biết khi Chung Nghiêm nói chuyện với mẹ anh có lúng túng như vậy không. Nhưng cậu không hiểu, tại sao mẹ của bạn trai, bạn của bạn trai, lại giống như mẹ của mình, bạn của mình? Đứng về phía mình, kể lể đủ điều không tốt về Chung Nghiêm.
Cuối cuộc gọi video, dì còn dặn dò: "Nếu Tiểu Nghiêm bắt nạt con, lập tức liên lạc với dì nhé, được không?"
Cuộc gọi kết thúc, Thời An thêm liên lạc của mẹ Chung Nghiêm. Vừa kết bạn xong, lập tức nhận được một khoản tiền chuyển khoản.
Nhìn số tiền, tay Thời An run lên, cứ ngỡ mình bị bán.
[Dì ơi, không cần đâu ạ, con có tiền.]
Dì Chung: [Cầm lấy đi con, dì cho con chút tiền tiêu vặt cũng là chuyện nên làm. Ở bên ngoài chơi, đừng ấm ức bản thân, mua những thứ con thích.]
Thời An: "..."
Đây gọi là tiền tiêu vặt sao?
Sau một hồi kì kèo, Thời An đành phải nhận.
Trần Mạn đến bắt tay cậu: "Cảm ơn em trai, nhờ em mà chị thoát khỏi bể khổ."
Thời An chớp mắt: "?"
"Để bày tỏ lòng biết ơn." Trần Mạn vẫy tay: "Đi, chị dẫn em đi chơi."
Tuy mới quen biết, nhưng người chị này vẫn rất nhiệt tình. Dẫn cậu đi tham quan những địa điểm cậu muốn đến, kiên nhẫn giải thích lịch sử và văn hóa của Đức.
Đến giờ ăn tối, Trần Mạn đưa cậu đến Kurfürstendamm, hai người ngồi đối diện nhau trong quán lẩu.
Trần Mạn xem thực đơn, trong đầu Thời An toàn là Chung Nghiêm.
"Chị Mạn, vẫn chưa thể gọi cho anh ấy sao?"
Cả ngày hôm nay, Thời An đã nhiều lần định báo cho Chung Nghiêm biết, nhưng đều bị Trần Mạn ngăn cản.
Nếu không phải mẹ Chung Nghiêm và Chung Nghiêm rất giống nhau, cậu thật sự nhận được bao lì xì tám vạn tệ, Trần Mạn lại hiểu rõ Chung Nghiêm như vậy, Thời An đã nghi ngờ mình bị bán rồi.
Sắp đến giờ Chung Nghiêm tan làm, nếu về nhà không thấy cậu, chắc chắn anh sẽ lo lắng.
"Em trai ngốc, em ngoan ngoãn như vậy, rất dễ bị bắt nạt." Trần Mạn giữ điện thoại của cậu: "Đàn ông mà, phải biết cách nắm giữ."
Trần Mạn mở điện thoại của mình, chụp ảnh chung với Thời An, soạn tin nhắn: "Đừng cố gắng tìm anh ấy, hãy để anh ấy tự tìm em."
Gửi tin nhắn xong, Trần Mạn đặt điện thoại xuống: "Năm phút nữa, chắc chắn sẽ có điện thoại gọi đến."
Trần Mạn thong thả ung dung, nhúng một miếng lòng bò vào nồi, ngay sau đó, màn hình sáng lên, là tên của Chung Nghiêm.
"Gấp cái gì, đũa của chị còn chưa kịp đặt xuống." Trần Mạn liếc nhìn màn hình, cho miếng lòng bò vào miệng, lại nhúng thêm một miếng nữa, mới bật loa ngoài: "Bác sĩ Chung, lâu rồi không gặp."
Chung Nghiêm không có hứng thú nói chuyện phiếm: "Cậu ấy đâu?"
Thời An vội vàng nói: "Em đây em đây."
"Ra ngoài cũng không báo cho anh biết?" Chung Nghiêm rõ ràng đang tức giận.
Trần Mạn nhanh miệng nói: "Là tôi gọi em trai ra ngoài, có gì thì nói với tôi, đừng cáu gắt với cậu ấy. Còn nữa, dì đã gặp cậu ấy rồi, tôi khuyên cậu nên cẩn thận lời nói."
"Trần Mạn, cậu lại giở trò gì đấy?"
Trần Mạn gửi định vị: "Qua đây nhanh lên, chờ cậu thanh toán đấy."
Kurfürstendamm cách trường y không xa, chưa đầy hai mươi phút, Thời An đã thấy xe của Chung Nghiêm.
Không hiểu sao lại thấy chột dạ, Thời An cúi đầu xuống: "Chị Mạn, anh ấy có mắng em không?"
Trần Mạn tô son trước gương: "Cậu ấy không nỡ đâu."
Thời An: "..."
Ác ma này cũng thất thường lắm.
Nhận thấy sự nghi ngờ của cậu, Trần Mạn nói: "Cậu bé này, đúng là không biết tự lượng sức mình. Vì em, cậu ấy không tiếc cãi lời gia đình để come out."
"Hả?" Thời An hoảng hốt, vò đầu bứt tai: "Vậy chú dì, còn anh ấy..."
"Yên tâm đi, bố mẹ cậu ấy đều là người hiểu chuyện, đã chấp nhận rồi." Trần Mạn cười nói: "Hơn nữa, dì rất thích em."
"Chú dì, cả ông nội của Chung Nghiêm đều là người tốt. Cả nhà họ Chung, chỉ có Chung Nghiêm là không ra gì."
Chung Nghiêm đẩy cửa bước vào, Trần Mạn chuyển chủ đề. Cô thân thiết chào tạm biệt Thời An, đồng thời nhấn mạnh, mấy hôm nữa nếu thấy chán thì cứ gọi điện cho cô.
Trần Mạn xách túi đứng dậy, đi ngang qua Chung Nghiêm, không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Thời An: "..."
Họ có phải là bạn bè không vậy?
Chung Nghiêm ngồi đối diện cậu: "Cô ấy không làm khó em chứ?"
Thời An lắc đầu, giải thích là chị Mạn rất tốt, hôm nay đã đưa cậu đi rất nhiều nơi, nhưng cũng xin lỗi, không nhắc đến Trần Mạn, nói là mình chưa kịp nhắn tin.
Dù Thời An không nói, Chung Nghiêm cũng biết rõ thủ đoạn của Trần Mạn.
Thời An đưa điện thoại cho anh: "Dì chuyển cho em tám vạn tệ, em chuyển lại cho anh nhé."
"Của em thì em cứ giữ." Chung Nghiêm gắp thịt đã nhúng chín vào đĩa cho cậu: "Nếu thích, mỗi tháng anh đều cho em tám vạn."
Thời An: "..."
Cũng không cần thiết.
Ăn tối xong, hai người nắm tay nhau dạo phố, nơi đây là khu vực tập trung người Hoa, buổi tối nhộn nhịp, có cảm giác như đang ở quê nhà.
Thời An nhìn những dòng chữ tiếng Đức trên đường phố, gặp từ nào không hiểu lại hỏi.
Như đang tán gẫu, Thời An vô tình nói: "Xin học tiến sĩ ở đây, cần những thủ tục gì?"
Chung Nghiêm: "Ở đây tốt nghiệp không dễ đâu."
Thời An lẩm bẩm: "Anh đến được, sao em lại không đến được."
Chung Nghiêm cười nói: "Đợi em tốt nghiệp đại học rồi hãy nói."
Cũng đúng, còn một chặng đường dài phải đi.
Hai người đi đến góc phố, Thời An chỉ vào cửa hàng đã đóng cửa: "Cái đó nghĩa là gì?"
Ánh mắt Chung Nghiêm có chút dao động: "Em cố ý à?"
Thời An ngơ ngác: "Cố ý gì?"
Chung Nghiêm: "Phòng đăng ký kết hôn."
Thời An: "À? Ồ."
"Thời An, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Còn giả vờ hỏi."
"Anh muốn nghe em nói."
"Mười tám tuổi, sắp mười chín rồi."
"Ở Đức, mười tám tuổi đã có thể đăng ký kết hôn."
"Ồ, vậy sao."
"Tiếc là hôm nay đóng cửa rồi."
"...Ồ."
Chung Nghiêm quay đầu, nhìn vào mắt cậu: "Nghe nói mẹ anh rất hài lòng về em?"
Thời An vừa kích động vừa hồi hộp: "Dì rất tốt."
"Bố mẹ đã gặp nhau rồi, không dễ dàng chia tay đâu."
Thời An tựa vào vai anh, cúi đầu nhìn mũi chân: "Em cũng không muốn chia tay."
"Lần sau đến đây, cẩn thận đấy."
Thời An nghiêng đầu: "?"
"Anh có thể không nhịn được mà cầu hôn em."
Mienkhonghanh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro