Chương 58: Titanic
Editor: Lily
Trong lòng Tịch Lãnh ngổn ngang trăm mối.
Tất cả những gì Mẫn Trí mang đến cho cậu đều vượt quá khả năng xử lý của cậu, mỗi khi cậu đã gần thích nghi được, Mẫn Trí lại mang đến cho cậu những cảm xúc hoặc trải nghiệm mới, khó nói thành lời.
Cậu nhìn đối phương, sự mờ mịt trong đáy mắt càng đậm, như màn sương không tan, ngăn cách cậu với thế giới này và những người khác.
Màu nâu trà xinh đẹp, như lưu ly, đẹp nhưng dễ vỡ.
"Tịch Lãnh."
Đến khi anh gọi cậu, Tịch Lãnh ngẩng đầu lên, người đàn ông vẫn là khuôn mặt lạnh lùng sâu thẳm, đôi mắt như sao băng, khuyên tai và khuyên môi có chất liệu lạnh lẽo, toàn thân toát lên vẻ sắc bén.
Nhưng ánh mắt đó, lại dịu dàng khó tả.
Tịch Lãnh thoáng chốc bối rối, đáp: "...Ừm?"
Mẫn Trí vén một lọn tóc rối bên tai cậu.
"Xem kỹ thuật buộc tóc của anh có tiến bộ không."
Tịch Lãnh vội vàng chạy đến đây, đuôi ngựa vốn được buộc gọn gàng trở nên lỏng lẻo, Mẫn Trí dứt khoát tháo ra, định buộc lại.
Tịch Lãnh nghiêng người, để Mẫn Trí ngồi phía sau làm cho tiện.
"Tóc em dài ra rồi à?" Mẫn Trí nhanh chóng phát hiện ra chút thay đổi, mái tóc xoăn nhỏ này sao càng ngày càng giống sóng lớn vậy? Càng để dài tóc càng xoăn đều, khá thú vị.
"Ừm." Tịch Lãnh mặc cho Mẫn Trí loay hoay phía sau, "Lâu rồi không cắt, bây giờ buộc hết lên được rồi."
Mỗi lần ngón tay lướt qua làn da quanh vành tai, đều sẽ dấy lên cơn ngứa, khiến cậu khẽ run rẩy.
Kỹ thuật buộc tóc của Mẫn Trí có tiến bộ hay không thì không rõ, nhưng đôi tay sàm sỡ ngày càng điêu luyện.
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Tóc buộc mãi chưa xong, tay Mẫn Trí lần mò từ gáy cậu ra trước cổ, áo cổ lọ màu đen cũng không ngăn được bàn tay xâm nhập, chất liệu co giãn phập phồng, vết sẹo xấu xí kia lại một lần nữa bị chạm vào.
Không nhớ đây là lần thứ mấy, Tịch Lãnh vẫn theo phản xạ cứng đờ, nhưng cậu không ngăn cản.
"Đây cũng là do hắn ta làm à?"
"...Dạ."
Vết sẹo dài và sâu như vậy, ở nơi cổ họng mỏng manh nhất.
Nếu sâu thêm vài mm, có lẽ Tịch Lãnh đã chết rồi, chết ở nơi anh không biết, chết ở lúc anh chưa quen.
Mẫn Trí giận muốn thiêu rụi tất cả.
Nỗi đau nhức nhối trong lòng kéo lý trí anh quay lại, anh hít một hơi thật sâu, hai cánh tay luồn qua vai Tịch Lãnh, ôm cậu từ sau ra trước.
Phổi Tịch Lãnh cảm nhận được sức nặng, vai trở nên nặng nề hơn. Người phía sau còn kề sát tai cậu, không hề che giấu hít hà mùi hương trên người cậu.
Hơi xấu hổ. Tịch Lãnh không nhịn được lên tiếng: "Em đưa Tiểu Diệp về nhé."
Mẫn Trí từ chối ngay lập tức: "Lão Chu nói nó ngủ rồi, không vội."
Một lúc sau, Tịch Lãnh lại nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: "Em đúng là giống như những gì hắn nói."
Mẫn Trí nhướng mày: "Nhưng anh không nghĩ vậy."
Tịch Lãnh nói: "Đâu phải anh không nghĩ thì sẽ không có."
"Nhưng em nói anh là nhân vật chính mà." Mẫn Trí không cho là đúng, "Anh là người quyết định."
Tịch Lãnh khẽ mím môi, lại nghĩ đến điểm khởi đầu trong mối quan hệ giữa cậu và Mẫn Trí, rằng cậu là fan hâm mộ, chỉ là sự dối trá. Giây phút này cậu gần như bị cảm giác tội lỗi mãnh liệt nhấn chìm, sắp nghẹt thở.
Trong lòng cậu rối bời, nhưng chỉ có thể nói: "Lời em nói không có giá trị, đừng tin em."
"Vậy ý là..." Mẫn Trí nói lý: "Em không giống hắn rồi."
"Em..."
Nụ hôn rơi trên vành tai cắt ngang lời nói tiếp theo.
Hơi thở Tịch Lãnh rối loạn, cúi đầu, liền có thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng của mình, và cánh tay cùng bàn tay Mẫn Trí đặt trên đó.
"Trên người em có sẹo khác không?"
"...Không có."
"Nhưng em vừa mới nói anh đừng tin em."
"..."
"Buổi tối đến nhà anh, để anh kiểm tra, hửm?"
Cuộc điện thoại của Chu Minh Lãng đến không đúng lúc.
Hôm nay Dung Tinh Diệp vừa đi học vừa luyện nhảy, trong lòng lại giấu giếm chuyện chuẩn bị tham gia tuyển chọn, vốn đã mệt mỏi, lại bị Dung Hải Cao dọa sợ, đến khi ở trong phòng làm việc an toàn nghỉ ngơi một lúc, lại lăn đùng ra ngủ.
Đợi cậu nhóc tỉnh dậy, Chu Minh Lãng rất chuyên nghiệp, lập tức liên lạc với ông chủ.
Mẫn Trí: "..."
Chu Minh Lãng đợi một lúc, lại nghe thấy giọng Tịch Lãnh: "Được rồi, chúng tôi qua ngay, cảm ơn anh."
Chu Minh Lãng: "...?"
Tịch Lãnh nhanh chóng chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, để hai lọn tóc che tai, cùng Mẫn Trí đến phòng làm việc của anh.
Dung Tinh Diệp ngủ đến mức tóc ngắn dựng đứng khắp nơi, trông cũng có chút xoăn tự nhiên, lại giống Tịch Lãnh hơn một chút.
Cậu nhóc mơ màng tìm túi giấy đựng bánh, lấy ra một chiếc bánh kem dâu tây được gói ghém tinh xảo.
"Anh Mẫn Trí nói anh thích ăn bánh của tiệm này." Dung Tinh Diệp nói, "Đây là tiền tiêu vặt em dành dụm mua, tặng anh hai..."
Lần trước đưa Dung Tinh Diệp đi khai giảng, Mẫn Trí đã quét sạch các sản phẩm bán chạy của tiệm này, nói cho đẹp là mua cho trẻ con, cuối cùng đều vào bụng Tịch Lãnh.
Tịch Lãnh lại nhíu mày: "Sao đột nhiên lại tặng quà cho anh?"
Chuyện lạ ắt có ẩn tình.
"Em..."
Dung Tinh Diệp bị anh trai hỏi một câu bâng quơ, lập tức mất hết dũng khí, hận không thể ngất đi lần nữa, ánh mắt cầu cứu tự nhiên hướng về phía Mẫn Trí.
Mẫn Trí mượn việc công làm việc tư, nói: "Buổi tối đến nhà anh, anh nói cho em biết."
Tịch Lãnh: "..."
Dung Tinh Diệp còn cười rạng rỡ hùa theo anh: "Vậy anh đi đi, hehe, em có thể tận hưởng thế giới hai người với Hạt Dẻ rồi!"
Tối đó, Tịch Lãnh đến đúng hẹn.
Cậu không chắc chắn, cảm xúc lại chiếm thế thượng phong, có phải là tâm lý muốn bù đắp lỗi lầm hay không.
Bây giờ cậu không còn chống cự sự thân mật với Mẫn Trí, nhưng cậu cũng không phải là người có đời sống riêng tư phóng túng, mối quan hệ mập mờ, hôn môi vuốt ve đã hơi quá giới hạn, những chuyện khác càng...
Mối quan hệ trên bắt đầu bằng sự dối trá, khiến tình trạng trước mắt giống như một loại giao dịch.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ khiến mối quan hệ bất thường này càng ngày càng sai lầm, rất khó để kết thúc.
Tâm trạng mông lung khiến Tịch Lãnh đến cửa nhà hàng xóm, bấm chuông cửa, rồi lại khiến cậu thay đổi ý định, quay người trở về.
Nhưng điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
Chính chủ: 【Mật khẩu là ******, em tự vào đi】
"..."
Mẫn Trí nghe thấy tiếng chuông cửa, có lẽ anh đang bận việc gì, cậu đành thở dài, nhập mật khẩu mở cửa.
Tích——
Tịch Lãnh mở cửa vào nhà, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đối sách xoàng xoạc.
Phòng khách sáng như ban ngày, đèn đóm bật khắp nơi, không thấy bóng dáng Mẫn Trí.
"Hửm?"
Trong lòng dâng lên chút tò mò, xua tan nỗi hoang mang, Tịch Lãnh đi chậm rãi trong nhà, tìm kiếm Mẫn Trí.
Không một chút tiếng động.
Mãi đến khi cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đang định trả lời tin nhắn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đến gần phía sau, từ trên cầu thang đi xuống.
Cậu quay người, ngẩng đầu, rồi ngây ra.
Mẫn Trí ung dung xuống lầu, cầm khăn lau mái tóc ướt sũng, nhướng mày với người phía dưới: "Đến rồi à?"
Tịch Lãnh: "..."
Nói thật đây là lần đầu tiên Tịch Lãnh nhìn thấy Mẫn Trí không đeo một cái khuyên tai nào cả, sự chú ý của cậu đều bị thu hút bởi đôi tai lạ lẫm đó, khá trắng, bị tóc ướt che khuất một nửa, cũng rất ẩm ướt.
Mà người này đang mặc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, cổ áo tùy ý mở rộng hơn phân nửa. Vậy mà, chủ nhân của chiếc áo choàng tắm làm như không hề hay biết, ung dung thong thả, đi về phía cậu.
Cái này không phải là ám chỉ, mà là công khai ra hiệu.
May mắn thay, Tịch Lãnh chỉ đến nhà hàng xóm nên ăn mặc rất chỉnh tề.
Áo len cổ lọ màu đen, quần dài đen, còn có một cặp kính gọng đen để phong ấn nhan sắc, bây giờ ra ngoài dạo phố cũng không có vấn đề gì. Toàn thân một màu đen nhạt nhòa, cậu tự cho rằng mình ăn mặc rất bình thường.
Nhưng tới khi Mẫn Trí nhìn rõ Tịch Lãnh ăn mặc như vậy, bước chân dần dần loạn nhịp, cái gì mà ung dung, cái gì mà phóng khoáng, tất cả đều quăng cho chó ăn.
Cái này không phải anh nói nhé,.
Đàn ông mặc áo len cổ lọ ôm sát, với mấy cô diễn viên phim nóng bỏng mặc voan mỏng hở hang, chẳng có khác gì nhau.
Đột nhiên, mùa thu khô hanh vốn dĩ chỉ là một mùa bình thường trong năm, lại bỗng chốc có thêm chút dư vị khác.
Tịch Lãnh thậm chí còn sơ vin áo len vào trong quần.
Thậm chí còn có cặp kính gọng đen làm nổi bật thêm.
Càng cố gắng nghiêm túc tỏ ra cấm dục, chỉ càng phản tác dụng, tạo ra hiệu quả khác.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, dần dần đến gần nhau.
"Ngồi đi." Mẫn Trí lên tiếng trước, cố gắng trấn tĩnh ngồi xuống một bên ghế sofa.
"...Ừm."
Tịch Lãnh ngồi xuống, trực giác mách bảo tốt nhất đừng nhắc đến áo choàng tắm của Mẫn Trí, từ khóa như tắm rửa cũng nên tránh thì hơn.
"Đúng rồi, Tiểu Diệp ấy." Tịch Lãnh nói đến chuyện mình quan tâm nhất trước, "Nó có chuyện gì? Hôm nay sao lại đến công ty tìm anh ạ?"
Lông mi Mẫn Trí rõ ràng từng sợi, đôi mắt đen được gội rửa sáng hơn bình thường một chút. Mái tóc ướt được anh vuốt ngược ra sau, giống như kiểu tóc ướt rẽ ngôi được tạo kiểu cẩn thận, thỉnh thoảng có giọt nước men theo thái dương lăn xuống.
Anh quan sát Tịch Lãnh, đặc biệt là cặp kính gọng đen lần đầu tiên nhìn thấy, một lúc lâu sau, anh cầm khăn trên cổ lên tiếp tục lau nước, đồng thời mở miệng: "Nó đã đăng ký tham gia <Thiếu Niên Tỏa Sáng>, còn vượt qua vòng sơ tuyển, tháng sau phải vào đoàn rồi, quay phim nội bộ hơn ba tháng."
Trên mặt Tịch Lãnh lại không hề ngạc nhiên: "Em cũng đoán được."
Mẫn Trí thầm nghĩ quả nhiên là vậy, Tịch Lãnh quả thực sẽ không ngăn cản em trai theo đuổi ước mơ, anh còn hiểu rõ người trước mắt hơn cả em trai ruột thịt nữa cơ.
Mẫn Trí hài lòng cong môi: "Nó còn khuyên anh đi làm vocal mentor, tôi đồng ý rồi."
"Vocal mentor? Vậy thì tốt quá." Tịch Lãnh cười cười, "Chương trình này sẽ nổi tiếng, anh cũng sẽ nổi tiếng hơn trước."
Kiếp trước, huấn luyện viên thanh nhạc được <Thiếu Niên Tỏa Sáng> chốt là một nhà sản xuất âm nhạc, bản thân không giỏi ca hát, hướng dẫn cho các thực tập sinh mà luôn gãi không đúng chỗ ngứa. Sau này người này còn lộ ra tin quy tắc ngầm, suýt chút nữa liên lụy đến đơn vị sản xuất chương trình.
Nếu huấn luyện viên thanh nhạc là Mẫn Trí, thì chắc chắn là cục diện đôi bên cùng có lợi, cả hai bên đều có thể tiến lên một bước.
Ký ức kiếp trước làm cậu nắm rõ tương lai của <Thiếu Niên Tỏa Sáng>, cậu cũng tin tưởng sâu sắc vào năng lực và nhân phẩm của Mẫn Trí.
"Này." Ánh mắt Mẫn Trí dừng lại ở túi hồ sơ Tịch Lãnh đang ôm trên đùi, "Đây là gì thế?"
Tịch Lãnh lại cho anh một câu trả lời mà nằm mơ cũng không ngờ tới.
Chỉ thấy thanh niên toàn thân đen kịt cùng làn da trắng như tuyết kia cử động, mở túi hồ sơ màu đen, giống hệt một nhà giáo nhân dân, lần lượt lấy ra bảng vẽ, giấy vẽ, cùng bút chì, dao nhỏ và tẩy.
Mẫn Trí đột nhiên cảm thấy chiếc áo choàng tắm mềm mại trên người có chút châm chích.
Tịch Lãnh cũng biết hành động của mình kỳ quặc, nhưng cũng chỉ có thể làm tới cùng, nghiêm túc nói: "Anh không phải muốn vẽ em sao?"
"À thì ra bản thân anh đã gọi gia sư đến tận nhà vào buổi tối?"
"Nếu anh muốn nghĩ như vậy thì..."
"..."
Mẫn Trí chợt nhớ đến lời của Kiều Dữ Sâm.
——Hai người trùng số rồi.
Anh đương nhiên không để trong lòng, chỉ cảm thấy người này bị vỡ trận nên nói năng lung tung, huống chi Tịch Lãnh là kiểu người sẽ nói lung tung chuyện riêng tư sao? Ngay cả anh còn không biết, Kiều Dữ Sâm làm sao biết được.
Nhưng.
Mẫn Trí khép mắt, trầm ngâm hồi lâu.
Mãi đến khi Tịch Lãnh lại lên tiếng, hỏi: "Vẽ không?"
Mẫn Trí mở miệng: "Anh đi thay quần áo."
Tịch Lãnh tất nhiên đồng ý, còn muốn anh đi nhanh hơn, có chút thở phào nhẹ nhõm.
Mẫn Trí thay một chiếc áo khoác dệt kim màu trắng tinh, dùng màu sắc nhạt nhòa để kìm nén lửa giận.
Tịch Lãnh kẹp giấy vẽ vào bảng vẽ phác thảo bằng gỗ, kích thước khoảng A4, đặt trên đùi là có thể vẽ.
Mẫn Trí đi vặn cao máy sưởi, chưa đi được mấy bước, tấm lưng vừa mới được gột rửa sạch sẽ đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, anh liền cởi chiếc áo khoác vừa mới mặc, chỉ để lại một chiếc áo cộc tay.
Áo len chui đầu của Tịch Lãnh không tiện cởi, may mà cậu không sợ nóng.
Tịch Lãnh đưa dụng cụ vẽ đã chuẩn bị sẵn: "Anh muốn em đứng, hay là..."
"Em cứ nằm đi." Mẫn Trí trực tiếp lùi lại nhường ghế sofa cho cậu.
Tịch Lãnh chỉ ngồi, cho rằng "nằm" là mời lơi thôi. Lại hỏi: "Tạo tư thế gì?"
"Nằm." Mẫn Trí lại nói một lần, đột nhiên hỏi vu vơ, "Xem phim Titanic chưa?"
Trong khoảnh khắc, trong đầu Tịch Lãnh hiện lên một cảnh phim kinh điển trong bộ phim kinh điển đó, nói ra cũng có liên quan đến chuyên ngành của cậu.
Nam nữ gặp nhau trên du thuyền, nhanh chóng nảy sinh tình cảm, người phụ nữ nằm sấp trên ghế sofa, người đàn ông vẽ cho cô, dục vọng cuồn cuộn được đội lốt nghệ thuật, được thể hiện dưới hình thức lãng mạn mỹ miều.
Suy nghĩ một lát, Tịch Lãnh mới đáp: "...Rồi."
"Vậy em cởi quần áo ra, nằm trên ghế sofa."
"..."
Tịch Lãnh do dự hồi lâu.
Đúng lúc Mẫn Trí cho rằng cậu chắc chắn sẽ từ chối, thì cậu lại rút vạt áo len trong quần ra.
Sau đó dùng khuôn mặt lạnh lùng, không có chút uy hiếp nào thương lượng với anh: "Em chỉ cởi áo trên, được không?"
—
Lily: Văn của tác giả lộn xộn với cụt xỉu luôn mấy ní, đọc không hiểu thì thông cảm nha tại sửa kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro