Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 24

Giang Tự Bạch quả thực bị tiếng đánh nhau của họ làm cho sợ hãi.

Hơn nữa, hắn còn lo lắng hỏa long sẽ quay lại bắt hắn chụp ảnh, mặc dù hắn thích suối nước nóng trong trang viên này, nhưng hỏa long lại chụp ảnh quá nhiều, lại lôi ra một đống quần áo kỳ quái, mỗi bộ đều khảm đủ loại đá quý, thực sự hắn không chịu nổi.

Giang Tự Bạch chạy chậm về phía hang động của hắc long, bởi vì vội vàng mà hắn giẫm phải một chiếc gai gỗ, hiện tại lại đang chảy máu.

Giang Tự Bạch khập khiễng trở lại khu vườn nhỏ ngoài động, ngồi trên một tảng đá nhỏ, cúi xuống nhìn chân mình.

Bàn chân phải của hắn bị đâm, da bị rách, hiện tại đang chảy máu, không mang giày thực sự rất bất tiện.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng vỗ cánh quen thuộc, ngẩng đầu nhìn thấy hắc long từ trên cao nhảy xuống, nhanh chóng đi tới trước mặt hắn: "Bạch Bạch, ta đã trở về, hả? Ngươi bị thương?"

Vẻ mặt Ian đột nhiên có chút lo lắng, Bạch Bạch yếu ớt như vậy, làn da mềm mại như vậy, thật sự rất dễ bị thương, nhưng quần áo hắn đặt may riêng cho Bạch Bạch hình như tới rồi.

Hắn lập tức cúi người bế Giang Tự Bạch lên: "Đi thôi, ta mang ngươi đi băng bó vết thương."

Giang Tự Bạch nhìn hắc long hiền lành chu đáo, nghĩ thầm quả nhiên hắc long tốt hơn con hỏa diễm long trước đó nhiều......

Hắn thở dài, ngực của hắn vẫn còn đau đây.

Trở lại hang động, Ian đặt Giang Tự Bạch lên giường, mở đèn lên, lấy thuốc cầm máu ra sử dụng, sau đó ngồi xổm trước mặt Giang Tự Bạch, dùng một tay cầm bàn chân phải để kiếm tra vết thương.

Giang Tự Bạch có chút xấu hổ, tuy rằng đối phương là long tộc, nhưng vẻ ngoài của hắc long rất giống nhân loại, hơn nữa còn là một nam nhân trẻ tuổi, hiện tại đối phương dùng bàn tay to bự của mình nắm lấy chân hắn, hắn liền có chút không được tự nhiên, hai chân co giật lại một cách nhạy cảm, kết quả lại rút không được.

Ian dùng sức nắm lấy, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đừng cử động, vẫn còn đang chảy máu."

Bởi vì tiểu sủng vật không hiểu hắn nói, cho nên, hắn hơi dùng sức nắm lấy chân Giang Tự Bạch, ngăn cản Giang Tự Bạch động đậy.

Lỗ tai Giang Tự Bạch đỏ bừng, ngồi im bất động.

Bàn tay của Ian rất lớn, trên mu bàn tay của hắn có vảy đen, bàn chân của Giang Tự Bạch trông rất nhỏ nhắn khi đặt trong tay hắn.

Làn da của Ian càng đen hơn, khi tay hắn nắm lấy chân Giang Tự Bạch, sự khác biệt giữa trắng và đen rất rõ ràng.

Đừng nói Giang Tự Bạch đang xấu hổ, ngay cả bản thân Ian cũng dừng lại hai giây.

Ý nghĩ mà hắn đã nghĩ trước đó lại hiện lên.

Thực sự mà nói, nhân loại và nhân ngư thực sự rất giống nhau......

Mặt Ian đỏ lên, hắn cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của Giang Tự Bạch, sau khi dán băng gạc lên, vẻ mặt dịu dàng ngẩng đầu nhìn Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, hôm nay ngươi ra ngoài chạy lung tung à?"

Giang Tự Bạch chỉ có thể hiểu được những từ đơn giản, hắn nhìn hắc long, im lặng nghe hắn nói.

Ian thì thầm: "Vừa rồi động tĩnh rất lớn, có phải bị dọa rồi không?"

Ian đứng dậy, ngồi trên giường, sau đó ôm Giang Tự Bạch vào lòng, cúi đầu sờ tóc Giang Tự Bạch, sau đó ánh mắt của hắn liền tập trung, đột nhiên đưa tay chạm vào bộ phận trên ngực Giang Tự Bạch, Giang Tự Bạch lập tức cau mày, thấp giọng "a": "Ngươi làm gì vậy?"

Giang Tự Bạch kinh hãi nhìn Hắc Long, vội vàng đưa tay che ngực.

Chỗ đó chỉ bị rách da nhưng lại rất đau, kết quả hắc long lại đụng vào, lại càng đau hơn!

Ánh mắt hắc long đột nhiên thay đổi, hắn mới đi ra ngoài, vì sao khi trở về ngực của Bạch Bạch lại đau như vậy?

Vừa rồi hắn chú ý vào chân Bạch Bạch nên không để ý, thì ra ngực của Bạch Bạch cũng bị thương!

Tuy rằng vết thương rất nhỏ, không bị chảy máu nhưng hai vết đó lại rất đỏ, rất dễ thấy trên làn da trắng nõn!

Ian có chút tức giận, ai đã làm chuyện đó!

Hắn cúi đầu, nghiêng người nhìn mấy lần, đau lòng nói: "Rốt cuộc là tại sao lại như vậy? Hửm? Có phải bắt gặp một con rồng khác, phải không?"

Giang Tự Bạch thấy hắc long nhìn chằm chằm vào ngực của mình, càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Bàn tay che ngực của hắn lập tức siết chặt: "Long tộc các ngươi có giới hạn không vậy?"

Giang Tự Bạch căn bản không biết nên nói cái gì.

Không nói tới hỏa diễm long, vậy mà hắc long cũng như vậy, bọn họ dường như không hề có chút xấu hổ nào cả.

Thực ra, long tộc quả thực rất cởi mở, bọn họ rất phóng khoáng khi nói đến những thứ như bầu bạn.

Một số con rồng còn không xấu hổ khi ra đường mà không mặc quần áo.

Giang Tự Bạch với tư cách là nhân loại, thực sự gặp rắc rối!

Ian nhìn Giang Tự Bạch đang ôm ngực, càng thêm đau lòng.

Hắn nghiêng người, nhẹ ngàng thúc dục, thấp giọng nói: "Để ta thổi vù vù cho ngươi, thôi vù vù sẽ không đau nữa."

Giang Tự Bạch: "......"

Giang Tự Bạch trợn mắt nhìn hắc long thổi khí vào ngực hắn, toàn thân khó chịu!

Hắn ôm ngực nhảy xuống người hắc long, gần như phát điên: "Cứu mạng, nếu ta làm sai chuyện gì, lão thiên gia có thể trực tiếp trừng phạt tôi, thay vì để tôi tới Long Đảo làm sủng vật!"

Ian phát hiện ra sự từ chối của tiểu sủng vật.

Thay vì ôm Bạch Bạch kiểm tra vết thương, hắn lại bật TV lên, tìm bộ phim hoạt hình trước đó rồi bảo Bạch Bạch xem.

Sau đó, hắn đi chuẩn bị bữa tối cho Bạch Bạch.

Đương nhiên, cơm chiều vẫn là rau củ quả với một ít bánh bích quy, Bạch Bạch không kén ăn, đều ăn hết đồ hắn chuẩn bị.

Buổi tối khi đi ngủ, Ian vẫn đang suy nghĩ, nơi này có quá nhiều rồng con sinh sống, nếu sau này mấy con rồng còn lại đánh nhau thì phải làm sao bây giờ?

Hắn nghĩ rằng mình cần phải tìm một nơi khác và di chuyển thêm lần nữa.

Tuy nhiên, không dễ dàng tìm được nơi ở gần trường học, vì những nơi tốt đã kín chỗ rồi.

Hơn nữa, điều kiện tài chính hiện tại của hắn có hạn, hắn cần phải cân nhắc về giá cả.

Ian nhìn Bạch Bạch trong ngực, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt Bạch Bạch, nhân loại thật đáng yêu, so với nhân ngư còn dễ thương hơn, nếu sau này hắn muốn trở thành bạn đời của Bạch Bạch, không biết có bị lão cha đánh chết hay không?

Ban đêm, trí não của hắn nhận được tin nhắn.

Hắn bấm vào thì phát hiện nó đến từ nhóm gia tộc của hắn.

Gia tộc của hắn không lớn, phụ thân hắn có hai người anh, còn mẹ hắn là con một, nhưng mẫn thân cùng sinh sống với ba người đàn ông, tổng cộng có sáu đứa con, cho nên bình thường hắn sống cùng với phụ thân, mẫu thân của hắn đã lâu không xuất hiện.

Lần này, tin nhắn mà mẹ hắn gửi trong nhóm là:

【@Ian, hi bảo bối, nghe nói con đang yêu đương? Khi nào thì ra mắt cho gia đình xem, tháng sau ta sẽ ra khỏi nhà, nhớ nắm chắc thời gian.】

Ian: "? ? ?"

Hắn yêu đương? Ai nói, tại sao hắn lại không biết?

Đợi đã......

Ian hơi ngồi dậy, cúi đầu nhìn Bạch Bạch đang ngủ say trong lòng mình, khi nghĩ tới hai chữ "yêu đương", tim của hắn lập tức đập mạnh.

Ian không trả lời tin nhắn, chủ yếu là vì hắn không biết phải nói gì.

Nói không thì lại giống như khẳng định?

Nói có lại giống như không có......

Ian gãi đầu, ôm Bạch Bạch chặt hơn một chút, trong lòng thầm nghĩ, xem ra sớm hay muộn hắn cũng phải đưa Bạch Bạch đi kiểm tra đo lường.

Yêu sớm thì yêu sớm thôi.

---------

Ngày hôm sau, lúc Giang Tự Bạch tỉnh lại, Ian đã đi học.

Dựa vào thói quen của mình, Giang Tự Bạch trước tiên học ngôn ngữ trong hai giờ, sau đó gặm mấy miếng rau củ, sau đó đói bụng bò ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị đi tới nhà gỗ của ngân long xem có gì ngon để ăn không.

Tuy rằng hắn không thích hỏa long, nhưng mà hỏa long coi hắn như sủng vật như những con rồng khác, cho nên không có gì phải lo lắng.

Hắn không thể vì tránh hỏa long mà không ăn thịt, đúng không?

Giang Tự Bạch vừa đi vừa suy nghĩ, chờ hắn học xong long ngữ, sẽ kêu hắc long nướng thịt cho hắn ăn, còn phải lắp đặt một cái máy nước nóng, như vậy hắn có thể vừa ăn thịt vừa có nước nóng để tắm rồi!

Không cần......mỗi lần đều phải chạy ra ngoài kiếm đồ ăn!

Giang Tự Bạch một đường đi đến nhà gỗ của ngân long, hắn kinh ngạc phát hiện hôm nay ngân long không có ra ngoài!

Đối phương đang nằm trên ghế dựa bên ngoài nhà gỗ, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, hoặc có thể là đang hôn mê?

Giang Tự Bạch lặng lẽ đi đến bụi cây, thấy tổ nhỏ vẫn còn ở đó, chén đĩa vẫn còn ở vị trí cũ, hắn mở nắp ra, bên trong là một chiếc bánh ngọt hình vuông xinh đẹp!

Hai mắt Giang Tự Bạch lập tức sáng lên: "Không ngờ là bánh ngọt!"

Giang Tự Bạch nhìn bánh ngọt, lại nhìn ngân long Ngải Tư Khắc, đối phương vẫn nằm đó, không hề cử động.

Giang Tự Bạch có chút lo lắng cho đối phương, trước tiên đậy nắp lại, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía Ngải Tư Khắc.

Sau khi bước tới, hắn phát hiện trạng thái của ngân long không ổn, đối phương hình như bị thương, không chỉ trên đùi mà trên người của ngân long đều có vết thương, hiện tại còn đang chảy máu.

Giang Tự Bạch đột nhiên hít một hơi, hắn bước tới, vòng qua Ngải Tư Khắc hai vòng, sau đó thấp giọng hỏi: "Xin chào, ngươi có khỏe không?"

Giang Tự Bạch cảm thấy không tinh huống này thì hắn nên gọi xe cứu thương, nhưng hắn lại không biết gọi như thế nào.

Giang Tự Bạch lúc này có chút sốt ruột, Ngải Tư Khắc đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, hắn dùng đôi mắt như ngọc bích lặng lẽ nhìn Giang Tư Bạch đang đứng kế bên hắn, khẽ mỉm cười: "Ta cuối cùng cũng chờ được ngươi, tiểu gia hỏa."

Hôm qua hắn nhất thời xúc động đi đánh nhau với hỏa diễm long, nhưng sau trận đấu, hắn mới nhận ra mình đã mất kiểm soát, dù sao hắn cũng không chắc chắn tiểu gia hỏa có ở trong trang viên của Áo Đề Tu hay không, hắn không nên đi đánh nhau với Áo Đề Tu, mà nên âm thầm ẩn nấp, chờ thời cơ hành động.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, thừa dịp các huấn luyện viên còn chưa tìm tới, Ngải Tư Khắc lập tức rút lui.

Kết quả không biết tên Áo Đề Tu có uống nhầm thuốc hay không, vốn đã an phận, đột nhiên khi tên đó trở lại tòa thành, cũng không biết lại phát điên vì điều gì, đột nhiên bùng nổ, đốt cháy một nửa tòa thành bằng lửa.

Ngải Tư Khắc nằm đó, dùng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào Giang Tự Bạch, hắn đã nằm ở đây từ tối hôm qua.

Đợi tiểu gia hỏa cả đêm, rốt cuộc cũng không xuất hiện.

Hắn không biết nhóc con này nửa đêm trốn ở đâu, nhưng không sao, trốn rất kĩ, ngảy cả khi hắn tìm khắp nơi cũng không thấy, có thể nói là an toàn.

Nhưng đồng thời, hắn cũng lo lắng, lo lắng tiểu gia hỏa sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng may mắn thay, cuối cùng thì tiểu gia hỏa cũng đã quay lại, thật không uổng công hắn chờ.

Giang Tự Bạch thấy ngân long tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, vừa rồi thực sự rất đáng sợ."

Lúc này, Ngải Tư Khắc đột nhiên ngồi dậy, vươn tay nắm lấy cánh tay Giang Tự Bạch, Giang Tự Bạch bị dọa nhảy dựng, theo bản năng vung tay nhưng lại không hất ra được.

Ngải Tư Khắc nắm quá chặt.

Giang Tự Bạch khẩn trương nhìn Ngải Tư Khắc: "Ngươi, ngươi bắt tay của ta làm gì?"

Rõ ràng tính cách của ngân long rất dịu dàng nhưng cũng có phần xa cách. Vào hai lần gặp mặt, ngân long cũng không quấy rầy hắn ăn cơm, thậm chí còn chủ động cách xa vị trí của hắn tới tận 1 mét.

Sao bây giờ đột nhiên lại nắm lấy tay hắn!

Vẻ mặt của Ngải Tư Khắc vẫn ôn hòa, nhưng trong mắt lại mang theo một chút cố chấp.

Ngải Tư Khắc cưỡng ép Giang Tư Bạch vào trong ngực, hắn dùng tay nắm lấy cằm của Giang Tự Bạch, cẩn thận nhìn khuôn mặt đó: "Thật là một tiểu gia hỏa thanh tú xinh đẹp, cho dù ở giữa nhân loại, người hẳn là rất xinh đẹp, đúng không?"

Mặc dù người của long tộc chưa từng gặp nhân loại, nhưng một khuôn mặt xinh đẹp như vậy đã vượt qua các chủng tộc khác rồi.

Ngải Tư Khắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoảng sợ của tiểu gia hỏa, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn đợi thêm nữa, quá trình thuần hóa sủng vật quá dài, ngươi không chỉ thích chạy lung tung mà còn dễ dàng chọc tức những còn rồng khác, xem ra, ta nên hạ thủ vi cường*."

*hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế trước.

Hắn hối hận vì ngày hôm qua không đợi được tiểu khả ái, hắn hối hận vì muốn từ từ thuần phục đối phương, muốn đối phương chủ động về nhà với mình.

Nhưng hắn lại xem nhẹ sự thật rằng, hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng đối phương, vậy con rồng khác cũng như vậy.

Nhưng những con rồng khác không giống hắn, bọn chúng sẽ không kiên nhẫn thuần hóa từ từ, chờ hắn chủ động.

Giang Tự Bạch cũng chỉ có thể hiểu được những từ đơn giản, vẫn không hiểu tại sao ngân long lại đột nhiên trở nên hung dữ như vậy.

Ngải Tư Khắc đứng dậy, ôm Giang Tự Bạch đi vào nhà gỗ.

Nhà gỗ của hắn rất lớn, bên trong được trang trí rất sang trọng, sàn nhà trải thảm màu xám, tường dán giấy dán tường màu xanh đậm, chiếc đèn trên đầu hắn cũng được khảm bảo thạch, rất sáng.

Tuy nhiên, lúc này Giang Tự Bạch không có tâm trạng quan sát việc này.

Hắn ngay lập tức nhìn thấy một cái lồng vàng lớn được đặt ở trung tâm!

Chiếc lồng có hai lớp, cao khoảng năm mét, bên trong rất rộng rãi, trên sàn có trải thảm lông màu hồng, bên trong đặt một chiếc tổ tròn mềm mại, hai chiếc ghế đẩu nhỏ, một chiếc bàn và một khu vui chơi trên tầng hai với những quả bóng đầy màu sắc, thậm chí cả một cầu trượt nhỏ.

Phản ứng đầu tiên của Giang Tự Bạch khi nhìn thấy chiếc lồng này là: "Mẹ kiếp, ở đây có một cái lồng hamster khổng lồ!"

Phản ứng thứ hai là, a, lẽ nào......

Lúc này Giang Tự Bạch thực sự sợ hãi.

Ngân Long Ngải Tư Khắc ôm hắn, đi thẳng đến chiếc lồng vàng lớn, sau đó một tay mở cửa, bế Giang Tự Bạch lên, nhẹ nhàng ném hắn vào.

"Keng" một tiếng, Giang Tự Bạch bất lực nhìn cửa chuồng bị khóa.

Giang Tự Bạch: "......"

Giang Tự Bạch phản ứng chậm chạp, mới lao tới cửa, đáng thương nhìn ngân long ngoài lồng sắt, lắc đầu điên cuồng: "Không, không, không, mau thả ta ra!"

Hắn dùng giọng nói không chuẩn gào lên: "Không không không, không cần! Đi ra ngoài!"

Ngải Tư Khắc không tỏ ra ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe thấy nhân loại nói ngôn ngữ của rồng.

Nhân loại vốn dĩ đã khác với sủng vật thông thường, trí thông minh của nhân loại không hề thấp hơn long tộc, qua những tư liệu mà hắn kiếm được mấy ngày nay, Ngải Tư Khắc còn biết được ở trong lịch sử có long tộc kết làm bầu bạn với nhân loại, cũng thành công đẻ trứng, ấp ra được rồng con.

Ngải Tư Khắc ngồi ngoài lồng sắt, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Giang Tự Bạch, thấp giọng trấn an: "Ngoan, không cần sợ hãi, ở trong này rất an toàn, sẽ không có con rồng nào có thể làm ngươi bị thương."

Hắn dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch: "Tiểu gia hỏa, từ nay về sau ngươi sẽ thuộc về ta."

Giang Tự Bạch cảm thấy có gì đó không ổn.

Mặc dù hắn ở nơi nào cũng đều bị coi là sủng vật, nhưng hắn vẫn thích ở với hắc long hơn, hắc long sẽ không nhốt hắn, đừng nói hắc long, hỏa diễm long cũng không có nhốt hắn lại.

Không biết hắc long có lo lắng không nếu sau khi quay về không tìm thấy hắn?

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 24------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro