Chương 83: Cừu bông lớn
Edit: Bắp Xào Bơ
Chương 83: Cừu bông lớn
Nhạc Nhạc cuộn tròn trong lòng Triệu Hướng Hải, ngửa đầu cười: "Con muốn ăn tôm rim."
Triệu Hướng Hải sờ lên khuôn mặt non nớt búng ra sữa của Nhạc Nhạc, song cũng cười theo, trên khóe mắt thoáng hiện một vài nếp nhăn khó nhận thấy, nhưng trái lại lại tăng thêm vẻ từng trải và nho nhã: "Được, vậy thì làm tôm rim, lên xe, về nhà thôi."
Triệu Hướng Hải lái xe đưa Nhạc Nhạc về nhà.
Vừa về đến nhà, phát hiện Tiêu Dã hôm nay lại ở nhà, không hề mất tích như mọi hôm.
Triệu Hướng Hải cau mày: "Sao em lại ở đây?"
Tiêu Dã đặt đồ trong tay xuống, cởi áo khoác ra, mặt lạnh tanh nói: "Về thay bộ đồ, tối nay có tiệc rượu."
Triệu Hướng Hải híp mắt lại, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Anh đi vào phòng bếp làm món tôm rim cho Nhạc Nhạc.
Vừa cạn nước tắt bếp, Triệu Hướng Hải đang múc món tôm thơm nức mũi vào trong đĩa bưng đến phòng ăn thì thấy Tiêu Dã từ trong phòng ngủ bước ra, vừa khoác áo vest lên người, vừa đi về phía cửa chính. Nhạc Nhạc ngồi bên bàn ăn, vểnh chiếc môi nhỏ nhắn lên, trông rất thất vọng.
Triệu Hướng Hải nhìn thấy bộ dạng tủi thân này của Nhạc Nhạc, không chịu nhịn được liền đặt đĩa xuống, túm lấy cánh tay của Tiêu Dã.
Tiêu Dã xuống giọng: "Sao vậy?"
"Ở lại ăn với Nhạc Nhạc bữa cơm," Triệu Hướng Hải cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, "con bé nhớ em mấy ngày nay."
Yết hầu của Tiêu Dã khẽ động đậy, cậu quay đầu về phía Nhạc Nhạc, lát sau, cậu đi đến trước Nhạc Nhạc, ngồi xổm xuống, sờ lên gò má của cô bé, nói: "Nhạc Nhạc nghe lời, bố nhỏ thật sự có tiệc rượu, có việc phải giải quyết, con ăn cùng với bố lớn cũng như vậy thôi."
"Tiêu Dã," Triệu Hướng Hải đè thấp giọng, nghe có chút không vui, "anh cũng không phải chưa từng đi tiệc rượu ở bên ngoài, ở nhà ăn bữa cơm có làm trễ nãi bao nhiêu thời gian đâu."
Tiêu Dã nhìn vẻ mặt lạnh lùng này của Triệu Hướng Hải, trong lòng lại càng thêm nôn nóng.
"Em thật sự có việc, lần sau nói."
Cậu bước vội về phía cửa chính.
Lúc cậu bước ra khỏi cửa, Triệu Hướng Hải đột nhiên lại gọi cậu lại.
Tiêu Dã ngoảnh đầu lại, chỉ thấy dưới ánh đèn êm dịu không quá chói mắt phía phòng ăn, ánh mắt Triệu Hướng Hải sâu thẳm tựa một vùng biển khó lường được độ sâu, chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp không xác định. Anh dùng chất giọng khàn khàn buông một câu hàm ý khó hiểu: "Tiêu Dã, gia đình này được bảy năm rồi, cũng không dễ dàng gì. Đừng làm anh thất vọng."
Vào lúc đó, trái tim Tiêu Dã bất giác nhói lên một hồi.
Cậu im lặng không đáp, cứ thế bước ra khỏi cửa, lúc mở cửa xe, không biết bị cái gì đột nhiên cơn chột dạ lại kéo đến.
......
Diệp Đình ngồi trong phòng làm việc, đếm số ngày trên lịch thấy cách ngày thứ sáu chỉ còn một ngày.
Còn một ngày nữa, Dương Gia Lập sẽ chủ động gọi điện cho hắn rồi.
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng tràn ngập hy vọng, không đợi được mà muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh.
Nhưng nghĩ đến giọng người đàn ông hắn nghe thấy trong cuộc gọi lần trước, hắn lại không khỏi thấy sốt ruột.
Sau khi tan làm, hắn lên xe đi về nhà.
Xe chạy được nửa đường, hắn nhìn thấy bên đường có tiệm quà lưu niệm, cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy trên tủ trưng bày hướng ra đường đang đặt một con cừu nhồi bông vừa to vừa dày lông, trên cổ còn đeo một cái vòng màu xanh dương.
Diệp Đình nhìn món đồ chơi to bự đó, nhất thời kích động bảo tài xế dừng xe. Một mình hắn đi vào trong tiệm, nhìn vào chú cừu bông to bự kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua chú cừu bông này trong khi nhân viên và một vài cô gái đến chọn quà vẫn đang lén nhìn "cảnh xuân".
Nhân viên lúc thanh toán còn cười hỏi: "Anh trai, thứ này để tặng cho bạn gái sao?"
Bàn tay Diệp Đình đang trả tiền chợt khựng lại, hắn cúi đầu mỉm cười, trầm giọng nói: "Tặng cho bé cưng của tôi."
"Của anh đây," Nhân viên ôm chú cừu bông bự đã đóng gói xong qua chỗ hắn, "... người đó nhận được quà, nhất định sẽ rất vui."
Diệp Đình nhận lấy chú cừu bông lớn, đặt đầu nó tựa lên vai hắn.
Lúc ôm chú cừu bông này, mơ hồ lại có thể nhìn thấy dáng vẻ Dương Gia Lập tươi cười làm nũng, tim hắn bất giác mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng: "... Vậy phải xem em ấy, lúc nào mới đồng ý quay trở lại rồi."
Trước ánh mắt khó hiểu của tài xế, Diệp Đình ôm chú cừu bông về chỗ ở, ngủ suốt đêm.
Ngày hôm sau, hắn tranh thủ hoàn thành hết công việc ở công ty từ sớm, xong xuôi hắn ngồi sẵn ở phòng sách, cầm điện thoại bắt đầu chờ đợi.
Chín giờ, điện thoại chậm rãi rung lên.
Hô hấp của Diệp Đình chợt nghẹn lại, cuống cuồng ấn nhận cuộc gọi, nhưng lại không lên tiếng ngay.
Hai người đều im lặng, giống như đang cảm nhận hơi thở của đối phương.
Một lúc lâu sau, Dương Gia Lập không nhịn nổi nữa, cho rằng Diệp Đình lại muốn làm điều gì ngớ ngẩn, lúc trong lòng đang nảy sinh nghi ngờ, thì Diệp Đình cười nhẹ hai tiếng, dùng giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Bé cưng à, anh đã mua cho em một con cừu bông rất lớn, em thích không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro