Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Khi Phó Bỉnh Đức và Nhạc Nhã Ca nắm tay nhau đi  đến trước mặt bọn họ, Phó Ôn Tu hiếm thấy mà ngây ngẩn cả người.

“Lặp lại lần nữa, anh không nghe rõ.” Bên cạnh là Nhạc Triệu Nguyên sắc mặt đã cứng ngắc, ánh mắt đang nhìn chằm chằm hai người cũng càng ngày càng lạnh đi.

“…… Chuyện là, anh Triệu Nguyên, em và Nhã Ca đang yêu nhau……” Vẫn là Phó Bỉnh Đức một thân khí khái nam tử bước ra, đối mặt với sát khí ngút trời từ phía Nhạc Triệu Nguyên mà mở miệng nói chuyện.

“Phó Bỉnh Đức, em đúng là có bản lĩnh rồi đấy. ” Người nói chuyện chính là Phó Ôn Tu, khóe miệng anh mang theo ý cười, ngữ khí vẫn ôn ôn nhu nhu, nhưng câu nói này lại khiến cho Phó Bỉnh Đức sởn cả tóc gáy. Thời điểm anh trai gọi cả họ và tên của cậu ta ra thì đồng nghĩ với việc bản thân cậu ta sắp gặp phải xui xẻo, cậu ta thật sự là xong đời rồi.

“ Anh chồng, à không phải....." Nhã Ca đang muốn nói đỡ cho bạn trai của mình, lại bị Nhạc Triệu Nguyên kéo sang một bên.

“ Nhã Ca, lại đây, chú có chuyện  riêng muốn nói với cháu!” Lúc này Nhạc Triệu Nguyên mới hiểu được tại sao trước đó Phó Bỉnh Đức lại từ bỏ cơ hội được cử đi du học, để lựa chọn ở lại trong nước.

Trong lòng Nhạc Nhã Ca biết chính mình cũng không khá hơn là bao, cô quay đầu lại liếc nhìn Phó Bỉnh Đức, nét tuyệt vọng đều hiện lên trong ánh mắt của hai người, giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị bắt phải chia xa.

“Phó Bỉnh Đức, lại đây, nói cho anh biết, rốt cụôc em đang suy nghĩ cái gì vậy, năm nay Nhã Ca mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đến tuổi thành niên.” Phó Ôn Tu ngồi ở trên sô pha, trong mắt anh, Phó Bỉnh Đức đang đứng ở kia, không khác gì một con chim cút.

“Anh, em với Nhã Ca là yêu nhau thật lòng, lấy kết hôn làm mục tiêu!” Tuy rằng sợ hãi, nhưng  vì  hạnh phúc của chính mình, Phó Bỉnh Đức vẫn dũng cảm nói ra.

"Hiện tại, em có tin là anh có thể đại nghĩa diệt thân mà đi báo cáo em dụ dỗ vị thành niên hay không?” Phó Ôn Tu cười lạnh.

“Anh, đừng xem em như trẻ con nữa có được không? Em đã hai mươi tuổi rồi, em đang rất nghiêm túc chuẩn bị kết hôn với Nhã Ca. " Anh trai cậu ta trước này đều là người phân rõ phải trái, hiện giờ tỏ ý phản đối cũng là do Nhã Ca chưa thành niên, Phó Bỉnh Đức biết rõ điều đó. Cậu ta nghiêm túc mở miệng: “Em đã chuẩn bị thật tốt kế hoạch để cùng Nhã Ca bên nhau trọn đời, anh, anh yên tâm đi, hãy tin tưởng vào em. "

“Không phải là anh không tin em.” Phó Ôn Tu thở dài, “Chỉ là hiện tại Nhã Ca vẫn còn quá nhỏ, em cũng chỉ mới hai mươi tuổi, anh không chỉ sợ em, mà còn sợ cả Nhã Ca vẫn chưa đủ chín chắn, còn sớm như vậy đã quyết định chuyện cả đời, nhỡ đâu sau này lại cảm thấy hối hận thì sao? "

“Chỉ cần anh và anh Triệu Nguyên còn ở bên nhau, thì em và Nhã Ca sẽ không chia tay.” Phó Bỉnh Đức nghe ngữ khí của anh trai mình thì biết anh  đã không còn tức giận nữa rồi, lập tức cười hì hì tiến đến bên người anh trai mình.

"Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện của anh và Triệu Nguyên?” Phó Ôn Tu, nhướn mi, bất đắc dĩ mà chọc chọc khuôn mặt của em trai. Hai đứa trẻ đều đã nắm tay nhau đến nói cho bọn họ biết, bọn họ là phụ huynh còn có thể làm được gì bây giờ? Hay lại giống như người xưa, phản đối mấy đứa nhỏ yêu sớm hay sao?

“Hì hì hì…… Chuyện là ta với Nhã Ca có một bí mật ~” Phó Bỉnh Đức thuận thế leo lên, lập tức ôm lấy cánh tay anh mình mà cọ cọ.

“Anh đây già rồi, không hiểu nổi thế giới của người trẻ như bọn em.”

“Ai nói! Anh thoạt nhìn so với em còn nhỏ tuổi hơn!”

“Nói lung tung.”

Bên kia, trong thư phòng, Nhạc Triệu Nguyên ôm cánh tay, nhướng nhướng mi, nhìn  Nhạc Nhã Ca đang run bần bật ở trước mặt: “Giỏi nhỉ? Trẻ con yêu sớm? ”

“……” Nhạc Nhã Ca nửa câu cũng  không dám nói, chú của cô thật sự rất yêu chiều cô, nhưng khi nóng giận thì không khác gì ma quỷ, sát khí tỏa ra khiến người ta muốn động cũng không dám động.

“Làm sao, cháu mau nói đi? Chú  không đánh cháu, thì cháu lại cho rằng chú đây không dám hả.”

Chú nhỏ khi này trông còn đáng sợ hơn cả việc cô bị đánh!!! Nhạc Nhã Ca  im lặng cả nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cháu cùng với Bỉnh Đức, là nghiêm túc…… Nguyện vọng thi đại học của cháu là được học cùng trường với anh ấy... "

“Ha…… Còn muốn yêu đương trong trường nữa cơ à, Nhạc Nhã Ca cháu giỏi lắm——” Nhạc Triệu Nguyên vừa nói, vừa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, xác định người ngoài phòng khách không nghe được lời nói của bọn họ , lúc này mới nhéo Nhạc Nhã Ca.

“A a a chú có đánh thì cũng đừng đánh vào mặt mà!” Nhạc Nhã Ca sợ chết khiếp, sau đó lại phát hiện chú nhỏ nhà mình chỉ đang cười tủm tỉm dùng sức xoa đầu cô.

“Ai thèm đánh cháu! Làm tốt lắm, không uổng công chú đây thương cháu, mau đem thằng nhóc Phó Bỉnh Đức kia đi càng xa càng tốt,  đừng để thằng nhóc đó rảnh rỗi không có việc gì làm lại mò tới tìm Ôn Tu. Em trai chồng ngày nào cũng đến tìm chồng mình, còn không khiến người ta ê răng hay sao?” Nhạc Triệu Nguyên nghĩ đến  cúp ọc sống sinh hoạt tốt đẹp sau này, khi mà em trai chồng bận đi hẹn hò không có thời gian tới tìm Ôn Tu, đôi mắt không tự giác mà nheo lại.

“Chú, chú đừng có tỏ ra nguy hiểm như vậy có được không!!Ngay cả dấm của em trai chồng mà cũng dám ăn, đây không phải là tự mình làm khổ mình hay sao??” Nhạc Nhã Ca cũng đến cạn lời với chú nhỏ nhà mình , “Đúng rồi chú à, nói chính sự đi, cuối tuần cháu định đưa Bỉnh Đức về nhà…… Chú cảm thấy ông nội và cha cháu…… Ừm, bọn họ sẽ thế nào ạ?”

“Ha.” Nhạc Triệu Nguyên buông cháu gái nhỏ ra, khóe miệng cười cười, “Bọn họ ấy à, không có việc gì, bọn họ nếu dám không đồng ý, cháu cứ nói với chú, chú cũng nên tới cửa đòi nợ rồi.”

Nhạc Nhã Ca trầm mặc. Từ sau khi Phó Ôn Tu được cứu trở về, Nhạc Triệu Nguyên liền cùng người trong nhà nào loạn một phen, trừ bỏ theo lẽ thường mà chuyển tiền về nhà, thì sẽ chọn lúc trong nhà không có 2 người đàn ông kia mà trở về thăm mẹ với chị dâu, ngày cả ngày lễ, khi phải về nhà thì hắn cũng không thể hòa hợp được với cha và anh trai, thậm chí có đôi khi cơm còn chẳng ăn mà người đã đi rồi. Cô nhóc cũng không có cách nào, sự việc đó cô cũng biết đến, cũng cảm thấy hành động của ông nội và cha mình thật quá đáng, cho dù là vì quốc gia cùng chính nghĩa, cũng không thể lợi dụng anh chồng được. Cách làm này, thật không công bằng với chú nhỏ? May là anh chồng không có việc gì, nếu không, sợ là chú nhỏ cũng sẽ không sống nổi mất.

“Được rồi, hai đứa tự về đi, chú cảm thấy chị dâu cũng không bảo thủ như vậy đâu, cứ nói chuyện cho rõ ràng, bọn họ sẽ đồng ý thôi.” Nói rồi Nhạc Triệu Nguyên liền lôi kéo cô nhóc ra cửa: “Ôn Tu cùng em chồng còn chưa nói xong à?? Cũng được một lúc rồi còn gì....”

......... Mới nói chuyện được một lúc thôi mà chú nhỏ đã ăn giấm rồi sao?!

Sau đó mọi chuyện trôi qua rất thuận lợi, giống y như Nhạc Triệu Nguyên đã đoán, Nhạc Nhã Ca cùng Phó Bỉnh Đức quang minh chính đại đi gặp phụ huynh sau đó thuận lý thành chương mà ở bên nhau, qua mấy năm, hai người tổ chức một hôn lễ vô cùng long, tuy rằng sự nổi bật trong hôn lễ đều bị sự đẹp trai của Nhạc Triệu Nguyên và Phó Ôn tu đoạt đi rồi. Sau đó nữa hai người sinh hai đứa nhỏ, đều là con gái, rất được Phó Ôn Tu yêu thích, trong đó một đứa kế thừa được thiên phú âm nhạc của Phó Ôn Tu, từ lúc còn rất nhỏ  đã có thể đàn tấu đủ loại nhạc cụ. Phó Ôn Tu vô cùng với vẻ, đem toàn bộ sở học của mình dạy cho cô bé. Mà một đứa nhỏ khác vừa khéo lại có thiên phú về mặt thể dục, hơn nữa từ nhỏ đã được định hướng tham gia quân ngũ, Nhạc Triệu Nguyên cảm thấy vô cùng ghen tị với hai đứa nhỏ, cho đến khi bị Phó Ôn Tu nhét cho một đứa.

Cứ như vậy mà bình đạm trôi qua mười mấy năm,  hai đứa trẻ cũng đã lớn, một đứa thì trở thành thiên tài âm nhạc nổi tiếng, một đứa thì trở thành hoa khôi văn võ song toàn của sở cảnh sát.

Trên chiếc ghế bập bênh trong hoa viên, hai ông lão tóc bạc trắng sóng vai ngồi bên nhau, trên thảm cỏ phía trước mặt là hai đứa trẻ nay đã lớn, đang chơi đùa cùng với con cái của mình.

“Cả đời này, em cảm thấy rất mãn nguyện.” Ông lão Phó Ôn Tu mặt mày hiền từ, mơ hồ có thể nhìn ra được mỹ mạo khi còn trẻ.

Bên cạnh là Nhạc Triệu Nguyên nay đã mang bộ dáng của một lão nhân đầy nghiêm túc, nhưng khi quay đầu nhìn sang Phó Ôn Tu, thì ánh mắt vẫn mang theo thâm tình cùng ôn nhu năm đó. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ vươn bàn tay tràn đầy nếp nhăn nắm lấy bàn tay của Phó Ôn Tu.

“Kiếp sau, em vẫn muốn được gặp lại anh.” Phó Ôn Tu cũng nắm lại bàn tay của hắn, đồng thời quay đầu nhìn vào đôi mắt của Nhạc Triệu Nguyên, mỉm cười nói.

“Được, kiếp sau, anh muốn muốn được yêu thương em nhiều hơn cả kiếp này, muốn được gặp em sớm hơn, cũng sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.” Nhạc Triệu Nguyên dường như ý thức được cái gì, nhưng hắn không nói gì, chỉ thuận theo mà lộ ra tươi cười.

Khi mọi người phát hiện ra, hai vị lão nhân đều đã mang theo nụ cười mà rời đi

Kiếp sau, nhất định sẽ gặp lại!

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro