chương 2
Hắc long Ian lấy một ít trái cây tươi từ tùy thân không gian, trí não của hắn đã bị phụ thân tịch thu, số tiền có thể tiêu phí cũng bị hạn chế, nghĩ muốn lên mạng mua một ít đồ này nọ, còn phải lo lắng bị phụ thân phát hiện rồi còn bị chất vấn.
Tiểu sủng vật bị thương, hắn rửa sạch miệng vết thương rồi băng bó lại, còn nghĩ là quần áo trên người tiểu sủng vật cũng cởi rồi, liền ôm sủng vật tới ôn tuyền tẩy rửa, sau đó còn lấy ra một cái thảm mềm mại bọc lấy tiểu sủng vật, vì có thể làm cho tiểu sủng vật ngủ thoải mái, hắn ôm cũng không dám ôm, sợ tiểu sủng vật khó chịu.
Ian ngồi bên đống cỏ khô, ôn nhu bảo hộ sủng vật của mình, hắn từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, không có bạn bè, càng không có cơ hội được ra ngoài chơi, những chú rồng con khác có thể được mua rất nhiều đồ chơi, cũng có thể nuôi những sủng vật dễ thương, nhưng đối với hắn là loại trải nghiệm không bao giờ có được.
Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng có được sủng vật cho riêng mình!
Một nhân loại!
Đúng vậy, hắn có được một nhân loại làm thú cưng, hơn nữa tiểu sủng vật còn là nhân loại duy nhất trên Long Đảo mấy trăm năm qua, nếu để cho những con rồng khác biết, nhất định sẽ rất hâm mộ.
Dù sao, đây chính là giống loài quý hiếm!
Tuy nhiên, hắn sẽ không để những con rồng khác biết được sự tồn tại của nhân loại. Điều gì sẽ xảy ra nếu những con rồng khác cướp đi sủng vật của hắn!
Nửa đêm, rốt cuộc sau ba ngày hôn mê, cuối cùng Giang Tự Bạch cũng tỉnh lại.
Hắn mơ màng mở mắt ra, liền động tới vết thương trên đùi, sau đó tê một tiếng, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy được không khí bên người có chút không đúng.
Bên cạnh hắn, một đôi mắt thú màu vàng đột nhiên mở ra.
Con ngươi thẳng đứng màu vàng rất lớn, hơi thở cũng thực ồ ồ, giống như gần trong gang tấc.
Đại não Giang Tự bạch trống rỗng vài giây, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: "Khó trách trong lúc hắn ngủ lại cảm thấy ấm áp như vậy."
Khoan đợi một lát, hiện tại đây là tình huống gì vậy?
Đối phương rốt cuộc là gì vậy?
Hắn sẽ không phải trở thành thức ăn cho mãnh thú chứ?
Nghĩ tới đây, da đầu Giang Tự Bạch lập tức rét lạnh, tóc gáy dựng thẳng, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, bày ra tư thế phòng ngự, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm quái vật đối diện.
Động tác kịch liệt đã làm cho vết thương ở trên đùi nứt ra, nguyên bản miệng vết thương đã được băng bó kỹ lại bị rách, máu từ băng gạc trắng rỉ ra.
Bởi vì quá mức khẩn trương cùng sợ hãi nên Giang Tự Bạch không phát hiện ra.
Đồng tử màu đen của hắn mở to, vẻ mặt cảnh giác, thậm chí còn tự giác thở nhẹ trong vô thức.
Ánh sáng trong sơn động rất mờ mịt, mà hình thể của sinh vật trước mặt thì rất lớn, gần như gấp đôi hắn, nó có thể dễ dàng đem Giang Tự Bạch bóp chết. [không biết chỗ này, hắc long đang là hình thái gì nhỉ, nó khá là rối, tui đọc mà tui bị nhức nhức cái đầu]
Rốt cuộc nó là sinh vật gì, Giang Tự Bạch không nhận ra được.
Hắc long Ian nhìn biểu cảm thất thố kinh hoàng của nhân loại, đôi mắt màu vàng chậm rãi chớp chớp, sau đó nó chậm rãi cúi đầu nhìn vết thương trên đùi của Giang Tự Bạch.
Hắc long Ian thấp giọng ôn nhu nói: "Đừng sợ, tiểu khả ái, đừng sợ,......"
Ian vừa nói, một bên vừa chậm rãi đứng dậy, hắn cũng không hoàn toàn đứng lên, sợ rằng thân hình cao lớn của hắn sẽ tạo áp lực cho tiểu khả ái, càng làm cho đối phương khẩn trương thêm.
Phương thức ở chung với sủng vật phải khác với lúc đi săn.
Hắc long Ian nửa ngồi xổm xuống, một bên lùi về phía sau một bên nói với Giang Tự Bạch: "Không cần sợ hãi, ta sẽ không thương tổn ngươi, nơi này rất an toàn, ngươi không cần sợ hãi."
Nói xong, Ian chậm rãi lui tới cửa hang, cuối cùng hắn ngồi xổm ở cửa hang động, từ xa nhìn Giang Tự Bạch với đôi mắt dịu dàng.
Giang Tự Bạch: "......"
Thời điểm đối phương lùi về phía sau, rốt cuộc Giang Tự Bạch cũng được nhìn thấy bộ dáng của quái thú!
Trong ánh sáng mờ ảo, Giang Tự Bạch cuối cùng cũng dẫn thấy rõ hình dáng của đối phương, đối phương có hình dáng con người, tay chân cao lớn, trên đầu có một đôi sừng dài nhọn hoắc và một đôi vai rộng, trên vai, cánh tay, cổ và thậm chí khuôn mặt đều được bao phủ bởi lớp vảy đen sáng bóng! [ủa vậy là size gape à :))))))]
Đồng thời, thời điểm nó lùi về phía sau hang đông, Giang Tự Bạch rốt cuộc cũng thấy được diện mạo của nó!
Hắc lân kim đồng [vảy đen con ngươi màu vàng], đôi cánh rộng và đuôi dài, trên đỉnh đầu có một cặp sừng, thậm chí hai bên hàm dưới của nó có sừng màu trắng bạc! Nó yên lặng ngồi chồm hổm ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, hai mắt ôn nhu, trong đó đôi mắt tràn ngập tình yêu cùng lưu luyến, như thể hắn là một bảo vật quý hiếm nào đó.
Ánh mắt này làm cho cả người Giang Tự Bạch sợ hãi.
Giang Tự Bạch hoài nghi chính mình đang nằm mơ, vô thức lùi về phía sau mấy bước, hắc long ở cửa lập tức phát ra âm thanh trầm thấp, như muốn an ủi hắn, nhưng hắn căn bản nghe không hiểu đối phương nói gì.
Giang Tự Bạch theo bản năng chạm vào cánh tay phải của mình, vừa chạm vào hắn liền phát hiện trí não của mình không còn, do dự vài giây, lập tức cúi đầu, vừa nhìn hắn liền hoảng sợ.
Hắn, tại sao hắn lại khỏa thân! [rồi là đc nude gòi =))))]
Quần áo của hắn đâu!
Hai má Giang Tự Bạch đỏ bừng, ánh mắt chạm phải Hắc long ở cửa hang, hắn hoảng sợ ngồi xổm xuống, hiện tại hắn cũng không quản nhiều như vậy, trước mắt đem thảm trên mặt đất kéo lên bọc lấy cơ thể, sau đó lại tiếp tục hoảng sợ nhìn chằm chằm hắc long ở cửa.
Hắc long Ian nhìn tiểu khả ái quấn thảm quanh người, nghĩ rằng tiểu khả ái đã bớt sợ hãi rồi.
Vì thế hắn hoàn toàn lui ra ngoài hang động mà không còn chặn cửa hang động nữa.
Hắn ngồi trên tảng đá bên ngoài hang động, bật trí não ở trên cổ lên, sau đó, một màn hình ánh sáng nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn gõ vài chữ: Làm cách nào để trấn an sủng vật đang bị hoảng sợ?
Rất nhanh, trí năng đã cho hắn đáp án:
Thứ nhất, không được ép buộc hành vị của sủng vật, sủng vật đang hoảng sợ có thể có phản ứng căng thẳng, bạn càng ngăn cản nó sẽ càng căng thẳng.
Thứ hai, sủng vật không phải là con mồi, phải thu hồi hơi thở và móng vuốt, không được rống với nó, phải kiên nhẫn với nó.
Thứ ba, phải chuẩn bị thức ăn cùng đồ chơi cho sủng vật, đặt nó ở không gian mà nó thích, điều này sẽ cho nó cảm giác an toàn.
.........
Ian vừa xem vừa trầm tư, hắn không có ngăn cản tiểu khả ái, cũng không rống với tiểu khả ái, nhưng mà thức ăn cùng với đồ chơi thì hắn cũng không rõ lắm.
Hmmm......Có lẽ còn cách khác?
Giang Tự Bạch quấn thảm ngồi ở trên đống cỏ khô, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, hoặc cơ thể của hắn đã xảy ra chuyện, nhưng ý thức của hắn vẫn còn lang thang trong vũ trụ mênh mông, có lẽ bởi vì chấp niệm tìm kiếm long tộc của hắn quá lớn, mà khiến cho ý thức của hắn tạo ra ảo giác trước mắt.
Cho nên, những việc đang diễn ra trước mắt là giả?
Hắn còn chưa bắt đầu tìm kiếm, mà rồng đã tìm đến trước cửa nhà hắn rồi?
Giang Tự Bạch đang thất thần suy nghĩ, hắc long ở bên ngoài đã trở lại.
Giang Tự Bạch đột nhiên ngẩng đầu, vừa hoảng sợ lại mang theo một chút do dự, do dự lại mang theo một một chút kích động, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cửa hang động.
Chỉ thấy thiếu niên hắc long cong thắt lưng, nửa cuối xuống, di chuyển cực kỳ cẩn thận về phía hang động, có thể bởi vì đi không được tự nhiên, cho nên tư thế cũng trở nên kỳ lạ.
Đầu tiên nó thận trọng liếc nhìn Giang Tự bạch, sau đó nhặt một đống đồ ở góc cửa hang, chậm rãi đặt xuống đất cách Giang Tự Bạch vài bước.
Giang Tự Bạch nhìn thoáng qua, lập tức kêu lên: "Là khoang thuyền chạy trốn của ta!"
Tiểu sủng vật tóc đen mắt đen, môi hồng da trắng, thanh âm mềm nhũn khi kêu lại đặc biệt êm tai.
Nhân loại xinh đẹp mềm mại đúng là hoàn toàn khác xa long tộc bưu hãn thô kệch.
Một số long tộc thích sủng vật lông xù, nhưng Ian thì khác, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nuôi sủng vật lông xù, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại, hắn khó nén phấn khích trong lòng.
Ian duỗi cái đuôi thật dài, đem khoang thuyền chạy trốn đặt trên mặt đất, rồi đẩy về phía trước cho đến khi nó ở trước mặt Giang Tự Bạch.
Nó thấp giọng nói: "Đừng khẩn trương, tiểu khả ái, đây là đồ vật của ngươi đúng không, ngươi nhìn thấy nó có lẽ sẽ rất cao hứng đúng không?"
Giang Tự Bạch nhìn khoang thuyền trước mặt rồi lại nhìn lại Hắc long.
Thiếu niến Hắc long trước mặt hình như không có ý định tổn thương hắn, nhưng long tộc là giống loài hung dữ, thô bạo, thiếu kiến nhẫn, thuộc họ ăn thịt, Giang Tự Bạch không thể không lo lắng được.
Hắn quấn chặt thảm, không nhìn thiếu niên Hắc long đối diện, chờ Hắc long rời khỏi hang động lần nữa, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi Hắc long đứng trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên cao, hắn nhịn không được khẽ run, da đầu tê dại, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Nếu chưa từng nhìn thấy rồng, thì sẽ không biết được sức mạnh của rồng là như thế nào, nó hoàn toàn khác xa với những mãnh thú khác.
Có lẽ là nhìn thấy được sự sợ hãi của hắn, cho nên Hắc long xoay người lại chậm rãi lùi về phía sau, rời khỏi hang động lần nữa.
Chờ thiếu niên Hắc long đi khỏi, Giang Tự Bạch mới dám ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm thật to, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Việc này cũng quá đáng sợ rồi."
So với trong tưởng tượng của hắn, long tộc càng cường đại hơn.
Đứng ở trước mặt long tộc, hắn giống như một con mèo yếu đuối, bất lực chống cự.
Giang Tự Bạch buông thảm, đứng dậy đi tới boang tàu chạy trốn.
Hắn sờ cánh cửa đã hỏng của khoang thuyền chạy trốn: "Tại sao mọi thứ lại hỏng như vậy chứ......"
Hắn lang thang trong vũ trụ mười ngày, lương thực cạn kiệt, năng lượng tiêu hao, chỉ có thể tuyệt vọng tiếp tục lang thang trong vũ trụ.
Thời điểm gặp thiên thạch, hắn nghĩ mình tiêu đời rồi.
Kết quả, tình cờ hắn lại lạc đến tinh cầu có long tộc!
Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch sử, đắc lại toàn bất phí công* a!
*踏破铁鞋无觅处, 得来全不费功夫啊 [Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lại toàn bất phí công] => có nghĩa là bạn tốn rất nhiều công sức để tìm thứ mình cần gấp nhưng vô tình lại lấy được.
Giang Tự Bạch mở cửa khoang thuyền, bên trong có quần áo, giày dép bị long tộc cởi ra, còn có thiết bị lưu trữ cùng với trí não cũng ở đó, nhưng mà thật đáng tiếc, những đồ vật khác đều bị hỏng nặng, căn bản không thể khởi động.
Quần áo của hắn cũng bị hỏng, bên trong chỉ còn lại áo sơ mi cùng quần lót là còn có thể mặc......
Giang Tự Bạch chịu đựng cảm giác xấu hổ, mặc áo sơ mi trắng cùng quần lót tứ giác màu đen, sau đó đi tới khoang thuyền chạy trốn ở góc hang động, bên trong khoang thuyền rất rộng, hắn dọn dẹp bên trong sạch sẽ một chút, rồi đem thảm bỏ vào bên trong, hoàn thành một cái giường đơn hoàn hảo.
Nếu có thể, hắn hy vọng mình có thể đào tẩu, nhưng mà con rồng mà lão sư dùng cả đời không thể tìm thấy lại đang đứng ngoài hang động, hắn sao có thể rời đi!
Trí não cùng với đầu cuối đều bị phá hủy, vậy chỉ có thể dùng bản ghi chép, dùng bút máy để ghi chép mà thôi!
Hắn chạy tới kho trữ vật tài nguyên của khoang thuyền, lấy ra một cuốn sổ da màu đen cùng một cây bút đen, nghiêm túc viết sáu chữ trên trang tiêu đề: [Bút ký quan sát long tộc]
Lúc này, Hắc long lại quay trở lại, nó cẩn thận ngồi xổm ở cửa hang, tay che kín vảy đen, móng vuốt sắc bén, trong tay cầm mấy trái màu đỏ, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Bạch Bạch, có muốn ăn quả quả không? Nó rất ngọt a."
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch ở trong bút ký quan sát long tộc ghi điều đầu tiên trong bản ghi chép: "Long tộc thực ôn nhu, rất thân thiện với nhân loại."
------------HẾT CHƯƠNG 2------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro