Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Lập Đội

Giang Dục Nhiên đăng một bài viết kèm hình ảnh lên vòng bạn bè:

"Người không quen thì đừng dạy tôi cách sống. Tôi không cần cậu dạy tôi học tiếng Anh, hơn nữa trình độ của cậu cũng không đủ để dạy tôi. Cuộc thi cũng không cần cậu dẫn dắt tôi đi ôm đùi ai cả."

Lúc này, WeChat sáng lên một dấu chấm đỏ—là tin nhắn từ Lạc Vọng Xuyên, gửi đến một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh nổi tiếng—"Kiêu Hãnh và Định Kiến".

Đây là câu chuyện về một đôi tình nhân suýt bỏ lỡ nhau chỉ vì hiểu lầm.

Giang Dục Nhiên vẫn còn tức giận vì bị Lư Thiết đè ép, vừa nhìn thấy tên Lạc Vọng Xuyên, trong lòng bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Giang Dục Nhiên: Cậu có biết một người tên Lư Thiết, học lớp 11 không? Alpha.

Lạc Vọng Xuyên: Không biết.

Lạc Vọng Xuyên: Bạn mới của cậu?

Giang Dục Nhiên: Không có gì.

Giang Dục Nhiên: Cậu ta không phải bạn tôi.

Lạc Vọng Xuyên: Cậu ta làm sao? Liên quan đến bài đăng mới nhất của cậu à?

Giang Dục Nhiên: Tôi không muốn nói.

Lạc Vọng Xuyên: Ừm.

Lạc Vọng Xuyên: Vòng hai cuộc thi tiếng Anh, cùng lập đội với tôi không?

Giang Dục Nhiên: Hả? Cậu còn thiếu người à?

Lạc Vọng Xuyên: Thiếu một người.

Giang Dục Nhiên: Được.

Giang Dục Nhiên: Tôi vốn định rủ cậu lập đội, nhưng nghĩ chắc cậu không thiếu người, sợ làm phiền nên không dám hỏi.

Lạc Vọng Xuyên: Tôi cũng vậy.

Lạc Vọng Xuyên: May mà không bỏ lỡ.

Lạc Vọng Xuyên nhìn câu trả lời của Giang Dục Nhiên, lòng khẽ rung động, trên môi nở nụ cười ấm áp.

Sau đó, tay anh nhanh hơn suy nghĩ, gõ ra dòng cuối cùng rồi gửi đi... Đến khi nhận ra muốn rút lại thì đã quá muộn.

May mà Giang Dục Nhiên không nhận ra điều gì bất thường, Lạc Vọng Xuyên khẽ thở phào một hơi, thầm nhắc bản thân sau này nhắn tin nhất định phải cẩn thận hơn.

Anh kéo Giang Dục Nhiên vào một nhóm chat nhỏ, vừa đủ bốn người.

Ngoài anh và Giang Dục Nhiên, hai người còn lại đều là quản trị viên của nhóm thông tin học tập và nhóm thí sinh dự thi cấp thành phố—dĩ nhiên, không hề có cái tên Lư Thiết.

Giang Dục Nhiên lần lượt kết bạn với hai người kia.

Lạc Vọng Xuyên: @Giang Dục Nhiên.

Giang Dục Nhiên: Chào mọi người, rất vui được lập đội cùng mọi người. Tôi là Giang Dục Nhiên.

Chu Kỳ Quang: Hoan nghênh, hoan nghênh. Tôi là Chu Kỳ Quang.

Giang Dục Nhiên: Chào bạn Chu.

Lý Dương: Vọng Xuyên à, Vọng Xuyên~ Hôm nay cậu mới lập đội đấy, tôi còn tưởng bị cậu bỏ rơi rồi chứ~ Tôi là Lý Dương, cậu có thể gọi tôi là Lão Lý, Đại Dương, hay gọi tôi là Dương ca cũng được~

Lạc Vọng Xuyên: Cứ gọi cậu ta là Lý Dương là được.

Giang Dục Nhiên: Chào bạn Lý.

Lý Dương: Aizz~ Vọng Xuyên hôm nay cứng nhắc quá nha~

Chu Kỳ Quang: Giang Dục Nhiên, cái tên này vừa thanh nhã lại có chút quen tai, cậu là nhân vật nổi bật nào à?

Lý Dương: Ồ ồ ồ, tôi nhớ ra rồi! Có phải cậu ấy từng solo với Thẩm Tử Thành và thắng không?

Chu Kỳ Quang: Thì ra là vậy.

Lạc Vọng Xuyên: Ừm, Dục Nhiên rất lợi hại.

Lý Dương: Ủa? Vọng Xuyên cậu khen người ta kìa! Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?!

Chu Kỳ Quang: Ừm, có thể khiến Lạc huynh khen ngợi, chắc chắn không phải người bình thường.

Giang Dục Nhiên: Ờm... Lạc Vọng Xuyên trong mắt tôi cũng là một người rất xuất sắc.

Lý Dương: Được rồi~ Tụi này hiểu mà~

Giang Dục Nhiên: ......

Suốt buổi chiều hôm đó, nhóm chat không ai nói gì thêm, Lạc Vọng Xuyên lại càng im lặng.

Đến tối, anh đột nhiên gửi một đường link—là danh sách thí sinh vượt qua vòng sơ khảo, được đăng trên trang chính thức của trường, kèm theo thông báo thời gian và địa điểm họp mặt các thí sinh vòng hai.

Danh sách được sắp xếp theo thứ tự chữ cái đầu của họ, cả bốn cái tên trong nhóm chat đều có trong đó.

Trong khung chat riêng:

Lý Dương: Vọng Xuyên, cậu chần chừ chưa lập đội, chẳng lẽ là đang chờ bạn học Giang Dục Nhiên sao? Tôi phát hiện ra điểm mấu chốt rồi đấy nhé~

Lạc Vọng Xuyên: Lo mà thi cho tốt đi.

Lý Dương: Ồ~ Chuyển chủ đề rồi nhé~

Lạc Vọng Xuyên: Đúng rồi, bên năm hai của cậu có ai tên Lư Thiết không?

Lý Dương: Lư Thiết? Có đấy, nhưng tôi không kết bạn với cậu ta. Cậu hỏi làm gì?

Lạc Vọng Xuyên: Giúp tôi hỏi thăm xem gần đây cậu ta đang làm gì.

Không lâu sau, Lý Dương trả lời.

Lý Dương: Tôi hỏi được rồi. Nghe nói dạo này Lư Thiết để mắt đến một nam sinh lớp 10, đối xử với cậu ấy rất tốt. Cậu nam sinh đó tiếng Anh kém lắm, Lư Thiết đã chỉ dạy không ít. Ban đầu định dẫn cậu ấy đi thi đấu, nhưng cậu nhóc đó không biết điều, thẳng thừng phản bác Lư Thiết một trận, còn xóa luôn bạn bè.

Lạc Vọng Xuyên: Tin này chính xác chứ?

Lý Dương: Một người anh em của Lư Thiết nói với tôi đấy. Chính xác tuyệt đối. Còn thật hơn cả vàng ròng.

Lạc Vọng Xuyên: Được rồi.

Lý Dương: Khoan đã. Hôm nay cậu hơi lạ đấy, lại còn đi điều tra chuyện của người khác? Không phải có liên quan đến Giang Dục Nhiên chứ? Tôi thấy bài đăng đầu tiên trong vòng bạn bè của cậu ấy còn công kích ai đó nữa kìa.

Lạc Vọng Xuyên: Ừm.

Lý Dương: Nhưng chắc người mà Lư Thiết để mắt không phải là Giang Dục Nhiên đâu nhỉ? Tôi có xem qua bài cậu ấy đăng về phương pháp giải đề TOEFL rồi, trình độ tiếng Anh siêu đỉnh. Lư Thiết làm sao dạy được Giang Dục Nhiên chứ? Đây chẳng phải là "trèo cao đòi bấu" à?

Lạc Vọng Xuyên: Đúng là trèo cao đòi bấu.

Lý Dương: Ể? Vọng Xuyên, hôm nay cậu kỳ lạ thật đấy! Từ màn hình này lan tỏa ra một loại cảm giác... Rất lạ... Một thứ mùi... Chính là mùi chua của tình yêu! Giang Dục Nhiên là người cậu đang hẹn hò à?

Lạc Vọng Xuyên: Không phải.

Lý Dương: Cậu có thể lừa bản thân, nhưng đừng lừa anh em của cậu nhé~

Lạc Vọng Xuyên: Chưa hẹn hò. Cậu ấy vẫn chưa thích tôi.

Lý Dương: Hả?! Câu này... Dựa vào hiểu biết của tôi về cậu! Không thể nào?! Trời ạ, sốc quá!

Lạc Vọng Xuyên: Lo mà thi đấu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro