Chương 64: Khổ vì tình
Editor: Lily
Dung Tinh Diệp lần đầu tiên xa nhà, một mình tham gia ghi hình kín cho chương trình, Tịch Lãnh vừa hy vọng cậu có thể sớm độc lập, lại vừa không yên tâm, vì vậy mấy ngày nay vẫn luôn ở lại Nam Đảo.
Điện thoại di động của Dung Tinh Diệp bị tịch thu nên không thể liên lạc, chỉ có thể tiếp xúc với các thực tập sinh vào thời gian tập luyện và ra về sớm tối, cùng một đám fan hâm mộ đứng ngoài tường vây, nhìn lên từ xa rồihò hét cổ vũ.
Vậy thì không cần thiết.
Hôm nay là ghi hình chính thức sân khấu đầu tiên, Tịch Lãnh định xác nhận Dung Tinh Diệp mọi thứ đều ổn rồi cậu mới về nhà. Cậu phải về nhà cho Hạt Dẻ ăn, dọn khay vệ sinh cho mèo, mấy ngày nữa còn phải đi ghi hình "Mật Thất Vô Hạn".
Cậu không chắc chắn Mẫn Trí có đến hay không, có cùng cậu ghi hình chương trình không.
Nói ra thì, bây giờ cậu đang đợi ngay trước cửa phòng khách sạn của Mẫn Trí, hy vọng có thể dò hỏi tin tức liên quan đến Dung Tinh Diệp từ anh.
Đối phương vẫn đang tức giận, hỏi thăm tin tức của người khác từ anh, cảm giác bị lợi dụng này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Tịch Lãnh biết rõ, nhưng vẫn đợi ở đây.
Cho dù không nói đến Dung Tinh Diệp, cậu cũng muốn nói thêm gì đó.
Nhưng, cậu thực sự không biết nên nói gì.
Mãi đến khi cảm xúc của cậu như tấm vải bị vò nhăn từ từ mở ra, lại được ủi phẳng từng đợt từng đợt, Mẫn Trí vẫn chưa về.
Các thực tập sinh của "Thiếu Niên Tỏa Sáng" cần dành thời gian ghi hình kín, các huấn luyện viên ai cũng là người bận rộn, vẫn giống như trước đây bay đi bay lại chạy show, khoảng một tuần đến một lần. Một lần là kiểm tra giữa kỳ, một lần là biểu diễn chính thức.
Hôm nay kết thúc ghi hình xong, cũng là thời gian liên hoan hiếm hoi của họ.
Ghi hình kéo dài rất mệt mỏi, tổng đạo diễn đã thể hiện thành ý đầy đủ chiêu đãi mọi người, đãi ngộ bữa tối cao cấp nhất trên toàn bộ hòn đảo. Mắt thấy những kẻ ủ rũ lại lên tinh thần, họ vây quanh đạo diễn chuẩn bị chuyển sang địa điểm tiếp theo.
Mẫn Trí bảo Chu Minh Lãng về trước thu dọn hành lý cho anh.
Khoảng chín giờ tối, Chu Minh Lãng về khách sạn, gặp Tịch Lãnh đang đợi trước cửa phòng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, cũng nhanh chóng hiểu rõ biểu cảm của nhau.
Chu Minh Lãng gãi đầu xấu hổ: "Tôi đến thu dọn hành lý cho sếp, cậu ấy chắc là đi liên hoan rồi, mới bắt đầu thôi, chắc cỡ hai ba tiếng nữa cũng chưa về đâu."
Tịch Lãnh "ừm" một tiếng, vẫn không đi.
Chu Minh Lãng thở dài trong lòng, lách qua cậu vào phòng, gửi tin nhắn cho Mẫn Trí báo cáo tình hình trước mắt.
【Sếp! Tịch Lãnh đang đợi cậu trước cửa phòng đó! Không biết cậu ấy đợi bao lâu rồi...】
Nhưng Mẫn Trí không trả lời.
Có gì đó kỳ lạ.
Chu Minh Lãng mang theo tâm sự bắt đầu thu dọn, qua một tiếng đồng hồ xem lại di động, vẫn không thấy anh trả lời.
Trực giác mách bảo anh ta không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho tổng đạo diễn, quả nhiên, Mẫn Trí không đi liên hoan, trên đường xe chạy đến nhà hàng đã bỏ chạy!
Chu Minh Lãng lại thử gọi điện thoại cho Mẫn Trí, là nhân viên pha chế của quán bar nghe máy.
Chịu luôn.
Anh ta vội vội vàng vàng đi tìm người, vừa ra cửa lại đụng phải Tịch Lãnh chưa đi, anh ta há miệng, nghĩ đến trước tiên phải xử lý chuyện rối rắm của sếp đã, miệng lẩm bẩm "cậu đúng là ông cố của tôi", nhanh chân biến mất khỏi tầm mắt của Tịch Lãnh.
Mẫn Trí một mình uống rượu giải sầu trong quán bar.
May mà trong quán bar không có mấy khách, nhân viên pha chế nhân lúc anh còn tỉnh táo đã nhận được một khoản tiền boa hậu hĩnh, lúc này hóa thân thành vệ sĩ riêng của anh, tận tâm tận lực canh giữ anh.
Chu Minh Lãng đau đầu.
Anh ta đi đến bên cạnh Mẫn Trí ngồi xuống, bất đắc dĩ gọi: "Sếp!"
Nghĩ ngợi lại hỏi: "Cậu không xem điện thoại à?"
Tại không biết Tịch Lãnh đến tìm anh, cho nên một mình mượn rượu giải sầu sao.
Gọi mấy tiếng, Mẫn Trí cuối cùng cũng quay đầu lại, nheo đôi mắt say khướt, nhận ra người đàn ông đầu to tai bự trước mặt.
"Này." Mẫn Trí nhìn anh, đột nhiên mở miệng, lại hỏi ra một vấn đề nan giải càng khiến người ta đau đầu hơn, "Anh nói xem, tôi có giống thằng ngu không?"
Chu Minh Lãng: "..."
Anh ta giả câm, Mẫn Trí vẫn hùng hổ dọa người: "Có phải tôi rất dễ lừa không? Sớm muộn gì cũng bị lừa sạch sành sanh hả? Nói chuyện đi chứ."
Thậm chí còn gọi rõ tên anh ta: "Chu Minh Lãng."
Nhưng Chu Minh Lãng muốn nói lại thôi, một câu cũng không nói ra được.
Cuối cùng, anh ta chỉ thương hại nhìn Mẫn Trí, vô cùng bao dung, vỗ nhẹ vai đối phương: "Không sao, cậu muốn khóc thì cứ khóc, à, không mất mặt, dù sao cậu ở trước mặt anh cũng chẳng có mặt mũi gì."
"..."
Tức chết đi được.
Hai mắt Mẫn Trí đỏ hoe, như ngọn núi lửa nguy hiểm sắp bùng nổ, nhưng đến cuối cùng, anh không thể trút giận ra ngoài, tự mình từ bỏ, nặng nề thở hắt ra.
Môi quản lý run rẩy, ngay lúc Chu Minh Lãng tưởng rằng mình sắp bị vạ lây mắng chửi, lại nghe anh thốt ra một câu——
"Khổ vì tình, con mẹ nó khó ăn thật."
Chu Minh Lãng: "..."
Anh ta cũng không biết nên nói gì, chẳng lẽ lúc này nhảy ra làm nhà tiên tri nói, 'Hầy! Cậu xem anh tiên đoán chuẩn chưa?'
Bởi vì không biết nên nói gì, nói nhảm chồng chất nói nhảm, anh ta cũng hơi qua loa: "Anh biết, anh biết..."
Mẫn Trí không thể nhịn được nữa: "Anh biết cái rắm."
Chu Minh Lãng lớn tiếng: "Rồi rồi rồi, anh biết cái rắm!"
Mẫn Trí: "..."
Tức muốn dậm chân.
Sau khi Chu Minh Lãng rời khỏi khách sạn, Tịch Lãnh nhíu mày, cậu do dự mấy giây, cũng đi theo xuống lầu.
Cậu ngay cả địa điểm liên hoan của tổ chương trình cũng không rõ, nhưng theo tài xế taxi nói, các nhà hàng trên đảo chủ yếu tập trung ở cùng một khu vực, nhà hàng tốt nhất cũng ở đó.
Cậu liền đến khu thương mại mà tài xế nói, bị gió biển về đêm thổi qua, vẫn mờ mịt, không biết mình đến đây làm gì.
Trước mắt một mảng biển hiệu đèn neon xanh xanh đỏ đỏ, cũng không biết đi đâu.
Cậu đi trên con phố ven biển nhiệt đới, giẫm lên con đường lát đá gập ghềnh.
Đi lang thang một lúc, đến góc phố có cảm giác giống như tranh kia, bên cạnh chính là một quán bar mở cửa thâu đêm.
Như bị thứ gì đó vô hình trong cõi u minh dẫn dắt, cậu bước vào đó.
Trong quán bar lác đác vài khách hàng, do khách quá ít nên cả đèn vũ trường cũng không bật, cũng không thấy DJ đánh nhạc hay ca sĩ khuấy động nào cả, rất yên tĩnh.
Quầy bar rất dài, ánh đèn vàng nhạt, xuyên qua ly rượu thủy tinh treo ngược phía trên, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ.
Cả một dãy ghế cao, ở ranh giới của ánh sáng và bóng tối, nhân viên pha chế trong quầy đang lau ly rượu, trên ghế cao chỉ có một vị khách ngồi.
Chỉ là bóng lưng mà thồi, nhưng cậu liếc mắt liền nhìn thấy khuyên tai kim cương trên tai anh, bờ vai rộng eo hẹp dáng người đẹp, chắc chắn là Mẫn Trí.
Nhưng Mẫn Trí có lẽ say rồi, nằm sấp trên quầy bar bằng đá cẩm thạch.
Tịch Lãnh không vội vàng tiến lên, đầu tiên nhìn trái nhìn phải, cảm thấy sau khi Chu Minh Lãng vội vã rời khách sạn, anh ta sẽ không bỏ mặc Mẫn Trí.
Đi về phía nhà vệ sinh mấy bước, không thấy người nhưnge thấy tiếng, là Chu Minh Lãng đã thu lại vẻ trêu đùa nịnh nọt thường ngày, giọng nói trầm thấp, có vẻ đáng tin cậy hơn không ít.
Anh ta chắc là đang gọi điện thoại, vừa gọi vợ vừa gọi Quả Quả.
Tịch Lãnh vội vàng quay người, trở lại chỗ cũ.
Quay lại gần quầy bar, cậu phát hiện trong góc tường có đặt mấy chiếc ghế trống dự phòng, cậu nghĩ ngợi, đầu tiên gọi một ly rượu, sau đó hỏi nhân viên phục vụ xin giấy ghi chú trống và bút bi.
Cậu biết rõ mình không giỏi ăn nói, không thích giao tiếp. Một mình một cõi, cô độc không hòa đồng.
Nhưng đôi khi, cậu cũng hy vọng có thể duy trì một mối quan hệ với một người nào đó, cho dù chuyện này rất khó khăn, cần cậu khắc phục khuyết điểm lớn nhất của mình, thậm chí là khắc phục bản năng trốn tránh đã ăn sâu vào xương tủy.
Cậu thực sự muốn nói thêm gì đó với Mẫn Trí, không biết nói gì lại không biết nói thế nào, hấp tấp xông lên cũng chỉ là miệng lưỡi vụng về, lời nói không diễn tả hết ý.
Giống như đêm Dung Tinh Diệp bỏ nhà đi, cậu bị một sự thôi thúc chi phối chạy vào màn mưa, nhưng khi tìm thấy Dung Tinh Diệp đang ngồi xổm bên tường, cậu lại dưới sự khống chế của lý trí vội vàng phanh chân lại, về nhà chuẩn bị sẵn sàng rồi mới qua.
Cho nên bây giờ, cậu ngồi trong góc tối không ai để ý, lặng lẽ quan sát Mẫn Trí ở cách đó không xa, hết lần này đến lần khác.
Cậu nhẹ nhàng ấn bút bi, cúi đầu, vẽ nguệch ngoạc lên giấy.
......
Chu Minh Lãng bị con gái quấn lấy đòi kể chuyện trước khi đi ngủ.
Dựa theo sự ngông cuồng hống hách thường ngày của sếp, tiến hành cải biên mang tính tích cực hướng lên. Cuộc điện thoại này không cẩn thận nói hơi lâu, anh ta nhìn thấy dòng chữ ba mươi phút trên màn hình, giật mình không ổn, vội vàng quay lại tìm Mẫn Trí.
May mà Mẫn Trí không chạy lung tung, ly rượu trên bàn lại nhiều thêm.
Người nằm sấp trên bàn giống như xỉn quắc cần câu. Tửu lượng của Mẫn Trí không kém, trước đây cho dù say thì anh cũng có thể hống hách mắng người. Đây là lần đầu tiên Chu Minh Lãng nhìn thấy đối phương như vậy, nửa sống nửa chết.
"Sếp, về thôi." Chu Minh Lãng đi tới, kéo kéo, "Cậu tỉnh dậy đi, anh không vác nổi cậu đâu..."
Kéo mấy cái cũng không có phản ứng.
Anh ta chú ý đến một ly whisky chưa uống hết, nửa ly còn lại mang màu hổ phách.
Đá đã tan chảy trong rượu, dưới ly rượu có đè một tờ giấy ghi chú nhỏ bằng lòng bàn tay.
Anh ta nghi hoặc rút ra.
Sau đó mắt từng chút từng chút sáng lên.
Anh ta tăng thêm sức lực lại lay Mẫn Trí, phấn khích lớn tiếng: "Sếp, tỉnh tỉnh! Khổ tận cam lai rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro