chương 3
Ngôn ngữ của long tộc không giống với nhân loại.
Rõ ràng long tộc có nền văn minh riêng, vượt xa so với tưởng tượng của con người.
Chờ hắc long đặt trái cây ở trước cửa hang, sau đó nó vụng về bước ra ngoài, Giang Tự Bạch bắt đầu viết như bây:
Long tộc có hệ thống ngôn ngữ độc đáo của chúng, loại ngôn ngữ này chưa bao giờ xuất hiện ở thế giới của nhân loại.
Long tộc là sinh vật có chỉ số thông minh rất cao, ít nhất không thua kém nhân loại, gen con người mà chúng nó có được gần như không biến mất.
Chúng nó đối với con người thân thiện, cẩn thận, thật cẩn thận, vì sao lại như vậy?
Giang Tự Bạch viết một dấu hỏi thật lớn vào sổ tay của mình.
Mấy trăm năm trước, long tộc cùng nhân loại tuy rằng chung sống hòa thuận với nhau, nhưng bởi vì ở trong vũ trụ xảy ra một cuộc khủng hoảng, vì vậy mà long tộc và nhân loại cùng liên thủ, huống chi, lúc ấy trừ bỏ long tộc, còn có chủng tộc khác.
Nhưng về sau, long tộc lại biến mất ở thế giới nhân loại, nếu chúng nó thật sự thích nhân loại, vậy vì sao lại rời đi?
Giang Tự Bạch vẽ một vòng tròn trong dấu chấm hỏi, nhìn về cửa hang với vẻ mặt bối rối.
Hắc long dường như không có ác ý đối với hắn.
Có thể thấy được, hắn được hắc long cứu, hắc long còn băng bó vết thương cho hắn, còn chuẩn bị thảm nhung cùng với thức ăn nữa.
Giang Tự Bạch to gan đứng dậy, bước xuống đống cỏ khô, bởi vì chân trái hắn bị thương, cho nên hắn chỉ có thể đi đường bằng một chân, khập khiễng đi tới một góc sáng sủa.
Lúc này, hắn mới phát hiện, hang động này rất lớn, bốn góc tường đều được khảm các loại bảo thạch đầy màu sắc, chính ánh sáng của những bảo thạch này đã chiếu sáng hang động vốn u tối.
Giang Tự Bạch tới gần, ngơ ngác nhìn vô số bảo thạch còn lớn hơn nắm tay của hắn, những viên đá này có nhiều thuộc tính khác nhau, cực kỳ hiếm có và đắt tiền.
Con hắc long này, nó có biết chính mình phú khả địch quốc* không?
*Phú khả địch quốc: giàu có sung túc.
Trong hang động ngoại trừ bảo thạch thì không còn thứ gì khác.
Giang Tự Bạch khập khiễng đi tới cửa hang, nhặt một loại trái cây màu đỏ lên nhìn, loại quả này hắn biết, siêu thị ở thế giới nhân loại có bán, có thể ăn được.
Giang Tự Bạch cắn một miếng trái cây, tựa vào cửa hang lén nhìn ra bên ngoài, sau đó, bị Hắc long đang ngồi xổm bên ngoài nhìn thấy được.
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch cắn một miếng trái cây trên tay, khẩn trương tới mức không dám nhai, chỉ bất động ngồi đó, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắc long cách đó không xa.
Bên ngoài, trăng tròn treo cao, thiếu niên Hắc long nằm nghiêng trong một không gian rộng rãi, đôi mắt vàng sẫm tỏa sáng rực rỡ trong đêm
Một người một rồng im lặng nhìn nhau một lúc.
Cả hai bất động một lúc, chiếc đuôi phía sau thiếu niên nhẹ nhàng giật giật, nó cúi đầu nhìn nhân loại trước mắt, phát hiện nhân loại mặc áo trắng đáng yêu hơn so với trước kia?
Ian có chút kích động: "Bạch bạch, ngươi không sợ ta sao?"
Nhân loại này có làn da trắng với mái tóc đen, giống như một nắm tuyết mềm mại, nên hắn đặt tên cho sủng vật của mình là Bạch Bạch.
Nó nghĩ cái tên này còn thích hợp hơn so với cái tên tiểu khả ái.
Cái đuôi của nó nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó chậm rãi đến gần Giang Tự Bạch.
Giang Tự Bạch nhìn cái đuôi duỗi ra trước mặt mình, rồi lại nhìn Hắc Long trước mặt.
Dưới cái nhìn dịu dàng của Hắc Long, Giang Tự bạch nuốt thức ăn xuống, sau đó từ từ đưa tay ra, hơi run lên, nhẹ nhàng chạm vào lớp vảy trên đuôi Hắc long.
Mọi người trong nhà không uổng công cho hắn đi học a!
Hắn được sờ rồng rồi nè!
Vảy rất bóng loáng, xúc cảm lạnh lẽo, sờ vào tựa như lãnh ngọc [ngọc lạnh], hắn nhất định phải từ từ cảm thụ mới được, sau đó nhớ kỹ!
Lúc này, đuôi Hắc long đột nhiên cuộn lên, cuốn lấy cả người Giang Tự Bạch đang không chút phòng bị.
Giang Tự Bạch kinh hãi kêu lên, trong nháy mắt bị Hắc Long ôm vào trong lòng ngực.
Thiếu niên Hắc Long tuy rằng nhìn thì non nớt, nhưng thân hình của nó rất cường tráng, hình như cao gần hai mét, dù cho có hai Giang Tự Bạch cũng không thể sánh được. [hì hì, size gap nè]
Lúc này, nó đem Giang Tự Bạch ôm vào trong ngực, xoa hai cái trên đầu Giang Tự Bạch, liền cảm thấy sủng vậy thực sự rất đáng yêu.
Hắc long nằm nghiêng trên tảng đá, nó dùng cái đuôi cuốn Giang Tự Bạch vào trong lòng ngực, sau đó dùng hai chân trước vuốt ve thân thể Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Bạch Bạch không sợ, Bạch Bạch thật đáng yêu."
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch bị dọa cho sắc mặt đều trắng, thân thể cứng ngắc ngồi trên cặp đùi cường tráng của thiếu niên Hắc Long, hắn không dám cử động một chứt nào.
Thiếu niên lại hết sức vui vẻ, liên tục dùng đuôi trêu chọc hắn.
Lúc thì dùng móng vuốt chọc vào lưng hắn, lúc thì chọc vào bụng, thậm chí Hắc Long còn dùng móng vuốt nâng thân thể cứng ngắc của hắn lên, dùng đuôi nâng gấu áo của hắn lên, tò mò nhìn mông của hắn, muốn nhìn có mặc quần hay không.
Tiểu sủng vật có đôi chân thon dài, làn da mềm mại trắng nõn, mặc một áo sơ mi trắng cùng quần đùi màu đen bó sát càng tôn lên làn da của hắn.
Ánh mắt Hắc Long Ian nhìn thẳng.
Tiểu sủng vật hình như có chút đẹp quá rồi.
Nếu so với những sủng vật lông xù mà rồng khác nuôi còn đẹp hơn!
Lúc này Giang Tự Bạch "A" một tiếng.
Mặt hắn đỏ bừng, nhanh tay kéo áo xuống, không thể nhịn được nữa đối với Hắc Long nói: "Ngươi làm gì vậy? Đừng lộn xộn!"
Ian sửng sốt, kinh ngạc nhìn Giang Tự Bạch, không ngờ Giang Tự Bạch lại phản kháng: "Bạch Bạch, thanh âm của ngươi thật êm tai."
Giang Tự Bạch che mông, mặt đỏ bừng, hoài nghi tất cả long tộc đều là sắc long [có thể là rồng biến thái 😑 😑 😑]
Nhưng người và rồng là hai giống loài khác nhau, theo lý thuyết là sinh sản tách biệt, cho nên, không có lý nào lại......
Giang Tự Bạch đỏ mặt, hoàn toàn không nghĩ rằng, hắn, một người độc thân từ trong bụng mẹ lại bị một con rồng quấy rối.
Tuy nhiên, nếu đem Hắc long là một loài vật gần gũi với con người thì cũng không xấu hổ lắm.
Suy cho cùng, khi thám hiểm dưới đáy biển, hắn chưa bao giờ quan tâm đến bầy cá nghĩ gì.
Ừm, chính là như vậy, Giang Tự Bạch tự tạo phòng tuyến tâm lý cho mình.
Hắc long lại ôm hắn vào trong ngực, không biết từ chỗ nào lấy ra trái cây, nhét vào trong ngực của hắn, nói những từ mà hắn không hiểu, đại khái là kêu hắn ăn đi.
Giang Tự Bạch chỉ có thể cầm lấy cắn một miếng.
Trên vách núi ban đêm gió lớn, Giang Tự Bạch lại mặc ít quần áo, rất nhanh liền cảm thấy lạnh, nhưng Hắc Long vẫn còn quấn đuôi vào người hắn, hắn cũng không chạy được, chỉ có thể ngồi im để nó ôm, rất nhanh liền hắt xì hai cái.
Hắc Long không cảm thấy lạnh, nó là phong bạo long, không sợ gió, không sợ lạnh.
Nó càng không rõ vì cái gì Giang Tự Bạch lại hắt hơi, cũng không hiểu rõ vì sao hắn lại run rẩy.
Nó nghĩ không lẽ tiểu sủng vật sinh bệnh, vì thế nhanh chóng ôm Giang Tự Bạch đứng lên, vội vội vàng vàng đi vào hang động: "Này, tiểu đáng thương, ngươi không lẽ lại sinh bệnh? Đúng rồi, chân của ngươi còn bị thương, cần phải nghỉ ngơi."
Hắc long mang Giang Tự Bạch quay lại hang động, phát hiện tiểu sủng vật nhét chăn vào chiếu hộp lạnh lẽo nát bấy ở góc tường, có thể nơi đó khiến cho tiểu sủng vật cảm thấy an toàn đi.
Hắn đặt tiểu sủng vật vào trong cái hộp, tiểu sủng vật lập tức chui vào chiếc thảm nhung, quấn chặt từ đầu tới chân, chỉ lộ một cái đầu lông xù cùng đôi mắt sáng như bầu trời đêm.
Nhìn thấy bộ dạng của tiểu sủng vật, tâm Ian lập tức mềm như bông.
Bạch Bạch thật đáng yêu, hắn không nhịn được nữa!
Giang Tự Bạch quấn thảm nép mình vào trong khoang thoát hiểm, thật cẩn thận nhìn Hắc Long, nghĩ thầm, hiện tại đã là nửa đêm, Hắc Long không đi ngủ sao?
Kết quả sau khi nhìn chăm chú hắc long vài giây, thiếu niên đột nhiên tới gần, khuôn mặt góc cạnh đầy vảy khiến cho khuôn mặt thiếu niên trở nên hung dữ ác độc.
Tóc gáy Giang Tự Bạch trong nháy mắt dựng thẳng, theo bản năng nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Ngay sau đó, chỉ thấy hắc long nhẹ nhàng tiến tới trước mặt hắn, Giang Tự Bạch có thể cảm thận hơi thở của đối phương rất rõ ràng.
Cái vảy lạnh lẽo trên sống mũi của đối phương nhẹ nhàng dựa vào ngực Giang Tự Bạch, sau đó hắn nghe thấy nó hít một hơi thật mạnh. 🙄
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch mở to mắt, cạn lời nhìn Hắc Long.
Hắn hoảng hốt lo sợ nửa ngày, Hắc Long lại ở đây ngửi hắn?
Vẻ mặt Giang Tự Bạch có chút vi diệu.
Hắc long Ian ngửi sủng vật một chút, trong lòng cảm thấy rất tuyệt vời.
Đây là một trải nghiệm kì lạ, trước đó, nó chưa từng nghĩ tới, thì ra khi nuôi dưỡng sủng vật lại là một điều tuyệt vời như vậy!
Người sủng vật thơm thơm mềm mềm, rất dễ chịu, cũng rất đáng yêu nữa.
Nó thề, đây tuyệt đối là sủng vật đáng yêu xinh đẹp nhất Long Đảo!
Là sủng vật độc nhất vô nhị mà nó có được.
Trong mắt thiếu niên mang ý cười, nó vươn cái đuôi tới, ở trên mặt Giang Tự Bạch nhẹ nhàng gãi gãi, giống như đang trêu chọc một con mèo con vậy.
Giang Tự Bạch lấy tay đẩy cái đuôi đang trêu chọc mình ra, mắt trợn trừng nhìn nó: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Nhãn tình Hắc Long sáng lên, hắn đột nhiên đi tới lần nữa, lần này trực tiếp ở trên mặt Giang Tự Bạch hít một ngụm. [ko biết nói gì lun ý 😑 😑 😑]
Giang Tự Bạch: "......"
Cả người Giang Tự Bạch cứng ngắc, mặt lập tức đỏ bừng.
Sau khi thiếu niên hít sủng vật nhà mình xong, liền hài lòng tiếp tục nằm nghiêng trên đống cỏ khô gần đó, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Giang Tự Bạch, thực hiển nhiên, nó không có ý định rời đi.
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch im lặng đưa tay lên, cầm lấy thảm dùng sức lau mặt.
Khi Hắc Long nhìn thấy, không chỉ không sinh khí, mà ánh mắt còn mang theo ý cười
Giang Tự Bạch: "......"
Hắc Long nhìn hắn nói: "Bạch Bạch, ngươi thật đáng yêu."
Từ đáng yêu này, hắn nghe rất nhiều lần, nhưng rốt cuộc nó có ý nghĩa gì thì hắn không hiểu.
Tuy nhiên không sao, hắn sẽ nghĩ biện pháp để học ngôn ngữ của long tộc.
Nhưng mà, tại sao thiếu niên lại đột nhiên ngửi hắn, làm cho hắn cảm thấy bản thân giống một con mèo vậy.
Đương nhiên, dựa theo hắn cùng với hình thể hiện tại của Hắc Long, hắn ở trước mặt Hắc Long càng giống một con cún hơn.
Giang Tự Bạch quá mệt mỏi, sau khi xác nhận Hắc Long không tổn thương mình, hắn liền chui vào thảm lông, nhắm mắt lại ngủ.
Ian nằm ở bên ngoài, quay đầu nhìn tiểu sủng vật nằm trong cái hòm.
Tiểu sủng vật có vẻ thích chui vào trong chăn ngủ, ngay cả đầu cũng không lộ ra.
Ian có chút tiếc nuối thở dài, tiểu sủng vật đáng yêu hơn khi mở mắt ra a.
Cái đuôi của nó lại rục rịch, nó muốn vén thảm lên để xem xét, nhưng lại lo quấy rầy đến giấc ngủ của tiểu sủng vật, cho nên chậm chạp không hành động.
--------------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 3------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro