chương 290: Phân bố tướng lĩnh
Thẩm vấn tại công đường
Cấu trúc kiến trúc của căn cứ Lãnh Cực cũng tương tự như Mộng Khu, nhưng nơi đây lại là nơi đóng quân của thế hệ đầu tiên của nhân loại sống sót tại Ori, chủ yếu là từ các gia tộc lớn. Trong căn cứ Lãnh Cực, hai gia tộc lớn nhất là Gia tộc Henry và gia tộc Stewart, họ dẫn dắt các quân đoàn chủ tinh được phân bổ để bảo vệ căn cứ và điều động nhân sự.
Trong số đó, đại diện cho chủ tinh là Harrelson đến từ gia tộc Field, ba trưởng lão của ba gia tộc mỗi người nắm giữ một đội quân, phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, trở thành quân đoàn Lãnh Cực.
Field cũng là một gia tộc lớn trên chủ tinh, có mối liên hệ chặt chẽ với hoàng gia, đó cũng là lý do tại sao đội mạo hiểm được tiếp đón tại Lãnh Cực, họ ở tại Ori, nhưng mối liên hệ với chủ tinh không hề ít, ngay lập tức được hoàng gia giao nhiệm vụ này, nhưng không ngờ đội mạo hiểm suýt nữa đã gặp nạn toàn bộ trên núi tuyết, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp của họ.
Sau khi nhận được tin cầu cứu, lập tức phái người liên lạc với hai vị tướng trong Mộng Khu, yêu cầu họ nhanh chóng đến giúp đỡ, lúc này Bạch Hiển và mọi người xuống xe, thấy trước cổng căn cứ trang nghiêm hùng vĩ, Jobs đang dẫn theo một hàng y bác sĩ chờ đợi họ, Đường Ninh cũng đi theo, thấy họ xuống xe liền nhanh chân đi tới.
"Tiểu Hiển! Lão Chu... các cậu thế này..."
Nhìn thấy bộ đồ bẩn thỉu của họ, Đường Ninh đau đầu.
"Ôi không sao không sao, đừng lo lắng, ừ, chỉ là hai con rồng của tiểu Hiển gặp nạn nặng thôi, bị thương có vẻ không nhẹ." Chu Ngạn lập tức cắt ngang lời hắn, tay còn vung vẩy, trông có vẻ rất tỉnh táo.
Bạch Hiển bất đắc dĩ cười một cái, "Đừng nghe hắn nói linh tinh, không có gì đâu, vào trong nghỉ ngơi trước đi."
Nhưng khi đi qua chỗ của Jobs, hắn dừng lại một chút, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Jobs thấy vậy liền nở một nụ cười,
"Đừng lo, rất nhanh sẽ trở lại."
Cả Lôi Long và Hỏa Long đều không phải là những kẻ không có lý trí, Hỏa Long có thể sẽ liên tục tấn công vì tức giận, nhưng Lôi Long chắc chắn sẽ không để hai kẻ đó rơi vào nguy hiểm.
Bạch Hiển gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, rồi theo nhóm của Đường Ninh bước vào.
Trong căn cứ không kịp chuẩn bị nhiều phòng ngủ và phòng ở như vậy, những hàng lều được xếp trên sân và những khoảng đất trống của căn cứ, cứ cách một đoạn lại có một điểm y tế và một trạm cung cấp, trừ những lối đi được để lại, bên trong căn cứ chật cứng người.
Bạch Hiển được Đường Ninh dẫn vào một cái lều, gần như vừa thấy cái chăn mềm mại bên trong đã lập tức ngã xuống, nhìn như thể đã ngất đi, khiến Đường Ninh giật mình.
"Em không sao... em chỉ muốn ngủ một chút..." Cả người chui vào trong chăn, chưa nói xong thì đã ngủ say, Đường Ninh bất đắc dĩ phải giúp hắn thay đồ, trên cơ thể gầy gò cũng xuất hiện vài vết trầy xước, Đường Ninh nhẹ nhàng chạm vào, những vết thương đã khô không cần xử lý nhiều, nhưng màu đen thì có lẽ phải mất vài ngày mới khỏi.
Sắp xếp lại tư thế của hắn, chui vào chăn, Đường Ninh ngồi bên cạnh nhìn hắn một lúc lâu, thời gian qua theo Jobs bận rộn quá, Bạch Hiển cũng bận rộn tham gia các nhiệm vụ di chuyển, hai người hầu như chỉ có một chút thời gian trò chuyện trước khi đi ngủ vào buổi tối qua quang não, thường thì một việc còn chưa xong, Đường Ninh đã chủ động đuổi Bạch Hiển đi ngủ, thời gian trò chuyện đã chật cứng, huống chi là video, hai người hầu như không gặp nhau.
Ánh mắt của anh gần như dán chặt vào Bạch Hiển, nhưng lại kiềm chế điều gì đó, không thể có những hành động thân mật hơn, mãi mới thở dài, thu hồi ánh mắt, mở giao diện quang não của Bạch Hiển.
Giao diện quang não của hai người từ trước đến giờ đều có thể sử dụng thoải mái, Bạch Hiển trong trận chiến cũng không quên ghi lại cảnh chiến đấu, nhìn thấy hai con trùng tộc khổng lồ tấn công, chỉ qua giao diện quang não cũng có thể cảm nhận được áp lực, đến cả hơi thở cũng cảm thấy khó khăn, cũng thật khó cho họ khi phải đối mặt với hai trùng tộc cấp tướng, lại có thể thực hiện hành động dũng cảm như vậy, còn sống sót được nhiều người như thế.
Một số đồng đội đã chết, nếu được tìm thấy cũng đã được đưa về, có lẽ giờ này đang bàn bạc cách an táng.
Đường Ninh nhíu mày, liên tục xem lại cảnh hai trùng tộc cấp tướng Sa Yết xuất hiện, tại sao hai con trùng tộc đó lại cùng xuất hiện ở một nơi? Phải biết rằng ý thức lãnh thổ của những kẻ này mạnh hơn nhiều so với quái vật, huống chi là hai con trùng tộc mạnh mẽ?
Nếu nói hai con này là một cặp thì cũng không giống lắm, nhìn Sa Yết cuối cùng hoảng loạn chạy trốn, không có chút lo lắng nào cho đồng đội, vậy rốt cuộc điều gì đã khiến chúng tụ tập lại sống cùng nhau lâu như vậy, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau?
Nếu Bạch Hiển tỉnh dậy, hắn sẽ ngay lập tức liên tưởng đến nguyên nhân vấn đề của nước sự sống, khả năng cao là do mấy con trùng tộc này gây ra; hình thức hóa của ý thức thế giới, đã thu hút hai trùng tộc cấp tướng đến đây, chẳng có gì bất ngờ cả. Đồng thời cũng có thể đoán rằng trong điện hải thần, có lẽ cũng có báu vật như vậy, khiến bọn trùng tộc thèm thuồng, làm ra hành động gì đó mới khiến Tổ Thạch xuất hiện vết nứt.
Aura và Orr đều có trùng tộc cấp tướng xuất hiện, vậy còn trùng tộc còn lại có khả năng xuất hiện ở đâu? Chắc chắn là ở Orr, nghĩ tới Siren và những thí nghiệm quy mô lớn của trùng mẫu và thủy thủ, cùng với sức mạnh kỳ lạ của Siren, Đường Ninh thật sự không thể không liên tưởng đến con trùng tộc cấp tướng cuối cùng – Sâu Bobbit.
Sâu Bobbit – là một loại trùng tộc giống như rết, không có não và mắt, sống hoàn toàn dựa vào bản năng. Chúng là thợ săn bẩm sinh, tấn công cực kỳ thô bạo, vỏ mang theo lưỡi dao sắc và chất độc, là giống trùng tộc mạnh nhất trong chiến đấu, nhưng thủ lĩnh của chúng, Bogar, lại là sinh vật thông minh và quỷ quyệt nhất trong toàn bộ trùng tộc, là quân sư hàng đầu của trùng hậu, có cơ thể nửa người nửa trùng giống như trùng hậu, sức mạnh chỉ đứng sau trùng hậu.
Dù trong bất kỳ sự kiện nào mà nó xuất hiện, hay trong trận chiến trước đó, đều cho thấy rằng, con này còn đáng sợ hơn cả ba con trùng tộc cấp tướng cộng lại!
Đường Ninh vừa nghĩ về tài liệu mà Bạch Hiển mang về, cùng với cảnh mà mình đã thấy ở Aura và Orr, vừa xoa ngón tay của Bạch Hiển, có phải nắm một cái, trông như không nỡ rời xa.
Khi Bạch Hiển tỉnh dậy và định lăn mình duỗi tay, thì một lực kéo đã khiến hắn nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đường Ninh tựa vào cột lều, một tay nắm lấy hắn, tay kia chống xuống nền, ngồi đó dường như đang ngủ.
Ngồi mà cũng có thể ngủ? Bạch Hiển động đậy ngón tay, rút tay mình ra, cười nhìn Đường Ninh, suy nghĩ một chút, chuẩn bị di chuyển Đường Ninh vào trong chăn để ngủ.
Kết quả, vừa đặt tay lên cổ Đường Ninh, Đường Ninh đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng kéo tay, Bạch Hiển chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, khi tầm nhìn trở lại bình thường, hắn đã bị đổ xuống chăn.
Bạch Hiển: ???
Nhìn lên Đường Ninh, Đường Ninh đã nhận ra có gì đó không đúng vào thời điểm ra tay, nhưng vì quán tính nên không thể dừng lại, chỉ có thể ném Bạch Hiển vào trong chăn.
"Khụ khụ khụ, không sao chứ?" Đường Ninh có chút hổ thẹn sờ mũi, đỡ Bạch Hiển dậy.
Bạch Hiển không nói gì, chỉ liếc nhìn hắn, chỉ một ánh nhìn này đã khiến Đường Ninh bắt đầu lo lắng, cúi đầu xuống thì thầm "Anh sai rồi, anh sai rồi, đừng giận nhé..."
Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mặt Bạch Hiển, mang theo hơi thở ngứa ngáy, khiến Bạch Hiển bật cười, nhưng trong lúc cười, hai người đã sát lại gần nhau, hòa quyện trong hơi thở.
"......"
"Tiểu Hiển, Tướng quân Jobs gọi cậu lên trên."
Bạch Hiển và Đường Ninh đi về phía Việt Trạch, bên cạnh Việt Trạch còn có Rebecca và Bạch Quỳnh, vừa thấy Bạch Hiển, ánh mắt của hai người này liền trở nên không đúng lắm.
Không có gì khác, môi của Bạch Hiển đỏ hồng, dày hơn bình thường khá nhiều, về đến lều chắc chắn sẽ ngủ ngay, ăn cay thì không thể rồi, chỉ còn cách là...
Bạch Hiển có chút không tự nhiên khi tránh ánh mắt của hai người, nhưng vẫn hỏi một câu, "Tướng quân tìm chúng tôi có việc gì không?"
"Không biết, nhưng tôi đoán chắc là có liên quan đến long tộc."
Đường Ninh bình tĩnh chịu đựng ánh nhìn sắc lạnh từ Bạch Quỳnh, nắm tay Bạch Hiển bước vào tòa nhà tổng hành dinh, khéo léo dẫn hắn qua từng bậc thang và tầng, nhanh hơn cả mấy người Việt Trạch phía sau.
Vừa bước vào văn phòng chỉ huy, vừa vào đến nơi, một nhóm tướng quân mặc quân phục với cấp bậc cao đều nhìn chằm chằm vào họ, ngay cả Đường Ninh, người đi đầu và phụ trách gõ cửa cũng ngẩn ra một chút, sau đó mới dẫn Bạch Hiển và những người khác hành lễ.
"Ngồi xuống đi." Jobs đẩy một vài người chắn trước mặt sang bên, mời họ ngồi xuống sofa, Đường Ninh rất tự giác nhận nhiệm vụ pha trà, rót cho mọi người một tách trà nóng.
"Gọi các bạn đến đây là muốn nói về chuyện của quân đoàn trùng tộc và......" Jobs, với tư cách là đại diện, mở lời trước, sau đó ánh mắt chuyển sang Bạch Hiển, "Chúng tôi muốn tìm hiểu về long tộc, xét thấy quân bộ đã triệu hồi rồng, tôi nghĩ cậu chắc hẳn có thông tin gì đó?"
Quả nhiên, khi Bạch Hiển nghe đến chuyện long tộc, hắn nghĩ ngay đến việc có thể sẽ nói về tổ thạch của long tộc, lập tức gật đầu thừa nhận,
"Đúng vậy, đó là tôi làm, mục đích liên quan đến việc phục hưng long tộc."
Hắn chỉ nói là mình làm, nhưng không nói lý do, ánh mắt của các tướng quân ngay lập tức trở nên cảnh giác.
"Cậu chắc hẳn biết lo ngại của chúng tôi, vì vậy tôi muốn biết mục đích của cậu." Jobs là người duy nhất không thay đổi thái độ, tiếp tục hỏi.
"Tôi chỉ biết mục đích của long tộc là chiếm một vị trí trong vũ trụ và duy trì an ninh thế giới, còn sâu xa hơn thì tôi không rõ." Bạch Hiển không đổi sắc mặt tiếp tục giải thích.
"Vậy tại sao lại chọn cậu?" Jobs tò mò hỏi.
Bạch Hiển bỗng cười lên,
"Nói thật, câu hỏi này đến giờ tôi vẫn rất khó hiểu, nhưng chúng chỉ nói với tôi rằng, chỉ có tôi, không ai khác."
Chúng, dĩ nhiên là Tổ Long, là Mạnh Chương, là long tộc, sự công nhân từ cô số long tộc đã hình thành nên danh phận Long Chủ của hắn, điều này Bạch Hiển cũng coi là một sự may mắn.
------------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 290------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro