Chương 17.2
Tô Tử Tinh đẩy cửa đi ra ngoài, vừa muốn nói gì thì bỗng nhiên phát hiện hai người họ đột nhiên ngừng nói, nhất trí nhìn qua.
Tô Tử Tinh cảm thấy cổ họng căng thẳng, hơi hoảng hốt, tùy ý nói, "Anh, sao hai người lại không nói nữa?"
Bùi Tu Minh chưa kịp trả lời, Khổng Quỳnh đã chen trước một bước, "Chỉ là một bí mật nhỏ, tiểu Tinh, tạm thời không thể nói cho em biết được."
Bùi Tu Minh cười cười không phản bác.
Tô Tử Tinh một đường chìm xuống đấy vực, cậu cảm thấy mình giống như bị xa lánh, anh trai với Khổng Quỳnh có bí mật, không thể cho cậu biết sao?
Cậu một chút cũng không muốn ở đây nữa, nhìn hai người họ càng ngày càng ăn ý. Cậu nhắm mắt chạy vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy anh trai nói với theo, "Tiểu Tinh, nhớ rửa mặt bằng nước ấm."
Tô Tử Tinh hừ một tiếng, cố ý mở nước lạnh, mạnh mẽ vỗ lên mặt, cả người nóng bừng không cảm thấy một chút lạnh nào, chỉ có duy nhất trái tim lạnh.
Lúc ăn cơm, cậu tự mình cầm đồ ăn vào phòng, để lại một bóng dáng nghênh ngang.
Khổng Quỳnh thử nói, "Anh thật sự rất cưng chiều em trai mình."
Khóe miệng Bùi Tu Minh hiện ra ý cười, "Tất nhiên, em ấy đáng yêu như vậy."
"Vậy... Nếu sau này anh kết hôn, sẽ không định dẫn theo cậu ấy chứ?" Cô hỏi thêm một câu.
Lời này tựa hồ khiến Bùi Tu Minh cảm thấy tức giận, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô, "Chuyện này không liên quan tới cô."
Sắc mặt Khổng Quỳnh khẽ thay đổi, bị người ta thẳng mặt chế giễu như vậy khiến cô có chút mất mặt.
Bùi Tu Minh nói, "Ăn sáng xong thì mau đi đi, đừng để chậm trễ thời gian."
Sắc mặt Khổng Quỳnh càng thêm khó coi, tựa hồ ý thức được người đàn ông này không có hứng thú với cô. Trong lòng cô có chút không phục, thật vất vả mới gặp được người đàn ông xuất sắc như vậy.
Cô cứng ngắc ăn nốt bánh mì, rồi đứng dậy nói, "Đi thôi."
"Chờ một chút, tôi đi nói với tiểu Tinh." Hắn xoay người vào phòng ngủ.
"Tiểu Tinh."
"Làm sao?"
"Anh đi đến phòng điều hành một chút, chính là gian phòng ở tầng một, nếu em muốn tìm anh thì đến đó, biết chưa?"
"Ừm." Tô Tử Tinh bẹp miệng trả lời.
"Ngoan." Có người nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu.
Sau đó, Bùi Tu Minh dẫn theo Khổng Quỳnh rời đi.
Tô Tử Tinh khó chịu muốn chết, cậu giống như chút giận lên miếng bánh mì trong tay, dùng sức cắn mấy cái, vừa tủi thân vừa bất lực. Cậu lặng lẽ lắng nghe tiếng động bên ngoài, không một âm thanh khiến cậu cảm thấy như mình bị vứt bỏ.
Cậu nghĩ đông nghĩ tây, đầu óc rối tung, bất tri bất giác đi tới phòng điều hành, giả vờ lơ đãng nhìn vào bên trong thì phát hiện bọn họ đang nghiêm túc nói gì đó.
Khổng Quỳnh ngồi đối diện cửa phát hiện ra cậu, có hơi ngạc nhiên một chút nhưng không biết vì sao mà cô không nói với Bùi Tu Minh, coi như không có chuyện gì nói tiếp.
Bùi Tu Minh cúi đầu làm gì đó nên không phát hiện ra cậu.
Đứng ở cửa hơn năm phút, Tô Tử Tinh mới không vui rời đi.
Cậu nghĩ trong lòng, anh trai đã có người ở bên cạnh, cậu không cần cảm thấy cô đơn.
Cậu muốn đi tìm bọn Lục Hỉ Nhi chơi.
Nơi ở của Lục Hỉ Nhi cách chỗ bọn cậu không xa, lần trước đi một lần chắc cũng nhớ được bảy, tám phần.
Đáng tiếc cậu đã đánh giá mình quá cao, cái danh mù đường không phải nói dối. Cậu dạo một vòng xung quanh khi an toàn vẫn chẳng tìm được chỗ của bọn họ, thậm chí còn khiến mình bị lạc đường.
Vốn định tìm ai đó hỏi đường thì phát hiện phía trước ồn ào.
Tô Tử Tinh tò mò đi tới, có rất nhiều người đang vây quanh tường chỉ ra bên ngoài sôi nổi nghị luận.
"Đó là thứ gì?"
"Đen tuyền, chẳng lẽ là sương mù?"
"Sương mù nào thấp như vậy?"
"Ừm, hình như tôi thấy thứ kia run run."
Tô Tử Tinh híp mắt nhìn, ở phía đống bê tông phía xa có một thứ gì đó màu đen tuyền, nhưng cũng có hơi giống màu xanh lúc, nó giống như một tấm vải vẽ tranh, mở ra ở phía chân trời, thậm chí còn có chút vặn vẹo, giống như một sinh vật còn sống.
Nhìn qua vô cùng cổ quái.
Tô Tử Tinh nhún vai, đi dọc xuống theo cầu thang.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét sợ hãi của đám người, thanh âm kia vừa hỗn loạn vừa sợ hãi, kinh hoàng. Cậu theo bản năng nhìn về phía sau thì nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mặt, hai đồng đột nhiên co rút lại.
Cái thứ kia càng ngày càng to lớn, khí thế che trời lấp đất vọt tới. Cuối cùng cũng có thể nhìn ra nó là gì.
Nhìn kỹ lại tấm màn màu xanh lục vô biên kia, thế vậy mà là dây đằng.
Mỗi cây đều thô to hơn bắp tay, vừa linh hoạt vừa cứng rắn. Có một ít động vật chạy không kịp, bị dây đằng dày đặc nghiền thành máu loãng, chưa kịp giãy giụa đã ngã xuống.
Bọn chúng quấn vào nhau, bên trên còn treo đầy thi thể động vật, che kín bầu trời, giống như máy xay thịt liên tục đến gần.
Đám người dại ra một lát nhìn chằm chằm bọn chúng, rồi lập tức hét chói tai, sự sợ hãi lan ra rất nhanh...
Đứng trước một lực lượng khó chống lại, sinh tồn trở lên vô cùng quan trọng. Thậm chí dù họ có dị năng thì vẫn chẳng ai tiến lên chống lại, cả đám người, mất đi nhân tính, hỗn loạn tháo chạy.
Tô Tử Tinh vốn dĩ đang ở phía trước lại bị ai đó đẩy một cái, cậu lảo đảo, đi mấy bước mới có thể thoát khỏi đám người.
Một bàn tay vừa đẩy cậu đi thì một bàn tay khác lại túm lấy cậu kéo, có người chửi ầm lên, có người thì điên loạn, không biết có bao nhiêu người đã đạp lên chân cậu.
Tô Tử Tinh bị dẫm đến mất cảm giác, cậu bị dòng người xô đẩy, hai chân giống như chưa từng chạm đất.
"Nhờ một chút, tôi cần phải về tìm anh trai." Cậu cố gắng đẩy đám người ra.
Lại bị người khác hung hắng trừng mắt, "Đừng chặn đường! Ngu ngốc!"
Tô Tử Tinh gấp muốn khóc, anh trai cậu còn ở trong tòa nhà kia, cậu muốn về tìm anh trai cùng nhau rời đi.
"Nhường một chút, làm phiền một chút được không, a, đâu quá, đừng dẫm tôi."
Xung quanh ồn ào, căn bản không có ai để ý tới cậu.
Sức mạnh một người thật sự rất khó chống lại nhiều người.
Cậu trơ mắt nhìn chính mình bị đẩy đi càng ngày càng xa, xung quanh đều là đầu người, càng ngày càng nhiều người từ trong tòa nhà chạy ra, bọn họ không tự chủ được tiến vào đoàn người, nghi ngờ, sự hãi chạy đi.
Dòng người ngày càng đông, thành âm ngày một ồn ào.
Tô Tử Tinh muốn khóc, "Anh......"
Hết chương 17.
2/11/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro