Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 22

Áo Đề Tu mang đến rất nhiều quần áo và giày dép, tất cả đều là những thứ mà tiểu sủng vật trước đây của hắn mặc.

Trước kia, hắn từng nuôi một con mãnh hổ rực rỡ, tất nhiên ở trước mặt long tộc, con hổ cũng chỉ là một con mèo lớn mà thôi.

Hơn nữa, tuổi thọ của một con hổ quá ngắn đối với long tộc, thời gian mà tụi nó sống không quá lâu, con hổ kia đã chết vì tuổi già.

Áo Đề Tu đặt làm rất nhiều quần áo cho lão hổ, dây chuyền, thâm chí là mũ hay giày đều đủ cả;

Cùng với một số chiếc nơ xinh xắn với nhiều màu sắc khác nhau được buộc vào đuôi hổ.

Hắn lục lọi một số quần áo mà lão hổ chưa từng mặc đến, chuẩn bị cho nhân loại mặc thử.

Tứ chi của lão hổ tráng kiện, thân hình to lớn, quần áo đặt may cho nó nhân loại không thể mặc được, nhưng mà có một số quần áo thông dụng, chẳng hạn như yếm, áo choàng dễ thương, mũ hoặc một ít váy nhỏ linh tinh,...có thể cho tiểu khả ái thử một lần.

Áo Đề Tu nhanh chóng đi tới, hắn đầu tiên cho Giang Tự Bạch một miếng thịt khô: "Đây là món ăn vặt ta thích nhất, ta ăn được thì nhân loại các ngươi cũng ăn được."

Trên thực tế, chế độ ăn của nhân loại không khác so với long tộc, chỉ khác chính là nhân loại ăn tạp, cái gì cũng ăn được, nhưng long tộc lại có xu hướng ăn thịt hơn, và có nhu cầu rất thấp về rau củ quả.

Giang Tự Bạch ngồi trên bờ nhìn miếng thịt khô to bằng lòng bàn tay mà Áo Đề Tu đưa tới, mùi rất thơm, thoạt nhìn rất ngon.

Nhưng Giang Tự Bạch lại nghi ngờ đây là thức ăn cho sủng vật, nên do dự không nhận.

Trên thực tế, hiện tại hắn cũng khá đói, theo kế hoạch, hắn sẽ đi tới nhà ngân long tìm thịt nướng, nửa đường lại bị hỏa diễm long ôm tới đây.

Cơm trưa hắn còn chưa ăn.

Thật là tai bay vạ gió.

Ngay từ đầu, hắn cũng mong được nhìn thấy các con rồng khác nhau, có thể quan sát đặc điểm của long tộc và hiểu được văn hóa của bọn họ.

Kết quả hiện tại, khi những con rồng lần lượt xuất hiện, Giang Tự Bạch bắt đầu cảm thấy bất an, đã có ba con rồng, hắn cũng không xác định mình sẽ luôn gặp được rồng tốt.

Áo Đề Tư quơ quơ miếng thịt, thấy nhân loại không nhận, hắn xé một miếng nhỏ cho vào miệng, nhai nó rồi nói với nhân loại: "Đây là thịt khô, lấy ăn đi."

Giang Tự Bạch nhẹ nhõm khi nhìn thấy Áo Đề Tu tự mình ăn một miếng, lúc này mới yên tâm, dựa vào quan sát cùng kinh nghiệm của hắn, long tộc có thể ăn thì hắn cũng ăn được, dù sao hắn cũng đã từng ăn thức ăn của hắc long cùng ngân long rồi, chỉ cần không phải thức ăn cho sủng vật là được.

Giang Tự Bạch liền cầm lấy thịt khô cắn một miếng.

Chưa kể, vị của nó rất thơm và ngon.

Áo Đề Tu nhìn Giang Tự Bạch ngoan ngoãn ăn miếng thịt, trong lòng thỏa mãn, xoa nhẹ đầu Giang Tự Bạch: "Thật là một đứa nhỏ ngoan."

Giang Tự Bạch nhìn Áo Đề Tu mang cho hắn một đống quần áo sặc sỡ, không tin được trừng lớn mắt: "Đừng nói những thứ này là cho ta mặc nha."

Hắc long mua cho hắn một cái chăn hồng hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng con rồng này lại đưa cho hắn mặc những bộ đồ lấp lánh này, đùa nhau à.

Hỏa diễm long lấy một ít quần áo ém thử lên người Giang Tự Bạch, cuối cùng hắn chọn một chiếc áo choàng màu đỏ rực đính bảo thạch mào vàng, khoác lên người Giang Tự bạch: "Áo choàng này thật đẹp, ngươi xem, màu cũng rất giống ta, còn có bảo thạch xinh đẹp nữa, thực sự rất thích hợp với ngươi."

Giang Tự Bạch: "......"

Giang Tự Bạch không nói nên lời: "Áo choàng này quá nặng!"

Bởi vì ở trên được đính quá nhiều bảo thạch, áo choàng này nặng tới mức Giang Tự Bạch cảm thấy vai của mình sắp bị đè nát!

Áo Đề Tu rất vừa lòng: "Không tồi, nhìn đẹp lắm, bây giờ ngươi đã giống ta rồi."

Áo Đề Tu nghĩ tới điều gì đó nói: "Mà này, nhanh cởi quần ra đi, ướt sũng rồi, sao còn mặc vậy?"

Mặc dù Áo Đề Tu nói như vậy, nhưng hắn cũng không có vươn tay kéo quần Giang Tự Bạch, mà dùng đuôi vén áo choàng lên, chán ghét nhìn chằm chằm chiếc quần đen của Giang Tự Bạch.

Giang Tự Bạch: "......"

Giang Tự Bạch yên lặng quấn chặt áo choàng, ghét bỏ nhìn hỏa diễm long: "Ngươi có thể đừng tập trung vào quần của ta được không."

Hắn thực sự không ổn một chút nào.

Con hỏa diễm long thực sự rất khác biệt, mỗi một khắc đều muốn cởi quần của hắn ra.

Ăn xong thịt khô, Giang Tự Bạch ngồi bên cạnh ôn tuyền, trên người mặc áo choàng bảo thạch, tóc ướt sũng, trong lòng cân nhắc nên thoát khỏi chỗ này như thế nào.

Hỏa diễm long không giống với ngân long, ngân long sẽ không chạm vào hắn khi không có sự cho phép của hắn, nhưng con hỏa diễm long này, trực tiếp ôm hắn về, còn tắm cho hắn.

Giang Tự Bạch đang im lặng suy nghĩ, Áo Đề Tu đang nhìn chằm chằm vào hắn đột nhiên đứng dậy: "Ngươi thích thịt khô đúng không? Ta đi lấy thêm cho ngươi."

Nói xong, Áo Đề Tu đứng dậy, rời khỏi suổi nước nóng đi về phía lâu đài.

Suối nước nóng nằm trong vườn, vườn rất rộng, cách lâu đài hàng chục mét.

Vừa nhìn thấy hỏa diễm long rời đi, sắc mặt Giang Tự Bạch liền thay đổi, chậm rãi đứng dậy, nhân cơ hội này rời đi, kết quả vừa mới đứng dậy, bởi vì áo choàng quá nặng, hắn liền lảo đảo một cái, "bịch" ngã xuống mặt đất.

Giang Tự Bạch vừa lúc đối mặt với hướng Áo Đề Tu rời đi, "tê" một tiếng, nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên, nước mắt sinh lý vì đau đớn mà trào ra.

Chết tiệt, không phải hắn nói,...những bảo thạch này cứng quá, làm hắn đau!

Áo Đề Tu nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tự Bạch nước mắt long tròng nhìn mình, hắn kinh ngạc nhướng mày: "Bám rồng như vậy à? Không thể bở mặc hắn như vậy mà rời đi được?"

Hắn dường như có chút buồn rầu suy nghĩ hai giây: "Ai, quên đi quên đi, mang ngươi cùng trở về, thuận tiện sắp xếp phòng cho ngươi luôn."

Nói xong, hắn trực tiếp ôm Giang Tự Bạch vào trong ngực.

Giang Tự Bạch: "......"

------------

Nhân loại đáng yêu vậy mà không tới ăn thịt nướng.

Cả một buổi sáng, Ngải Tư Khắc nhìn chằm chằm vào trí não, thận chí còn không quan tâm huấn luyện.

Phải biết rằng, trong mười học sinh đứng đầu của long giáo, Ngải Tư Khắc, người đứng thứ hai là người có kỷ luật nhất.

Hắn không nổi loạn như hắc long Ian, cũng không có tính cách hung bạo như hỏa diễm long Áo Đề Tư, tính cách của hắn trầm ổn dịu dàng, tôn trọng trưởng bối, tiến hành huấn luyện của mình một cách có kế hoạch.

Tuy nhiên, hôm nay hắn có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, mất tập trung, vẻ mặt lo lắng.

Huấn luyện viên bước ra khỏi cơ giáp, gõ vào cơ giáp của Ngải Tư Khắc: "Này, Thiểm Điện, ngươi đang nghĩ cái gì?"

Ngải Tư Khắc nhíu mày, nhìn thấy bóng dáng huấn luyện viên trên màn hình, hắn trầm mặc hai giây, sau đó cắt đứt liên kết với cơ giáp, cởi đai bảo vệ, mở cửa khoang đi ra ngoài.

Hình thái của huấn luyện viên đang ở hình thái rồng, thân hình chúng nó cao lớn, bề ngoài hung dữ, cho dù là đối với nhóm rồng con, cũng rất nghiêm khắc.

Tuy nhiên, khi đối mặt với Ngải Tư Khắc, các huấn luyện viên vẫn dịu dàng hơn một chút: "Có chuyện gì xảy ra à? Ta chưa từng thấy em phân tâm như vậy."

Ngải Tư Khắc muốn nói không có việc gì, cũng không muốn trì hoãn việc huấn luyện, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến tiểu khả ái.

Rõ ràng hai ngày liên tiếp đều tới ăn, tại sao hôm nay lại không tới?

Hắn còn chuẩn bị một cái bánh ngọt nhỏ cho tiểu khả ái nữa.

Ngải Tư Khắc đã kiểm tra lãnh thổ gần nơi ở của mình hai ngày trước, ngoài trừ Phong Bạo Ian cùng Hỏa Diễm Áo Đề Tu, không có con rồng nào khác ở gần đó.

Nhiệm vụ huấn luyện hằng ngày của Ian rất nặng, hơn nữa tính cách lạnh lùng, không thích tọc mạch, ngay cả Ngải Tư Khắc cũng cho rằng, nếu như nhân loại gặp Ian hẳn sẽ không có gì xảy ra.

Vậy Áo Đề Tu thì sao?

Tính cách của Áo Đề Tu rất nóng nảy, khi còn đi học, Áo Đề Tu cũng không có bạn bè, hơn nữa còn thường xuyên cùng các học sinh khác đánh lộn.

Long duyến[duyên phận; số phận] cực kì không tốt!

Ngải Tư Khắc không trả lời vấn đề của huấn luyện viên, lại đi hỏi ngược lại huấn luyện viên: "Huấn luyện viện, sao hôm nay lại không thấy Hỏa Diễm vậy?"

Chỉ có vài con hỏa diễm long trong thế hệ của họ, nhưng người duy nhất sử dụng danh hiệu Hỏa Diễm chỉ có Áo Đề Tu mà thôi.

Giống như danh hiệu của Ian là Phong Bạo, còn Ngải Tư Khắc là Thiệm Điện.

Huấn luyện viên hừ lạnh: "Không phải là ngươi không biết cái tên Áo Đề Tu, khi hắn tức giận thì không ai có thể ngăn cản hắn được, ta không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, vừa mới tới trường liền vội vàng rời đi, chúng ta cũng không dám ngăn cản, vạn nhất hắn đốt trường học thì làm sao bây giờ?"

Từ hồi trường học được thành lập, không chỉ bị Hỏa Diễm thiêu rụi, mà còn bị bão cuốn, bị sét đánh, thậm chí còn bị lụt bởi mưa lớn......

Tóm lại, trời sập đất vỡ hết lần này đến lần khác, kinh phí hàng năm của long tộc dành cho việc sửa chữa trường học là một con số thiên văn.

Những chủ rồng con chưa trưởng thành chưa thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, nhưng bình thường các huấn luyện viên cũng không quá nghiêm khắc, dù sao trời sinh long tộc không thích trói buộc, nhóm rồng con tất nhiên không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời.

Huấn luyện viên lại hỏi: "Ngải Tư Khắc, người từ trước tới nay vẫn luôn nghe lời, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Ngải Tư Khắc vốn vẫn ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên quay người rời đi: "Xin lỗi huấn luyện viên, ta có việc gấp, cần phải rời khỏi."

Nói xong, hắn liền mở rộng đôi cánh bạc khổng lồ, "phình phịch" một tiếng bay lên không trung, trong nháy mắt biến mất.

Huấn luyện viên: "......"

Tốt lắm, đứa thứ nhất thì đi trễ về sớm, sau đó là vạn năm lão tam trốn học mấy ngày liên tiếp, hiện tại thì hay rồi, đứa có điểm số đứng thứ hai toàn trường cũng bắt đầu trốn học.

Huấn luyện viên lắc đầu: "Nhóm rồng trẻ hiện tại, thực sự không bằng thế hệ trước."

Ngải Tư Khắc vội vã chạy về tìm người.

Hôm nay nhân loại không xuất hiện, hơn nữa Áo Đề Tu cũng không đến trường, hắn muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Mặc dù nhân loại từ chối trở về nhà với hắn, nhưng hắn cũng không nóng vội.

Nhưng điều kiện chính là gần chỗ ở của hắn không có nguy hiểm.

Ai mà biết rằng hôm nay Áo Đề Tu không đến trường.

Bình thường, nếu mọi người đều phải đến lớp thì xung quanh nơi ở sẽ không có rồng, dựa vào cước bộ của nhân loại, căn bản không thể có chuyện xảy ra.

Đúng là dù có cẩn thận đến mấy cũng có sai sót.

Ngải Tư Khắc nhanh chóng quay trở lại khu vực xung quanh nhà gỗ của mình, hắn đầu tiên là đi tới cái tổ nhỏ được chuẩn bị trước đó, nơi này vẫn giống ngày hôm qua, tiểu khả ái đã không trở lại kể từ khi rời khỏi từ chiều hôm qua.

Ngải Tư Khắc vẫn còn nhớ rõ ngày hôm qua nhân loại ăn no, ngủ trên chiếc ghế dài mềm mại của hắn trong khi phơi nắng.

Khóe miệng Ngải Tư Khắc khẽ cười một tiếng.

Bên cạnh tổ nhỏ là một chiếc bánh ngọt thơm ngon, một miếng sườn cừu nướng và một ly nước trái cây.

Ngải Tư Khắc thở dài, tiểu khả ái không tới, hắn rốt cuộc đi đâu rồi?

Hay tới chỗ Áo Đề Tu xem một chút.

Áo Đề Tu là một con rồng không có bản tính, trong nhà hắn nhiều tiền, lại là con cháu duy nhất trong gia tộc, các trưởng bối trong nhà xây cho hắn một lâu đài, sợ hắn ở địa phương nhỏ bị ủy khuất.

Cho nên, tất cả mọi người đều biết nhà của Áo Đề Tu ở đâu.

Ngải Tư Khắc nhanh chóng đi tới bên ngoài trang viên của Áo Đề Tu, bên trong rất im ắng, Ngải Tư Khắc chờ ở cửa một lát, liềm bấm chuông.

Trên chiếc ghế đẩu bằng đá quý màu vàng, Áo Đề Tu đang chụp ảnh cho Giang Tự Bạch, trên người hắn là áo choàng màu đỏ, trên đầu là đôi tai mao nhung cộng với một chiếc nơ màu hồng quang cổ,

Giang Tự Bạch bất lực nằm đó, nhìn Áo Đề Tu thích thú điều chỉnh màn hình trí não, mở camera quay về phía hắn.

Áo Đề Tu cực kì vui nói: "Meo meo, ngươi thật đáng yêu, có lẽ tôi lại có thể trở thành một blogger về sủng vật nha."

Lão hổ trước kia hắn nuôi tên là Hô Hô, bây giờ nuôi nhân loại thì gọi là Meo Meo.

Đương nhiên, tạm thời Giang Tự Bạch nghe không hiểu, nếu nghe hiểu, hắn có lẽ sẽ vì tức mà ngất.

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 22------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro