Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Bí mật theo dõi vợ

Edit: Bắp Xào Bơ

Chương 86: Bí mật theo dõi vợ

Diệp Đình suốt một đêm không ngủ.

Muốn ngủ, nhưng bây giờ hắn không tài nào ngủ được.

Thời khắc đó khi nghe kỹ sư nói ông đã chặn bắt được số của Dương Gia Lập mà còn xác định ra được vài địa điểm khả nghi, Diệp Đình cảm thấy tim mình đập nhanh như mất đi kiểm soát, trái tim bình lặng tưởng chừng như đã tê liệt đột nhiên được tiêm một liều thuốc kích thích mà phấn khích vô cùng.

Hắn nhận được một vài địa chỉ chính xác từ chỗ kỹ sư.

Trợ lý sinh hoạt của Diệp Đình tối khuya nhận được tin nhắn của ông chủ, bảo cô phải tức tốc đi điều tra những địa điểm này.

Trợ lý sinh hoạt vừa kết thúc một ngày làm việc cường độ cao, nào ngờ giờ lại phải chạy đi làm việc đột xuất, cô tuyệt vọng gãi rối cả đầu tóc suôn mượt, muốn lấy đầu đập rầm rầm xuống sàn, cầm điện thoại lên lại nhìn thấy sếp Diệp vĩ đại hứa hẹn sẽ cho cô khoản tiền thưởng bằng hai tháng lương, cô trầm mặc vài giây, song vẫn mặc áo quần bình tĩnh bước ra cửa, mỉm cười với cuộc đời.

Buổi trưa ngày hôm sau, trợ lý sinh hoạt đến phòng làm việc của Diệp Đình.

Trông thấy cô, Diệp Đình liền rời ánh mắt ra khỏi màn hình máy tính.

Giọng điệu hắn nghe có chút trang nghiêm, nhưng có bao bọc thế nào cũng không che giấu nổi sự cấp bách nóng vội: "Nói đi."

Trợ lý sinh hoạt chuyển cho Diệp Đình một cuốn sổ ghi chép rồi nhanh nhẹn đáp: "Tôi đã tiến hành điều tra thông tin về những địa điểm này, tổng cộng có năm địa điểm khả nghi, trước mắt có thể xác định loại trừ đi ba địa điểm. Hai địa điểm còn lại, một là khu chờ khai khẩn thuộc thành phố ven biển, nơi này kinh tế lạc hậu, vùng lân cận lấy một số lượng lớn tòa nhà chung cư cũ chờ dỡ bỏ làm chủ, điều kiện sống khá tệ."

Diệp Đình lật tài liệu: "Còn một nơi nữa."

"Còn một nơi ở vùng ngoại ô, môi trường yên tĩnh, chỉ có một khu sơn trang nghỉ dưỡng quy mô lớn khá nổi bật vừa được xây dựng cách đây không lâu."

Diệp Đình đột nhiên cau mày lại, chỉ vào sơn trang này, liếc mắt nhìn trợ lý sinh hoạt.

Trợ lý hiểu ngay, nhanh nhẹn lấy chiếc máy tính bảng của mình ra, mở ra một bản văn kiện đưa đến trước mặt Diệp Đình: "Liên quan đến sơn trang này, tôi cũng đã tiến hành làm một số điều tra. Sơn trang nghỉ dưỡng Tân Viên, bỏ vốn hai mươi ba triệu, mùa xuân năm nay vừa khánh thành, chủ tên là Lưu Huân."

Diệp Đình nhìn vào tấm ảnh của Lưu Huân xuất hiện trên màn hình, mí mắt khép hờ lại.

"Về cái người tên Lưu Huân này, tôi đã tra được một vài thứ vô cùng thú vị," ngón tay trợ lý vuốt lên màn hình, "anh ta là bạn học cấp ba của ngài Dương, không chỉ thế, không lâu trước, anh ta còn hợp tác một dự án đầu tư với bên Vinh Hải của Triệu tổng."

Diệp Đình chậm rãi ờ một tiếng, rồi mỉm cười.

Trợ lý sinh hoạt thu lại máy tính bảng, hỏi: "Ngài dự định xử lý thế nào."

Diệp Đình đứng dậy, đi đến bên khung cửa kiểu Pháp châm điếu thuốc, rít một hơi.

Hắn quay đầu lại, giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay đang kẹp điếu thuốc lại có chút run rẩy.

"Chọn một vài người đáng tin trong công ty, tôi chi tiền, bảo bọn họ lấy danh nghĩa cá nhân đến sơn trang này du lịch vài ngày, xem như là phúc lợi."

Trợ lý liền hiểu ngay, gật đầu rời khỏi phòng làm việc.

Diệp Đình đứng trước khung cửa kiểu Pháp, đến khi ánh lửa màu đỏ cam sắp sửa châm bỏng ngón tay, hắn mới hoàn hồn lại.

Mặt hắn lạnh tanh đưa đầu điếu thuốc dí vào trong gạt tàn.

Nhìn thấy ánh lửa đã tắt hẳn, đáy gạt tàn bị nghiền ra một đống tro nguội dạng bột phấn, Diệp Đình bây giờ mới bật cười, tự thì thầm một mình: "... Tốt nhất anh ta đừng có tơ tình gì khác."

Người Diệp Đình cử đi ngày hôm sau đã đến sơn trang.

Họ giống như khách du lịch phổ thông nhất, bình thường nhất, đăng ký vào ở, dạo chơi xung quanh.

Hai ngày sau khi chuyển đến sơn trang, họ không có gửi bất cứ tin tức gì về cho Diệp Đình.

Dẫu vậy Diệp Đình cũng không vội thúc giục.

Hắn biết Dương Gia Lập trước giờ không hề thích đi lang thang xung quanh, bây giờ lại thêm cả bệnh trầm cảm, tuy uống thuốc và nghỉ dưỡng một khoảng thời gian như vậy đã thuyên giảm đi không ít, trên mặt cũng không phát hiện ra dấu hiệu tâm lý gì, nhưng vẫn cứ nhất mực muốn ở một mình.

Ngày thứ ba sống ở đây, mười giờ đêm, Diệp Đình cuối cùng cũng nhận được một email bọn họ gửi đến.

Mở email ra, một dãy ảnh nhảy ra trong màn hình.

Hình ảnh xem ra là chụp lén, độ nét không được tốt lắm, có hơi mờ.

Trong ảnh, Dương Gia Lập và người đàn ông tên Lưu Huân đó đi sát vai nhau, đang từng bước đi vào khu dân cư trong cùng của sơn trang.

Lưu Huân chạm vào cánh tay của Dương Gia Lập, trên gương mặt của Dương Gia Lập nở nụ cười, để lộ lúm đồng nông, phảng phất có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh.

Đây là lần đầu tiên Diệp Đình nhìn thấy Dương Gia Lập trong những ngày tháng xa cách dài dằng dẵng.

Tầm mắt hắn như thể dán hẳn lên màn hình, giống như muốn mang từng sợi tóc của Dương Gia Lập đều khắc ghi vào trong tim.

Đến khi bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng in lần lượt từng bức hình ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nhìn kỹ bức hình thật lâu, Diệp Đình nhìn thấy Lưu Huân đứng bên Dương Gia Lập cũng cười rạng rỡ, hắn nhíu chặt đầu lông mày lại.

Cảm thấy tướng mạo của người đàn ông này cũng thật chướng mắt.

Hắn lấy một chiếc kéo ở gần đó, cắt một đường từ dưới lên, cho đến khi hình ảnh của Lưu Huân và Dương Gia Lập được tách ra hoàn toàn, hắn mới lấy phần ảnh của Dương Gia Lập đặt ngay ngắn, kẹp vào trong tập văn kiện, còn của Lưu Huân thì vo thành một đống vứt vào trong thùng rác.

Diệp Đình nâng những tấm ảnh này nhìn cả một đêm, ngón tay vuốt đi vuốt lại trên ảnh, sờ đến mức tấm ảnh muốn phai cả màu.

Sáng sớm ngày hôm sau, trợ lý hành chính đến báo cáo công việc với Diệp Đình.

Diệp Đình không để cậu ta nói đã xua tay, dặn dò: "Lịch trình ba ngày tiếp đến có thể hoãn thì hoãn, có thể dời thì dời, bây giờ hoãn không được thì anh nghĩ cách giải quyết, tóm lại, giúp tôi để trống ra ba ngày, tôi phải ra ngoài."

Trợ lý hành chính mặt mày khó xử một hồi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng quyết đoán của Diệp Đình, lại đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Cậu hỏi Diệp Đình: "Ngài đi nơi nào vậy, cần tôi chuẩn bị xe không?"

Diệp Đình đóng tài liệu lại, mặt không cảm xúc nói: "Tôi tự lái xe đi."

Trợ lý hành chính gật gật đầu.

Đang lúc chuẩn bị rời đi, Diệp Đình đột nhiên lại gọi cậu lại.

Diệp Đình nhìn xoáy sâu vào trợ lý hành chính, giọng điệu hùng hổ, lãnh lẽo: "Ba ngày tới tôi không ở công ty, có việc thì gọi điện cho tôi. Nhưng còn một chuyện cậu phải nhớ kỹ. Chuyện tôi đi ra ngoài, không được để bất kỳ ai biết," Nói đến đây, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lẽo, giọng điệu thêm nhấn mạnh, "...đặc biệt là Triệu Hướng Hải."     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro