Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Trở về với tự do.

Edit: Cơm Chiên Trứng

Chương 104: Trở về với tự do.

Diệp Đình tưởng rằng bản thân mình nghe lầm.

Chân mày hắn cau chặt, đôi mắt híp lại, giọng nói khàn khàn: "....Em nói cái gì?"

Trong mắt Dương Gia Lập dần trở nên nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chó điên, lúc không muốn bị anh chạm vào thì anh cứ cố chấp muốn làm tới, có bắt lại đem trói cũng phải làm cho bằng được, bây giờ dâng đến tận miệng anh rồi thì anh lại bắt đầu tỏ vẻ vô tội."

"Bỏ cái kiểu đó đi nha, hai mươi tư giờ cuối cùng này anh cứ xem em ép chết anh như thế nào đi!"

Diệp Đình kiềm nén tiếng hô hấp của mình lại, yết hầu nhô lên di chuyển tới lui.

Hắn không nói nhiều nữa, thắt lưng mạnh mẽ dùng lực, lập tức trở mình đẩy ngã Dương Gia Lập đang ngồi trên người mình xuống, sau đó vươn tay ra hung hăng túm lấy cần cổ của Dương Gia Lập, cúi người dùng sức hôn lên.

Dương Gia Lập bị Diệp Đình túm đến mức mặt nghẹn đỏ nhưng vẫn tuỳ tiện mỉm cười như cũ: "Giỏi, vậy mới là đàn ông."

"Mấy cái lộn xộn gì đó đều quăng hết ra sau đầu đi," Dương Gia Lập ôm lấy cổ Diệp Đình, giọng điệu có chút nặng nề, "Hai mươi tư giờ này, anh nhìn đồng hồ kỹ cho em, bớt đi một phút một giây nào, anh sẽ là một tên uể oải không có tinh lực."

Diệp Đình cong khoé miệng mỉm cười.

Tay hắn vuốt ve cánh môi của Dương Gia Lập, dịu dàng lưu luyến, giọng nói giễu cợt như tức giận: "Bé cưng, vậy chúng ta thử xem xem, rốt cuộc là anh không được, hay người nào đó khóc thành tiếng trước."

...

Thư kí gửi cho Diệp Đình ba tin nhắn trong wechat, Diệp Đình vẫn chưa trả lời lại.

Gọi điện thoại cho Diệp Đình, Diệp Đình cũng không nhận.

Thư ký nhìn mấy bản văn kiện cần Diệp Đình phê duyệt trong tay, nhất thời cảm thấy gặp khó khăn. Không còn cách nào khác, do dự một lát mới quyết định gọi vào số điện thoại riêng của Diệp Đình.

Điện thoại vang lên mười hồi chuông cuối cùng cũng kết nối được.

Lúc Diệp Đình nhận điện thoại, sau gáy đã có vài vết xước đỏ, cái trán lấm tấm mồ hôi, hít thở không còn đều đặn.

Thư kí nom nớp lo sợ: "Diệp tổng, khi nào ngài mới có thể đến đây, ở đây có vài bản văn kiện cần ngài xem qua."

Diệp Đình hô hấp nặng nề, thấy Dương Gia Lập đang mỉm cười nhìn chằm chằm mình, khẽ cong khoé môi: "Hôm nay không tới."

Bí thư: "Dạ?"

Ngón tay Diệp Đình nắm lấy chiếc cằm của Dương Gia Lâp, giọng điệu nói chuyện lại nghiêm túc đứng đắn: "Văn kiện cứ để đó ngày mai tôi phê, hội nghị để phó tổng Dương thay tôi họp. xã giao tạm thời hoãn lại, cứ vậy đi. Hôm nay nếu không có chuyện gì lớn thì đừng gọi tôi, tôi nghỉ làm."

Hắn lưu loát tắt điện thoại, tuỳ tiện quăng nó xuống nền đất.

Dương Gia Lập sờ sờ yết hầu đang nhô lên của Diệp Đình, cười nhạo nói: "Hôn quân!"

Diệp Đình cũng mỉm cười, thổi ra làn hơi nóng: "Ai bảo trong trướng của hôn quân lại cất giấu một báu vật thích dính người chứ."

Trận chiến này vô cùng khủng khiếp, bắt đầu khai chiến từ tối hôm qua, đến tám giờ tối hôm nay vẫn còn đang chiến đấu.

Chiến sĩ hai bên liều mạng đến đỏ cả mắt, tận lực chiếm giết, không ngủ không nghỉ, tình hình chiến đấu vẫn duy trì vô cùng nóng ruột, bất phân thắng bại.

Sau khi đồng hồ báo thức lúc 8 giờ vang lên không lâu, cuối cùng hai bên cũng chấm dứt chiến tranh.

Diệp Đình ôm Dương Gia Lập vào trong lòng ngực, để cậu dựa đầu vào lòng ngực trần trụi của mình.

Cúi đầu hôn xuống trên trán Dương Gia Lập một cái, Diệp Đình cười nhẹ: ".....Đến giờ rồi. Bé cưng còn đứng lên được không."

Dương Gia Lập không trả lời, như một con cừu nhỏ nép vào trong lòng ngực của Diệp Đình, vùi đầu vào đó, hơn nửa ngày sau mới khàn giọng nói một câu: "Phải nghỉ một lát đã, anh dọn hành lý cho em đi."

Diệp Đình vuốt ve mái tóc của Dương Gia Lập một lát, nhẹ nhàng nói: "Được."

Diệp Đình xuống giường, kéo chiếc vali nhỏ của Dương Gia Lập ra, yên lặng sắp xếp từng thứ một vào bên trong vali.

Dương Gia Lập nằm ở trên giường, quay lưng vào mặt tường, cậu cố ngăn lại đôi mắt đang phiếm đỏ, nhưng vẫn ngăn không được nó trở nên ửng đỏ lên.

9 giờ, Diệp Đình ấm áp nói với tấm lưng của Dương Gia Lập: "Bé cưng ơi, anh thu dọn xong rồi."

Dương Gia Lập hít hít mũi, ngay khoảnh khắc cậu xoay người lại, biểu cảm bị cưỡng ép trở nên bình tĩnh, xuống giường rửa mặt, thay bộ đồ khác, đeo thêm cái mũ lưỡi trai, kéo vali đi ra cửa.

Hai người đều quên bật đèn lên, trong phòng tối đen, chỉ còn lại một chút ánh sáng ảm đạm từ bên ngoài hắt vào trong.

Diệp Đình nhìn dáng vẻ thong thả đi ra cửa của Dương Gia Lập, bỗng nhiên gọi cậu lại: "Đợi một lát."

Hắn nhanh chóng quay lại phòng ngủ, mở tủ lấy ra một chiếc áo khoác lông ấm áp.

Hắn quấn chặt áo quanh người Dương Gia Lập, giúp cậu cài hết nút lại, lúc này mới cười nói: "Ban đêm gió lớn, bên ngoài rất lạnh, mặc nhiều một chút, đừng để bị đông lạnh."

Dương Gia Lập gật đầu, cố gượng ra một nụ cười: "Em phải đi rồi."

Diệp Đình cũng cười: "Sau này phải tự chăm sóc bản thân."

Dương Gia Lập đứng ở trong bóng tối, nhìn thấy đôi mắt của Diệp Đình trong bóng đêm, hình như nó đang ngấn nước.

Diệp Đình lén níu lấy tay áo của Dương Gia Lập, khẽ nói: "Ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ tuân thủ lời hứa, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của em nữa, hoàn toàn để em tự do. Cho nên, bé cưng à, sau này anh không làm phiền em nữa, em phải nhớ kỹ, ăn uống cho tốt, nhớ ngủ kỹ, phải biết tự chăm sóc mình. Tâm trạng không tốt thì đi dạo một chút, đừng cố ép bản thân, cũng không được để người ta bắt nạt, biết không?"

Đôi mắt Dương Gia Lập lặng lẽ phiếm hồng, dùng sức gật đầu.

Diệp Đình nở nụ cười, trong mắt là sự ấm áp và nỗi lưu luyến vô tận: "Cứ thế đi, tạm biệt."

Dương Gia Lập lặng lẽ nắm chặt tay lại, nhẹ giọng đáp: "Tạm biệt."

Cậu kéo vali đi ra cửa.

Mới đi được vài bước, cậu quay đầu lại nhìn, Diệp Đình vẫn còn đứng đó nhìn theo cậu, giống như không muốn đóng cửa lại.

Dương Gia Lập thu tầm mắt lại, đi bộ trông vô cùng thong thả.

Đi đến đầu cầu thang, đột nhiên bước chân cậu ngừng lại, thẳng tay ném vali đi, bước nhanh vòng lại trước cửa, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Đình, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, cậu vươn tay ra ôm lấy cổ Diệp Đình, nhón chân chủ động hôn lên môi hắn.

Diệp Đình thoáng sửng sốt vài giây, sau đó ôm chặt lấy Dương Gia Lập, bắt đầu hôn thật sâu.

Sau khi tách môi ra, Diệp Đình lại hôn lên mi mắt của Dương Gia Lập.

Hắn vươn tay về phía Dương Gia Lập, nhẹ nhàng nói: "Gặp em... là chuyện may mắn nhất của anh."

Diệp Đình mỉm cười, giọng điệu bỗng nhiên như đang đưa tiễn người bạn già: "Được rồi, đã đến đây thôi. Đi nhanh đi, nếu em còn không đi, đợi đến lúc anh đổi ý, sẽ không thả em đi nữa đó."

Dương Gia Lập cầm lấy vali lần nữa, con ngươi ửng đỏ nhìn xung quanh, mỉm cười làm một cái hôn gió thổi về phía Diệp Đình: "Tạm biệt anh Đình!"

"Bé cưng, tạm biệt."

Dương Gia Lập xoay lưng rời đi, đi được vài bước, phía sau vang lên một tiếng cạch.

Đóng cửa rồi.

Thật sự xong rồi.

Dương Gia Lập yên lặng đi tới ven đường, lấy di động gọi một chiếc xe.

Lúc cậu đứng ở ven đường chờ xe tới, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bao la rộng lớn cùng với ngọn đèn nhộn nhịp của trăm nhà.

Cuối cùng mùa xuân cũng đã vượt qua mùa đông dài đằng đẵng, hoa cỏ khô héo của mùa đông bất tri bất giác lại trở nên xanh tươi, nếu hít một hơi thật sâu thì còn có thể ngửi thấy mùi hoa tinh thế thoang thoảng bay trong không khí.

Cậu đã từng có một thời gian nhiệt huyết giữa mùa hè, là khoảng thời gian thấm đẫm hương vị thanh xuân, là một đoạn tình cảm cậu trộm giữ lấy cho đến hôm nay, rốt cuộc vào khoảnh khắc ba mươi ngày này kết thúc, cũng đã đặt dấu chấm hết cho cuộc tình này.

Có hai ánh đèn xa xa đang tiến lại gần, xe đang chạy đến.

Dương Gia Lập bình tĩnh cất vali vào cốp xe, ngồi vào ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn.

Người lái xe bắt đầu nhấn chân ga, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

Dương Gia Lập nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn căn biệt thự của Diệp Đình một lần cuối.

Biệt thự không bật đèn, trông tối om, cũng không biết Diệp Đình đã ngủ hay đang làm gì.

Dương Gia Lập cười cười, thu tầm mắt lại.

Tài xế vừa lái xe, vừa nhàn rỗi tán gẫu với Dương Gia Lập: "Chàng trai này, thấy cậu xách vali, chuẩn bị đi xa nhà hả?"

Dương Gia Lập nói "Là về nhà."

Tài xế mỉm cười, thở dài một tiếng: "Về nhà là tốt, vẫn là ở nhà tự do nhất."

Dương Gia Lập thản nhiên ừ một tiếng, không nói gì nữa, cậu im lặng nhìn một loạt đèn đường bên ngoài đang thay phiên lui ngược về sau.

Đây chính là cảm giác được quay về cuộc sống yên ả bình thường, là cảm giác hoàn toàn được tự do.

Dương Gia Lập hít vào một hơi sâu.

Hình như....cũng không vui vẻ gì mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro