Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76: Lời tỏ tình hàm súc

Editor: Lily

Buổi biểu diễn lần thứ tư của "Thiếu Niên Tỏa Sáng" kết thúc tốt đẹp, Mẫn Trí sau khi ghi hình xong liền tức tốc bay về, mang tin tức mới nhất về cho Tịch Lãnh.

Dung Tinh Diệp tạm thời xếp thứ tám, lần đầu tiên lọt vào vòng debut, chắc chắn sẽ vào chung kết.

Danh sách thí sinh vào chung kết sẽ được công bố vào tuần sau, tuần sau nữa là đêm chung kết phát sóng trực tiếp, trùng với ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, mùng sáu Tết.

Tuy rằng đã ở trong vòng debut, Mẫn Trí suy nghĩ một chút, rồi vẫn nói thật với Tịch Lãnh: "Tiểu Diệp chắc chắn vào được chung kết, nhưng khả năng debut rất mong manh. Chỉ cần ai đó làm chút thủ thuật với số phiếu là có thể đẩy nó xuống. Rất có thể nó sẽ bị loại sát nút, đáng tiếc lỡ mất cơ hội debut."

Dung Tinh Diệp có được thành tích như hiện tại đã là ngoài mong đợi.

Cho dù kết cục bị loại sát nút khó tránh khỏi tiếc nuối, Tịch Lãnh lại nói: "Nó đã trưởng thành rồi, bất kể kết quả thế nào, chắc chắn nó sẽ chấp nhận được."

Mẫn Trí nói: "Anh đây không phải sợ cậu nhóc khóc lóc om sòm làm phiền em sao?"

Tịch Lãnh bật cười: "Vậy anh cứ mắng nó mấy câu là được."

"Hửm? Không phải nói là em trai yêu dấu sao?"

"Em không nói như vậy." Tịch Lãnh thản nhiên, "Em chỉ là làm tròn nghĩa vụ của người anh, dạy dỗ nó mà thôi."

Mấy ngày rồi vẫn chưa xác định rõ mối quan hệ, Mẫn Trí nhớ mãi không quên, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chiếm chút lợi bằng miệng này: "Ừm, vậy anh cũng nên dạy dỗ nó."

Tịch Lãnh cười khẽ.

Ánh mắt Mẫn Trí nhanh chóng bắt lấy nụ cười đó, cậu theo bản năng muốn thu lại ý cười, nhưng lý trí lại vội vàng ngăn cản, hai bên giằng co, khóe miệng Tịch Lãnh co giật một cái.

Mẫn Trí bị biểu cảm thay đổi của cậu chọc cười, thậm chí còn cười thành tiếng.

"...... Mẫn Trí."

Vốn định nghiêm mặt, nhưng lại bị nụ cười đó lây nhiễm, cậu cũng cười theo.

Hai người bên này đang thân mật, thì "Thiếu Niên Tỏa Sáng" cũng sắp đi tới hồi kết, gần đây trên mạng ngập tràn hot search liên quan đến chương trình.

Mà tin tức về đối tượng sống chung thần bí của huấn luyện viên Mẫn Trí, cũng ồn ào không kém.

Mẫn Trí không trả lời dư luận, qua loa cho xong, nhưng không thể qua loa với nhà họ Tưởng có tiền có quyền. Hai mươi tám Tết, anh liền bị ông nội gọi về nhà.

Tịch Lãnh ở lại Vân Đỉnh Nhất Hào, gọi điện thoại cho mẹ kế Diệp Nam, mời bà đến xem trực tiếp trận chung kết của Dung Tinh Diệp.

Tổ chương trình nhờ các thực tập sinh trẻ tuổi mà kiếm được bộn tiền, hào phóng vung tay, bao trọn toàn bộ chi phí của hai người thân, bạn bè của mỗi thí sinh đến Nam Đảo xem chung kết.

Xác nhận kỹ càng là do tổ chương trình chi trả chứ không phải Tịch Lãnh tự bỏ tiền, Diệp Nam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đồng ý, tiện thể hỏi cậu Tết nhất thế nào.

Tịch Lãnh nói: "Giống như mọi khi ạ."

Diệp Nam hiểu rõ tính cách của cậu, không truy hỏi, chỉ dặn dò: "Ừ, Tết nhất, nhớ ăn uống đầy đủ, con bây giờ kiếm được tiền rồi, tuyệt đối đừng làm khổ bản thân. Dì chúc con năm mới vui vẻ trước nhé."

Tịch Lãnh lễ phép cảm ơn.

Cúp điện thoại xong, trong nhà chỉ còn lại cậu và Hạt Dẻ.

Cậu đối với mèo con đáng yêu cũng không có thói quen tự nói chuyện một mình, Hạt Dẻ lại càng vui hơn, một con mèo hướng nội, mỗi ngày ngoài ăn ra chính là ngủ, thỉnh thoảng giở chút tính khí không thèm để ý đến ai.

Thật không ngờ lại nhặt được một con mèo có tính cách giống mình đến vậy.

Rảnh rỗi không có việc gì, Tịch Lãnh từ sớm đã lấy vali ra, nghĩ mấy ngày này có thể từ từ thu dọn, tránh cho đến lúc đến Nam Đảo mới phát hiện ra quên mang đồ.

Hạt Dẻ đang ngủ trên cây cào móng cho mèo đột nhiên nhảy xuống, hóa thành một vệt tàn ảnh bay vào trong vali hành lý của cậu, một đống đen vàng trắng béo tròn, cuộn tròn người lại cũng có thể chiếm cứ nửa bên vali, cứ như vậy nằm lì không chịu đi.

Tịch Lãnh thử mấy lần đều không thể lôi nó ra ngoài.

"Meo meo meo!" Con mèo câm thậm chí phá lệ kêu mãi không ngừng, có lẽ là dự đoán được cậu lấy vali hành lý là muốn đi xa.

"......" Tịch Lãnh thỏa hiệp, để nó nằm lì trong vali hành lý, tạm thời không quản nữa.

Cậu lại đi lên lầu kiểm kê tranh của mình, thu dọn chỉnh tề. Không còn quen hưởng thụ một mình, Tịch Lãnh lấy điện thoại ra, tìm thấy "A1" mới.

Đây là tài khoản chính của Mẫn Trí, cậu đã đổi biệt danh "Chính chủ" giả vờ giả vịt trước đó, đổi thành "A1".

Leng: 【Anh phải về nhà họ Tưởng ăn Tết sao?】

Hay là cùng em ăn Tết?

Mẫn Trí luôn có thể nghe hiểu ý ngoài lời của cậu, thậm chí còn suy diễn quá mức, nhưng lần này......

A1: 【Anh phải về một chuyến】

Leng: 【Ừm】

A1: 【Không níu kéo chút nào sao?】

Leng: 【...... Dù sao họ cũng là người thân của anh, phải về chứ】

Mẫn Trí không nhìn ra cảm xúc gì, trả lời một chữ "Ừ".

Mấy ngày Tết, cậu vẽ tranh bị mất tập trung.

Bên ngoài quá náo nhiệt, từ trước Tết đã có tiếng trẻ con đùa giỡn, ngay cả tầng mười cao ngất cũng không được yên tĩnh. Phong cảnh ngoài căn hộ rất đẹp, tầm nhìn rộng rãi, phía xa là cây cầu vượt sông đèn đuốc sáng trưng cả ngày lẫn đêm.

Đến tối, trên cầu bắn pháo hoa, muôn hồng nghìn tía, rực rỡ lấp lánh.

Sáng 30 Tết, điện thoại nhận được một cuộc gọi, từ Kiều Dữ Sâm.

Có lẽ là điện thoại chúc Tết? Tịch Lãnh ấn nghe.

Không ngờ Kiều Dữ Sâm lại hỏi cậu: "Mẫn Trí có ở cùng cậu không?"

Tịch Lãnh ngẩn ra: "Không."

Kiều Dữ Sâm "a" một tiếng thật dài, dường như có chút lo lắng: "Cậu ta chắc không bị ông cụ nhốt lại rồi chứ... Ông cụ nhà cậu ấy bảo thủ lắm, anh nói này, điện thoại của cậu ta chắc cũng bị tịch thu rồi, anh liên lạc không được."

Tịch Lãnh bình tĩnh cúp điện thoại, lại gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Mẫn Trí, quả nhiên đều như đá chìm đáy biển. Mẫn Trí trước nay luôn trả lời tin nhắn rất nhanh, thật sự mất liên lạc rồi.

Mở Weibo của Mẫn Trí ra xem, bài đăng gần nhất là một tuần trước, chia sẻ bài đăng quảng bá cho chung kết "Thiếu Niên Tỏa Sáng", anh không đăng Weibo mới, fan hâm mộ liền ở dưới khu vực bình luận của bài Weibo này chúc anh năm mới vui vẻ.

Tịch Lãnh xoa xoa huyệt thái dương.

Ông cụ nhà họ Mẫn cổ hủ là thật. Trong tiểu thuyết, ông cụ này là một trở ngại lớn trên con đường tình cảm của công chính và thụ chính, ba phen bốn bận ngáng chân thụ chính, muốn cậu ta biết khó mà lui. Nhưng công  chính không hề để ý đến người nhà họ Tưởng, không nhận ra thụ chính đã gặp phải uất ức thế nào, hai người do đó nảy sinh rất nhiều hiểu lầm, dây dưa đến mấy vạn chữ.

Nhưng trong tiểu thuyết không viết Mẫn Trí sẽ bị ông nội nhốt lại, với tính cách của Mẫn Trí, cũng không thể bị ông cụ đó dễ dàng khống chế.

Suy đi nghĩ lại.

Nếu muốn làm rõ rốt cuộc tại sao, trực tiếp đi một chuyến lại có ích hơn.

Rõ ràng đã quen một mình ăn Tết, nhưng thói quen mà Tịch Lãnh duy trì mấy năm, cứ như vậy bị Mẫn Trí phá vỡ tan tành, làm thế nào cũng không trở lại như trước được.

Cậu nhấc điện thoại gọi ngay cho Kiều Dữ Sâm, hắn rất nhiệt tình, chủ động nói lái xe đưa cậu cùng đi đến nhà họ Tưởng, tiện thể xem xem Mẫn Trí sống chết thế nào.

Kiều Dữ Sâm đương nhiên chỉ là nói đùa, đợi đón được Tịch Lãnh, lại thấy sắc mặt đối phương rất khó coi.

"...... Không cần lo lắng." Kiều Dữ Sâm muộn màng bổ sung một câu, "Chết không được đâu."

Tịch Lãnh không lên tiếng, đôi mày thanh tú, trầm tĩnh vẫn luôn hướng về ngoài cửa sổ xe.

Kiều Dữ Sâm lái xe đến một khu biệt thự cũ, nhà họ Tưởng là căn xa hoa, khí phái nhất trong số đó.

Có thiếu gia nhà họ Kiều mở đường, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Gần đây, đối tượng có tin đồn tình cảm với Mẫn Trí tìm đến cửa, tin tức này từ khi hai người vào tiểu khu, đã truyền đến tai Tưởng Bỉnh Ngang.

Đợi Tịch Lãnh bước vào cổng lớn biệt thự, ông cụ đã ung dung ngồi đó chờ sẵn.

Kiều Dữ Sâm đưa người đến, ngược lại dừng bước ở cửa, hỏi Tịch Lãnh: "Cậu có thể tự mình vào trong không?"

Tịch Lãnh không đáp, hỏi ngược lại: "Là Mẫn Trí sắp xếp sao?"

Kiều Dữ Sâm cười không nói.

Tịch Lãnh thở dài: "Vậy anh về đi."

"Cậu một mình thật sự có thể ứng phó được chứ?"

"Ừm."

Kiều Dữ Sâm rời đi, Tịch Lãnh không kiêu ngạo, không nịnh nọt  đứng đối diện ông cụ. Một người già tóc bạc khác có lẽ là bà nội của Mẫn Trí, trên người bà không thấy sự công kích lộ liễu như Tưởng Bỉnh Ngang, nhưng cũng không lên tiếng chào hỏi vị khách trẻ tuổi này.

May mà không cần Tịch Lãnh một chọi hai, Mẫn Trí đang nghi ngờ bị nhốt lại nhận được tin tức, vội vội vàng vàng chạy xuống.

Tưởng Bỉnh Ngang lúc này mới nâng mắt, lạnh lùng liếc nhìn đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất.

"Ta nói thẳng, ta không đồng ý." Tưởng Bỉnh Ngang vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu không cho phép phản bác, "Đoạn tử tuyệt tôn là bất hiếu lớn nhất. Ta thật sự không ngờ, cháu ngày càng ra dáng rồi, muốn chơi gay phải không? Nói nhảm không nói nhiều, ngoài chuyện này ra, những chuyện khác ta đều có thể chiều theo cháu."

Tịch Lãnh im lặng.

Mẫn Trí kéo cậu: "Ngồi đi."

Hai người kề vai chen chúc trên một chiếc ghế sô pha đơn, từng cử chỉ lời nói đều thể hiện sự quen thuộc với cơ thể của nhau.

Tưởng Bỉnh Ngang ở đối diện làm sao có thể không nhìn ra, hai người này e rằng sớm đã trong lúc ông không biết, chuyện nên làm, không nên làm đều làm hết rồi.

Tịch Lãnh rũ mắt, đang nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết.

Mẫn Trí cũng không trông mong cậu có thể ăn nói khéo léo thế nào, lên tiếng trước: "Chúng tôi không phải đến để trưng cầu ý kiến của ông, chỉ là thông báo——"

Tịch Lãnh lại ngắt lời: "Cháu có lời muốn nói."

Mấy ánh mắt đồng loạt tập trung lên người cậu.

Trong tiểu thuyết, cái chết của cha Mẫn Trí thật ra có chút kỳ quái, đó là một vụ tai nạn do sự sơ ý bất cẩn của tài xế gây ra, không phải là tai bay vạ gió hoàn toàn. Bốn chữ "sơ ý bất cẩn", trong đó có rất nhiều điều có thể làm.

Tưởng Bỉnh Ngang lại thiên vị con trai út không có giới hạn, không chừng sẽ bị kẻ có liên quan đến lợi ích nào đó ghen ghét.

Tịch Lãnh liền tùy ý hỏi một câu: "Cái chết của cha Mẫn Trí, thật sự là tai nạn ngoài ý muốn sao?"

Mắt Tưởng Bỉnh Ngang chợt trầm xuống, trong nháy mắt đoán được đây là đang hắt nước bẩn lên người con trai trưởng, lập tức giận dữ mắng: "Cậu có ý gì? Còn muốn chia rẽ quan hệ người nhà chúng ta?"

"Nói thẳng đi, cậu muốn bao nhiêu tiền."

Loại lời này Tưởng Bỉnh Ngang nói ra đã thuần thục, không chừng hơn hai mươi năm trước đã nói với mẹ của Mẫn Trí.

Tịch Lãnh lại lắc đầu, thuận tay đè xuống Mẫn Trí đang định xông lên đối đầu với ông nội, bình tĩnh mở miệng.

"Cháu chỉ muốn nói cho ông biết, Mẫn Trí không nợ ông. Ông cho anh ấy rất nhiều tiền, nhưng đó chỉ là vì anh ấy là cháu trai ruột của nhà họ Tưởng, cơ nghiệp nhà họ Tưởng cũng cần có người kế thừa. Nếu không phải là ông, cha mẹ anh ấy có thể sẽ không chia tay, có thể hai người đều sẽ không chết trẻ như vậy......"

Tưởng Bỉnh Ngang giận không thể kiềm chế, đập mạnh cây gậy hai cái: "Nực cười! Nếu không có lão tử, làm gì có con trai và cháu trai!?"

Tịch Lãnh không hề bị lay động, rũ mắt, bình tĩnh nói xong: "Là ông nợ anh ấy."

Mẫn Trí nhất thời ngây ra, nửa há miệng nhìn cậu.

Bà Tưởng đang bận rộn pha trà, vội vàng đứng dậy hòa giải, vuốt lưng cho Tưởng Bỉnh Ngang đang tức đến mức thở hổn hển.

Bà đối xử với hai người còn coi như ôn hòa, khuyên nhủ: "Tiểu Trí, cháu đi trước đi, về nhà tự mình suy nghĩ cho kỹ. Đừng chọc giận ông nội cháu nữa, ha."

"Nghe thấy chưa?" Mẫn Trí ngược lại càng hăng, trực tiếp nắm tay Tịch Lãnh, đan mười ngón tay vào nhau, lại nói với Tưởng Bỉnh Ngang, "Ngay cả bà nội cũng không thể được như vậy là tại ông."

Mặc kệ ông già trước mặt tức giận đến mức nào, anh vẫn tiếp tục: "Tôi muốn kết hôn với em ấy."

Tịch Lãnh ngây ra một lúc, Tưởng Bỉnh Ngang lại cười đến mức không nói nên lời.

"Vậy cháu cứ thử xem, để cậu ta ký thỏa thuận tiền hôn nhân, không lấy được nửa xu tài sản của cháu, xem cậu ta có đồng ý hay không?"

"Được, là ông nói đấy, chúng tôi ký xong liền đi đăng ký kết hôn."

"......"

Bị bắt được sơ hở trong lời nói phản kích lại, Tưởng Bỉnh Ngang suýt chút nữa tức đến mức ngất xỉu.

"Mẫn Trí!"

Ngay cả bà nội đang khuyên can cũng bị gạt sang một bên, Tưởng Bỉnh Ngang tức giận cầm lấy cây roi dài của mình, bất chấp tất cả, quất về phía Mẫn Trí!

Vút!

Gió quất cách Mẫn Trí chỉ mười mấy cm, Mẫn Trí căn bản không né tránh, ai ngờ trước người lại chắn ngang một cánh tay, bị đánh một cái chắc chắn.

Mẫn Trí cứng đờ mấy giây, không thể tin nổi lại đau lòng khó tả, nắm lấy vai Tịch Lãnh gằn giọng: "......Em làm cái gì vậy? Em chắn cái gì? Ông ta không dám thật sự đánh anh! Cho dù đánh thì anh cũng......"

Tịch Lãnh không có biểu cảm gì, như thể vừa rồi dùng cánh tay đỡ roi không phải là cậu, chỉ bình tĩnh nói: "Em không sợ bị đánh."

Mẫn Trí không thèm để ý đến hai ông bà già đang ngây người, tức giận kéo Tịch Lãnh rời khỏi biệt thự, tức giận đến mức trên đường đi không nói một lời.

Dùng sức đóng sầm cửa xe, hai tay nắm chặt vô lăng lúc này vẫn còn run rẩy.

Cánh tay Tịch Lãnh vẫn còn đau âm ỉ, may mà mùa đông quần áo mặc dày, chỉ bị đánh một cái, so với những trận đòn cậu từng chịu hồi nhỏ hoàn toàn không đáng kể,

Cậu nhìn Mẫn Trí đang im lặng không nói gì, thăm dò hỏi: "......Giận rồi?"

"Ừm." Mẫn Trí nhấn mạnh chân ga, như trút giận, giọng nói cũng hơi khàn, "Giận bản thân."

Tịch Lãnh hỏi: "Tại sao?"

"Nếu anh thật sự muốn đi, bọn họ không ngăn được anh." Mẫn Trí thẳng thắn nói, "Nhưng anh muốn để em đến cứu anh, nói với bọn họ em thích anh đến mức nào. Rồi sau đó anh sẽ bày tỏ thái độ với ông ta, tránh cho sau này bọn họ tìm em gây phiền phức."

Tịch Lãnh không cho là đúng cười cười: "Đoán được gần hết rồi."

Mẫn Trí vẫn không nguôi giận, nhìn Tịch Lãnh một lúc, dừng xe, vén tay áo cậu lên sờ vết lằn đỏ kia, mắng liên tục: "Ngốc."

Tịch Lãnh đáp: "Ừm."

Mẫn Trí hoàn toàn hết giận.

"Thỏa thuận kết hôn anh sẽ không ký." Sau khi im lặng hồi lâu, Mẫn Trí đột nhiên mở miệng.

Tịch Lãnh dừng mấy giây, mới nói: "Kết hôn có phải hơi xa vời không?"

Đây rõ ràng là lời thoái thác không muốn kết hôn.

"Chưa nói đến kết hôn." Mẫn Trí thật sự không còn chút giận nào, bất đắc dĩ nói, "Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì? Hửm? Danh không chính ngôn không thuận, bạn giường sao?"

Tịch Lãnh chậm mấy nhịp mới lắc đầu: "......Không phải."

"Em cảm thấy người như thế nào mới thích hợp với anh? Tịch Lãnh." Lúc chờ đèn đỏ, Mẫn Trí quay đầu nhìn sang, từng chữ từng câu nói, "Em không thể vì anh, trở thành loại người mà em cho rằng, tốt hơn sao?"

Tịch Lãnh bất đắc dĩ cười, người này thật sự, không nói đạo lý.

"Không nói những chuyện này nữa." Mẫn Trí thay đổi giọng điệu, cố gắng bình tĩnh nói, "Anh chỉ muốn biết, rốt cuộc anh ở trong lòng em là vị trí gì, em nói thật đi."

"Chẳng lẽ anh còn không bằng Lạc Gia Ngôn?"

Tịch Lãnh vội vàng lắc đầu.

Nhưng cậu vẫn không biết phải nói rõ thế nào.

Hai kiếp làm người, cậu tỉnh táo hiểu rõ, cậu không cần bất kỳ ai cứu rỗi, lẳng lặng chìm đắm trong thế giới của mình là tốt rồi. Nhưng Mẫn Trí luôn ngang ngược xông vào.

Cho đến khi cậu biến thành con ếch bị nước ấm từ từ nấu chín, quen với cảm giác này, không thể thoát ra được nữa, chìm vào vùng biển sâu hơn khiến người ta nghiện ngập.

Nếu không thể vẽ tranh, tâm ý này phải biểu đạt như thế nào đây?

Xe về đến đích, Mẫn Trí đặt bữa tối đêm giao thừa ở bên ngoài một nhà hàng, chỉ có hai người họ. Cổng vòm vuông vắn màu đỏ, vừa náo nhiệt vừa khí phái.

Chỉ là gần đó không có bãi đỗ xe ngầm, Mẫn Trí đỗ xe ven đường, thản nhiên gọi: "Xuống xe thôi."

Đợi Tịch Lãnh xuống xe, Mẫn Trí lẩm bẩm một câu "Đúng rồi", đột nhiên lại cúi người chui vào trong xe, lấy ra một túi quà tặng.

Bên trong là một chiếc khăn quàng cổ len cashmere màu trắng sữa.

"Để anh đeo cho em nhé?"

"Được." Tịch Lãnh cởi chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc trên cổ xuống.

"Tết nhất rồi, khăn quàng cổ cũng nên đổi cái mới." Mẫn Trí thắt cho khăn quàng cổ một nút thắt xinh đẹp, mỉm cười tán thưởng, "Ừm~ đẹp đấy, không hổ là do anh đích thân chọn."

"Nhưng cũng có thể là do người đẹp, tôn lẫn nhau?"

Mẫn Trí lẩm bẩm.

Tịch Lãnh đã quen làm một người lắng nghe, kiên nhẫn, nghe không sót một chữ.

Đột nhiên.

"Anh yêu em."

Tịch Lãnh sững sờ.

Trong màn tuyết bay đầy trời, cậu nhìn người đàn ông có dung mạo trịnh trọng, nhìn rất lâu, mới mở miệng gọi: "Mẫn Trí."

Mẫn Trí nhướng mắt, không trông mong miệng cậu có thể nói ra lời êm tai gì.

Tịch Lãnh suy nghĩ cả dọc đường, cuối cùng thốt ra một câu: "Anh là A1 của em."

Chữ cái đầu tiên trong bảng chữ cái, chữ số đầu tiên trong dãy số.

Cậu nhìn đối phương, nghiêm túc nói: "Mẫn Trí, anh là người đầu tiên của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro