Chương 71: Lời nguyền âm nhạc
Editor: Lily
Buổi công diễn lần thứ hai của "Thiếu Niên Tỏa Sáng" sẽ quyết định suất 45 chọn 35.
Chỉ loại mười người, nhưng không ai dám mang tâm lý may mắn, cho rằng xác suất 1/4 sẽ không rơi vào mình.
Càng về sau cuộc thi, độ trung thành của fan càng cao. Ban đầu họ còn phân tán phiếu trong tay cho những thí sinh mình cho là không tệ, cùng với việc cạnh tranh ngày càng gay gắt, suất thăng cấp ngày càng ít, họ sẽ tập trung dồn phiếu cho idol của mình, dốc sức bảo vệ idol debut.
Do đó xếp hạng tổng thể thay đổi lớn, dựa vào duyên với người qua đường với vị trí 19 cao ngất làm điểm xuất phát, Dung Tinh Diệp, xếp hạng mới nhất đã tụt xuống 28, mạo hiểm đi một vòng ở rìa khu vực bị loại.
"Lần này coi như gióng lên hồi chuông cảnh báo cho fan hâm mộ, lần sau tập trung hỏa lực vote, nó chắc chắn có thể an toàn thăng cấp." Mẫn Trí nói, "Đây là chuyện tốt, yên tâm."
Tịch Lãnh giãn mày, cười khẽ cắn đầu ngón tay: "Không sao. Em biết, mấy suất debut này đều phải mua."
"Cũng không hẳn." Mẫn Trí cũng không giấu giếm, "Cùng lắm tạm thời bán hai suất, đặt trước bốn năm suất, còn lại một hai suất xem bản lĩnh thật sự."
Bề ngoài là hình thức tuyển chọn do toàn dân bỏ phiếu công bằng, nhưng ngầm thao túng từ lâu đã là quy tắc bất thành văn.
Công ty đã chào hỏi, đặt trước suất từ khi chương trình mới bắt đầu phát sóng, sẽ cho thực tập sinh mà họ tiến cử nhiều ống kính hơn, cắt ghép ra tuyến kịch bản và tuyến trưởng thành hoàn chỉnh, căn bản không cùng một vạch xuất phát với những thí sinh bình thường khác.
Thực tập sinh đột nhiên nổi lên và thành công debut, cũng chỉ có Lương Hoài và national center hiện tại mà thôi.
Mẫn Trí đột nhiên hỏi: "Nhậm Húc có debut không?"
Không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, Tịch Lãnh ngẩn ra, sau đó nói thật ký ức kiếp trước: "Sẽ không... cậu ta chắc đứng thứ chín, vừa đúng."
Mẫn Trí thích ứng nhanh, tiếp nhận dự đoán của cậu, lại nhíu mày: "Vậy khó làm rồi, Truyền thông Hỏa Thụ đã quyết tâm bảo vệ một người."
Tịch Lãnh nói thẳng: "Tên của những người khác trong công ty họ em đều không nhớ."
Hai người kia so với Nhậm Húc càng xa vời suất debut.
Hiện tại, tuy rằng Dung Tinh Diệp xếp hạng 28, nhưng Lương Chuẩn kết giao tốt với cậu nhóc lại lên đến hạng 12. Dung Tinh Diệp bên kia vừa ngược fan, vừa kết giao với Lương Chuẩn đang có độ nổi tiếng tăng cao, đi đến chung kết tuyệt đối không thành vấn đề.
Tám suất debut ít ỏi vẫn đang trong cuộc đọ sức của mấy công ty, mà hai thực tập sinh cá nhân này, là "con ngựa ô" ngáng đường mà không ai ngờ tới, thậm chí khiến mấy công ty đối thủ tạm dừng nội chiến, trước tiên hợp lực đối ngoại rồi tính tiếp.
Nhậm Húc xếp hạng mới nhất là 11, không vào được suất debut, vốn tâm trạng đã không tốt, buổi tối lại nhận được điện thoại của người đại diện, thông báo cho hắn biết lần này công ty đã ra tay mua phiếu, nhưng fan của hắn thực sự không đủ chiến. Cuối cùng dặn dò hắn thu lại dáng vẻ kiêu ngạo kia.
"Xem qua tiểu thuyết và phim truyền hình rồi chứ, chính là kiểu mỹ cường thảm ấy, kiểu các cô gái nhỏ thích nhất. Diệp Tinh Diệp có lúc trò chuyện không cẩn thận nhắc đến chuyện trong nhà cậu ta, nói cái gì mà chưa từng đến khu vui chơi, trong nhà có chuột... Tuy rằng làm quá, nhưng cậu biết fan hâm mộ thích điều này đến mức nào không?" Người đại diện nói, "Còn có cậu và ai đó 'bán hủ' hơi quá rồi, quá mức sẽ phản tác dụng. Siêu thoại CP của Diệp Tinh Diệp và Lương Chuẩn có độ nhận diện gấp ba lần các cậu... Bên này chúng tôi đã sắp xếp cho các cậu một kịch bản cãi nhau..."
Nhậm Húc nghe mà phiền não.
"Còn có một tin tức tốt." Người đại diện chuyển giọng, "Diệp Tinh Diệp là nghệ danh, cậu ta họ Dung, nói ra cũng khá thú vị, cậu ta tham gia chương trình liền đổi họ. Chúng tôi còn tra được cậu ta học ở trường quốc tế Hải Ninh, mấy câu chuyện bán thảm của cậu ta, chắc đều là diễn hết."
"Tóm lại cậu an tâm luyện tập, thể hiện cho tốt, suất debut không thiếu phần cậu. Cậu ta bị loại sớm thì tốt, nếu thực sự không được, chúng ta đợi đến chung kết phát sóng trực tiếp rồi ra tay..."
"Thiếu Niên Tỏa Sáng" vẫn đang tiến hành hừng hực khí thế, mỗi lần phát sóng đều là một lần bảng hot search "thất thủ", độ hot chưa từng có.
Weibo của Dung Tinh Diệp trước khi vào trại tạm thời đăng ký đã có hai mươi vạn fan, con số đáng kinh ngạc.
Do điện thoại di động bị thu khi vào trại, Weibo do chính cậu đăng chỉ có một bài vào ngày đăng ký, bài Weibo này cũng trở thành nơi tụ họp của fan mới và fan cũ, phía dưới đã có hơn mấy chục vạn bình luận.
@Diệp Tinh Diệp yeahV: Anh trai chụp! [Hình ảnh]
Kèm theo ảnh là ảnh cậu ở nhà ôm Hạt Dẻ đã béo lên vì triệt sản. Để giữ bí mật cho căn nhà của Mẫn Trí, Tịch Lãnh còn làm mờ hậu cảnh, càng làm nổi bật chủ thể thiếu niên và mèo tam thể.
Trong khu vực bình luận, các fan vẫn đang kiên trì truy dấu thân phận thật sự của người anh trai bí ẩn này.
【Đã check xong các nghệ sĩ nam họ Diệp... nói mới nhớ giới giải trí trong nước còn có nam nghệ sĩ nào khác trông giống ① bảo không? A a a a a gấp gấp gấp gấp gấp】
【Chỉ riêng nhan sắc này, anh trai không debut làm nghệ sĩ thật sự là phí của trời】
【Anh trai chắc chắn vừa tốt bụng vừa đẹp trai, Diệp Diệp rất ỷ lại anh ấy, lần nào gọi điện thoại cũng gọi cho anh ấy, hở một tí là nhắc đến anh ấy... cầu tổ chương trình trả điện thoại lại cho Diệp Diệp để cậu ấy đăng mấy tấm ảnh đẹp trai của anh trai có được không?】
【Nghe nói slsn chuẩn bị chi bộn tiền mời người nhà của các thực tập sinh đến xem chung kết, anh trai chắc cũng đến chứ???】
(Slsn: Thiếu Niên Tỏa Sáng)
......
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lúc Dung Tinh Diệp chuẩn bị cho buổi biểu diễn công khai lần thứ ba, tháng 12 cũng sắp kết thúc.
Lại là công đoạn gọi điện thoại, Dung Tinh Diệp phấn khích báo cho Tịch Lãnh một tin tức tốt: "Anh ơi! Nghe nói team chiến thắng công diễn lần ba có thể đến KBN tham gia biểu diễn ở đêm hội cuối năm... anh có đi xem không?"
Tịch Lãnh cười hỏi: "Em tự tin có thể thắng như vậy sao?"
"Dạ! Đặt mục tiêu trước, mới có động lực thực hiện được!" Dung Tinh Diệp tự tin mười phần, lại hỏi, "Vậy anh có đi không?"
"Bây giờ đã bắt đầu moi tiền của anh trai rồi à, không khách sáo chút nào nhỉ?"
"Em không phải nói sau này em kiếm được tiền sẽ báo đáp anh gấp bội sao." Dung Tinh Diệp lẩm bẩm, "Hoặc là anh đi moi tiền của người khác cũng được?"
Tính cách này của Dung Tinh Diệp, trừ phi gặp phải tai nạn mang tính hủy diệt, thì kiểu gì cũng không thể sống kém hơn mình. Tịch Lãnh thầm nghĩ.
Cười mấy tiếng, lại nghe một đống lời vô nghĩa, Tịch Lãnh để lại mấy câu cổ vũ ngắn gọn, cúp điện thoại.
Nói đến mới nhớ, đêm hội cuối năm của KBN.
Đây là một tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết, nhưng xảy ra hơn ba năm sau, là nửa năm sau khi cậu qua đời.
Lúc này công chính và thụ chính đã bước vào giai đoạn mập mờ, chỉ còn một lớp giấy mỏng không thể chọc thủng. Yêu mà không có được, tên công bá đạo điên phê khác cho thụ chính uống thuốc, đáng tiếc giữa chừng xảy ra chút sự cố, ngược lại lại hời cho công chính.
Lúc này nhớ lại tình tiết này, Tịch Lãnh không thể giống như người ngoài cuộc không liên quan đến mình nữa, mày càng nhíu càng chặt.
Ngực khó chịu, bứt rứt không yên.
Cậu ôm Hạt Dẻ vô tội vuốt ve, tâm trạng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cậu tin tưởng Mẫn Trí, nhưng không chắc Mẫn Trí có bị khống chế bởi quy tắc của thế giới hay không. Trước đây Mẫn Trí đã nói với cậu, mỗi lần bảo Kiều Dữ Sâm đi theo đuổi Lạc Gia Ngôn đều sẽ đau đầu, mấy lần đầu tiên hôn cậu, tim cũng sẽ khó chịu.
Tịch Lãnh ôm Hạt Dẻ trở về phòng mình, lúc cậu gọi điện thoại, Mẫn Trí cũng không nhàn rỗi, xâm nhập phòng vẽ trên gác xép của cậu, nhưng rất lịch sự chỉ lấy giấy nháp ở đó vẽ loạn.
Tịch Lãnh đi lên, có chút bất đắc dĩ: "Ở đây một đống giấy vẽ, sao lại dùng bản nháp em vứt đi?"
Mẫn Trí hớn hở khoe kiệt tác vừa hoàn thành: "Em xem."
Trên giấy vẽ là một bức phác thảo Tịch Lãnh không hài lòng lắm, tranh đó cậu vẽ Mẫn Trí, vấn đề nằm ở chỗ bố cục lệch một bên.
Cho nên Mẫn Trí lại bổ sung vào khoảng trắng lớn đó.
Anh vẽ người không thể đột phá khuôn khổ ông già Đinh, liền chuyển sang nghiên cứu chim cánh cụt, một chú chim cánh cụt ngây thơ đáng yêu sinh động trên giấy, vụng về, lại có chút ngây ngô của tranh trẻ con, cùng với bức vẽ Mẫn Trí bên cạnh đầu kề đầu.
"Nếu sau này anh phát hành album, dùng cái này làm bìa thì em thấy thế nào?"
Tịch Lãnh sắc mặt bình tĩnh nhìn người đang hớn hở: "Anh định bắt đầu làm nhạc lại sao?"
Hứng thú cao ngút của Mẫn Trí trong nháy mắt nguội lạnh, anh nhìn bức vẽ trong tay, nói một tiếng "cũng phải", dường như muốn vò nát bức vẽ đó vứt đi, nhưng do dự mãi, chỉ cẩn thận gấp lại.
"Lời nguyền âm nhạc." Tịch Lãnh lần đầu tiên nghiêm túc hỏi, "Tại sao?"
Ngày 31 tháng 12, ngày cuối năm.
Mấy năm trước, ngoài đi làm mua sắm, Tịch Lãnh hầu như không ra ngoài, ngày lễ tết lại càng không ra ngoài, bên ngoài càng náo nhiệt, cậu càng cảm thấy nhàm chán.
Mà năm nay cậu được người hàng xóm tràn đầy năng lượng mời ra ngoài cùng, còn bảo cậu mang theo quần áo để thay.
Tịch Lãnh không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vẫn làm theo.
Bây giờ ngồi xe Mẫn Trí cậu đã rất quen rồi, thắt dây an toàn, đột nhiên hỏi: "Buổi biểu diễn cuối cùng của anh, có phải chính là ba năm trước không?"
Nói chính xác, đến hôm nay, mới là ngày Mẫn Trí từ bỏ âm nhạc tròn ba năm.
Mẫn Trí "ừm" một tiếng, nói: "Hôm nay chúng ta đến thành phố T."
Tịch Lãnh đồng ý, lại hỏi: "Trên đường có thể bật nhạc của anh không?"
"Chuyện này hơi kỳ quái." Mẫn Trí không giống như trước đây úp úp mở mở, đối với lời nói trưng cầu ý kiến lịch sự của Tịch Lãnh, lại không đứng đắn trả lời, "Anh đây còn đang ở đây, em trước mặt anh, nghe nhạc trước đây của anh, là có ý gì."
"......" Tịch Lãnh gần như đã sờ ra một số bí quyết chung sống với anh, "Vậy anh hát live đi?"
Mẫn Trí không nhịn được cười, giả vờ khiêm nhường: "Không được, không còn quen nữa."
"Hơn nữa——"
Tịch Lãnh trực giác cảm thấy không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Mẫn Trí nói: "Sáng nay không phải em đã nếm thử rồi sao, hôm nay anh đeo khuyên lưỡi hơi lớn, ảnh hưởng đến phát âm."
Tịch Lãnh: "......"
Nói đến mới nhớ, khuyên lưỡi và hình xăm "keep silent" trên ngón tay của Mẫn Trí, đều là sau buổi biểu diễn cuối năm đó mới có.
Ngẫm đến việc Mẫn Trí gặp phải chuyện gì trong buổi trình diễn đó, ví dụ như hát đủ rồi thỏa mãn rồi, suy nghĩ này hẳn từ đầu đã sai rồi, chỉ có thể coi khuyên lưỡi và hình xăm thành tuyên ngôn lãng mạn từ bỏ âm nhạc.
Trên thực tế đó là châm ngôn anh dùng để cảnh báo bản thân.
Anh dùng cách này nói với bản thân, đừng hát nữa, âm nhạc của anh là lời nguyền.
Xe chạy qua đường cao tốc, đến thành phố T bên cạnh, một căn nhà tự xây cũ kỹ ở ngoại ô.
Tường xám trắng bong tróc, góc tường cỏ dại mọc um tùm, chỉ có con đường đá dẫn vào được dẫm rất sạch sẽ, trông như thường xuyên có người qua lại, chỉ tiếc là vì công việc bận rộn, không thể ở lại quá lâu.
Mẫn Trí vừa đi vừa nói: "Mẹ anh mất năm anh bảy tuổi."
Đây là tình tiết Tịch Lãnh đã sớm biết từ trong đại cương tiểu thuyết, nhưng là lần đầu tiên nghe thấy từ miệng Mẫn Trí.
Mẫn Trí tiếp tục nói: "Đột tử vì làm việc quá sức, lúc đang làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, bà ấy đang kiểm kê kệ hàng, đột nhiên ngã xuống."
"Chắc khoảng năm anh ba tuổi anh bắt đầu có hứng thú với âm nhạc, bà ấy liều mạng làm việc kiếm tiền đưa anh đi học piano, một tiết học ba trăm, bà ấy phải làm ba ngày."
Tịch Lãnh đứng bên cạnh anh, lặng lẽ lắng nghe.
"Bà ngoại thương bà ấy, luôn nói 'hay là thôi đi', mẹ anh kiên quyết không đồng ý, hai người cãi nhau một trận to." Mẫn Trí nói, "Kết quả sáng sớm hôm sau bà ngoại liền ra ngoài, hóa ra bà đem toàn bộ số tiền mình dành dụm được bao năm qua đóng học phí cho anh, như vậy mẹ anh cũng có thể nhẹ nhõm hơn không ít."
Tịch Lãnh nghe rất nghiêm túc, trong đầu chỉ thoáng qua một ý nghĩ rất chậm, tuy rằng khó khăn, nhưng hóa ra Mẫn Trí lớn lên trong môi trường tràn ngập tình yêu thương, chả trách anh sẽ trở thành anh của ngày hôm nay.
"Mẹ anh ở đây." Mẫn Trí rẽ ngoặt, đi về phía sân sau, ra hiệu Tịch Lãnh đi xem gò đất nhỏ trong đám cỏ dại, "Xem qua là được, không cần bái lạy. Ngày mai đi thăm mẹ em nhé?"
Tịch Lãnh nhẹ nhàng, gật đầu một cái: "Ừm."
Cả hai từ cửa sau đang lung lay mà đi vào nhà, hai người có chút giống kẻ trộm.
Trong nhà rõ ràng không có gì đáng trộm, giống như nơi Tịch Lãnh từng ở trước đây.
"Sau đó anh đến nhà họ Tưởng, sau đó nữa debut, bà ngoại cũng không muốn cùng anh đến Bắc Kinh, cứ một mình ở đây." Mẫn Trí vẫn đang nói, "Anh không nói được bà, đành chiều theo ý bà ngoại. Bà ngoại không thích trong nhà có người ngoài, anh liền sắp xếp một bảo mẫu mỗi ngày qua đây nấu ba bữa cơm, ở trong căn nhà nhỏ bên cạnh, rất gần nhà, cũng có thể trông chừng lẫn nhau."
Nhắc đến chuyện cũ, anh đều đều nhàn nhạt, tay lại không an phận, xoa lên đuôi tóc xoăn mềm mại của Tịch Lãnh.
Câu chuyện tiếp theo Tịch Lãnh vượt xa tưởng tượng.
Thậm chí khiến cậu nảy sinh một ý nghĩ cực kỳ mãnh liệt, thế giới này thật sự chỉ là một cuốn tiểu thuyết sao?
Những nơi không được miêu tả bằng mực bút, ví dụ như tuổi thơ tăm tối của cậu, ví dụ như ước mơ bị cản trở giữa đường của Dung Tinh Diệp.
Tất cả chân thực đến đáng sợ, tàn nhẫn đến đáng sợ, ngay cả Mẫn Trí một trong những nhân vật chính cũng không thể tránh khỏi.
Buổi biểu diễn cuối năm ngày 31 tháng 12 ba năm trước, là một bữa tiệc thịnh soạn đã chuẩn bị suốt một năm.
Đáng tiếc bà ngoại tuổi cao, không tiện đến nơi đông người ồn ào như buổi biểu diễn, thể lực và tim của bà đều không chịu nổi.
Buổi biểu diễn đó không phát sóng trực tiếp, nhưng Mẫn Trí hy vọng bà ấy có thể xem được màn trình diễn xuất sắc của mình, vì vậy anh sắp xếp một người quay phim, mở một buổi phát sóng trực tiếp độc quyền cho bà ngoại.
Bảo mẫu ở thành phố T bên này nấu bữa tối cho bà ngoại, giúp bà ấy điều chỉnh máy tính do Mẫn Trí tặng, sau đó liền về căn nhà bên cạnh, đợi tám giờ tối buổi biểu diễn bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Đó là nhạc rock sôi động, rung trời chuyển đất.
Bà cụ không hiểu rõ lắm về hình thức âm nhạc này, nhưng bà ấy có thể thấy sân khấu rất lớn, rất đẹp, cháu ngoại của bà ấy đang biểu diễn trên sân khấu, tỏa sáng rực rỡ, quyến rũ làm người ta hãnh diện.
Bà ấy tự hào vì anh.
Mẫn Trí những năm qua luôn rất chú trọng đến sức khỏe của bà ấy, thậm chí không dám đưa bà ấy đến hiện trường buổi biểu diễn. Tuy nhiên cũng không ngờ rằng, nhạc rock sôi động sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến nhồi máu não.
Có lẽ bà đã cố gắng kêu cứu, Mẫn Trí không biết, bởi vì âm nhạc của anh đã át đi tất cả âm thanh, bao gồm cả tiếng kêu cứu tuyệt vọng cuối cùng của bà ngoại trước khi chết, và những lời cuối cùng muốn nói với anh.
Buổi biểu diễn của anh kéo dài đến rạng sáng, hàng xóm bảo mẫu ở rất gần, nói với anh rằng bà cụ tai kém vặn âm lượng quá lớn, ngay cả bên đó cũng có thể nghe thấy, lúc ngủ cũng phải đeo nút bịt tai.
Sáng hôm sau bảo mẫu qua nấu cơm, mới phát hiện thi thể đã lạnh ngắt của bà cụ.
......
Tịch Lãnh không biết nên đáp lại quá khứ của Mẫn Trí như thế nào, khả năng ngôn ngữ vốn đã hạn hẹp, tuyết lạnh sột soạt rơi xuống, biến thành băng tích lũy dưới mái hiên.
"Bây giờ anh nói cho em biết rồi, cũng chỉ nói cho em biết." Sắc mặt Mẫn Trí nghiêm túc, "Em nói anh là nhân vật chính, nhưng anh đã gián tiếp hại chết hai người yêu thương anh nhất."
"Cho nên anh cho rằng, thế giới này, bao gồm cả bản thân em, chưa chắc đã giống như em tưởng tượng."
Một lúc lâu sau, Tịch Lãnh mới mở miệng: "Đột tử và nhồi máu não, đều là tai nạn ngoài ý muốn, không ai có thể dự đoán trước."
Sắp xếp lại suy nghĩ, Tịch Lãnh trịnh trọng từng chữ từng câu nói.
"Cho đến giây phút cuối cùng, bà ngoại vẫn đang xem anh, anh trên sân khấu chói mắt. Nghe thấy giọng nói của anh, âm nhạc anh yêu thích nhất."
"Nếu cái chết có nghĩa là giấc mơ vĩnh viễn không tỉnh lại, vậy giấc mơ sau này của bà, tất cả đều là anh."
Đôi mắt màu nâu trà kia như sóng nước dịu dàng, dễ dàng trói chặt anh.
Mẫn Trí nghĩ, cả đời này anh cũng không thoát ra được.
Giọng nói rất khẽ, như tuyết rơi lả tả, xúc cảm lại càng giống như lông vũ, mềm mại nhẹ nhàng, còn có chút ngứa ngáy.
"Cháu trai vĩnh viễn ở bên cạnh, bà ngoại chắc chắn cảm thấy rất hạnh phúc. Mẫn Trí, anh nói có đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro