Chương 50: Bím tóc ngắn
Editor: Lily
Tịch Lãnh nín thở, chậm rãi xoay người, gỡ lọn tóc của mình ra.
"Hửm? Hôm nay cũng là màu đỏ sao?"
Bất ngờ, cổ cậu lạnh toát.
Chiếc khăn lụa vốn dùng để che đi vết sẹo, giống như dây buộc tóc lại bị "tên cướp" kia tấn công.
Vết sẹo xấu xí cùng quá khứ không muốn nhớ lại, một lần nữa lại phơi bày trước mặt anh.
Mẫn Trí đã đoán trước được phản ứng của cậu, chính xác bắt được bàn tay đang cố gắng che đậy của cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, giằng co một lúc lâu, Mẫn Trí chỉ mân mê vết sẹo của cậu, động tác rất nhẹ, rất mềm mại, gần như trìu mến.
Khuôn mặt Mẫn Trí gần như chìm trong bóng tối, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu, nhẹ nhàng thở ra, đôi môi khẽ mở, để lộ chiếc khuyên lưỡi sáng lấp lánh, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng không kịp.
Tịch Lãnh cảm thấy ngực mình nặng trĩu, Mẫn Trí hoàn toàn say mèm, không chút khách khí ngã vào người cậu.
Rồi... ngủ thiếp đi?
Làm tấm nệm thịt một lúc, Tịch Lãnh mới đưa tay ra, khó khăn đẩy "gánh nặng" trên người sang một bên, đổi chỗ với Mẫn Trí, để anh nằm lên chiếc ghế sofa êm ái.
Mẫn Trí cựa quậy trên sofa, tìm một tư thế thoải mái, còn gác cả chân lên, không hề chịu thiệt thòi chút nào.
Tửu lượng cũng khá tốt, say rồi không quậy phá, chỉ là sẽ ngã vào người khác, còn cướp đồ nữa.
Tịch Lãnh vừa buồn cười vừa tức giận, giật nhẹ chiếc khăn lụa màu đỏ bị cướp đi.
Không giật được.
Mẫn Trí cong ngón tay, cảm nhận được lực kéo, ngược lại nắm chặt hơn.
Tịch Lãnh biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của ông trời con này, đành chịu thua.
Cậu thầm nghĩ, trước đây thời tiết nóng lạnh đối với cậu chẳng khác gì nhau, mà bây giờ cậu lại bắt đầu mong chờ mùa mới đến, không chỉ vì để sống sót, lần đầu tiên cậu tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Đợi đến mùa thu, cậu nhất định sẽ lập tức mặc áo cổ cao, sẽ không cho tên này cơ hội trộm gà trộm chó nữa.
"Anh thích hửm? Màu đỏ?" Tịch Lãnh trăm mối vẫn không hiểu, khẽ lẩm bẩm.
Mẫn Trí say mèm lại cựa quậy, không biết là đang đáp lại câu nào của cậu, mắt hé mở một đường nhỏ, một lúc lâu sau, như mơ như tỉnh lầm bầm ba chữ: "...Không xấu."
Không xấu nên mới cướp đi, đúng là logic của kẻ cướp.
Tịch Lãnh lại không biết khóe môi mình đang khẽ nhếch lên, trong phòng cũng không có người thứ hai tỉnh táo nào nói cho cậu biết tâm trạng đang thể hiện trên khuôn mặt, ngay cả chú mèo tam thể tinh nghịch cũng đang ngủ say.
"Cũng không ghê tởm."
Sau một tiếng lầm bầm rất khẽ, Mẫn Trí lại chìm vào giấc ngủ.
Tịch Lãnh bỗng sững người, một lúc lâu sau, mắt chậm rãi chớp một cái.
Cậu ôm đầu gối ngồi, hai tay chồng lên nhau, rồi đặt cằm lên trên.
Sau đó, cậu bất động, không biết chán mà nhìn người đang ngủ say trên sofa.
Một lúc lâu sau, nhớ đến ban đêm trời se lạnh, cậu vội vàng đứng dậy đi lên phòng trên lầu, lục lọi tìm một chiếc chăn dày sạch sẽ, mềm mại, thoải mái.
Nói đến đây, những vật dụng sinh hoạt cơ bản trong nhà này, không chừng là do người này mua sắm? Bây giờ coi như là trả lại cho chủ sở hữu.
Cậu đắp chăn cho Mẫn Trí đang ngủ say, còn cẩn thận vén gọn các góc. Mẫn Trí không có phản ứng, có lẽ đã thực sự ngủ say.
Sau đó, cậu lại đứng bên cạnh một lúc, không biết đang mong chờ điều gì, cũng không biết đã bao lâu.
"Meo..."
Tịch Lãnh hoàn hồn, quay đầu lại.
Bé mèo tam thể Hạt Dẻ bỗng tỉnh giấc, ngoan ngoãn vẫy đuôi, bước trên tấm thảm đi tới.
Tịch Lãnh ngồi xổm xuống, vuốt ve mèo nhỏ mềm mại ấm áp, rồi dẫn cái đuôi nhỏ này vào bếp, lấy một ít bia nồng độ thấp trong tủ lạnh.
Đôi mắt nâu của bé mèo lim dim, rõ ràng là buồn ngủ muốn chết. Cố gắng ở bên cậu một lúc, em mèo dựa vào góc bàn trà, cuộn tròn thân mình lông xù, lại ngủ thiếp đi.
Ghế sofa phía sau đã có người chiếm đóng, Tịch Lãnh liền học theo Mẫn Trí lúc trước, dựa lưng vào sofa, ngồi trên tấm thảm mềm mại, chỉ là bên cạnh có thêm một chú mèo.
Cảm giác yên tĩnh khi uống bia một mình này giống như nhiều năm về trước, nhưng đột nhiên khiến cậu cảm thấy không quen. Quá yên tĩnh, cậu bật tivi, mở kênh "Thế giới động vật".
Tivi ồn ào, mèo không tỉnh, người trên sofa phía sau cũng không tỉnh, lông cậu mày giãn ra, hàng mi đen dày phủ xuống mí mắt dưới, hốc mắt là một vùng bóng mờ.
Thêm một lon bia vào bụng, Tịch Lãnh cảm thấy tai mình nóng lên, rất nhanh toàn thân đều nóng bừng.
Cậu lại nhìn tai của Mẫn Trí, cả hai bên đều đeo khuyên tai, mặt trước sáng bóng, mặt sau lại là những chiếc kim cứng, được cố định bằng nút chặn.
Ngủ mà đè lên không thấy khó chịu sao?
Rượu làm tê liệt trí thông minh của con người, Tịch Lãnh nhìn "thủ phạm" khiến cuộc đời cậu lệch hướng, bắt đầu suy nghĩ đến một số vấn đề nhạt nhẽo và trẻ con.
Cậu ôm đầu gối, nghiêng đầu.
"Đây là nhà anh sao? Ngủ ngon thế."
Mẫn Trí lại dùng giọng mũi ậm ừ một tiếng: "Ừm."
Cái này đúng, là nhà anh ấy.
Tịch Lãnh đột nhiên lại thấy buồn cười mà chẳng hiểu vì sao.
Cậu tiếp tục xem chương trình Thế giới động vật, uống liền mấy lon bia, không còn bận tâm đến tên trộm khăn lụa nữa.
Cậu quen uống bia rượu, giỏi giải sầu, nhưng giống như cái đêm được tái sinh khi chờ đợi bình minh trên bờ biển, rượu đêm nay lại mang một hương vị lạ lẫm không thể diễn tả thành lời.
Trên TV, ở Nam Cực lạnh giá, cây cỏ không mọc nổi, những chú chim cánh cụt chen chúc nhau, tụ tập sưởi ấm, lắc lư di chuyển vụng về trên tảng băng trôi. Để sinh tồn, chúng nối đuôi nhau, lần lượt nhảy xuống biển cả sóng gió cuồn cuộn.
Chúng dựa vào lớp lông dày, bơi lội thoải mái trong làn nước biển lạnh buốt, dùng chiếc mỏ dài bắt những con cá đang chạy trốn.
Ào!
Chú chim cánh cụt trở về với đầy ắp thức ăn thò cái đầu tròn trịa ra khỏi mặt biển, con cá béo mập vùng vẫy trong miệng nó, bộ lông đen trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời, những giọt nước rơi xuống, lấp lánh như những mảnh vỡ của kim cương.
Đó là 'ngày' cực dài ở Nam Cực.
Tịch Lãnh đột nhiên mở mắt, đón ánh nắng ban mai rực rỡ.
Trời sáng rồi.
Cậu xoa xoa thái dương đau nhức vì say rượu, chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sofa.
Chiếc chăn có họa tiết hoa văn cổ điển trượt khỏi người cậu.
Đó là chiếc chăn cậu đắp cho Mẫn Trí tối qua, giờ lại như ảo thuật xuất hiện trên người cậu.
Cậu nhặt chiếc chăn lên, đứng dậy, trong nhà rất yên tĩnh, TV đã tắt từ lúc nào. Bỗng nghe thấy tiếng "kẽo kẹt", cậu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Dung Tinh Diệp dụi mắt ngái ngủ bước ra từ phòng ngủ.
Tịch Lãnh lập tức nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi.
Xem ra dù Dung Tinh Diệp có giận có dỗi, vẫn ngoan ngoãn dậy đúng giờ, chuẩn bị đến trường báo danh.
"... Ừm?" Dung Tinh Diệp như cái xác không hồn đi được vài bước, bỗng phát hiện ra anh trai mình hình như ngủ ở phòng khách, ngây ngốc quay quanh anh trai một vòng, "Sao anh trong đây á?"
"Hả!!?"
Dung Tinh Diệp như nhìn thấy gì đó, đột nhiên nhíu mày, hai mắt mở to, rồi biến thành hai con mắt híp lại, "vút" một tiếng bay đến trước mặt Tịch Lãnh, với tư thế như muốn dán mắt vào người cậu.
Tịch Lãnh nhíu mày, lùi lại nửa bước: "Sao thế?"
"Anh không lẽ... yêu đương rồi sao?" Câu hỏi của Dung Tinh Diệp có chút kỳ quái, kinh ngạc cường điệu, "Tối qua còn dẫn người về nhà hả?!"
Sắc mặt Tịch Lãnh không đổi, nhưng lại lùi thêm nửa bước: "Gì cơ?"
Cậu đương nhiên không cho rằng Dung Tinh Diệp thông minh đến mức nào, nhưng biết đâu tối qua cậu nhóc mộng du, chạy ra phòng khách phát hiện ra hai tên say xỉn.
Nhưng phản ứng của Dung Tinh Diệp lại có chút kỳ lạ.
Cậu nhóc lại vòng quanh Tịch Lãnh vài vòng, mũi khịt khịt, ngửi ngửi như một chú chó con: "Trên người anh chắc chắn có mùi nước hoa của chị ấy..."
Tịch Lãnh thấp giọng cảnh cáo: "Này, Dung Tinh Diệp."
Dung Tinh Diệp cuối cùng cũng dừng lại, thần bí chỉ vào tai anh trai.
Hay nói đúng hơn là tóc cậu.
Tịch Lãnh đưa tay sờ lên tóc mình, lập tức hiểu ra phản ứng kỳ quái của em trai là do đâu.
Trên tóc cậu rõ ràng có thêm vài sợi... tóc bím nhỏ kỳ quái.
"..."
Những bím tóc nhỏ được giấu rất kỹ, bốn sợi cực kỳ mảnh, được giấu trong những lọn tóc xoăn hai bên.
Cậu không chắc Mẫn Trí có thử tết bím tóc to hơn không, nhưng Mẫn Trí chắc là không có dây buộc tóc, bím tóc to sẽ không giữ được lâu. Ngược lại, bốn bím tóc nhỏ này, đuôi tóc đều thả lỏng, vậy mà lại giữ trên đầu cậu nguyên vẹn cả đêm.
Cậu lắc đầu sang trái sang phải.
Những bím tóc nhỏ vẫn không bung ra.
Cậu đành phải tự tay gỡ ra, ở cửa phòng vệ sinh chưa khóa, một cái đầu thò vào hóng chuyện, cũng không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt đào hoa long lanh, công khai nhìn trộm.
Tịch Lãnh bắt được em trai qua gương, lạnh lùng ra lệnh: "Ra ngoài."
"... Hứ."
Bốn bím tóc nhỏ đã được gỡ bỏ hoàn toàn, dấu vết Mẫn Trí để lại vẫn chưa biến mất, mấy lọn tóc đó trở nên xoăn tít, giống như mì ăn liền.
Tóc cậu cũng hơi dài rồi.
Tịch Lãnh suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ vén hết những sợi tóc rối ra sau tai, buộc thành một kiểu tóc đuôi ngựa nửa đầu gọn gàng, tạm thời gác lại việc cắt tóc.
"Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, anh đưa em đến trường."
Dung Tinh Diệp vừa đeo ba lô lên, nhảy hai cái, nghe vậy trên mặt lại mất vui.
"Bây giờ anh là người của công chúng, đưa em đến trường chẳng khác nào mở off fan*." Dung Tinh Diệp lẩm bẩm rồi lại càu nhàu, "Hơn nữa, một người đi taxi hay hai người đi taxi có gì khác nhau? Em tự đi được rồi. Anh ngủ đi, nhìn quầng thâm mắt của anh kìa..."
(*offline fan: Buổi giao lưu của fans và nghệ sĩ)
Tịch Lãnh: "Vậy thì em tự đi, ký túc xá cũng tự lo liệu đi. Đừng hòng trốn, anh sẽ xác nhận với giáo viên chủ nhiệm và bạn cùng phòng của em đó."
Dung Tinh Diệp len lén "hừ" một tiếng.
Vì cần ở ký túc xá, việc cần làm trong ngày khai giảng khá nặng nề, ngoài một chiếc ba lô nặng trĩu, còn có một chiếc vali đầy ắp đồ đạc.
Lúc này, cậu thiếu niên 15 tuổi giả vờ trưởng thành chỉ có thể tự lực cánh sinh.
"... Ơ?" Dung Tinh Diệp nhìn điện thoại, người vừa nãy còn ủ rũ chốc lát đã tươi tỉnh hẳn lên, "Anh Mẫn Trí nói muốn đưa em đi kìa!"
Tịch Lãnh vội ngăn cản: "Không được, anh ấy đưa em đi thì mới đúng là mở off fan ấy."
"Anh ấy nói còn có con gái quản lý của ảnh cũng khai giảng hôm nay." Dung Tinh Diệp nói, "Anh ấy cũng đâu ngốc, cứ đợi trên xe là được rồi, để chú quản lý đưa em vào trong."
Tịch Lãnh không còn gì để nói: "Vậy tùy em, đi đi."
Dung Tinh Diệp chớp mắt: "À... anh ấy lại nhắn tin nữa rồi."
Tịch Lãnh quay người lại.
Dung Tinh Diệp giả vờ ngoan ngoãn chuyển lời: "Hỏi anh dậy chưa, có muốn đi cùng nhau không."
Tịch Lãnh nói dối không chớp mắt: "Chưa dậy."
"OK, em trả lời rồi."
"Em trả lời thế nào?"
"Em trả lời là - Anh trai em nói anh ấy chưa dậy á. Hahahaha!!"
"Này, Dung Tinh Diệp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro