Chương 69: Sờ soạng
Editor: Lily
Team dance A của Dung Tinh Diệp đã mang đến một màn trình diễn xuất sắc ngoài mong đợi.
Họ không phải là những người có năng lực cá nhân mạnh nhất, nhưng lại nhảy ra màn trình diễn vũ đạo đồng đều nhất, thể hiện tinh thần đồng đội phi thường.
Nói họ đã là một nhóm nhạc nam thực thụ cũng không hề quá lời.
Cuối cùng, khi số phiếu bầu được công bố, họ đã đánh bại team dance B một cách ngoạn mục, hai đội lần lượt giành được số phiếu bầu tổng thể cao nhất và nhì toàn chương trình, vẽ nên một dấu chấm hoàn hảo cho toàn bộ buổi biểu diễn.
Trong các bài viết về sân khấu, Tịch Lãnh cũng vinh dự có được một vị trí.
Trong sân vận động không được phép quay phim sân khấu, nhưng vẫn cho các cô gái đu idol dùng ngòi bút điêu luyện miêu tả lại, không nhìn thấy ảnh chụp càng khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người, khiến cư dân mạng hồn xiêu phách lạc.
Mãi đến khi một bức ảnh live vô tình bị rò rỉ, vừa hay là khoảnh khắc Tịch Lãnh ngẩng đầu nhìn ống kính, khẽ mỉm cười trong vài giây.
Tịch Lãnh lén đi xem buổi biểu diễn, không lạnh lùng như biểu hiện trong Mật Thất Vô Hạn, thật sự là hiện thân của từ nhã nhặn, đúng chất nghệ sĩ, lại thêm chiếc mũ bucket tóc xoăn, đỉnh của chóp.
Bình luận nhiều nhất chính là, cảm giác "ông xã" ngập tràn, mlem mlem hít hà.
【Khi anh nhà bạn đột nhiên biến thành ông xã... hiểu thì hiểu nha [chia sẻ link: Đặc điểm rõ ràng của idol yêu đương]】
【Có một khả năng nào đó là Tịch Lãnh cũng yêu đương rồi không?】
【Chữ "cũng" này dùng rất vi diệu............】
【Mật Thất Vô Hạn không hổ là chương trình mai mối số một giới giải trí đại lục】
【Cười chết, show hẹn hò cũng không chơi lại luôn】
【Nói đến mới nhớ Lãnh Lãnh để tóc dài, dây buộc tóc mà ẻm dùng là dây buộc tóc màu đen... vậy là của anh Mẫn Tử?】
【A a a a a fan CP cút ra ngoài tao không nghe!!!】
【Người qua đường như tui cũng cảm thấy rất vi diệu 2333】
【Tui đã nói anh Mẫn Tử làm sao nhịn không công khai cho được, bị Lãnh Lãnh quản là hợp lý rồi ha ha ha ha】
......
Mà ngày đó sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Tịch Lãnh cũng không thể rời đi ngay, bị các fan vây quanh.
Tuy rằng cậu không phải là nghệ sĩ hàng đầu gì, nhưng rơi vào trong đám đông fan nhìn không khác gì dê vào miệng cọp.
Cậu không quen lắm, ký tên một lúc, đợi náo nhiệt dần dần tản đi, lại có một nhóm nữ sinh tìm đến, cho cậu xem búp bê bông và huy hiệu trên túi.
Cậu nhìn xem, có chút nghi hoặc: "......Đây là tôi sao?"
Nữ sinh kích động gật đầu: "Đúng vậy! Còn có Mẫn Thần! Đều là do chúng em lập team để làm!!"
Hiểu rồi, hóa ra là fan CP. Chả trách vừa nãy mọi người vì fandom của Mẫn Trí mà cãi nhau long trời lở đất, hóa ra thật sự có không ít fan hâm mộ đến vì huấn luyện viên, gặp được cậu chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Dù sao cũng coi như là fan của mình, mấy chữ ký tiếp theo Tịch Lãnh viết càng nghiêm túc.
Các fan thấy thái độ của cậu hòa nhã, thăm dò đưa ra yêu cầu: "Cái kia... anh có thể vẽ cho tụi em một bức chân dung nhỏ không?"
Tịch Lãnh viết câu mà họ yêu cầu, đối với yêu cầu trong chuyên môn này, lại khéo léo từ chối: "Tôi không hay vẽ người."
Ai ngờ các fan hưng phấn không giảm, vui vẻ nhận lấy chữ ký.
"A a a a a a!"
"Hiểu rồi, hiểu rồi!"
......Hiểu gì?
"Ý của Lãnh Lãnh là anh ấy chỉ vẽ Mẫn Thần, mọi người giải tán đi!"
Tịch Lãnh: "......"
Một ngày hỗn loạn.
Buổi biểu diễn tan cuộc, ngổn ngang bừa bộn, khắp nơi có thể thấy vật dụng cổ động bị fan bỏ lại.
Nhân viên an ninh của tổ chương trình qua đó, đưa Tịch Lãnh đến hậu trường.
Bây giờ Tịch Lãnh là nhân vật của công chúng, cậu với tư cách là đồng nghiệp đến xem hậu bối trẻ tuổi, chào hỏi đơn giản.
Lương Chuẩn vừa lên đã tâng bốc: "Wow! Anh Lãnh! Mọi người đều nói anh ăn ảnh, em thấy sao anh ngoài đời còn đẹp trai hơn trong màn hình thế?"
Tịch Lãnh luôn cảm thấy đứa trẻ này mang lại cho người ta cảm giác rất quen thuộc, giống em trai cậu.
Tuy nhiên em trai cậu, Dung Tinh Diệp, lại tỏ ra lạnh lùng, để Lương Chuẩn kéo kéo mới không tình nguyện qua đó.
Hai anh em nhìn nhau mấy cái, Dung Tinh Diệp cười rạng rỡ, lại nói: "Anh Lãnh! Em cũng thích anh lâu lắm rồi!"
Muốn giả vờ không quen biết phải không.
Tịch Lãnh cười nói: "Em cũng muốn xin chữ ký sao?"
Dung Tinh Diệp làm đến cùng: "Muốn ạ, muốn ạ."
Hai đứa trẻ lấy được chữ ký, Lương Chuẩn còn khoe với Dung Tinh Diệp: "Anh ấy chúc tôi debut ha ha ha, cậu không có phải không?"
Dung Tinh Diệp có chút diễn không nổi nữa: "Xì... xì! Ai thèm chứ!!"
Tịch Lãnh lặng lẽ dõi theo họ rời đi, trong lòng hiểu rõ, đứa trẻ Lương Chuẩn này cầm kịch bản "lội ngược dòng", thật sự có thể một đường thẳng tiến, cuối cùng với thành tích đứng thứ năm debut ở vị trí cao.
Kiếp trước Dung Tinh Diệp không tham gia "Thiếu Niên Tỏa Sáng", còn gặp tai nạn xe cộ hai năm sau dẫn đến phải cắt cụt chân. Bất kể kiếp này thành tích cuối cùng của em trai thế nào, chỉ cần có thể bình an là đủ rồi. Tịch Lãnh hy vọng em trai có thể đạt được ước nguyện, cậu cũng không tham lam.
"Tịch Lãnh."
Phía sau truyền đến giọng nam quen thuộc.
Nam phụ pháo hôi không tham lam - Tịch Lãnh - quay người lại, lại một lần nữa nhìn thấy nam chính chủ động đi về phía cậu.
Hôm nay Mẫn Trí thái độ khác thường, có lẽ là các thực tập sinh biểu hiện xuất sắc, anh đưa ra không ít lời khen ngợi, đặc biệt là Dung Tinh Diệp, tám chữ có trọng lượng cực lớn: "Tinh quang lấp lánh, tương lai đón chờ".
Tịch Lãnh nhìn anh, đôi mắt màu nâu trà dịu dàng không giống bình thường, ánh mắt long lanh nói: "Cảm ơn."
Mẫn Trí không tha người ta, trong nụ cười không nhìn ra cảm xúc gì: "Ồ? Anh còn tưởng em lại muốn nói xin lỗi."
Tịch Lãnh: "......"
Cho nên người này quả thực vẫn chưa nguôi giận. Tịch Lãnh nhất thời xìu xuống.
Cậu không nên đi tìm Dung Tinh Diệp nhờ giúp đỡ, còn tin lời nói bậy bạ của thằng nhóc đó.
Tán tỉnh gì chứ.
Nhưng Mẫn Trí lại vẫy tay với cậu, nói với cậu: "Đi thôi."
Tịch Lãnh đi qua trước một bước, mới hỏi: "Đi đâu?"
Mẫn Trí cười nói: "Ngoài ăn cơm về khách sạn còn có thể đi đâu?"
Hai người bình an vô sự trở về khách sạn.
Đêm dần khuya, Tịch Lãnh vẫn không buồn ngủ, giống như đêm đầu tiên đi ra biển ghi hình cho gameshow, giống như rất nhiều đêm sau đó bởi vì tâm trạng rối bời mà không thể ngủ.
Nghĩ ngợi, cậu lấy điện thoại ra, do dự mãi, mãi đến khi không cẩn thận trượt tay nhấn gửi.
Một lời mời hiếm có được gửi đi.
Leng: 【Anh có muốn đi xem biển không?】
Tim cậu ngừng đập một nhịp, vội vàng muốn thu hồi, nhưng phía trên khung chat đã xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập..."
Sau đó thì sao?
"Chính chủ" vỗ nhẹ vào bạn.
Thông báo nhập biến mất, Mẫn Trí không gửi nội dung gì, còn khiến cậu bỏ lỡ thời gian thu hồi.
Chắc phải đợi năm phút, cậu định đi lên giường nằm xuống, nhưng tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu đứng dậy, khoác thêm một chiếc khăn quàng cổ mới đi mở cửa.
Ngoài cửa là Mẫn Trí mặc một chiếc áo khoác khí phách, anh là phái hành động, chỉ nói hai chữ: "Đi thôi."
"......" Tịch Lãnh im lặng một lúc, "Tôi thay quần áo."
"Vậy tôi đợi cậu." Mẫn Trí thuận thế đi vào trong phòng cậu.
Bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, may mà Tịch Lãnh không cần phải thay toàn bộ từ trong ra ngoài, chỉ cần khoác thêm áo khoác dày là được. Vết sẹo trên cổ cũng không cần phải tránh né Mẫn Trí nữa, chiếc khăn quàng cổ tùy ý khoác lên ban nãy được tháo ra, buộc lại lần nữa.
Cậu tự mình thu dọn xong, không quên nhắc nhở Mẫn Trí: "Gió biển lớn, anh tốt nhất cũng nên quàng khăn."
Mẫn Trí đứng yên: "Anh thấy bên này nhiệt độ cao, nên không mang khăn quàng cổ qua đây."
Tịch Lãnh liền tìm khăn quàng cổ của mình đưa cho anh: "Vẫn là đeo đi, đề phòng bất trắc."
"Đây không phải là cái kia sao..."
Tịch Lãnh: "Hửm?"
Mẫn Trí nói hết câu: "Cảm giác 'ông xã'."
Tịch Lãnh: "......"
Mẫn Trí vẫy tay: "Đi thôi."
Ở hòn đảo, sau khi mọi náo nhiệt tan biến, hai người đạp ánh trăng, dưới bầu trời đêm xanh thẳm, đón tiếng sóng biển ra khỏi cửa.
Đầu đông, cho dù là hòn đảo nhiệt đới, đến ban đêm cũng là gió lạnh từng cơn, thổi tóc rối tung.
Ban đầu là Tịch Lãnh dẫn đường, đi được một lúc liền đổi thành Mẫn Trí đi phía trước. Không giống Tịch Lãnh đột nhiên nảy ra ý định đi xem biển, anh dường như có mục tiêu rõ ràng, một đường tìm đến một căn phòng lều.
"Tối nay có thể ngủ lều, không cần lo bị lạnh."
Chắc là trước khi qua gõ cửa, Mẫn Trí đã phái người đi đặt trước. Anh không những có năng lực hành động mạnh, từ trước đến nay cũng rất cẩn thận.
Điều này không phù hợp với tập tính động vật hoang dã của Tịch Lãnh, nhưng ở trong lều, quả thực thoải mái hơn nhiều so với dãi gió dầm sương.
Tịch Lãnh muốn nói một tiếng cảm ơn, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, nghĩ đến Mẫn Trí không thích nghe, liền đổi thành: "Thật tốt."
Câu trả lời của Mẫn Trí lạc đề: "Anh biết anh tốt."
Tịch Lãnh: "......"
Mẫn Trí: "Nhưng, anh đương nhiên không phải tốt với tất cả mọi người."
Tịch Lãnh lông mi run rẩy, lại không biết nên đáp gì.
Căn phòng lều này là thiết kế của khách sạn, từng chiếc lều trắng hình tròn, cách nhau một khoảng nhất định cố định trên bãi cát hoặc đá ngầm, rất chắc chắn. Bên trong cũng rộng rãi hơn lều bình thường, có một chiếc giường lớn thoải mái, hai người không nói gì, phía trên là bầu trời đầy sao trong suốt.
Vấn đề là, chỉ có một chiếc giường.
Mẫn Trí ngược lại rất tự nhiên, ngồi xuống mép giường, nới lỏng chiếc khăn quàng cổ của Tịch Lãnh trên cổ, sau đó mở miệng.
"Kể anh nghe về Lạc Gia Ngôn đi."
"Nói xem vì sao em lại thích cậu ta."
"......"
Tịch Lãnh dự cảm rằng chủ đề này không thể khiến Mẫn Trí nguôi giận, có khi phản tác dụng luôn.
Nhưng Lạc Gia Ngôn lại rất đúng lúc gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu biểu hiện của Dung Tinh Diệp tối nay.
Tịch Lãnh trả lời đơn giản hai chữ: 【Thắng rồi】
Lạc Gia Ngôn lại không dứt: 【Vậy thì tốt!!! A Chiêu, cậu còn chưa ngủ sao?】
Có chút khó xử.
Vừa hay, Mẫn Trí lại ghé lại gần, hỏi cậu: "Nói chuyện với ai vậy?"
Tịch Lãnh không dám lừa người nữa, nói thật: "Gia Ngôn."
"Đưa điện thoại cho anh?"
Mẫn Trí còn coi như lịch sự hỏi một câu trưng cầu ý kiến.
Tịch Lãnh không từ chối được, không suy nghĩ nhiều liền đưa điện thoại qua.
Hành động của cậu khiến Mẫn Trí hơi hơi hài lòng, cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi cho Lạc Gia Ngôn cuộc gọi thoại.
Lạc Gia Ngôn bắt máy rất nhanh, từ trong ống nghe truyền ra lại là một giọng nói khá bất ngờ: "Là tôi, Mẫn Trí."
Lạc Gia Ngôn ngây người lặp lại: "......Mẫn Thần?"
"Ừm." Mẫn Trí ấn vào huyệt thái dương đang đau nhức, để phòng đau đầu, từng chữ nói với cậu ta, "Bây giờ Tịch Lãnh đang ở cùng tôi, có chuyện gì thì chờ làm việc rồi nói."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Người chậm chạp đến đâu, cũng rõ trong lời nói này toàn là ý muốn tuyên bố chủ quyền.
Tịch Lãnh bị cướp điện thoại, sắc mặt cậu vẫn như thường, lại khiến tâm trạng Mẫn Trí tốt hơn không ít, hào phóng trả điện thoại lại.
Mà Tịch Lãnh hôm nay không biết đã thông suốt ở đâu, không những không cất điện thoại đi, thậm chí còn hỏi anh: "......Không dùng nữa sao?"
Hả.
Mẫn Trí khẽ nhếch khóe miệng, giữ vẻ mặt lạnh lùng, đổi sang lấy điện thoại của mình ra.
Tịch Lãnh vừa thả lỏng, liền thấy anh đối diện với điện thoại, mặt không cảm xúc đọc: "Muốn chết trên giường của mzlg."
(muốn chết trên giường của Mẫn Trí lão công)
"......"
Sự trừng phạt của chính chủ vĩnh viễn không kết thúc.
Tịch Lãnh đã hoàn toàn miễn dịch, bình tĩnh hỏi: "Câu này cũng là anh bịa ra sao?"
"Không phải." Mẫn Trí lấy điện thoại ra, "Em tự xem đi."
Tịch Lãnh xem một cái, lập tức bắt đầu váng đầu.
Trước đây cậu ấn từ khóa xóa Weibo, bỏ sót "gg" (哥哥 - ca ca), tự nhiên cũng bỏ sót "lg" (老公 - lão công).
Chính chủ rất tốt bụng, lần đầu tiên stalk cậu, mấy bức ảnh chụp màn hình được chọn còn coi như nương tay.
Mà bây giờ Mẫn Trí không còn nể tình xưa nghĩa cũ, cho cậu xem ảnh chụp màn hình, thật sự là, cởi quần phóng như bay trên đường cao tốc.
Tịch Lãnh: "......"
Mẫn Trí nhàn nhã ngồi xuống mép giường, trịnh trọng nói với cậu: "Trong mắt anh, xin lỗi là thứ vô nghĩa nhất, nếu thật sự cảm thấy sai rồi, cảm thấy có lỗi, thì hãy dùng hành động để bù đắp."
Anh trước nay là một người phái hành động. Có gì nói nấy, nghĩ gì làm nấy, hoàn toàn khác với Tịch Lãnh.
Tịch Lãnh như mọc đầy kiến ngứa ngáy khắp người, lật xem thêm mấy trang.
Tuy nhiên bức ảnh tiếp theo không phải là ảnh chụp màn hình lời lẽ lả lơi, mà là cậu tại hiện trường buổi biểu diễn bị màn hình lớn bắt trọn, mũ tai bèo kính gọng đen, khóe môi nở nụ cười, một bức ảnh động.
"......Xin lỗi."
Điện thoại của Mẫn Trí đột nhiên trở nên nóng rực, Tịch Lãnh lập tức khóa màn hình, lịch sự trả lại chủ.
Mẫn Trí nhận lấy điện thoại, ánh mắt vẫn rơi trên mặt cậu, không chịu bỏ qua chủ đề vừa nãy, tiếp tục nói: "Thay vì nói xin lỗi, không bằng biến những lời nói dối của em thành sự thật."
"Mua lại công ty của người khác, lãi hay lỗ, đều phải tự mình chịu trách nhiệm. Không thể chỉ biết hưởng lợi, lỗ rồi lại đi tìm người bán than thở chứ."
"Em đã mua tài khoản fan của người khác, hưởng thụ phúc lợi làm fan của anhi, vậy thì phải chịu trách nhiệm với những lời lẽ đó, có phải không."
Mẫn Trí tối nay đặc biệt hùng hổ dọa người.
Tịch Lãnh không nói được lời nào.
Mẫn Trí đột nhiên đứng dậy, ba bước hai bước đi đến trước mặt cậu, cách nhau mười mấy cm ngắn ngủi, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Em thật sự lãnh cảm sao?" Dường như muốn đào bới ra cái gì đó từ trong đôi mắt phượng bình tĩnh kia, Mẫn Trí nhìn cậu không chớp mắt, tay lại không ngừng động tác, một lúc sau, cong môi, "Ồ, không có."
Tịch Lãnh mí mắt khẽ run rẩy, hô hấp dần trở nên hỗn loạn, hơi nóng dính trên đuôi lông mi đen nhánh.
Mẫn Trí mặt không cảm xúc, tay phía dưới, lại nhân lúc cậu không đề phòng luồn vào trong cạp quần, đột phá giới hạn cuối cùng.
Không biết là xuất phát từ tâm trạng gì, người kháng cự tiếp xúc cơ thể như cậu, lại không nảy sinh ý nghĩ từ chối.
Mẫn Trí nghiêng mặt, hôn lên môi cậu. Chân cũng dựa sát vào cậu. Dưới sự dẫn dắt của bản năng nguyên thủy, động tình cọ xát lẫn nhau.
Hơi thở hỗn loạn chồng chéo lên nhau, như tơ bạc quấn quýt, sớm đã không phân biệt được của ai.
Đứng không tiện hành động, chân cũng mềm nhũn, hai người tự nhiên ngã xuống giường.
Mẫn Trí nhạy bén trở mình, đặt Tịch Lãnh không hề phòng bị nằm xuống dưới.
Ngón tay luồn qua mái tóc dài xõa tung của cậu, giọng nói khàn khàn hỏi: "Bây giờ chúng ta là quan hệ gì? Anh muốn nghe em nói."
"......"
Tịch Lãnh tìm lại một tia lý trí, lo lắng lại là một chuyện khác, không nói đến chuyện bọn họ làm những chuyện này danh không chính ngôn không thuận, người trước mặt này là ông trời con của thế giới, chính là nam chính.
Cậu suy nghĩ một chút, gạt tay Mẫn Trí ra, dùng tay vẽ tranh của mình nắm lấy lẫn nhau.
"Hôm nay không chuẩn bị gì cả..."
Chỉ có thể như vậy trước đã.
Kế hoãn binh của cậu lại khiến Mẫn Trí cực kỳ hài lòng, thoải mái nheo đôi mắt đen, thỉnh thoảng rên rỉ vui sướng.
Cậu vốn tưởng rằng quá trình này chắc sẽ rất lâu, ai ngờ——
Nói hay lắm, nam chính?
Trong lòng bàn tay ẩm ướt không phải của cậu, cậu không thể tin nổi nhìn Mẫn Trí phía trên.
"Em đừng có cho rằng trước đây có người khác sờ mó anh đấy nhé? Mẫn cảm mới là bình thường, có khi là em hơi lãnh cảm đấy."
Mẫn Trí ngược lại rất thản nhiên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Hơn nữa em còn dùng của em dán vào anh cọ cọ, ai mà chịu nổi."
Tịch Lãnh: "......"
"Đừng động nữa, để anh."
Mẫn Trí một phát đoạt lấy công việc "handmade" của cậu, tiện thể chặn cái miệng không giỏi ăn nói kia lại.
Lần thứ hai, hai người đều mệt mỏi, đặc biệt là Mẫn Trí đã lao động tay chân nhiều hơn.
Rửa tay qua loa, Mẫn Trí ngã đầu liền ngủ.
Còn nhớ chiếm nửa bên giường đôi.
Tịch Lãnh ngồi ở bên kia, không buồn ngủ.
Trạng thái sau khi dục vọng được dập tắt luôn rất trống rỗng, nhưng bây giờ bên cạnh cậu nằm một người, còn sống sờ sờ. Thân thể ấm áp, hô hấp đều đặn, dung mạo anh tuấn.
Chưa từng thỏa mãn đến thế.
Cậu nghĩ như vậy, nằm một lúc, dùng nửa cánh tay chống giường, chống người dậy.
Mẫn Trí lại quên tháo khuyên tai.
Đêm tối khiến con người trở nên cảm tính, huống chi bên ngoài lều còn có tiếng sóng biển rì rào làm nhạc đệm, đó là âm thanh che đậy tốt nhất.
Cậu ma xui quỷ khiến đưa một tay ra, vươn về phía nơi đã tò mò từ lâu.
Khuyên tai cứng rắn, dái tai mềm mại, tạo thành xúc cảm kỳ diệu.
Mẫn Trí đang say giấc ngủ mắt đột nhiên run rẩy, dọa cậu vội vàng rụt tay lại.
Nhưng Mẫn Trí không nói gì, mắt cũng không mở, ngược lại há miệng, sau đó... thè lưỡi ra.
Ngủ không tháo khuyên tai đã đành, ngay cả khuyên lưỡi cũng không tháo, không sợ trong giấc ngủ nuốt thứ đó vào bụng sao?
Tịch Lãnh vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, chắc là hiểu ý của hành động "thè lưỡi". Ngón tay búng nhẹ một cái, lời từ chối lại mang theo ý cười nhàn nhạt: "......Ai thèm sờ khuyên lưỡi chứ."
Mẫn Trí vẫn nhắm mắt, khóe môi lại cong lên, giọng điệu trêu chọc: "Ăn không biết bao nhiêu lần rồi, còn chê à?"
—
Lily: đẵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro