chương 39
Giang Tự Bạch đang hồi phục sức khỏe trong bệnh viện.
Hắn đã được gia đình đón về được nửa tháng. Trong một tuần qua, hắn đã nhận được lời chia buồn từ người thân và bạn bè, bao gồm cả thầy cô và các bạn cùng lớp, cũng như các cuộc phỏng vấn từ một số phương tiện truyền thông.
Lão sư nói với hắn rằng việc nghiên cứu các giống loài quý hiếm: Rồng, đã bị đình chỉ vô thời hạn.
Tất nhiên, hạng mục này có số lượng học viên không nhiều, Giang Tự Bạch đã là học viên cuối cùng.
Hiện tại Giang Tự Bạch có thể trở về, đã là may mắn, nếu lại vì hạng mục này mà xảy ra chuyện với nghiên cứu viên, thực sự là không cần phải......
Giang Tự Bạch nhận được một số tiền bồi thường rất lớn, khi đối mặt với lão sư, hắn cực kì chột dạ cùng áy náy.
Lão sư đã lớn tuổi, dự kiến sẽ nghỉ hưu trong hai năm tới, vậy mà lại không gặp được rồng.
Về phía hắn, rõ ràng đã gặp nhưng những việc biết được ở long tộc, hắn không nói ra được.
Mỗi lần nghĩ đến long tộc, hắn không thể kiềm chế được mà nghĩ đến Ian.
Đã quá lâu, cũng không biết Ian như thế nào.
Ham muốn tình dục của Ian rất mạnh và cũng tràn đầy năng lượng mỗi ngày. Nói cách khác, long tộc đều như vậy, cho nên chủng tộc của bọn họ mới không có bầu bạn cố định.
Thực ra, nếu nghĩ theo cách này thì việc hắn rời bỏ Ian là đúng đắn.
Vẫn có sự khác biệt lớn giữa nhân loại và long tộc.
Giang Tự Bạch được gia đình đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe toàn diện. Sau khi trở về, trông hắn rất tệ, thân thể rất yếu, cha mẹ lo lắng hắn gặp chuyện gì đó nhưng cũng không dám nói, chỉ trực tiếp đưa hắn tới bệnh viện.
Kết quả kiểm tra tất nhiên không có gì, nhưng cơ thể quả thực rất yếu.
Bác sĩ nói với người nhà Giang Tự Bạch: "Có lẽ là do ở trên hoang tinh, tài nguyên lạc hậu, dinh dưỡng không theo kịp tốc độ cơ thể nên bị bị tiêu hao quá nhiều, không kịp thời bổ sung, ở lại bệnh viện một tuần là có thể xuất viện."
Giang Tự Bạch cảm thấy hắn không cần phải nhập viện, hắn biết hắn vì sao lại yếu như vậy.
Hắn hơi đỏ mặt, nói với mẹ: "Mẹ, sau con không được về nhà ạ?"
Mẹ hắn vừa mới trải qua cảm xúc rối loạn cùng thăng trầm, hiện tại lại nhìn thấy Giang Tự Bạch yếu ớt, bà vô cùng đau khổ nói: "Không được, con phải nhập viện! Con mau xem con gầy thành bộ dáng gì rồi!"
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch nằm viện một tuần, về nhà phải đến tháng thứ hai mới quay lại trường học.
Hạng mục nghiên cứu bạn đầu đã không còn, Giang Tự Bạch không còn hứng thú với những loài quý hiếm nữa, hắn nghĩ đến trải nghiệm vào rừng tìm thảo dược để ăn khi còn ở trên Long Đảo, nên hắn quyết định lựa chọn hệ nghiên cứu các loại thực vật quý.
Hơn nữa vì để bản thân nhanh chóng quên Ian, hắn nhanh chóng hoàn thành các thủ tục, lấp đầy lịch học và lịch làm việc, đồng thời cùng giảng viên và các bạn cùng lớp ra ngoài để thu thập vật liệu nên hầu như không có thời gian rảnh.
Cho dù thỉnh thoảng sẽ có cơ hội đi trao đổi ở tinh cầu khác, cha mẹ Giang Tự Bạch cũng không cho đi.
Người nhà đang theo dõi một cách sát sao.
Giang Tự Bạch sống một cuộc sống đơn giản và phong phú, mặc dù hắn thường xuyên nghĩ về Ian, thậm chí còn thường xuyên ở trong giấc mơ mơ về quá trình xào đồ ăn với Ian.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, hắn nhìn trần nhà trống rỗng, trái tim đau đớn co rút trong chớp mắt, lại dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo như thường lệ rồi đi ra ngoài.
Nửa năm trôi qua, Giang Tự Bạch cơ hồ đã quên gần hết những gì mình trải nghiệm ở trên Long Đảo.
Đôi khi, thậm chí hắn còn nghi ngờ trải nghiệm trong hai tháng đó chỉ là một giấc mơ.
Có lẽ chính nỗi ám ảnh về loài rồng đã khiến não bộ của hắn tạo ra giấc mơ cho hắn khi hắn bị thương và bất tỉnh.
Hôm nay, Giang Tự Bạch đang ngồi bên cửa sổ lớp học, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, khiến hắn nghĩ đến cặp mắt màu vàng đó nhìn hắn một cách dịu dàng, chính cặp mắt màu vàng đó thật chói mắt.
Bạn cùng bàn của hắn, một anh chàng tuấn tú tóc vàng mắt xanh nhìn hắn: "Tự Bạch, hôm nay cậu gặp được chuyện gì vui vậy? Thế mà cậu lại cười?"
Bạn cùng bàn kinh ngạc, vẻ mặt khoa trương nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch: "Thật sự! Tự Bạch, cậu cư nhiên cười lớn! Ôi trời! Thật không thể tin được!"
Giang Tự Bạch nhìn vẻ mặt khoa trương của bạn cùng bàn, có chút khó hiểu: "Sao vậy?"
Hắn chỉ cười thì có cái gì kỳ quái?
Bạn cùng bàn lắc đầu, nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch: "Chúng ta đã là bạn cùng bàn gần nửa năm, cậu gần như chưa bao giờ cười."
Vừa nói, hắn lại nhỏ giọng nói với Giang Tự Bạch: "Rất nhiều bạn học đang nói thầm, hai tháng cậu mất tích nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt mới khiến cậu chán nản lâu như vậy."
Giang Tự Bạch: "......"
Suốt 6 tháng qua, Giang Tự Bạch một mực cố gắng học tập và làm việc, hắn không dám để chính mình nghỉ ngơi, bởi vì một khi rảnh rỗi hắn nhịn không được nhớ về Ian.
Điều này cũng khiến hắn hiếm khi giao tiếp với các bạn cùng lớp, hắn thậm chí còn không biết rằng các bạn cùng lớp đang nghị luận sau lưng mình.
Giang Tự Bạch bất đắc dĩ nói: "Không có gì, sở dĩ tâm tình ta không tốt, là bởi vì ta dự án nghiên cứu vốn thích đã không còn."
Hắn tự đưa ra lý do: "Mỗi lần đến lớp, ta lại nghĩ đến những đồ án, thầy cô trước đây nên tâm trạng không tránh khỏi phức tạp, nặng nề."
Bạn cùng bàn gật đầu, đồng tình nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu! Thực ra ta muốn đi nghiên cứu nhân ngư, nhân ngư xinh đẹp như vậy! Nghiên cứu viên còn có thể ở lại đảo nhân ngư! Đáng tiếc, hạng mục đó quá nổi nên lần nào ta cũng không giành được, mỗi khi xem tin tức về nhân ngư, ta cảm thấy rất nặng nề."
Nói xong, hắn còn thở dài.
Giang Tự Bạch nhìn hắn: "Đúng rồi, mấy ngày nay không phải ngươi nói muốn đi tiểu hành tinh X điều tra sao? Tại sao còn chưa xuất phát?"
Nói đến đây, bạn cùng bàn liền suy sụp, tâm trạng lập tức tụt xuống: "Tự Bạch, cậu không biết à? Một tháng qua, xung quanh tinh liên có rất nhiều tinh đạo, đặc biệt là ở những tinh cầu lớn, có rất nhiều phi hạm bị bao vây bởi tinh đạo, chúng rất kì lạ, chúng không bắn bất kì thứ gì chứ đừng nói đến việc bắt con tin, dường như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó."
"Bởi vì trước đó ngươi đã xảy ra tai nạn, cho nên trường học càng cẩn thận hơn. Trong khoảng thời gian này, mọi hoạt động bên ngoài đều bị hủy bỏ, nghiên cứu dự án của chúng ta cũng bị dời vô thời hạn."
Giang Tự Bạch có chút kinh ngạc: "Tinh đạo càn rỡ như vậy à? Không phải tinh liên có mạng lưới bảo vệ cũng không chặn được bọn chúng à?"
Sỡ dĩ lúc trước Giang Tự Bạch gặp rắc rối là do tinh cầu hắn đi khá xa, cũng là tinh cầu hạng 3 dưới tinh liên, cấp bậc mạng lưới bảo vệ của những tinh cầu này không cao, vì vậy mà tinh đạo đã lợi dụng sở hở để thực hiện ý đồ của mình.
Nhưng chủ tinh cùng mấy phó tinh thì lại không như vậy, nó là trung tâm của tinh liên!
Có phải tất cả tinh đạo đều đã đột nhập vào trung tâm?
Nếu lưới phòng hộ vô dụng, chăng phải nhân loại sẽ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn sao?
Bạn cùng lớp cũng trịnh trọng nói: "Lưới bảo vệ vẫn có tác dụng, ít nhất bọn họ vẫn chưa tới chủ tinh, đúng không? Đế quốc còn phái một đội cơ giáp đi, nhưng đối phương chỉ tìm đồ, cũng không làm tổn hại phi thuyền hay người. Vì vậy giải pháp hiện tại của đề quốc là án binh bất động, hơn nữa còn cố gắng liên lạc với bên kia để xem liệu có thể giải quyết một cách hòa bình hay không."
Giang Tự Bạch nghe xong lời này, trong lòng chấn động.
Hắn thậm chí còn không biết rằng một sự việc lớn như vậy đã xảy ra ở đế quốc.
Khoảng thời gian này hắn buồn đến mức không xem tin tức.
Nhưng mà, Giang Tự Bạch cũng cho rằng con người dường như chưa phát hiện ra người ngoài hành tinh trong vũ trụ trong thời gian này, điều đó có nghĩa là sẽ không có kẻ xâm lược ở bên ngoài.
Tuy nhiên, tinh đạo cường hãn như vậy, thậm chí có thể đột nhập vào mạng lưới bảo vệ của một tinh cầu thứ cấp, có thể làm đến mức này......
Giang Tự Bạch đột nhiên nghĩ tới long tộc.
Chắc không phải long tộc đâu nhỉ?
Tim Giang Tự Bạch đột nhiên đập mạnh.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng liệu Ian có đến tìm hắn không?
Có phải Ian đã vượt qua kì khảo hạch, đạt được thành tích tốt, thành công gia nhập ngành của Lạc Tư, cải trang thành một tinh đạo rồi tới đây tìm hắn?
Tuy nhiên, sau sự phấn khích ban đầu, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi nghiêm túc suy nghĩ, hắn cảm thấy điều đó là không thể.
Ngụy trang thành tinh đạo, chặn phi thuyền vận chuyển và phi thuyền chở khách, phô trương đến mức đế quốc phải phái ra một đội cơ giáp, long tộc không thể nào như vậy được.
Chẳng phải họ không muốn lộ diện giữa nhân loại sao?
Sắc mặt Giang Tự Bạch tối sầm, thở dài: "Xem ra chúng ta quả thực gặp rắc rối lớn."
Bạn cùng bàn của hắn cũng thở dài: ""Đúng vậy, tôi thực sự hy vọng bọn họ có thể sớm tìm được thứ gì đó mà họ muốn để chúng ta có thể quay lại cuộc sống bình thường."
*
Trong vũ trụ, bên trong phi hạm vừa lao ra khỏi lưới bảo vệ của một ngôi sao thứ cấp nào đó, Ian mặc đồng phục mà đen, đeo găng tay da, nhìn màn hình với vẻ mặt u ám.
Trên màn hình, ở vị trí chính giữa, là bản đồ phân bố mạng lưới bảo vệ của một hành tinh.
Cấp dưới của hắn, một người đàn ông có vết sẹo trên mặt với cơ bắp cường tráng, đang căng thẳng nhìn Ian, sợ ông chủ mới sẽ tức giận: "Thủ lĩnh, lưới bảo vệ của tinh liên cao cấp hơn so với những chỗ khác, hơn nữa bọn họ còn có đội cơ giáp luôn sẵn sàng chiến đấu, nếu chúng ta đột ngột xông vào, sợ sẽ bị bao vây, khó có thể rút lui."
Tinh đạo cũng khá khốn khổ, phi hạm này đáng lẽ là của anh ta, anh ta còn là thủ lĩnh tinh đạo, đã làm việc ác ở trên tinh liên nhiều năm, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chưa từng bị đội tuần tra của tinh liên bắt được.
Kết quả khi đến một tinh cầu hoang vắng nào đó để tiếp tế vật tư, anh ta đã bị Ian tấn công.
Ian trực tiếp cướp phi thuyền, vật tư và thậm chí cả cấp dưới của anh ta.
Nhóm tinh đạo ở trong vũ trụ sống bằng nghê cướp bóc.
Tất nhiên, kẻ mạnh mới được tôn trọng.
Vì vậy, sự xuất hiện của Ian đã sớm nhận được sự ủng hộ của họ.
Hơn nữa, mặc dù người đàn ông cơ bắp này không ủng hộ Ian, thì sau khi bị đánh 3 lần, anh ta đã lựa chọn lòng trung thành giữa cái chết và sự sống.
Anh ta biết Ian đang tìm kiếm ai đó, nhưng ở trong vũ trụ mờ mịt với hàng ngàn tinh cầu khác nhau, muốn tìm một người, nói dễ là dễ à?
Ian nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, đôi mắt màu vàng che kín tơ máu, hắn đưa tay xoa trán, lạnh lùng nói: "Không phải chỉ là đội cơ giáp thôi à, có gì đáng sợ."
Người đàn ông cơ bắp đang lau mồ hôi, hẳn không phải là đội cơ giáp thôi sao?
Thủ lĩnh có biết đội cơ giáp của đế quốc mạnh đến mức nào không?
Anh ta thận trọng hỏi: "Nhưng mà, thủ lĩnh, có lẽ người mà ngươi kiếm không có ở trên chủ tinh đâu? Vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ lãng phí sức lực và thời gian một cách vô ích à?"
Ian im lặng một lúc.
Hắn cảm thấy bộ dạng của Bạch Bạch rất mảnh mai, học tập tốt như vậy, giống như đứa nhỏ của một gia đình giàu có.
Hơn nữa, Lạc Tư cũng nói khi cha mẹ của Giang Tự Bạch tới đây, phi thuyền đã khởi hành đi về hướng của chủ tinh.
Nếu không có ở những tinh cầu lân cận thì chỉ có thể ở chủ tinh.
---------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 39------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro