chương 10
Bởi vì hôm nay không cần đến trường, cho nên ngẫu nhiên sẽ gặp được một vài nhóm rồng con ra ngoài đi dạo.
Chúng nó đa số đều mang theo sủng vật.
Trên đường có nhiều rồng con chào hỏi hắc long: "Hi, Ian, nghe nói ngươi đang nuôi sủng vật? Là con gì vậy?"
Ian ôm tiểu sủng vật trong ngực, cực kì nghiêm túc nói: "Không có gì hết."
Khuôn mặt nó lãnh khốc, mang tiểu sủng vật đến một rừng cây hẻo lánh, sau đó thả tiểu sủng vật ra: "Bạch Bạch, ra ngoài đi dạo thôi."
Giang Tự Bạch: "......"
Giang Tự Bạch không có giày, cũng không có quần áo, hắn nhìn mặt cỏ trước mặt, không có ý định đi xuống.
Dù sao đây cũng là một vùng đất ngập nước, mặt đất phủ đầy đất ẩm, trên cỏ không biết có sâu bọ hay gai nhọn hay không.
Giang Tự Bạch bị quấn trong thảm, nằm trong lòng hắc long, chết sống không chịu xuống dưới.
Hắc long nhìn tiểu sủng vật, sủng nịch nói: "Bạch Bạch, ngươi đang làm nũng à?"
Trong lòng hắc long rất vui vẻ, không có biện pháp, tiểu sủng vật quá dính rồng rồi.
Hắc long xoa đầu Giang Tự Bạch vài cái, thiếu chút nữa bẻ gãy cổ của Giang Tự Bạch.
Ian mang theo tiểu sủng vật đi dạo một vòng ngắm phong cảnh trong khu rừng, tự cho là mình đã chiếm được cảm tình của tiểu sủng vật (bởi vì tiểu sủng vật làm nũng).
Nó nhào nặn tiểu sủng vật cả buổi sáng, tiểu sủng vật được bọc trong chăn cũng tùy ý nó nhào nặn, miễn bàn có bao nhiêu nhu thuận.
Trong lòng Ian thỏa mãn, hắn nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền mang tiểu sủng vật trở về, trên đường còn liên mien cằn nhằn: "Bạch Bạch, ta có việc ra ngoài một chút, không thể mang theo ngươi, ngươi ở trong sơn động chơi một mình, không được chạy loạn, nghe chưa?"
Giang Tự Bạch được đưa ra ngoài tận hưởng không khí lạnh lẽo của sáng sớm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy. Hiện tại hắn còn đang quấn chăn thở nhẹ, nằm bơ phờ trên cánh tay hắc long, không nghe đối phương nói gì.
Đương nhiên, nghe xong cũng không hiểu.
Giang Tự Bạch lại hắt xì, sau đó thở dài: "Xem ra thực sự bị cảm rồi, ai."
Ian vô tình nhìn thấy, trong lòng cũng sốt ruột.
Nhưng long tộc cũng không bị bệnh, nó lại là rồng con chưa trưởng thành, hoàn toàn không biết gì về nhân loại.
Ở trong đầu của nó không có khái niệm bệnh tật, cũng không nghĩ về bệnh tật theo chiều hướng đó.
Nó mang tiểu sủng vật về hang, đặt vào cái ổ mềm mại, sau đó đặt một đĩa trái cây màu đỏ và một bát nước bên cạnh, nó thấp giọng nói: "Bạch Bạch, hiện tại ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, ta đi sẽ trở về."
Tuy rằng nó biết cần thời gian làm bạn với sủng vật, nhưng nó thật sự không còn cách nào luôn luôn mang tiểu sủng vật bên người, dù sao, đây chính là nhân loại.
Thời điểm hắc long rời đi, đem cửa đóng lại.
Nó biết rất nhiều long tộc sẽ nhốt sủng vật của chúng vào lồng, một số thậm chí còn trói sủng vật bằng dây xích.
Nhưng Bạch Bạch của nó rất dễ thương, không có sức tấn công nào cả, nó không cảm thấy cần phải trói lại.
Ian cũng không có quên con hỏa diễm long tự tiện xông vào hang động của nó, theo như trích xuất từ thiết bị theo dõi, Ian chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, là tiểu tử Áo Đề Tu.
Áo Đề Tu là hỏa diễm long, trong nhà chúng nó chỉ có duy nhất một con rồng con, bình thường nó được các trưởng bối trong nhà chiều chuộng, bình thường vô pháp vô thiên còn chưa tính, vậy mà nó dám trộm tới hang động của hắn.
Còn dọa tiểu sủng vật của nó.
Hắc long có tính mang thù, nó sẽ không bỏ qua con hỏa diễm long đó đâu, hiện tại sau khi dàn xếp cho Bạch Bạch xong rồi, nó liền xuất phát đi tìm con hỏa diễm long đó đánh nhau.
Sau khi hắc long rời đi, Giang Tự Bạch ở trong ổ nhỏ ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh lại, bởi vì bị nghẹt mũi nên hắn rất khó thở.
Giang Tự Bạch chỉ có thể ngồi dậy, quấn chăn đi vòng vòng trong hang động.
Cái hang động này tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Ít nhất ở đây có trang bị hệ thống lưu thông không khí cùng với hệ thống chiếu sáng, trên mặt đất cũng được trải một lớp cỏ khô ráo mềm mại, khi đạp chân lên giống như đang đạp một lớp thảm nhung, rất thoải mái.
Đáng tiếc, ngoài những thứ này ra thì không còn vật dụng nào cả, hắn chỉ có thể cầm lấy hai quả màu đỏ để ăn, sau đó thập phần ghét bỏ bưng chén nước mà hắc long chuẩn bị.
Bởi vì hắn không uống sữa, cũng không uống hoa lộ, cho nên Hắc Long trực tiếp chuẩn bị cho một chén nước, khẳng địng là chưa được đun sôi, phỏng chừng là từ nước suối phía sau núi.
Ký sinh trùng,...Giang Tự Bạch đang cố không suy nghĩ tới nó, đã một ngày không uống nước, hắn hiện tại rất khát.
Hắn khịt mũi, sau đó lại quấn chăn ngồi xuống đất, miễn cưỡng cầm chiếc bát được chạm khắc bằng ngọc bích đắt tiền lên, uống hai hớp.
"Không được, không thể như vậy được."
Giang Tự Bạch ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy: "Ta phải đi ra ngoài mới được, không thể ngồi đây chờ chết."
Tuy rằng hắc long đối xử với hắn rất tốt, nhưng đối phương thực hiện nhiên là một thẳng nam Hán Trung cẩu thả giữa những thẳng nam, vừa thẳng nam vừa ngốc, đừng nói nhân loại, chính là cho nó một con trâu, đảm bảo mỗi ngày chỉ mua cây bán lúa, khẳng định sẽ bị nó nuôi chết ở đây.
Tuy rằng hắn rất cảm kích ơn cứu mạng của hắc long, tính cách của nó cũng rất dịu dàng, nhưng mà......
Hắn không thể suy nghĩ, hắn cần phải đi ra ngoài tìm kiếm ở đây có những thảo dược quen thuộc hay không,......Hắn vẫn còn bị cảm, cần phải nhanh chóng uống thuốc.
Điều tuyệt vời nhất ở hang động này so với trước đây là nó có cửa sổ.
Cửa sổ rất lớn, có hình vòm, được trang trí bằng những tấm rèm xinh đẹp. Khi mở rèm ra, bạn có thể nhìn thấy khu vườn xinh đẹp bên ngoài.
Giang Tự Bạch nghiên cứu một chút, phát hiện ở dưới cửa sổ có một cái chốt, hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, cửa sổ liền mở ra!
Giang Tự Bạch chấn kinh: "Tên kia đúng là không có kinh nghiệm nuôi sủng vật, bằng không sẽ không khóa cửa sổ."
Đừng nói nhân loại, ngay cả con mèo cũng có thể trốn đi.
Giang Tự Bạch mở cửa sổ, hắn chỉ mở một khe hở, từ bên trong đi ra, đương nhiên không quên mang theo cái chăn màu hồng.
Từ hang động chui ra, bên ngoài là một khu vườn nhỏ, khu vườn rất đẹp, còn có một cái hồ nước, là nơi hôm qua Giang Tự Bạch tắm rửa.
Đi xa hơn nữa là núi rừng nối tiếp nhau.
Bởi vì hang động của mỗi con rồng đều cách xa nhau, nên Giang Tự Bạch người không thể bay, không thể tìm thấy hang động khác.
Nhưng hắn biết, có mãnh thú cường đại (rồng) ở trong này, khẳng định xung quanh không có động vật nguy hiểm, hắn mạnh dạn bước về phía khu rừng rậm bên ngoài hang động.
"Hoàn cảnh nơi này thật tốt."
Giang Tự Bạch nhịn không được cảm thán: "Xem ra long tộc so với nhân loại còn thông minh hơn."
Ít nhất chúng nó bảo hộ quê hương của mình rất tốt.
Sau khi Giang Tự Bạch ra khỏi hang, cũng không dám đi quá xa, người dân ở đây xa lạ và hắn vẫn phải dựa vào hắc long để sống sót.
Hắn ở trong núi đi vài vòng, căn cứ vào kiến thức cằn cỗi về thực vật, đã xác định hai loại thảo dược có thể chữa ho.
Hắn rút hai cái, sau đó cho cọng cỏ vào miệng nhai, vừa đi vòng quanh, khi một cơn gió núi thổi qua, mùi thơm của thịt nướng đã lan đến chóp mũi.
Giang Tự Bạch sửng sốt, ngây dại: "A? Thơm quá đi!"
Rốt cuộc ai đang nướng thịt vậy!
Chẳng lẽ là nhân loại?
Nhưng mà ở đây chỉ có một mình hắn là nhân loại, chẳng lẽ là long tộc đang nướng thịt?
----------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 10------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro