Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Biệt danh riêng

Editor: Lily

Về thói quen tiêu xài phung phí của Mẫn Trí, Tịch Lãnh cảm thấy cần phải nói chuyện nghiêm túc với anh.

Hơn 3000 vạn tệ, nói quyên góp liền quyên góp. Làm từ thiện là việc tốt, nhưng trong nhà phải có người suy tính lâu dài, mặc dù tương lai nghèo túng gần như là chuyện không thể xảy ra.

"Bây giờ anh có tiền, mấy chục triệu cũng không đáng là bao." Tịch Lãnh nghiêm mặt nói, "Nhưng lỡ như thì sao? Trong giới giải trí, người nổi tiếng sau một đêm không ít, người rơi xuống đáy vực nợ nần chồng chất cũng có, anh phải tiết kiệm tiền, tính toán cho sau này. Xa xỉ quen rồi, sau này khó mà tiết kiệm được..."

Thật là, hiếm khi nói một tràng dài như vậy.

Ha ha, dáng vẻ người đàn ông của gia đình quá tuyệt.

Mẫn Trí cười, chỉ đơn giản đáp lại một câu: "Hửm, muốn giúp anh quản tiền sao?"

Tịch Lãnh bị anh làm cho chệch hướng, khí thế nhất thời tan thành mây khói, cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói này, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Không phải."

"Muốn giúp anh quản tiền, vậy em hãy nhập hộ khẩu nhà anh đi." Mẫn Trí nói, "Em biết đấy, anh không nghe khuyên đâu."

Tịch Lãnh: "......"

Nhưng Mẫn Trí không thật sự khiến cậu tức giận được, vừa đấu võ mồm xong, quay đầu ôm một đống giấy chứng nhận nhà đất ra, rải đầy trên bàn trà trước mặt cậu.

Trước hành động khoe khoang như nhà giàu mới nổi, Tịch Lãnh khẽ nhíu mày.

"Không nói đến tiền tiết kiệm." Mẫn Trí nghiêm túc cho cậu xem, "Chỉ riêng những căn nhà này, cũng đủ rồi chứ? Đủ cho chúng ta sống sung túc cả đời rồi."

"Anh bình thường chi nhiều, hơn nữa, bản thân anh chắc chắn không nhận ra, không tin anh xem hóa đơn hàng năm của mình mà xem—— em đoán anh chưa từng xem hóa đơn." Tịch Lãnh vẫn kiên trì nói, "Bây giờ anh công việc nhiều, kiếm tiền nhiều, cho dù tiêu xài nhiều cũng không cảm thấy gì. Không tin anh tạm dừng công việc hai năm thử xem. Chờ đến lúc thu không đủ chi, anh sẽ hối hận."

Tuy nói nam chính không thể gặp phải vấn đề này, nhưng cái này thực sự khác xa với nguyên tắc sống của cậu. Chi bằng sớm thẳng thắn với nhau, còn hơn là sau này vì chuyện này mà cãi nhau.

Mẫn Trí vẫn là câu nói kia: "Vậy em đến quản đi."

Tịch Lãnh ánh mắt lảng tránh, kiên quyết từ chối: "Tiền của anh, phải do anh tự quản lý."

Lại bồi thêm một câu: "Anh lớn hơn em."

Mẫn Trí: "......"

Là đàn ông thì không thể nói 'không lớn'.

Từ sau khi Mẫn Trí đổi chữ ký Weibo thành "Đang yêu", Kiều Tự Sâm có một thời gian không gặp vị hoàng đế này.

Hiếm khi thánh chỉ ban đến điện thoại của hắn, giữa ban ngày, hẹn hắn đi uống trà chiều.

Jackson: 【Đại ca anh lại không phải không biết buổi tối mới là thời gian hoạt động của em】

Mẫn Trí: 【Buổi tối là thời gian hoạt động của tôi và người yêu, cho nên chỉ có bây giờ rảnh, cậu nói xem có đến hay không】

Kiều Tự Sâm: "......"

Ổn.

Đợi gặp mặt trực tiếp, Mẫn Trí ngược lại thay đổi tính nết đến bất ngờ, cả người từ trong ra ngoài toát ra vẻ ôn hòa được tình yêu tưới tắm, sự sắc bén hung hăng trước đây thu lại hơn phân nửa. Giống như lời fan của anh nói, như một người máy giả.

Anh thậm chí còn chủ động quan tâm bạn thân: "Cậu và Lạc Gia Ngôn thế nào rồi?"

"Vẫn vậy thôi." Kiều Tự Sâm không muốn nói nhiều, "Anh có chuyện gì nói mau đi."

Mẫn Trí không hàn huyên khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói ra nỗi băn khoăn của mình: "Em ấy hình như, không muốn kết hôn với tôi."

"Cậu lại không phải không biết tình hình gia đình của cậu ấy, không muốn kết hôn mới là bình thường. Khoan đã——" Kiều Tự Sâm đột nhiên cảm thấy không đúng, "Cậu bây giờ muốn kết hôn thật à? Này nhé, đại ca hai người mới quen nhau mà, cậu là muốn dọa người ta chạy mất sao?"

"Xác nhận quan hệ là kiểu lên xe trước mua vé sau. Tôi thấy em ấy rất thích, kiểu lên xe trước mua vé sau ấy." Mẫn Trí nói, "Giường đã lên rồi, không nên bổ sung vé kết hôn sao?"

"...... Mau câm miệng." Kiều Tự Sâm vẻ mặt ghét bỏ, "Nói nữa là tính phí đấy."

Ai ngờ Mẫn Trí lại rất phối hợp: "Được thôi, vậy nói chuyện thêm một tiếng nữa."

Kiều Tự Sâm: "......"

Tiền này ai mà thèm kiếm.

Kiều Tự Sâm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng đề nghị: "Nói chung, cậu đừng quá thẳng thừng. Đầu tiên làm chút gì đó lãng mạn. Tôi cảm thấy họa sĩ chắc chắn thích kiểu này."

Mẫn Trí rất tự tin: "Hửm? Tôi cảm thấy tôi rất lãng mạn."

Kiều Tự Sâm trong lòng trợn trắng mắt: "......"

Thấy vậy, Mẫn Trí lại chủ động nhượng bộ một bước: "Vậy cậu nói xem, thế nào gọi là lãng mạn."

"Cụ thể hóa tình cảm và sự chân thành của cậu đi, còn phải là độc nhất vô nhị cơ. Ví dụ, nếu cậu ấy thích mặt trăng, cậu liền lên mặt trăng lấy một nắm đất về......" Mắt thấy Mẫn Trí mày càng nhíu càng chặt, ngọn lửa giận không thể kiềm chế sắp bùng nổ, Kiều Tự Sâm vẫn giữ vẻ mặt cao thâm khó lường, cười nói, "Chính là vậy đó, tự ngẫm đi."

Cuối tháng hai, Mẫn Trí phải đi công tác ở tỉnh ngoài ba ngày, để quay MV cho ca khúc mới.

Cho dù chỉ là ba ngày ngắn ngủi, anh tất nhiên cũng phải hỏi Tịch Lãnh một câu: "Em đi cùng anh nhé?"

Tịch Lãnh lại lắc đầu, nói: "Tạp chí 《MK》tạm thời hẹn em làm phỏng vấn, vừa hay là ngày mốt."

《MK》là tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, Tịch Lãnh không có người đại diện, không có mối quan hệ trong giới thời trang, có thể nhận được công việc này...... Mẫn Trí nghĩ, toàn bộ nhờ tổng biên tập có mắt nhìn, đáng khen.

Công việc này không phải do người khác giúp đỡ dắt mối, Tịch Lãnh rõ ràng tâm trạng rất tốt, nói thêm mấy câu: "Bọn họ từ năm ngoái đã bắt đầu làm một chuyên mục nghệ sĩ mới nổi, biên tập viên liên lạc với em nói là thật ra anh ta đã xem qua Weibo của em từ trước khi em lên chương trình tạp kỹ, chỉ là không tìm được cách để liên lạc của em, hy vọng lần này em nhận lời mời của họ......"

Với những thứ càng đáng để tâm, Tịch Lãnh càng không muốn nói thẳng là mình để tâm.

Ngược lại, trước đây lúc giả làm fan, cậu có thể tùy ý treo "thích" ở bên miệng, mà người thật sự được cậu thích, đừng hòng nghe được từ miệng cậu thêm mấy câu tỏ tình. Nhưng nơi nào cũng thấy sự quan tâm của cậu lại.

Đối với chuyện mình thích, cậu cũng như vậy. Tình yêu của cậu đối với hội họa đều ở trong những sáng tác ngày đêm không nghỉ.

Tuy rằng bây giờ tùy tiện mở một buổi phát sóng trực tiếp trò chuyện, là có thể kiếm được số tiền cậu phải vất vả vẽ mấy bức tranh, nhưng cậu vẫn thích vẽ tranh hơn, kiên định trước sau như một. Lời mời tham gia các hoạt động trong giới giải trí, nếu thích hợp thì cậu sẽ không từ chối, chứ hứng thú thì không hẳn.

Thấy vậy, Mẫn Trí đành phải nói: "Thôi. Vậy anh tự đi công tác vậy."

Còn có chút tủi thân.

Tịch Lãnh khẽ cười: "Ừm, chỉ ba ngày thôi mà, không lâu. Đến lúc đó em đi sân bay đón anh."

"Được rồi, tiểu biệt thắng tân hôn." Mẫn Trí tự an ủi mình, nghĩ ngợi lại nói, "Không cần đón, anh tự về được."

Lời này giống như đứa trẻ lớn rồi không cần cha mẹ đón tan học, Tịch Lãnh có chút buồn cười.

Quả nhiên Mẫn Trí lại nói: "Gần đây có người bán thông tin chuyến bay của nghệ sĩ, anh sợ lộ trình bị lộ. Lúc này không cần nhận 'cảm giác ông xã' đâu."

Vẫn không buông tha cái 'cảm giác ông xã' này à...... Tịch Lãnh bĩu môi: "Vậy đến lúc đó anh muốn em đón em cũng không đón."

Mẫn Trí cười mà mày cong mắt cong, xấu xa vô cùng: "Ừm, được, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh."

Cuối cùng mạnh mẽ hôn lên môi cậu một cái.

"Thật thích dáng vẻ cạn lời của em."

Tịch Lãnh: "......"

Lúc Mẫn Trí ở nhà thì phiền, lúc không ở nhà lại quá mức lạnh lẽo.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Dung Tinh Diệp ký hợp đồng với công ty của Mẫn Trí, do Chu Minh Lãng quản lý. Chu Minh Lãng sắp xếp cho cậu không nhiều việc, nhưng cũng cần duy trì tần suất xuất hiện nhất định để duy trì độ nổi tiếng. Nghệ sĩ xuất thân từ show tuyển tú như cậu thì độ hot đến nhanh, mà đi cũng nhanh.

Công việc cộng thêm học hành, Dung Tinh Diệp bận đến mức tối tăm mặt mũi, ngay cả thời gian bám lấy anh trai làm phiền cũng không còn.

Vì Mẫn Trí không có nhà, Tịch Lãnh đột nhiên có chút nhớ em trai.

Đúng lúc, bên tạp chí 《MK》nói với cậu, nếu em trai rảnh có thể dẫn theo cậu ấy cùng đến, Dung Tinh Diệp cũng rất sẵn lòng xin nghỉ học để cùng cậu phỏng vấn.

Tịch Lãnh đến studio chụp ảnh trước cho buổi phỏng vấn.

Trong lúc chờ Dung Tinh Diệp từ trường học đến, điện thoại của cậu phát ra âm báo hiệu độc nhất vô nhị.

Cậu vội vàng lấy ra xem.

A1: 【Anh nghĩ kỹ rồi, anh phải đặt cho em một biệt danh của người yêu, chỉ riêng cho anh, vì tên của em không dễ gọi, bây giờ cho em ba lựa chọn】

A1: 【a. Bé cưng b. Cục cưng c. Cục cưng bé bỏng của anh】

Tịch Lãnh: "......?"

Xem ra Mẫn Trí trên đường về rất rảnh rỗi.

Leng: 【......】

Leng: 【TD 】(từ chối)

Mẫn Trí trả lời ngay.

A1: 【Trễ rồi】

A1: 【Do dự thì tự động chọn C】

Lần này Tịch Lãnh chịu thua rồi.

Cửa lớn bên kia ồn ào, truyền đến giọng nói lanh lảnh của Dung Tinh Diệp: "Anh ơi!!!"

Kích động như thể đã ba thu không gặp, nhưng thật ra hai người đã không gặp nhau hơn nửa tháng.

Điện thoại vẫn rung liên tục, ong ong ong phiền phức.

A1: 【Bắt đầu đếm ngược】

A1: 【3】

A1: 【2】

A1: 【1.5......】

Tịch Lãnh vừa trả lời Dung Tinh Diệp vừa gõ chữ nhanh thoăn thoắt.

Leng: 【A đi】

Mẫn Trí rất hài lòng, hào phóng dùng giọng hát vàng ngọc gửi tin nhắn thoại.

A1: 【Tin nhắn thoại 2'】

"Anh, anh chụp xong chưa?" Dung Tinh Diệp như một quả tên lửa nhỏ xông tới trước mặt.

"Ừm, chụp xong rồi, sắp bắt đầu phỏng vấn......" Tịch Lãnh trả lời cậu, lại muốn nghe tin nhắn thoại ngay lập tức, lời còn chưa dứt liền đưa điện thoại lên tai.

Ngay sau đó, tai bất ngờ, bị dòng điện và âm thanh bọt khí tấn công.

"Ừm ừm, bé cưng ngoan."

Tịch Lãnh: "......"

"Anh?" Dung Tinh Diệp nghiêng đầu, "Mặt anh sao lại đỏ thế?"

"......"

Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ.

Hôm nay tạp chí 《MK》không chỉ hẹn một mình cậu chụp ảnh, thời gian sắp xếp vừa vặn, bọn họ bên này vừa kết thúc, lại có nghệ sĩ mới đến.

Dung Tinh Diệp phản ứng nhanh nhất, kích động hét lên xông tới, dáng vẻ đúng là mê trai.

"Anh Hoài Chi!!" dáng vẻ của cậu nhóc giống hệt lần đầu tiên nhìn thấy Mẫn Trí, "A a a a a anh đẹp trai quá em là fan của anh! Còn có anh Thẩm Vụ! Em cực kỳ thích anh đua xe! Đẹp trai quá đi mất! Anh có thể trở lại thi đấu thật sự quá tốt rồi......"

Tịch Lãnh từ lâu đã gặp qua đôi tình nhân này ở bảo tàng mỹ thuật, không có gì bất ngờ, lặng lẽ lấy điện thoại ra, ghi lại thái độ theo đuổi thần tượng y hệt của Dung Tinh Diệp.

Hừ, đợi lát nữa sẽ gửi cho Mẫn Trí đang vênh váo đắc ý kia.

Chẳng bao lâu sau, Dung Tinh Diệp chưa kịp đợi được hai thần tượng mà đã bị trợ lý đuổi về trường học.

Tịch Lãnh không đi học cũng không đi làm, không vội về, ở lại thêm một lúc, biết được hai người đến để chụp ảnh đôi, đây là nội dung được độc giả yêu thích nhất của tạp chí thời trang. Huống chi đôi này còn là tình nhân thật, có độ nổi tiếng cực cao.

Thẩm Vụ tính cách hướng ngoại, đôi mắt hoa đào sáng ngời và nốt ruồi ở chóp mũi rất thu hút, chủ động qua đó chào hỏi Tịch Lãnh: "Lần trước chúng tôi đến xem triển lãm của cậu, tiếc là không gặp được cậu......"

Thông qua lời nói của Thẩm Vụ được biết, mẹ anh ta xuất thân từ gia đình thư hương, chỉ là vừa tốt nghiệp đại học liền bước vào lễ đường hôn nhân với cha anh ta, từ đó làm bà nội trợ hơn hai mươi năm. Cho đến năm ngoái ly hôn với chồng cũ, bà mới lại theo thư pháp hội họa mà mình yêu thích từ nhỏ.

Trước đây không lâu, mẹ của Thẩm Vụ thông qua "Mật Thất Vô Hạn" phát hiện ra họa sĩ sơn dầu trẻ tuổi Tịch Lãnh này, rất có hứng thú với tác phẩm của cậu, Thẩm Vụ nhìn ra, liền nghĩ đến việc làm quen với cậu, tiện thể đặt cho mẹ và cha dượng một bức chân dung đôi.

Tịch Lãnh và anh ta trao đổi phương thức liên lạc, lại lắc đầu tiếc nuối nói: "Nhưng tôi không vẽ chân dung người, xin lỗi. Điểm cảnh nhân vật thì có thể, nhưng sẽ rất nhỏ, không nhìn rõ mặt, kiểu đó được không?"

Thẩm Vụ không nghe hiểu ý của cậu, cười rất vui vẻ: "Hửm? Tôi thấy cậu vẽ Mẫn Trí rất đẹp trai, tôi tin tưởng cậu, cứ vẽ thoải mái, theo ý tưởng của cậu là được."

"...... Không phải." Tịch Lãnh đành phải nói thẳng, "Ý của tôi là tôi không vẽ chân dung của người khác, cùng lắm chỉ vẽ một bóng dáng mờ ảo."

Dù sao cũng là người đã kết hôn có tình cảm ổn định, Thẩm Vụ "ồ" một tiếng, lại cười nói: "Vậy cũng được, giống như bức cậu vẽ cho 《Mật Thất Vô Hạn》, rất có cảm giác, mẹ tôi và chú Kỳ chắc chắn sẽ thích."

Tiếp theo cần thương lượng là vấn đề tiền bạc.

Thẩm Vụ không giỏi những việc này, do dự nửa ngày cũng không nghĩ ra nên mở lời thế nào.

Tịch Lãnh gần như có thể đoán được quá trình suy nghĩ của cậu ta từ biểu cảm thay đổi của cậu ta.

Thiếu gia nhỏ này cả đời chưa từng lo lắng vì tiền bạc, rõ ràng không rõ giá cả thị trường, sợ ra giá thấp, cũng sợ Tịch Lãnh nể mặt bọn họ mà chủ động đưa ra giá thấp.

Lúc này Mạnh Hoài Chi đưa điện thoại qua, phía trên hiển thị danh thiếp của mình: "Chúng ta cũng kết bạn đi."

Mạnh Hoài Chi làm việc chu đáo hơn không ít, là bạn đời của Thẩm Vụ, cũng là dáng vẻ của một người anh đáng tin cậy.

Hoàn toàn khác với người nào đó lớn hơn Tịch Lãnh bốn tuổi.

Tuy nói Mạnh Hoài Chi và Mẫn Trí đều là ca sĩ, là đồng nghiệp, nhưng tính cách khí chất và phong cách âm nhạc lại khác xa nhau.

Thấy Tịch Lãnh gửi yêu cầu kết bạn, Mạnh Hoài Chi nhanh chóng đồng ý, nói với cậu một câu "hẹn nói chuyện sau", rồi lại nói với Thẩm Vụ: "Chúng ta nên đi chụp ảnh rồi."

Thẩm Vụ chớp đôi mắt hoa đào, dường như còn có rất nhiều lời muốn nói.

Mạnh Hoài Chi đã đi trước mấy bước, dịu dàng gọi cậu: "Bé cưng, lại đây."

"......"

Tịch Lãnh vô cớ bị nhét cơm chó, không ở lại studio lâu hơn nữa, bắt xe về nhà.

Trên đường buồn chán, mở khung trò chuyện với "A1" đứng đầu danh sách ra.

Leng: 【Gần đây anh có gặp Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi không?】

Mẫn Trí trông rất rảnh, cũng rất thiếu đòn.

A1: 【Ghen à?】

Leng: 【?】

Một dấu chấm hỏi khiến chuyên gia phản nghịch - Mẫn Thần - ngoan ngoãn nói tiếng người.

A1: 【Ừm, tuần trước có đi sự kiện, liền tùy tiện nói mấy câu, bọn họ bận rộn ân ái, không rảnh để ý đến người khác. Tụi anh không thân, cũng không thêm bạn bè.】

Quả nhiên.

Chỉ là tiếp theo lại không hiểu sao bồi thêm một câu.

A1: 【Anh ghét bọn họ】

Tịch Lãnh: "......?"

Hai người đó rõ ràng rất tốt, tình cảm cũng tốt. Đôi chồng chồng kiểu mẫu nổi tiếng trong giới, tình cảm bền chặt, ai ai cũng ngưỡng mộ.

Ghét mà còn học người ta gọi bé cưng, có ấu trĩ hay không.

Tác giả:

Anh Mẫn Tử: Em ấy nói tôi trẻ con, em ấy yêu tôi lắm. (đánh rắm cầu vồng)

Tiểu Lãnh: ... (OS: Anh vui là được rồi.)

CP fan: Cậu cứ chiều anh ấy đi, bó tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro