chương 16
Giang Tự Bạch xem hai bộ phim, phát hiện từ vựng có thể học rất hạn chế.
Hắn cảm thấy mình phải bắt đầu học từ những từ cơ bản nhất, chẳng hạn như đọc viết bằng hình ảnh, học phát âm bằng nhạc thiếu nhi, hoặc sử dụng tranh ảnh,......
Nhưng hôm nay quả thực hơi muộn rồi, hắn trộm quan sát động tác mở màn hình của hắc long, đại khái có thể biết được công tắc mở TV như thế nào.
Khi ngủ, đột nhiên Ian ôm Giang Tự Bạch hỏi: "Bạch Bạch, ngươi có muốn ngủ cùng ta không?"
Nói xong, hắn còn dùng tay vỗ sofa, cực kì chờ mong nhìn Giang Tự Bạch.
Giang Tự Bạch đại khái hiểu được ý của hắn, nhưng hắn không muốn ngủ cùng với mớ cơ bắp cứng ngắc đó đâu.
Cái ổ nhỏ mềm mại thơm tho của hắn không êm sao?
Bây giờ mỗi sáng thức dậy, Ian trừ bỏ đi ra ngoài tập luyện, chính là nhận nhiệm vụ, còn không thì dẫn sủng vật ra ngoài đi dạo.
Bởi vì tiểu sủng vật thích ngủ, không dậy sớm được, cho nên điều đầu tiên sau khi rời giường là đi chuẩn bị điểm tâm, đặt một chút rau củ bên cạnh cái tổ mềm mại, sau đó mới đi ra ngoài rèn luyện.
Hai tiếng sau, Ian kết thúc bài huấn luyện buổi sáng, rồi quay trở lại hang động của mình, gọi tiểu sủng vật dậy ăn sáng và đi dạo.
Giang Tự Bạch bị cảm còn chưa khỏi, khi bị hắc long đánh thức, hắn mang theo biểu tình tức giận rời giường.
Ngày hôm qua đã bị đánh thức sớm, kết quả hôm nay vẫn như vậy, sáng sớm còn mang sủng vật đi dạo, đây là nhiệm vụ mà long tộc nào cũng phải hoàn thành hả trời?
Giang Tự Bạch thực sự không hiểu!
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, đầy bụng oán khí nhìn hắc long: "Ta mệt, ta muốn đi ngủ."
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, rồi quay về cái ổ nhỏ tiếp tục ngủ.
Ian vừa mới đi huấn luyện về, cả người đều là mồ hôi nhễ nhại, toàn thân chỉ mặc một cái quần dài màu đen và giày da, nửa người trên thì đeo trang sức bằng bảo thạch, ở trong ánh nắng rực rỡ phát ra ánh sáng chói mắt.
Hắn ngồi xổm bên người Giang Tự Bạch, cúi đầu nhìn tiểu sủng vật không chịu rời giường, dùng đuôi chọt mặt Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, đứng lên, ta cần mang ngươi đi ra ngoài đi dạo."
Giang Tự Bạch vỗ vào đuôi hắn, kéo chăn kín mặt, tỏ vẻ cự tuyệt.
Ian hơi thởi dài, hắn thoáng nhìn thời gian, nghĩ nếu buổi sáng tiểu sủng vật không chịu ra ngoài, vậy thì đi buổi tối cũng được.
Hắn cần phải tranh thủ về sớm một chút, cũng không biết nhiệm vụ huấn luyện ở trường có nặng hay không, chuyện thông quan lần trước, chắc chắn sẽ có hình phạt cho hắn.
Ian đưa tay lên vuốt mát tóc bù xù của tiểu sủng vật, thấp giọng nói: "Bạch Bạch ngoan ngoãn ở nhà đợi ta, giữa trưa ta sẽ trở về đưa ngươi ra ngoài đi dạo."
Hắc long nói xong, còn lo lắng sủng vật của mình bị đói, vì thế đặt một số rau củ kế bên Giang Tự Bạch, lại chuẩn bị một ly nước đầy, mới tạm thời bớt lo lắng, liền đứng dậy ra ngoài, đến trường.
Khi ra khỏi cửa, hắn còn suy nghĩ, tiểu sủng vật ở một mình trong phòng có bị chán hay không?
Chờ hắn tan học, trước tiên phải trang bị thiết bị theo dõi ở trước cửa mới được, thiết bị theo dõi lần trước bị hỏa diễm long đánh nát, lần này hắn nhất định phải mua một cái có chất lượng tốt. Không chỉ vậy hắn tính toán dựng rào xung quanh khu vườn, khi hắn không ở nhà, tiểu sủng vật có thể ra khu vườn sau nhà chơi cũng được.
Trong đầu của hắc long toàn là chuyện của tiểu sủng vật, nhưng mà cũng may, hôm nay hắn không đến trường muộn.
Thậm chí khi hắn đến cổng trường còn gặp ngân long Ngải Tư Khắc.
Tính cách của Ngải Tư Khắc tuy rằng dịu dàng, đối với ai cũng cười, nhưng chỉ có Ian mới biết, tên này từ trước tới nay đều là giả vờ.
Sâu trong tính cách của Ngải Tư Khắc thực sự rất lạnh lùng.
Ở trong trường học, Ian hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất, lúc vừa mới nhập học cho tới khi sắp tốt nghiệp, Ngải Tư Khắc vẫn bị hắn áp chế, trở thành vạn năm lão nhị.
Mà hỏa diễm long Áo Đề Tu, đồng thời bị hai người họ áp chế, trở thành vạn năm lão tam.
Quan hệ của ba người bọn họ, gần như giống như năng lực của họ, khó có thể hòa hợp.
Ngải Tư Khắc nhẹ nhàng liếc Ian một cái, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng trong ánh mắt của hắn cũng không có ý cười nào cả, nhưng phép tắc bên ngoài lại rất phù hợp.
Nếu như như thường lệ, Ian sẽ giả vờ như không nhìn thấy nó rồi đi ngang qua Ngải Tư Khắc một cách vô cảm.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên mở đôi cánh khổng lồ của mình ra, nhảy lên cao, phi tới trước mặt Ngải Tư Khắc.
Ngải Tư Khắc dừng lại, có vẻ hơi ngạc nhiên, con ngươi thẳng đứng màu xanh lam của hắn hơi nheo lại, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, Ian."
Ian khó chịu nhìn hắn: "Ngải Tư Khắc, về sau người có thể nướng thịt ở trong nhà được không, không cần nướng bên ngoài, ngươi có biết mùi hương rất nồng không?"
Ý cười trên mặt Ngải Tư Khắc nhạt đi: "Ian, ta nghĩ, ta có toàn quyền sử dụng lãnh địa của mình."
Sắc mặt Ian vẫn nghiêm túc, vẻ mặt không vui: "Đương nhiên, nhưng ta hy vọng ngươi có thể cân nhắc đến cảm xúc của hàng xóm. Không phải con rồng nào cũng thích ăn thịt nướng, được chứ?"
Ngải Tư Khắc nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Ian, nếu ta nhớ không lầm, hôm qua ngươi vừa ăn ba con gà nướng ở căn tin."
Ian: "......"
Ian hợp tình hợp lý nói: "Nhưng Bạch Bạch nhà ta lại không ăn thịt nướng, nếu hắn ngửi thấy thì sẽ không thoải mái, hai ngày nay hắn đều mệt mỏi, không có tinh thần."
Ngải Tư Khắc có chút kinh ngạc nhìn Ian.
Có cảm giác hôm nay Ian có chút khác biệt.
Tính cách của họ gần như trái ngược hoàn toàn, ngân long Ngải Tư Khắc bề ngoài có vẻ thân thiện nhưng sâu bên trong lại lạnh lùng. Mặc dù luôn mỉm cười với tất cả những con rồng mà mình gặp nhưng thực tế khi nhìn lại, hắn lại không nhớ người kia là ai.
Ngược lại hắc long Ian, bề ngoài thì lạnh lùng và không thân thiện với bất kỳ ai, nhưng trên thực tế, chỉ cần ở cùng hắn một thời gian dài, bạn sẽ phát hiện ra rằng hắn thực ra rất trung thành.
Một người thường ngày thậm chí không thèm nói chuyện, không hiểu sao lại nói với Ngải Tư Khắc nhiều điều... vớ vẩn.
Ngải Tư Khắc có chút tò mò hỏi: "Hả? Bạch Bạch nhà ngươi? Hắn là ai vậy?"
Biểu tình Ian có chút đắc ý: "Hắn là sủng vật của ta."
Ngải Tư Khắc: "......"
Ngải Tư Khắc nghi ngờ đầu óc Ian có vấn đề.
Bởi vì sủng vật nhà hắn không ăn thịt, cho nên tất cả rồng sống ở gần đó cũng không được nướng thịt ăn?
Ngải Tư Khắc vẫn mỉm cười, lạnh lùng mở miệng: "Thật xin lỗi, thứ ta không thể làm được."
Khi Ian nghiêm túc nhìn qua, Ngải Tư Khắc cũng có chút đắc ý nói: "Tiểu sủng vật của ta lại thích ăn thịt nướng, ta phải chuẩn bị đồ ăn cho nó."
Dừng một chút, Ngải Tư Khắc còn ân cần đề nghị: "Ngươi có thể nhốt nó ở trong hang động, sau đó trang bị hệ thống thanh lọc không khí, đảm bảo sẽ không có mùi gì cả."
Nói xong, Ngải Tư Khắc liền rời đi, sau khi rời khỏi Ian, hắn mở trí não, thông qua thiết bị theo dõi lắp trước cửa quan sát xung quanh.
Từ thiết bị theo dõi có thể thấy được một bụi cây, ở đó có một chiếc thảm nhung mềm mại cùng với một chiếc đĩa, bên trên còn đặt một cái chân gà nướng, hắn còn dùng một cái nắp trong suốt đậy lại.
Cũng không biết khi nào tiểu khả ái mới đến, có thích đồ ăn mà hắn chuẩn bị hay không.
Nghĩ đến nhân loại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nụ cười trên mặt Ngải Tư Khắc lập tức dịu lại.
Ian nhìn bóng dáng của Ngải Tư Khắc, vô cùng khó chịu đi vào trường.
Tuy rằng hắn biết yêu cầu của mình đưa ra có chút quá đáng, đồng thời hắn cũng biết Ngải Tư Khắc sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
Tuy nhiên, hắn nghĩ đến ngày hôm qua sau khi trở về, toàn thân Bạch Bạch toàn mùi thịt nướng, sắc mặt còn vô cùng mệt mỏi, trong lòng hắn có chút lo lắng.
Thôi quên đi, tạm thời nghe đề nghị của Ngải Tư Khắc, mua hai cái máy lọc không khí cũng được.
Ian vừa đi vừa mở các trang mua sắm trực tuyến, mua một cái camera giám sát, một máy lọc không khí cùng với một hàng rào dành cho vật nuôi trong nhà;
Không chỉ vậy hắn còn nhìn thấy một chiếc mũ bông xinh xắn, mua cho Bạch Bạch; một cái vòng xinh đẹp, mua cho Bạch Bạch; một cái váy dạng búp bê, ôi là màu hồng phấn, rất phù hợp với vẻ đẹp của Bạch Bạch, mua.
Chỉ đi vài bước, Ian đã mua được rất nhiều thứ.
Mà ở trong văn phòng, tộc trưởng long tộc nhìn chi phí hiện trên trí não, quay đầu nói với trợ lý: "Thấy chưa, ta đã nói hắn đang yêu đương mà, không chỉ thay đổi một hang động khác, hắn còn mua sofa, còn nuôi sủng vật, hiện tại còn mua cả váy."
Trợ lý cũng rất vui vẻ: "Thật tốt quá tộc trưởng, thiếu gia rốt cuộc cũng thông suốt, chúng ta có thể sớm được ôm một quả trứng nhỏ không?"
Tộc trưởng lắc đuôi, hừ lạnh: "Cho dù như vậy, huấn luyện cũng không thể giảm bớt."
Ian còn chưa biết mình bị gắn mác yêu đương, hắn mua một đống đồ cho Bạch Bạch, lại đụng phải Áo Đề Tu.
Hôm trước Áo Đề Tư đột nhập vào hang động của hắn, cho nên bị hắn đánh một trận, nhưng nó lại không phục cho nên hôm nay lại tìm tới tới đây.
Áo Đề Tu đang rất phẫn nộ, ngay cả ngọn lửa nhỏ trên đuôi cũng cháy hừng hực, hắn sải bước tới chỗ Ian: "Phong Bạo, ngươi đứng lại cho lão tử!"
Ian đóng trang mua sắm lại, nụ cười dần dần biến mất trên khóe miệng: "Làm sao, còn muốn bị đánh à?"
Áo Đề Tu cười lạnh: "Ta khuyên người tốt nhất không nên kiêu ngạo, ngày hôm đó khi ta đi vào hang động, ta đã phát hiện ra bí mật của ngươi!"
Ian có chút khó chịu, hắn nhíu mày, tuy rằng đã che dấu tâm tình của hắn, nhưng nghĩ đến Bạch Bạch, hắn vẫn có chút khẩn trương.
Bạch Bạch là nhân loại, lại là nhân loại duy nhất ở trên Long Đảo, nếu bị Áo Đề Tu phát hiện......
Nghĩ tới hậu quả, hắn không muốn biết, nhưng hắn có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không thể độc chiếm một mình Bạch Bạch.
Ian nhíu mày: "Ngươi đã chụp cái gì?"
Thấy Ian thay đổi thái độ, Áo Đề Tu đắc ý chống nạnh: "A, ta nói cho ngươi biết, nếu bây giờ ngươi xin lỗi ta, gọi ta một tiếng đại ca, hơn nữa còn phải đứng im cho ta đá một cước, ta liền giữ kín như bưng, cam đoan không nói ra bí mật của ngươi."
Ian do dự hai giây, đồng thời đánh giá Áo Đề Tu, lập tức lên kế hoạch, nếu bây giờ bắt cóc Áo Đề Tu, xác xuất thành công là bao nhiêu?
Tính cách Áo Đề Tu nóng nảy, căn bản không thể nhẫn nại quá 3 giây, hắn mở trí não của mình ra, phát một đoạn ghi hình ngắn, đưa cho Ian xem: "Ngươi xem, ta có bằng chứng ngươi ngủ trong một cái ổ mềm mại, nếu không muốn bị cả trường chế giễu, nhanh chóng xin lỗi ta mau!"
Ian liếc nhìn đoạn viedeo, đồng tử co rụt một chút, không tự chủ đi về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào đoạn video.
Đây là cái ổ của Bạch Bạch, hôm đó hắn không có ở đó, Bạch Bạch đúng là ngủ trong cái ổ đó, hắn thậm chí còn thấy được chiếc chăn màu hồng ở trong đoạn video.
Khuôn mặt Ian nghiêm túc, tim hắn đập thình thịch.
Nhìn thấy Ian kinh ngạc, Áo Đề Tu rất vui vẻ: "Nhìn đi, đẹp lắm đúng không, ta cho ngươi thêm một cơ hội, tốt nhất nên trân trọng nó."
Ian không nói gì, hắn chăm chú nhìn video, kết quả, từ đầu tới đuôi cũng chỉ quay được cái ổ của Bạch Bạch, cũng không quay trúng Bạch Bạch.
Ian nhìn chằm chằm Áo Đề Tu, sau khi trầm mặc nói: "Còn video khác không?"
Áo Đề Tu hừ lạnh: "Có mỗi cái này thì làm sao có thể khiến ngươi xin lỗi ta! Ngươi xem, ta còn một đống ảnh chụp đây."
Nói xong, hắn cho Ian nhìn thấy tất cả các góc chụp của cái ổ mềm mại.
Ian: "......"
Cho nên, chỉ có như này?
Ian bực mình, không nói gì nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Áo Đề Tu: "Chỉ có như vậy?"
Áo Đề Tu bị shock: "Như thế này còn chưa đủ? Ngươi không biết xấu hổ à Phong Bạo, đã lớn như này rồi mà còn ngủ trong ổ, ngươi muốn đi dọa người khác à?"
Ian: "......"
Ian dần bình tĩnh lại, không nói nên lời nhìn Áo Đề Tu, chẳng buồn nói chuyện với hắn, lấy tay đẩy Áo Đề Tu ra: "Tránh ra tránh ra, ta còn phải đi học."
Áo Đề Tu: "......"
Áo Đề Tu trừng mắt: "Được được được, ngươi đã như vậy rồi đúng không? Ngươi cũng đừng có hối hận!"
Áo Đề Tu không nói lần hai, lập tức phát đoạn video lên mạng.
Là một người nổi tiếng trên internet, hắn nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Phong Bạo lên trên mạng!
Là con rồng lợi hại nhất, lãnh khốc nhất, còn có tương lai nhất trong đám rồng con, mọi người nhất định sẽ không biết được tối nào ngươi cũng ngủ trong cái ổ mềm đó!
Ngay cả sau khi huấn luyện, một con rồng lớn như vậy còn có thể trốn trong hang và cuộn tròn người lại trong cái ổ đó khóc!
Nghĩ lại liền mất hết mặt mũi của rồng!
---------
Giang Tự Bạch vừa mới tỉnh dậy, lập tức đứng dậy, hắn đầu tiên là đi vào toilet đánh răng rửa mặt, nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó lập tức đi nghịch TV.
Hắn tìm thấy chốt mở trên tường, xoay một chút, màn hình TV liền sáng lên, hắn nhớ lại thao tác của hắc long, tìm được bảng điều khiển, cuối cùng cũng tìm được một bộ phim hoạt hình cho trẻ con xem.
Học ngôn ngữ của long tộc, vô cùng cấp bách!
Đúng rồi, không biết con ngân long có còn ở đây không, hắn chuẩn bị đi qua bên đó xem một chút, coi có thịt nướng để ăn không.
---------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 16------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro