Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 34

Giang Tự Bạch đã đồng ý với yêu cầu của Tư Thụy Ân.

Trên thực tế, Giang Tự Bạch thậm chí còn có chút không muốn rời khỏi Long Đảo và trở về thế giới nhân loại.

Chủ yếu vẫn là không nỡ rời xa hắc long Ian.

Ian cứu hắn, nhưng hắn không thể không quan tâm đến sự sống chết của người khác.

Trong thời kỳ phân hóa của long tộc, tinh thần lực của họ rất hỗn loạn, năng lượng của bản thân sẽ tràn ra, tạo ra một cái kén năng lượng khổng lồ.

Khi Giang Tự Bạch đi vào, Ian đã tỉnh lại, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu, gần giống như lần trước mất khống chế.

Đã có những sợi bạc mờ được hình thành từ năng lượng quấn quanh căn phòng.

Tư Thụy Ân khẩn trương tới mức nói với Giang Tự Bạch: "Phiền toái ngươi, chờ Ian phân hóa xong, ta sẽ trịnh trọng cảm tạ ngươi."

Giang Tự Bạch gật đầu, bình thường hắn có lẽ sẽ khách khí hơn một chút, nhưng hiện tại ở Long Đảo, đang đối mặt với tộc trưởng long tộc Tư Thụy Ân, cho nên hắn cũng không nói gì.

Giang Tự Bạch bước vào phòng, trong chốc lát, dao động năng lượng trong phòng trở nên cực nhanh, tinh thần lực tán loạn cảm nhận được người phù hợp với chúng nó, vì thế rất nhanh liền bay tới chỗ Giang Tự Bạch.

Giang Tự Bạch chưa bao giờ chứng kiến ​​​​một cảnh tưởng như thế này trước đây, hắn lo lắng lùi lại hai bước, lưng dán chặt vào cánh cửa, những dòng năng lượng bạc tràn ngập được phản chiếu.

Bên tai là tiếng gió gào thét, chúng quanh là những cơn lốc xoáy, lúc này hắn đang đứng ở trung tâm cơn bão, điểm giữa của cơn lốc.

Mọi thứ đập vào mắt hắn đều tràn ngập một màu trắng xóa, Giang Tự Bạch không thể nhìn thấy gì, thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.

Nhìn không thấy, nghe không được, thậm chí còn đứng không vững, Giang Tự Bạch có chút lo lắng, hắn đang lung lay trong cơn bão và không biết Ian đang ở đâu.

Lúc này, một con rồng khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện từ cơn bão, thân hình nó to lớn hơn Tư Thụy Ân và những chiếc vảy đen của nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Đôi mắt vàng của hắc long nhìn chằm chằm vào Giang Tự Bạch. Nó giấu kích thước khổng lồ của mình trong cơn bão, chỉ lộ ra một đôi mắt để quan sát nhân loại đang đứng trong tâm bão.

Nhân loại quá yếu đuối, theo quan điểm của nó, đơn giản là dễ bị tổn thương.

Nhưng chính một nhân loại như vậy mới có sức hấp dẫn chết người đối với nó.

Nó lo lắng vung đuôi, muốn đến gần nhân loại hơn, nhưng đồng thời cũng khó chịu về cơ thể quá cứng và to của nó.

Nó trông xấu xí như vậy, hoàn toàn khác biệt so với nhân loại, có lẽ nhân loại sẽ sợ nó nếu nó đi qua.

Phải làm sao đây?

Hắc long lo gấp đến mức bay vòng quanh.

Lúc này, nhân loại đang đứng trong trung tâm cơn bão đột nhiên lên tiếng, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống giữa vòng xoáy của cơn bão, sau đó miễn cưỡng mở mắt ra, bắt đầu gọi: "Ian......Ian, ngươi có ở đây không?"

Giọng nói của nhân loại rất yếu ớt, vừa thốt ra thì bị cơn bão xung quanh nuốt chửng không thương tiếc.

Tuy nhiên, đối với hắc long trong cơn bão, những âm thanh bị cơn bão nuốt chửng này vang lên rõ ràng trong tâm trí nó.

Ian......

Đôi mắt bối rối của hắc long đột nhiên trở nên sắc bén, Ian, đó là tên của nó!

Nhân loại đang gọi nó!

Hắc long ngay lập tức gầm lên, tiếng rồng gầm khổng lồ mang đến một cơn bão dữ dội hơn, Giang Tự Bạch bị gió bao vây, đầu hắn ù đi vì tiếng gầm.

Giang Tự Bạch lập tức bịt tai lại, tiếp tục hét lớn: "Ian, đừng kêu nữa, mau ra đây, ta muốn gặp ngươi."

Giang Tự Bạch ngổi xổm xuống, bịt lỗ tai: "Ian, ngươi mau ra đây."

Hắn thấp giọng: "Ta rất sợ hãi, Ian."

Con hắc long hòa vào cơn bão ngay lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí tốc độ của cơn bão xung quanh cũng dần chậm lại.

Nhân loại sợ hãi và nó nghĩ rằng lúc này nhân loại có thể cần một cái ôm.

Bởi vì hắn yếu ớt ngồi đó, cuộn mình, trông như thể đang cần một cái ôm.

Sau giông bão dữ dội là sự bình yên.

Xung quanh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào so với cơn giông bão vừa rồi, sự im lặng kỳ lạ này càng khiến Giang Tự Bạch sợ hãi.

Tóc của Giang Tự Bạch bị thổi tung lên thành một mớ hỗn độn, quần áo của hắn cũng vậy. Hắn nhìn xung quanh, vẫn là một màu trắng xóa, như thể bị mây bao phủ, hắn chậm rãi đứng dậy, phát hiện quần áo của mình bị gió thổi bay để lộ nửa vòng eo.

Hắn cúi đầu, chỉnh đốn lại quần áo rồi bắt đầu lang thang trong đám mây: "Ian? Ngươi đang ở đâu? Ngươi ổn chứ?"

Hắn không biết long tộc phân hóa thì sẽ có trạng thái gì.

Hắn rất lo lắng về tình trạng của Ian.

Ian có thể triệu hồi cơn bão, cho nên cơn bão vừa rồi là hiện thân của hắn, nhưng hiện tượng đám mây lại rất không bình thường.

Lúc này hắn không mang giày, sàn bệnh viện lại lạnh, nhưng hiện tại, đôi chân trần của hắn như đang bước trên mây, mềm mại và thoải mái.

"Ian?"

Giang Tự Bạch đứng giữa đám mây và dừng bước. hắn nghĩ rằng vừa rồi hắn nói rằng mình sợ nên cơn bão đã dừng lại.

Điều đó có nghĩa là Ian có thể nghe thấy giọng nói của hắn.

Giang Tự Bạch im lặng một lúc, khó khăn dùng ngôn ngữ rồng: "Ian, nếu ngươi không ra ngoài, tôi sẽ tức giận."

Hắn khoanh tay lại, như đang rất tức giận: "Tôi đếm đến ba, nếu ngươi không ra, ta sẽ không đến ý tới ngươi."

Giang Tự Bạch vươn tay: "1......2......"

Khi Giang Tự Bạch đang định đếm tới ba thì đột nhiên, ngay trước mặt hắn một người đàn ông......khỏa thân bước ra.

Quả thực là một người đàn ông, hắn không nhìn lầm!

Người đàn ông đó là Ian, giống như đúc, da ngăm mắt vàng, ngũ quan anh tuấn, nhưng lại không giống với Ian thường thấy. Trên cơ thể lại không có vảy, trên mặt rất sạch sẽ, đầu không có sừng, cánh cũng không, móng vuốt trên tay cũng không thấy nữa.

Lúc này, hắn cũng giống như một nhân loại bình thường, không có bất kỳ đặc điểm khác thường nào cả.

Giang Tự Bạch sững sờ đứng đó, nhìn từ trên xuống dưới Ian vẫn rất cao, tầm 1m9, còn cao hơn Giang Tự Bạch một cái đầu, dáng người rất cường tráng, thậm chí so với trước kia càng mạnh mẽ hơn, Giang Tự Bạch phải nhìn đi nhìn lại Ian tận hai lần.

Không có bộ dạng đặc thù của long tộc, thoạt nhìn còn thuận mắt hơn.

Giang Tự Bạch nhìn nó, khi nhìn đến bộ phận nam tính của Ian, mắt giống như bị thiêu đốt, hắp lập tức nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ ửng, nhịp tim tăng lên.

Hắn đã nhìn thấy nó một lần trước đây, lúc đó còn nghĩ nó có kích thước thật tuyệt vời. Bây giờ nhìn lại, Ian trưởng thành kèm theo những bộ phận trên cơ thể cũng trưởng thành theo.

Mấu chốt là, hắn không biết vừa rồi có phải mình nhìn nhầm hay không, tại sao lại có hai cái?

Không chắc chắn, hay xem lại lần nữa xem?

Quên đi, không dám nhìn!

Giang Tự Bạch cúi đầu hỏi: "Ian, ngươi, kì phân hóa của ngươi như thế nào rồi?"

Ian chăm chú nhìn Giang Tự Bạch, nghe hắn nói chuyện cuối cùng cũng có phản ứng, đi tới trước mặt Giang Tự Bạch thấp giọng nói: "Còn chưa phân hóa, biển tinh thần rất khó chịu."

Giang Tự Bạch lập tức lo lắng nhìn hắn: "Làm sao bây giờ? Ta có thể ra ngoài tìm bác sĩ không?"

Ian vẫn như cũ nhìn hắn, ánh mắt hừng hực: "Mấy ngày nay trong thời gian kì phân hóa, chỉ cần kén năng lượng vẫn còn đó, chúng ta không thể thoát ra được."

Giang Tự Bạch biết điều này, vì lo lắng nên hỏi nhiều hơn.

Ian nhìn Giang Tự Bạch, trên thực tế ý thức của hắn chưa thanh tỉnh, khi hắn ở dạng rồng, hắn không biết Giang Tự Bạch, nhưng hắn vẫn bị nhân loại hấp dẫn, sẽ theo bản năng muốn giao phối với nhân loại.

Nhưng sau khi hóa thành hình người, hắn sẽ tỉnh táo hơn, có thể nhận ra Giang Tự Bạch, nhưng đồng thời, bị bản năng điều khiển, hắn không khống chế được.

Hắn đột nhiên ôm lấy Giang Tự Bạch, vùi đầu vào cổ Giang Tự Bạch, khàn giọng nói: "Bạch Bạch, để ta ôm em một cái, chỉ ôm một cái thôi."

Hình thể của hai người có sự khác biệt, Giang Tự Bạch quá gầy, Ian lại rất to lớn. Vì vậy, khi Ian ôm Giang Tự Bạch, từ phía sau không thể nhìn thấy được hắn đang ôm ai.

Động tác hắn nhẹ nhàng, sợ làm tổn thương tới Giang Tự Bạch, nhưng đồng thời hắn giữ chặt Giang Tự Bạch trong vòng tay để ngăn chặn Giang Tự Bạch trốn thoát.

"Bạch Bạch thơm quá."

Ian ôm Giang Tự Bạch và ngửi quanh cổ hắn.

Độ xứng đôi của bọn họ rất cao, cho nên vào thời điểm đặc biệt này, họ sẽ bị thu hút bởi nhau một cách điên cuồng mà chính họ cũng không hề biết.

Tổ kén này chứa đầu tinh thần lực của long tộc, tinh thần lực của Ian có mùi rất lạnh, Giang Tự Bạch có thể ngửi được.

Hơn nữa, khi ngửi thấy mùi này, hắn sẽ cảm thấy toàn thân rất nóng và chóng mặt.

Hắn thấp giọng nói: "Ian, trên người ngươi có mùi thơm quá."

Ian nghe vậy liền ôm chặt lấy Giang Tự Bạch.

Giang Tự Bạch không biết câu nói này có tính sát thương, nhưng trong lòng Ian lại rất hưng phấn.

Bạch Bạch nói hắn rất thơm!

Bạch Bạch thích mùi tin tức tố của hắn!

Ian hưng phấn đến mức ép Giang Tự Bạch vào vách tổ kén, dựa thật chặt vào Giang Tự Bạch, dùng tay giữ cố định, trầm giọng hỏi: "Bạch Bạch thích mùi hương của ta sao?"

Giang Tự Bạch gật đầu: "Thích."

Hắn hơi choáng váng nhưng vẫn lo lắng cho Ian, đồng thời hắn cũng rất thích mùi hương này.

Kì thực bình thường Giang Tự Bạch ở cùng Ian có thể ngửi thấy mùi này, nhưng lúc đó mùi hương rất nhẹ nên không để ý.

Nhưng bây giờ, mùi hương này bốn phía bao trùm hắn, hương vị nồng nàn mà ấm áp.

Hắn hơi ngợp một chút.

Bạn đời của mình khen tin tức tố của mình thơm, mùi hương này hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc mạnh nào.

Ian phấn khích đến mức phát điên.

Hắn nôn nóng nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, hai cái sừng trên đầu cùng với hai tiểu Ian cùng nhau đứng lên.

"Bạch Bạch, ta muốn em."

Ian nói xong liền mặc lệ Giang Tự Bạch có đồng ý hay không, xoay người cúi đầu bắt lấy miệng Giang Tự Bạch hôn xuống.

Trải qua lần trước, lần này Ian đã có chút kinh nghiệm.

Tuy rằng thế công vẫn rất uy hiếp và bạo lực, nhưng hắn vẫn cho Giang Tự Bạch thời gian để thở, cũng không ôm Giang Tự Bạch quá mạnh, kẻo Giang Tự Bạch sẽ không thở được như lần trước, cuối cùng ngất đi trong vòng tay của hắn.

Ian thấp giọng lẩm bẩm: "Lần này ta sẽ cẩn thận, Bạch Bạch đừng sợ."

Giang Tự Bạch: "......"

Giang Tự Bạch cảm nhận được sự hiện diện của hai tiểu Ian, tim hắn run lên, đập mạnh.

Hắn muốn nói rằng hắn không sợ hôn, hắn sợ thứ khác!

Ví dụ như cặp song sinh của long tộc.

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 34------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro