chương 41
Lúc này Giang Tự Bạch không biết người đến tìm hắn căn bản không phải Lạc Tư, mà là Ian.
Hắn đợi ở góc công viên trong một tiếng đồng hồ, người hắn gặp được không phải là Lạc Tư mà là một đội quân mặc đồng phục màu trắng, trong tay cầm súng laze, những quân đội được trang bị vũ khí hạng nặng đang đi tới chỗ hắn.
Vẻ mặt của Giang Tự Bạch dần trở nên nghiêm túc.
Thậm chí hắn còn lùi lại phía sau hai bước, trong lòng nghĩ có phải trong cuộc sống hằng ngày hắn đã vô tình tiết lộ chuyện của long tộc không?
Nếu không, dù là cuộc sống hằng ngày hay đi làm, hắn chưa từng nói bất cứ điều gì về long tộc, thậm chí để tránh rò rỉ thông tin về long tộc hắn cũng không cùng người khác nói về chuyện nghiên cứu long tộc.
Tại sao quân đội lại tìm kiếm hắn vào lúc này?
Tuy nhiên, Giang Tự Bạch cúi đầu xuống và phát hiện rằng chấm xanh nhỏ và chấm đỏ nhỏ trên màn hình đã chồng lên nhau.
Giang Tự Bạch: "? ? ?"
Vẻ mặt Giang Tự Bạch mờ mịt, không rõ đã có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn thấy quân đội đi về phía hắn, dừng lại gần hắn. Sau đó thủ lĩnh của nhóm người nói hai câu với người đàn ông mặc đồ đen, người đàn ông mặc đồ đen cũng không nói gì, liền nhanh chóng đi về phía hắn.
Đối phương có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn khỏe mạnh, khoác áo da màu đen, tóc ngắn cùng với đôi mắt màu vàng.
Khi Giang Tự Bạch nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng run lên, toàn thân cứng đờ tại chỗ không dám cử động.
Trong chốc lát, tóc gáy hắn dựng đứng, tưởng mình đã nhìn thấy Ian!
Tuy nhiên, khi nhìn vào khuôn mặt bình thường của đối phương, không có gì giống Ian...
Ánh mắt của đối phương rất áp lực, nhìn hắn như nhìn kẻ thù vậy.
Giang Tự Bạch lùi lại phía sau, nhưng khi đối phương nhìn thấy động tác của hắn liền nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn. Một tay bắt lấy tay Giang Tự Bạch, lúc Giang Tự Bạch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo về phía người đàn ông.
Giống như để xác nhận điều gì đó, đối phương tiến lại gần cổ Giang Tự Bạch, hít mạnh một hơi rồi thở dốc.
Đầu óc Giang Tự Bạch trống rỗng, hắn có chút hoảng sợ, khi đến gần đối phương, hắn ngửi thấy một mùi hương, đây là mùi hương mà hắn tuyệt đối không thể quên được.
Hắn khiếp sợ, mang theo hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
Đôi đồng tử màu vàng của Ian nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch: "Bắt được rồi."
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch hoảng sợ nhìn người đàn ông: "Anh, anh......"
Hắn nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nhìn Ian.
Hai mắt Ian che kín tơ máu, khi hắn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cảm thấy sắp bị ăn thịt tới nơi.
Sắc mặt Giang Tự Bạch tái nhợt, tại sao Ian lại tới đây? Là Lạc Tư nói cho hắn biết sao?
Chẳng lẽ Ian thật sự đã trở thành đồng nghiệp với Lạc Tư?
Giang Tự Bạch có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy đội quân vây quanh mình, hắn lại cúi đầu, im lặng.
Lúc này nội tâm Ian phập phồng lên xuống.
Tim được Bạch Bạch rồi, hóa ra Lạc Tư cũng khá tin cậy, vị trí được cung cấp cũng không hề sai.
Tuy nhiên khi nhìn thấy nhóm phía sau, trầm giọng nói: "Ta đã tìm được vợ của ta rồi, các ngươi có thể đi rồi?"
Nhóm đội viên: "......"
Bọn họ đi tới, nhìn Ian, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Tự Bạch: "Ngươi biết người này sao?"
Giang Tự Bạch nhìn khuôn mặt xa lạ của Ian, do dự một lúc, trong ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Ian liền gật đầu: "Nhận thức."
Các thành viên trong nhóm hơi kinh ngạc, trước khi Ian bước vào chủ tinh, bọn họ đã xem xét ID của Ian và phát hiện Ian là một công dân của một tinh cầu cấp 3 trong tinh liên, hắn cũng không nằm trong danh sách truy nã của tinh đạo.
Theo Ian, hắn bị bọn tinh đạo cướp thuyền, đang làm cu li trên phi hạm, đó cũng là lúc hắn lạc mất vợ của mình.
Tuy nhiên, sao bọn tinh đạo lại tốt bụng đến mức tìm vợ cho cu li một cách hoành tráng như vậy?
Các thành viên của đội cơ giáp lại đi kiểm tra ID của Giang Tự Bạch nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.
Họ do dự một lúc rồi nói với Ian: "Anh cần quay lại với tôi để đăng ký và đeo vòng tay theo dõi, nếu không anh sẽ không thể tự do di chuyển."
Thân phận của Ian không có vấn đề gì nhưng dù sao hắn cũng mới xuống từ phi hạm của tinh đạo nên phải đeo vòng tay theo dõi, nếu không sẽ bị quân đội nhốt lại.
Ian nắm chặt tay Giang Tự Bạch, như sợ hắn lúc này sẽ chạy trốn.
Hắn chỉ muốn bắt Giang Tự Bạch về, nhốt vào trong phòng, dùng xích sắt khóa lại không cho đi đâu, sau đó nghiêm khắc đánh dấu bảy ngày bảy đêm cho đến khi em ấy không thể rời khỏi giường, thẳng đến khi mang thai một quả trứng, thẳng đến khi em ấy biết được hậu quả của việc không từ mà biệt này!
Tuy nhiên, cân nhắc mọi rắc rối, Ian đã quay lại cùng quân đội để đăng ký.
Hắn lạnh lùng nhìn Giang Tự Bạch: "Theo ta."
Giang Tự bạch rụt cổ, lặng lẽ liếc nhìn Ian, vừa nhìn liền thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Ian.
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch làm sao dám nói không, chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Ian.
Trên đường, hắn muốn gọi điện thoại cho gia đình, kết quả vừa giơ tay liền phát hiện cánh tay bóng loáng, trí não không cánh mà bay.
Giang Tự Bạch: "! ! !"
Giang Tự Bạch dừng lại một chút, vẻ mặt hoảng hốt: "Trí não của ta đâu?"
Ian ngồi bên cạnh hắn, hai người ngồi ở ghế sau xe cảnh sát, Ian luôn kiềm chế các loại cảm xúc tiêu cực của mình, lo lắng sẽ hù dọa Giang Tự Bạch, lo lắng sẽ làm kinh sợ đến Giang Tự Bạch, lo lắng hắn không biết sợ về sau còn dám chạy trốn.
Cho nên cả người Ian đều lạnh lẽo.
Hắn đang đợi Giang Tự Bạch chủ động nhào vào trong ngực hắn, chờ Giang Tự Bạch dỗ dành hắn.
Nghe thấy Giang Tự Bạch tìm trí não, sắc mặt hắn tối sầm, từ trong túi móc ra, vung vẩy trước mặt Giang Tự Bạch, lạnh lùng nói: "Ở đây, em tìm trí não làm gì?"
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch có chút không nói nên lời, nhưng cuối cùng cũng không dám chọc giận Ian, trong lòng cảm thấy áy náy: "Sao anh lại trộm não của em?"
Giọng điệu Giang Tự Bạch càng ngày càng thấp, dưới ánh mắt của Ian, hắn thậm chí còn muốn chui xuống đất.
Các thành viên trong đội ngồi ở hàng đầu nhìn thấy bọn họ như vậy liền lắc đầu, nam sinh này có phải quá sợ lão công tìm tới không?
Ian hừ lạnh: "Em nghĩ sao? Thế nào, còn muốn chạy?"
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch chột dạ sờ mũi, thấp giọng nói: "Em chỉ muốn gọi điện thoại cho gia đình mà thôi, họ sẽ lo lắng nếu tan học quá lâu không trở về."
Nếu Giang Tự Bạch đã trở về, mặc kệ hắn ở bên ngoài làm gì, chỉ cầm chậm trễ một chút thời gian, đều sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện về nhà, nếu không cha mẹ của hắn sẽ gọi điện thoại cho hắn.
Nếu hắn không trả lời điện thoại quá hai lần, ba mẹ của hắn sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức.
Ian nhìn vào mắt Giang Tự Bạch, rốt cuộc mềm lòng.
Hắn đưa trí não qua, xụ mặt nói: "Mở loa ngoài."
Giang Tự Bạch tiếp nhận điện thoại gọi cho mẹ, nói hắn ra ngoài mua đồ một lát rồi quay về.
Mẹ hắn lại hỏi vài câu, đi đâu mua gì.
Giang Tự Bạch đoán lần này có thể không về nhà sớm được nên nói về một trung tâm mua sắm ở rất xa, sau đó đồng ý với mẹ hắn sẽ về trước tám giờ tối rồi cúp máy.
Điện thoại vừa cúp, vẻ mặt Ian liền thối: "Tám giờ tối sẽ về à?"
Bây giờ đã là 5 giờ chiều, còn ba tiếng nữa là tới 8 giờ, Giang Tự Bạch liếc hắn: "8 giờ, không thể về sao?"
Ian hơi nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Giang Tự Bạch: "Ta làm một lần, cũng không chỉ 3 tiếng." =.=
Huống chi hắn chuẩn bị trừng phạt Giang Tự Bạch, ba tiếng cũng không đủ.
Hơn nữa, họ còn phải đến đồn cảnh sát để khai báo, không biết phải đi đi về trong bao lâu.
Giang Tự Bạch nghe vậy, lập tức đỏ bừng, thấp giọng nói: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy!"
Còn có người khác ở đây!
Ian nghiêm túc khịt mũi và không nói gì thêm.
Họ đến đồn cảnh sát và lập biên bản, giấy tờ tùy thân của hai người đều được lưu lại, sau đó trên tay Ian được đeo một thiết bị theo dõi.
Chiếc vòng tay này có đặc tính giống như chiếc vòng tay mà Giang Tự Bạch đeo trên tay.
Chỉ là thiết kế của long tộc khác với nhân loại nên chưa từng thấy nên không ai nghi ngờ.
Khi họ ra khỏi đồn cảnh sát thì đã hơn sáu giờ.
Ian lập tức ôm lấy Giang Tự Bạch đi về khách sạn.
Giang Tự Bạch căng thẳng nói: "Anh, anh đang làm gì vậy?"
Ian hừ lạnh: "Kiểm tra xem ngươi có bị ai dấu hiệu không."
Mặt Giang Tự Bạch đỏ bừng: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Dấu hiệu gì! Em không có!"
Ian mới không nghe Giang Tự Bạch nói: "Không còn cách nào, nếu không em sẽ không muốn gánh hậu quả đâu."
Giang Tự Bạch: "......"
Ian dùng thẻ thân phận của Lạc Tư thuê một căn phòng lớn, số tiền bên trong đều được Lạc Tư cung cấp, bởi vì hắn đang sử dụng thân phân của Lạc Tư.
Chiếc mặt nạ mô phỏng hắn đang đeo cũng được Lạc Tư tặng.
Khi lễ tân khách sạn đang nhận phòng, liền liếc nhìn người đàn ông cao lớn với khuôn mặt đen tối và nghĩ, người đàn ông này trong thật hung dữ và mạnh mẽ, vợ của hắn nhìn thì vừa trắng vừa gầy, tính cách mềm yếu như vậy, hai người này thuê phòng......
Quầy lễ tân khách sạn nhìn Giang Tự Bạch bằng ánh mắt thông cảm.
Giang Tự Bạch cũng đồng tình với chính mình!
Chính là hắn chột dạ, hắn áy náy, hắn không dám hung dữ với Ian, cũng không dám đưa yêu cầu.
Hắn thậm chí còn đang vắt óc suy nghĩ sau này phải giải thích thế nào về sự ra đi của mình với Ian.
Ian nắm tay Giang Tự Bạch từ đầu đến cuối, dọc đường không nói chuyện với Giang Tự Bạch.
Sau khi vào phòng và khóa cửa lại, Ian quay lại, bôi một loại thuốc đặc biệt lên mặt và tháo chiếc mặt nạ mỏng ra.
Giang Tự Bạch nhìn sắc mặt Ian, mũi đau nhức.
Mặc dù ngay từ đầu đã biết là hắn, nhưng đến bây giờ hắn mới bắt đầu cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Ian kéo Giang Tự Bạch xuống ghế, còn mình thì từ trên cao nhìn xuống Giang Tự Bạch, hắn rất lãnh khốc, thay vì đi an ủi Giang Tự Bạch hắn lại lạnh băng nói: "Khóc cái gì, ta chờ lời giải thích của em."
Hai mắt Giang Tự Bạch phiếm hồng, ngửa đầu nhìn Ian, thấp giọng nói: "Trước tiên anh có thể ngồi xuống được không?"
Ian: "......"
Đã không từ mà biệt rồi hiện tại còn uất ức như vậy.
---------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 41------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro