chương 40
Ian đã tìm qua những tinh cầu lân cận, phi thuyền của bọn họ trực tiếp đột nhập vào lưới bảo hộ của những tinh cầu đó, sau đó còn liên tục chặn đường những phi hạm di chuyển, mà Ian lại dùng những tọa độ mà Lạc Tư cung cấp để tìm kiếm vị trí.
Kết quả tất nhiên là vô ích.
Bậy giờ chỉ còn lại chủ tinh.
Tất nhiên, nếu ở chủ tinh còn không tìm được, thì chỉ còn ở những tinh cầu khác ở trong tinh liên mà thôi.
Ian rất lo lắng nhưng hắn rất ổn định, nửa năm không tìm thấy, vậy thì 1 năm, 1 năm không tìm thấy thì tiếp tục tìm 10 năm.
Hắn vẫn không tin vào điều đó, liệu một nhân loại bị Long tộc theo dõi có thể biến mất trong không khí?
Ian có xích mích với phụ thân nên chỉ lái một phi hạm loại nhỏ và chuẩn bị chạy trốn khỏi Long Đảo.
Tất nhiên, những phi hạm cỡ nhỏ thì không thể đủ năng lượng, không thể di chuyển xa hơn, hơn nữa bởi vì chất liệu chế tạo của chúng không được tốt nến căn bản không thể bay trong vũ trụ được.
Thấy con trai của mình điên cuồng như vậy, Tư Thụy Ân tuy rằng tức giận nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Ông nhờ Lạc Tư tìm Ian và cung cấp cho Ian một phi hạm tiên tiến hơn, cùng lúc đó ông lo lắng con mình sẽ lạc đường trong vũ trụ, còn yêu cầu Lạc Tư cung cấp tọa độ cho Ian......
Cuối cùng, vấn đề này đã kết thúc với sự thỏa hiệp của Tư Thụy Ân.
Tư Thụy Ân có chút hối hận, sớm biết sẽ như vậy, lúc trước......
Quên đi, nhân loại không sẵn lòng ở lại, thực ra ông không ép nhân loại rời đi, phải không?
Chỉ trách con trai ông quá yêu.
Vì nhân loại, hắn liền vứt bỏ người nhà, vứt bỏ long tộc, thậm chí còn vứt bỏ tinh cầu của long tộc, tự mình tiến vào vũ trụ vô biên.
Tìm một nhân loại nhỏ bé trong vũ trụ đơn giản là khó hơn tìm kim đáy bể.
Ian ngồi trong buồng lái, nhìn người đàn ông mặt sẹo đang nói chuyện với những người trong đội cơ giáp của đế quốc: "Chúng tôi không tìm đồ vật, chúng tôi đang tìm người."
Đội cơ giáp đối diện có vẻ hơi ngạc nhiên: "Vậy nhóm các ngươi muốn gì? Bằng hữu, chúng ta không muốn chiến tranh, nếu có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, mời các ngươi nói ra, chúng ta có thể thương lượng."
"Đương nhiên," đối phương còn nói: "Nếu các người không chịu, chúng ta bắt buộc phải chiến đâu."
Người đàn ông mặt sẹo quay đầu lại nhìn Ian: "Thủ lĩnh, phải nói với bọn họ như thế nào đây?"
Trên thực tế, chờ đợi ở đây và trò chuyện với đối phương nhiều như vậy, sự kiên nhẫn của Ian đã hết.
Hắn nhớ bạn đời của mình, nửa năm rồi, suối nửa năm hắn chưa tìm thấy Bạch Bạch, không biết bây giờ Bạch Bạch ở đâu, thế nào, có bị người khác ức hiếp hay không.
Cùng với có tìm bạn trai khác hay không.
Chỉ cần tưởng tượng Bạch Bạch tìm một bạn trai khác ngoài hắn, cùng người đó hôn môi, cùng người đó làm chuyện thân mật, hắn muốn phát điên.
Ian đi tới, nói với đội cơ giáp đang vây quanh phi thuyền: "Ta cần tìm một người ở chủ tinh, chỉ cần cho ta một ngày;"
Giọng điệu của hắn lạnh lùng, ánh mắt khổ sở: "Bạn đời của ta mất tích rồi......Không có ý xúc phạm, hy vọng có thể dàn xếp một chút."
Nói xong, hắn khoanh tay chờ đợi phản ứng.
Tất nhiên, nếu đối phương không đồng ý, hắn sẽ dẫn phi thuyền của mình lao tới.
Dù sao thì phi thuyền này không phải của hắn, nên hắn sẽ không cảm thấy tiếc nếu nó bị loại bỏ.
Chỉ có chủ nhân thực sự của phi thuyền này, người đàn ông mặt sẹo mới lo lắng lau mồ hồi, làm ơn làm ơn, có thể hay không đừng đánh nhau. Tuy rằng hắn làm tinh đạo nhiều năm thì cũng chưa bao giờ gặp đợi cơ giáp của đế quốc bao giờ.
Phải biết rằng, bọn họ là đội chiến đấu tốt nhất ở trong nhân loại!
May mắn thay, đội cơ giáp đã đồng ý yêu cầu này.
Tiền đề là họ cần bố trí một đội người đi cùng họ trong suốt quá trình.
Ian đồng ý.
Làm thế nào có thể để thủ lĩnh tinh đạo tiến vào chủ tinh được, đây là báo động cấp 1.
Không ai dám phớt lờ điều này.
Tuy nhiên, Ian thực sự chỉ muốn đi tìm lão bà của mình mà thôi
Ian đang đeo một chiếc mặt nạ mô phỏng bằng da người, lộ một khuôn mặt phổ thông khi đi ra ngoài, người đàn ông có vết sẹo vẫn đang thầm nghĩ, không hổ là thủ lĩnh, hắn đi ra ngoài như vậy cũng không sợ vừa ra khỏi cửa liền bị đội cơ giáp của đối phương bắn nổ tung.
Tuy nhiên, anh ta không nhắc nhở Ian, thậm chí còn ra hiệu mời và nói: "Thủ lĩnh, hãy cẩn thận."
Ian vừa đi, anh ta liền đóng cửa khoang thuyền lại, giống như chỉ sợ chậm một chút là đội cơ giáp sẽ đánh tới, anh ta sẽ bị liên lụy
Ian trực tiếp lên phi thuyền của đội cơ giáp.
*
Mà lúc này Giang Tự Bạch không biết gì cả.
Hắn chán nản đợi cho đến khi hết giờ ra khỏi lớp, sau đó bước ra khỏi trường với vẻ mặt vô cảm và đến bến xe buýt để đợi xe.
Nhà của hắn cách trường không xa, chỉ mất khoảng 5 phút đồng hồ di chuyển bằng phương tiện công cộng.
Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị lên xa, trí não của hắn đột nhiên phát ra âm thanh "tích tích".
Hắn hơi ngạc nhiên vì chiếc vòng này chưa bao giờ phát ra âm thanh như thế này, hắn cũng chưa bao giờ thiết lập nó.
Hắn rùng mình, chẳng lẽ người của long tộc tới tìm hắn?
Nhưng đã nửa năm, hắn vẫn giữ lời hứa cũng không có tiết lộ thông tin về long tộc mà, ngay cả khi lão sư về hưu, hắn cũng không hó hé nửa lời!
Hắn nâng tay lên, né tránh đám đông, dựa vào bức tường trong góc, bấm vào chiếc trí não, trí não hiện lên một màn hình nhỏ, trên đó hiển thị hai cái chấm nhỏ một xanh một đỏ. Màn hình không chuyển động nhưng cái chấm màu xanh đang tiến gần đến gần chấm màu đỏ.
"Hả?"
Giang Tự Bạch kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
Không phải là virus chứ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn nghĩ tới trước khi Lạc Tư rời đi, hắn nói nếu như sau này đến gặp Giang Tự Bạch, lúc đó trí não sẽ kêu lên, ngay tại thời điểm đó Giang Tự Bạch nên tìm một nơi ít người qua lại để đến gặp hắn.
Giang Tự Bạch thở dài: "Công nghệ của họ thật tiên tiến."
Không chỉ có thể tự mình thao tác trí não của mình, thậm chí còn có thể giấu nó khỏi tinh võng.
Giang Tự Bạch liền bỏ chuyến xe, đi dọc đường một lát, phát hiện gần đó có một công viên nhỏ, vì thể hắn liền đi tới công viên, cũng ở trong công viên một góc vắng vẻ, kiên nhẫn chờ Lạc Tư đến.
Hắn cảm thấy trong lòng rất phấn khích.
Nếu Lạc Tư muốn gặp hắn, vậy nhất định sẽ mang theo một chút tin tức của Ian.
Tuy nhiên, Giang Tự Bạch hơi cau mày.
Long tộc rất cởi mở, mỗi con rồng đều phải có một vài người bầu bạn, hắn đã rời đi nửa năm, chẳng phải bây giờ Ian đã tìm một bầu bạn mới rồi sao?
Sắc mặt Giang Tự Bạch buồn bã.
Quên đi, chính hắn là người không từ mà biệt, có cái gì phải buồn cơ chứ.
Hắn suy nghĩ một lát, nghĩ rằng nếu Ian ra đi mà không nói lời từ biệt trong thời gian yêu nhau thì hắn cũng sẽ rất tức giận.
Hắn thậm chí có thể ghét Ian.
Ian còn có dục vọng chiếm hữu như vậy, có lẽ cũng hận hắn.
Nghĩ đến điều này, Giang Tự Bạch càng cảm thấy khó chịu hơn.
Hắn thậm chí không muốn gặp Lạc Tư, vì sợ Lạc Tư mang đến một số tin xấu, hắn phải mất mấy tháng mới có thể điều chỉnh được tâm trạng của mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy chán nản.
Chấm xanh trên màn hình đang nhanh chóng tiếp cận chấm đỏ, có thể thấy đối phương rất nhanh.
Giang Tự Bạch thấp giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc Lạc Tư đang gấp cái gì vậy, chạy nhanh như vậy."
---------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 40------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro