Chương 47: Chủ nhà bí ẩn
Editor: Lily
"Em nên cho hắn chút thời gian để nói lời trăn trối chứ." Mẫn Trí hướng về phía gã đàn ông đang lem luốc đầy sơn xanh, khẽ cụp mắt một cách lười biếng, "Giống như trong phim ấy."
Tịch Lãnh buông súng nước xuống, mặt không cảm xúc, nói rành rọt: "Bây giờ không phải đang quay phim."
Mẫn Trí lại bật cười.
Anh thực sự yêu chết cái dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, đôi khi cứng nhắc hoặc lạnh nhạt của người này.
Định phản bác lại theo thói quen, nhưng Tịch Lãnh lại quay đầu, tiếp tục duy trì hình tượng fan hâm mộ ôn hòa, nói: "Tất cả nhiệm vụ đã hoàn thành, mình đi thôi."
Sau đó, hơi gượng gạo bổ sung thêm xưng hô: "Anh Mẫn Trí."
"Gã mặt nạ" sau khi trúng đạn liền nhắm mắt, nằm ngửa ra đất, tứ chi dang rộng như xác chết.
Tịch Lãnh nhớ đến gợi ý về chiếc chìa khóa trên bản đồ, bèn ngồi xổm xuống lục túi gã ta, quả nhiên ngoài chìa khóa còng tay, còn có một chiếc chìa khóa khác lớn hơn, trông rất giống chiếc cậu đã ném xuống lỗ thông hơi.
Tịch Lãnh nhíu mày khó hiểu, nhưng không bất ngờ: "Vậy mà còn có chìa khóa nữa..."
Mẫn Trí đến gần hỏi: "Ý em là sao?"
"Nếu cửa chấn song ở tầng một của thang máy có thể dùng nhiều chìa khoá để mở." Tịch Lãnh nhìn anh, "Anh nghĩ đây là chương trình cố tình – hay là gã muốn giảm độ khó cho chúng ta, hay là... một cái bẫy?"
Mẫn Trí không đáp lại: "Hửm?"
Ngầm ý bảo cậu tiếp tục nói.
Vì MVP và trải nghiệm xem của khán giả, Tịch Lãnh tranh thủ thời gian, nói một hơi suy luận của mình.
"Mặc dù gã mặt nạ có thể sử dụng thang máy để lên xuống, còn phục kích ở đó, khiến chúng ta tin rằng thang máy là lối thoát đúng..." Tịch Lãnh phân tích lại từ đầu một cách rõ ràng mạch lạc, "Nhưng, đứng ở góc độ của Mộng Mộng, thang máy là nơi cô ấy từng cầu cứu nhưng thất bại thảm hại."
Mẫn Trí gật đầu phụ họa.
"Anh còn nhớ cậu bé ở phòng 209 đã nói gì không? Thang máy đưa Mộng Mộng và A Hào dừng lại ở mỗi tầng, là do Mộng Mộng bấm, cô ấy muốn cầu cứu những người hàng xóm trong cùng tòa nhà. Nhưng, hầu hết mọi người đều thờ ơ, mặc kệ thang máy mang cô ấy đi, cô ấy bị đánh đập liên tục, cứ thế đi xuống."
"Vì vậy, đi ra từ thang máy không thể kết thúc cơn ác mộng được. Bên ngoài cửa chấn song là trường quay màu xanh, cũng là lời nhắc nhở, chứng tỏ đó không phải là thế giới thực."
Hiếm khi cậu nói nhiều như vậy, đến cuối cùng, đuôi mắt vốn cong lên lại hơi cụp xuống, ánh mắt hội tụ vào một điểm, rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của Mẫn Trí.
"...Anh tin em chứ?"
Người vừa thao thao bất tuyệt, lúc này lại không chắc chắn.
Mẫn Trí nhìn cậu.
Thầm nghĩ, có gì mà không tin.
Anh hận không thể ấn cậu trước ống kính mà hôn.
Dưới ánh mắt nghiêm túc và tập trung của Tịch Lãnh, Mẫn Trí miễn cưỡng nuốt câu nói thật lòng sắp buột ra khỏi miệng.
Hầu kết chuyển động: "Tin."
Tịch Lãnh lặng lẽ quan sát anh vài giây.
Luôn cảm thấy, người này định nói chắc không chỉ có một chữ đâu.
"Còn chưa đến năm phút nữa." Mẫn Trí nghiêng đầu nhìn thời gian trên bộ đàm, "Chúng ta phải nhanh chóng xuống dưới thôi."
Hai người lập tức lên đường, không cần nhiều lời, ăn ý đi đến phòng 710 bên cạnh.
Bước vào cánh cửa mà Tưởng Tụng Nam đã phát hiện, đến một cầu thang lạ lẫm.
Tịch Lãnh chú ý đến lan can thừa thãi bên tường, bỗng nhiên linh cảm, sờ lên bức tường phía trên lan can.
Không mềm, nhưng tuyệt đối không phải là tường bê tông đặc.
Máu nóng đột nhiên sôi trào, Tịch Lãnh kìm nén sự kích động nói: "Đây là cầu thang thoát hiểm ngoài trời, bức tường là giả."
"Ừ." Mẫn Trí nói, "Mình có thể ra ngoài rồi."
Hai người vừa đi vừa đếm, vừa đúng xuống bảy tầng, lúc này trước mặt họ, lại xuất hiện một cánh cửa mới.
Mẫn Trí đột nhiên dừng bước, hô lên: "Em đi mở đi, MVP."
Tịch Lãnh: "..."
Mãi không hết bị cà khịa.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồng tiền, nếu có, chắc chắn là số tiền này đối với người đó chưa đủ nhiều.
Dưới sự thôi thúc của mươi vạn tệ tiền thưởng, Tịch Lãnh đẩy cánh cửa kín mít ra.
Ánh sáng trắng chói lọi tràn vào.
Tịch Lãnh nheo mắt lại.
Trước mắt là một lối đi được dựng lên, hai bên tường là vật liệu giống như tấm xốp, phía trên là bầu trời đêm. Cuối lối đi là cảnh đường phố bên ngoài, xe bảo mẫu của chương trình đang đậu ở đó, bật đèn sáng trưng.
Hai người tăng tốc bước chân, bắt kịp ở phút cuối cùng, thành công thoát ra!
Thịnh Tiêu với khuôn mặt phúc hậu nở nụ cười báo tin vui: "Chúc mừng hai vị, đã thành công thoát khỏi Chung cư Hạnh Phúc!"
Tiếp đó, hai người quay trở lại xe buýt lúc đến, ba người đã thoát ra từ sớm đã ở đó.
Tịch Lãnh trước tiên hỏi Lạc Gia Ngôn thế nào, Lạc Gia Ngôn lắc đầu tỏ vẻ không biết, Kiều Kiều thì lộ vẻ mặt đau khổ, dường như đã đoán được điều gì.
Thịnh Tiêu đến đầu xe công bố thành tích của năm người.
"Đầu tiên là Tưởng Tụng Nam, bây giờ tôi sẽ tính điểm cho cậu..." Thịnh Tiêu lấy ra một cuốn sổ, lần lượt điểm lại những đóng góp của khách mời trong căn hộ, "Chiến thắng trong ván cờ với ông Vương, +10 điểm; Hoàn thành tâm nguyện của ông Vương, +20 điểm... Phát hiện cửa bí mật ở phòng 710, +10 điểm; Là người đầu tiên thoát khỏi căn hộ, +100 điểm."
Điểm thưởng cho người đầu tiên thoát ra khá đáng kinh ngạc, ngay cả Tịch Lãnh đã giải được bí mật của nhiều căn phòng hơn cũng không khỏi thầm lo lắng.
"Chúc mừng Tưởng Tụng Nam là người đầu tiên thoát khỏi Chung cư Hạnh Phúc, và đạt được happy ending, rời khỏi căn hộ. Cộng thêm 50 điểm. Tổng cộng 210 điểm."
Tưởng Tụng Nam hiển nhiên không ngờ tới, ngẩn người ra một chút: "Tôi đều đã về ngủ nửa tiếng rồi, vậy mà cũng có happy ending?"
Kiều Kiều phần lớn thời gian đều ở cùng với Tưởng Tụng Nam, cũng nhận được điểm tích lũy từ việc chơi cờ v.v..., việc trốn thoát thứ hai cũng có phần thưởng 80 điểm. Cộng thêm những điểm linh tinh khác, cô còn cao hơn Tưởng Tụng Nam vài chục điểm.
Tiếc là tin tốt không kéo dài được bao lâu.
"Rất tiếc, Kiều Kiều đã không thành công trốn thoát khỏi căn hộ Hạnh Phúc, đạt bad ending, vĩnh viễn mắc kẹt trong giấc mơ, bị trừ 100 điểm, tổng cộng 120 điểm."
Lạc Gia Ngôn đột nhiên thở dài một hơi, dấy lên dự cảm chẳng lành mạnh mẽ: "Vậy em...."
Vì kết cục thất bại đã bị trừ thẳng tay 100 điểm, tổng điểm của Lạc Gia Ngôn thậm chí không đến 100, chắc chắn xếp cuối.
Bây giờ điều hồi hộp nhất chính là, liệu Tịch Lãnh và Mẫn Trí có thể đạt được kết cục hoàn mỹ hay không.
Ba người đã được tính điểm xong đều hồi hộp và mong chờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bọn họ và Thịnh Tiêu.
Nói về Mẫn Trí trước, tổng cộng 190 điểm, Thịnh Tiêu tạm thời không đề cập đến kết cục, tiếp tục nói về Tịch Lãnh.
"Phát hiện ra chiếc balo của câu lạc bộ thám tử, +10 điểm; hoàn thành tâm nguyện của nhân viên vệ sinh, +20 điểm... hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Tuyết... hoàn thành tâm nguyện của cậu bé Tiểu Minh..."
Như một con robot bị lỗi, từ miệng Thịnh Tiêu liên tục phát ra thông báo +10, +20.
Chỉ riêng những nhiệm vụ vụn vặt này, Tịch Lãnh đã đạt được số điểm đáng kinh ngạc là 200, đến đây vẫn chưa hết, Thịnh Tiêu dừng một chút rồi mới đưa ra phần thưởng đáng kinh ngạc nhất: "Tiêu diệt ác ma đeo mặt nạ, +100 điểm."
Tịch Lãnh không khỏi ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Mẫn Trí cách một hành lang.
Mẫn Trí cũng đang nhìn cậu, nhìn vài giây, rồi nhướng mày, khiến Tịch Lãnh phải dời mắt đi.
"Chúc mừng hai vị." Thịnh Tiêu mỉm cười, tiết lộ điều bí ẩn cuối cùng, "Cùng nhau đạt được perfect ending, đánh tan cơn ác mộng, mỗi người cộng thêm 150 điểm."
"Mẫn Trí tổng cộng 340 điểm, Tịch Lãnh tổng cộng 450 điểm."
Cho dù gần cuối mới trốn ra, tổng điểm vẫn có thể gấp đôi, gấp ba những người trước đó.
Trong tiếng vỗ tay tự phát của mọi người, Thịnh Tiêu tiếp tục nói: "Chúng tôi sẽ thay mặt hai vị quyên góp mười vạn tệ cho quỹ phòng chống bạo lực gia đình. Chúc mừng Tịch Lãnh giành được MVP, bây giờ trao cho cậu ấy phần thưởng tiền mặt mười vạn của MVP."
Tịch Lãnh lẩm bẩm lặp lại: "...Quỹ phòng chống bạo lực gia đình?"
"Đúng vậy, các bạn hẳn đã phát hiện ra, chủ đề cốt lõi của ngày hôm nay là chống bạo lực gia đình." Thịnh Tiêu nói, "Quỹ này sẽ cung cấp hỗ trợ về kinh tế và pháp lý cho những người bị đe dọa bởi bạo lực gia đình."
Tịch Lãnh cúi đầu, suy nghĩ một hồi.
Tiền thưởng đã được chuẩn bị sẵn được phát ngay lập tức, Thịnh Tiêu nhận từ nhân viên công tác một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Tịch Lãnh.
Tịch Lãnh nắm lấy mép thẻ ngân hàng, nghĩ ngợi, rồi đưa lại.
Dưới ánh mắt dò hỏi của Thịnh Tiêu, Tịch Lãnh vẫn giữ vẻ mặt như thường, bình tĩnh nói: "Tiền thưởng của tôi, cũng quyên góp cho quỹ này đi."
Thịnh Tiêu đương nhiên là ngạc nhiên, nhưng cũng không ngại hiệu ứng chương trình tự tìm đến cửa này, chỉ là Tịch Lãnh là người bình thường, thật sự không cần thiết phải làm loại công việc bề nổi này. Cho dù là nghệ sĩ không thiếu tiền, lòng keo kiệt cũng vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường. Đối với bất kỳ ai, mười vạn tệ tuyệt đối không phải là số tiền nói bỏ là bỏ được.
Thịnh Tiêu lại xác nhận: "Thật sự muốn quyên góp sao?"
Tịch Lãnh gật đầu: "Ừm."
Lạc Gia Ngôn ngược lại lo thay Tịch Lãnh: "A Chiêu, đó là mười vạn đấy, căn nhà cậu đang ở, tiền thuê nhà chắc chắn rất cao..."
Tịch Lãnh biết ơn ý tốt của cậu ta, nhưng vẫn kiên trì: "Họ cần phải giúp đỡ rất nhiều người, quyên góp hai mươi vạn nhìn thì nhiều, nhưng thực ra chỉ cần đi khám bệnh vài lần là hết sạch. Vì vậy, cứ quyên góp luôn hai mươi vạn này đi, hiện tại tôi không thiếu nhiều tiền."
Mẫn Trí liếc nhìn Lạc Gia Ngôn ân cần, rồi lại nhìn Tịch Lãnh lạnh nhạt, không chút lưu luyến, không nhịn được hỏi: "Tiền thưởng vất vả lắm mới kiếm được, nói bỏ là bỏ sao?"
"Vì chương trình này sẽ được phát sóng, nên em mới quyên góp." Tịch Lãnh nghiêm túc nói, "Bỏ tiền ra mua danh tiếng, thuận tiện cho việc bán tranh sau này."
Mẫn Trí khẽ cười một tiếng, cố ý chọc vào cái cớ nhỏ của cậu: "Vậy bây giờ anh đặt trước được không?"
Tịch Lãnh: "..."
Về nhiệm vụ và manh mối sau khi ra khỏi căn hộ Hạnh Phúc, Kiều Kiều và những người khác vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Tịch Lãnh và Mẫn Trí.
Trên xe buýt trở về vô cùng náo nhiệt, tuy nhiên, những vị khách mời đã từng tham gia ghi hình chương trình lần thứ hai, sau khi trải qua trùng trùng nguy hiểm và hợp tác, đã trở nên rất thân thiết.
Sau khi thảo luận xong, chỉ còn lại một vấn đề chưa được giải đáp, Kiều Kiều thay mặt hỏi Thịnh Tiêu: "Đạo diễn Thịnh, những người trong tòa chung cư đều là những cư dân đã qua đời, A Hào cũng bị Mộng Mộng tưởng tượng thành hình ảnh cường tráng dũng mãnh... nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy Mộng Mộng, điều này có phải là nói rằng cô ấy vẫn còn sống? Còn sống mới có thể nằm mơ, phải không?"
Kiều Kiều càng nói càng hào hứng, vẻ mặt nhỏ nhắn cùng với bím tóc nhỏ xinh xắn cũng làm cô thêm đáng yêu.
"À, cái này..." Thịnh Tiêu cố tình làm ra vẻ bí ẩn, mỉm cười, "Mọi người đến lúc đó xem VCR trong tập chính thức sẽ biết."
"...Hứ!"
Sau khi ghi hình xong phần chính và phỏng vấn hậu trường của tập thứ hai, mọi người ai nấy đều về nhà.
Sai khi tập đầu tiên vừa phát sóng, Tịch Lãnh phát hiện số lượng người theo dõi Weibo của mình đã tăng lên gấp bội. Dù là một người bình thường không mấy tên tuổi, nhưng màn chơi xuất sắc của cậu trong chương trình đã khiến mọi người phải kinh ngạc.
Cậu chàng trông có vẻ lạnh lùng ít nói, nhưng lại là người dịu dàng và chu đáo nhất. Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là, gương mặt đó thật sự rất thu hút, khí chất nghệ sĩ với mái tóc dài kiểu wolf-cut, mang đến cho khán giả đã quen với vô số những gương mặt nổi tiếng một trải nghiệm mới mẻ, khó quên.
Còn có câu nói đầy cưng chiều của Mẫn Trí khi nhảy khỏi trực thăng: "Ai bảo em là fan của tôi chứ", được giữ nguyên không cắt bỏ, khiến fan lâu năm phải nhìn anh với con mắt khác xưa, ngay cả những người qua đường cũng khen ngợi Mẫn Trí đẹp trai, ngầu, vân vân và mây mây.
Cho đến lúc này, dù là fan hay người qua đường hóng chuyện, đều tin chắc vào mối quan hệ thần tượng và fan hâm mộ giữa hai người, nhất thời không biết nên ghen tị với ai. Thậm chí, có người còn bắt đầu "chèo thuyền" CP, tận hưởng niềm vui nhân đôi.
Siêu thoại CP của họ ra đời, tên là gì nhỉ? CP Điều Hòa.
Bởi vì "Trì Lãnh" đồng âm với "làm lạnh", điều hòa làm lạnh.
Thật là lạnh lẽo.
Tịch Lãnh không mấy quan tâm đến mấy cái này.
Sau khi hào phóng quyên góp 20 vạn tệ tiền thưởng, cơn bốc đồng qua đi, cậu bình tĩnh lại, thấy hơi hối hận. Tiếc là ván đã đóng thuyền, cậu chỉ có thể ở nhà tính toán đi tính toán lại số tiền nhỏ bé của mình.
Tiền cát-xê hai tập chương trình cộng với chi phí quảng bá cho cả mùa, đại khái là năm vạn tệ. Theo như đạo diễn Thịnh Tiêu "vẽ bánh", độ thảo luận và tỷ suất người xem của chương trình vượt xa mong đợi, đến lúc đó các khách mời còn có thể nhận thêm tiền thưởng, chia sẻ lợi nhuận.
Ngoài ra, việc bán được bức tranh 13 vạn 6 cũng nhờ phúc của chương trình.
Khoảng thời gian này, chi tiêu của Tịch Lãnh và Dung Tinh Diệp không nhiều, khoản chi lớn nhất là 3 vạn 6 tiền thuê nhà.
Học phí năm lớp 9 của Dung Tinh Diệp không thành vấn đề, còn học phí cấp 3, sau này sẽ luôn có cách kiếm được, Tịch Lãnh không vội, cùng lắm thì để Dung Tinh Diệp tự mình kiếm, cậu cũng không có nghĩa vụ nuôi nấng nhóc em trai này.
13 vạn 6, 3 vạn 6.
Tịch Lãnh lật sổ sách, ánh mắt dừng lại trên trang này rất lâu, đầu ngón tay trắng nõn ánh lên màu cam hồng của hoàng hôn, mái tóc đen xoăn buông xuống che khuất đôi lông mày hơi nhíu lại.
Mẫn Trí thường về nhà bằng hầm để xe.
Hầm để xe có tới ba tầng, hàng xóm sống cùng tòa nhà cũng hiếm khi gặp mặt, trong hầm để xe quanh năm vắng vẻ yên tĩnh, hệ thống thông gió đưa gió tự nhiên vào, không khí trong lành như ngoài trời.
Nhưng hầm để xe hôm nay lại náo nhiệt lạ thường, vài người mặc đồng phục nhân viên quản lý tòa nhà đang xì xào bàn tán.
Mẫn Trí chú ý đến chiếc lồng kim loại trong tay một người, hiếm khi chủ động bắt chuyện, đi tới hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"
"À, chào anh Mẫn." Nhân viên quản lý thấy nghệ sĩ cũng không quá ngạc nhiên, cung kính trả lời câu hỏi của anh, "Là thế này, có chủ hộ nói mấy ngày nay nghe thấy tiếng mèo kêu trong hầm để xe, nên chúng tôi đến xem sao."
Chiếc lồng kim loại kỳ lạ đã được giải thích, hóa ra là dùng để bắt mèo.
Không biết tại sao, Mẫn Trí bỗng nhớ đến mấy ngày Tịch Lãnh mới chuyển đến, khi anh còn chưa biết thân phận thật sự của Dung Tinh Diệp.
Đêm khuya mưa tầm tã, Tịch Lãnh bất chấp mưa gió, chạy từ tòa nhà dân cư đi tìm người, không lâu sau lại quay về, thay quần áo sạch sẽ, cầm ô, còn mang theo một chiếc hộp giấy kỳ lạ. Vội vàng như vậy, chắc chắn không phải là đột nhiên nảy ra ý định tiện tay vứt rác đâu.
Hơn nữa, phí quản lý hàng năm của Vân Đỉnh Nhất Hào lên đến năm con số, rác sinh hoạt không cần chủ hộ phải tự mang xuống lầu.
Trong chốc lát, mấy nhân viên quản lý đã phát hiện ra con mèo, vội vàng chào tạm biệt Mẫn Trí, chạy về phía đầu kia của hầm để xe.
Mẫn Trí chỉ thấy mấy người họ bao vây, từ từ tiến về phía góc tường, sau vài tiếng mèo kêu dữ dội, chiến dịch bắt mèo đã thành công.
Họ có kinh nghiệm rất phong phú trong việc xử lý động vật đi lạc, phủ một lớp vải đen lên lồng, tránh cho mèo con lại bị hoảng sợ, suốt dọc đường trở về, chiếc lồng phủ vải đen vẫn luôn yên tĩnh.
"Anh Mẫn, anh có muốn xem không?"
Có lẽ là để ý thấy anh không đi, nhân viên quản lý suy đoán theo cách nghĩ của mình, cho rằng anh có lẽ cũng muốn xem náo nhiệt? Bản tính thích xem náo nhiệt có lẽ đã ăn sâu vào máu người Trung Quốc rồi?
Mẫn Trí không tỏ thái độ gì, cũng không giải thích nhiều, chỉ "ừm" một tiếng.
Tấm vải đen che khuất tầm nhìn được vén lên một góc.
Trong lồng, rõ ràng là một con mèo tam thể nhỏ gầy, run rẩy.
Mèo con cuộn tròn người, dùng hai chân trước và cằm nhọn, giữ chặt một mảnh vải bẩn thỉu, rách nát.
Có lẽ chỉ có Mẫn Trí mới nhìn kỹ - đó là một chiếc khăn lụa màu xanh trắng, chất liệu vải cotton, họa tiết dân tộc.
Rất quen mắt, rất giống chiếc khăn mà anh đã thấy Tịch Lãnh đeo ba lần, ở trường bắn cung, ở cửa hàng tiện lợi, trong gió lạnh ngoài đường.
Mẫn Trí thuận miệng hỏi mấy người: "Mọi người định xử lý thế nào?"
Nhân viên quản lý trả lời: "Đưa đến trung tâm cứu trợ động vật đi lạc."
Cách làm này cũng coi như nhân đạo, ít nhất không phải là cái gọi là "xử lý nhân đạo". Nhưng đối với một bé mèo con vốn quen tự do tự tại, đến trung tâm cứu trợ phải tranh giành với một đống động vật đi lạc khác, có khi còn không bằng cuộc sống lang thang nay đây mai đó.
Mẫn Trí không do dự nhiều, đưa tay ra: "Đưa cho tôi đi."
"Hả? Anh muốn nhận nuôi sao? Vậy thì tốt quá..." Nhân viên quản lý khá bất ngờ, chọc mèo con qua song sắt, "Meo meo, đi theo anh trai sống cuộc sống sung sướng nhé, ngoan nào."
Mang theo một sinh linh nhỏ lên lầu, Mẫn Trí vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ với vạn vật như thường lệ.
Cho đến khi đứng trước cửa nhà hàng xóm yên tĩnh.
Anh xoay người, lặng lẽ nhìn vài giây, rồi đặt lồng xuống, mở tấm vải đen, cúi người mở cửa lồng.
Bé mèo tam thể được tự do, vẫn còn rụt rè, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào con người to lớn, hồi lâu vẫn không dám nhúc nhích hai chiếc chân nhỏ.
Mẫn Trí lùi lại hai bước.
Em mèo tam thể ngửi ngửi, chậm rãi bước ra khỏi lồng.
Mẫn Trí làm bộ muốn cầm lồng đi, điều này dường như đã kích thích phản ứng của mèo con, nó đột nhiên bám chặt vào lồng, ngăn anh lại, vội vàng nhặt chiếc khăn lụa rơi trong lồng ra, sau đó như tên lửa phóng, "vút" một cái chạy sang phía bên kia hành lang, thận trọng giữ khoảng cách với anh.
Cửa cầu thang bộ quá nhỏ, mèo con không thể đẩy ra được, nút thang máy nó cũng không với tới, khỏi lo nó chạy đi đâu mất.
Mẫn Trí yên tâm trở về nhà, mở máy tính xem camera anh lắp ở hành lang, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, vừa làm việc vừa chờ đợi chú mèo con bị hàng xóm phát hiện.
"Anh! Anh ơi!!"
Sự yên tĩnh bị tiếng gọi đầy phấn khích của Dung Tinh Diệp phá vỡ.
Cậu nhóc hẳn là vừa từ lớp học thêm về, nhưng trên màn hình camera, cậu thiếu niên lại ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo thun mỏng dính chặt vào lưng, tóc ướt sũng thành từng lọn.
Cậu thiếu niên ngây thơ hồn nhiên chẳng hề ghét bỏ mèo hoang, trực tiếp ôm nó vào lòng, tay còn lại nắm chặt dải ruy băng lụa, như thể đang nắm giữ một tín vật quan trọng.
Cậu nhóc không nghĩ đến việc gõ cửa, chỉ đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi.
"Anh hai! Ra đây! Anh mau ra đây!"
Gọi mãi không được, cuối cùng cậu mới nghĩ đến việc dùng khuỷu tay ấn chuông cửa, hoàn toàn quên mất mình có thể nhập mật khẩu để mở cửa.
May mà Tịch Lãnh ít khi ở ngoài, nghe tiếng chuông cửa liền ra mở.
Dung Tinh Diệp người đầy mồ hôi do luyện tập cũng quên lau, quần áo cũng chưa thay. Chiếc quần đen dính bụi bẩn rất rõ ràng, ngoài việc nhảy múa ra, Dung Tinh Diệp còn có thể tìm ra lý do nào khác để giải thích cho vết bẩn trên đầu gối của mình sao?
Ánh mắt Tịch Lãnh lóe lên, giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng ánh mắt lơ đãng kia bỗng nhiên dừng lại——
Dung Tinh Diệp kích động không chịu nổi, giơ mèo con tam thể và dải ruy băng lụa lên trước mặt anh trai.
"Đây có phải là con mèo nhỏ mà anh đã thấy lần trước không? Nó vẫn còn sống! Còn tìm đến tận cửa nhà chúng ta nữa!"
Không nhận nuôi nó nữa thì không được rồi phải không!
Phản ứng của Tịch Lãnh lại lạnh nhạt khác thường, như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống, ánh sao trong mắt Dung Tinh Diệp vụt tắt, khóe miệng cũng từ từ hạ xuống.
"Em đừng vào vội, cũng đừng để nó vào." Tịch Lãnh quay người vào nhà, sau hai phút, tìm được một chiếc thùng carton lớn dùng để chuyển nhà mang ra.
Sắc mặt Dung Tinh Diệp càng thêm sa sầm, ôm chặt mèo con liên tục lùi lại.
"Chiếc thùng này đủ lớn, nó không nhảy ra được. Trước tiên cứ để nó ở đây." Tịch Lãnh đặt chiếc thùng sang một bên ngoài cửa, rồi chỉ tay nói, "Nhà là đi thuê, có được nuôi hay không, phải hỏi ý kiến chủ nhà đã."
Dung Tinh Diệp lầm bầm: "Không phải nói chủ nhà đó quanh năm ở nước ngoài sao? Người ta làm sao mà biết được..."
Tịch Lãnh cười nói: "Trước đây em cứ sợ tiền của anh kiếm được bằng con đường bất chính, giờ thì lừa người cũng thấy ổn à?"
Dung Tinh Diệp tự biết mình đuối lý, không nói nữa, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời anh trai, đặt mèo con vào thùng carton.
Đợi cậu nhóc lưu luyến đặt mèo xuống, Tịch Lãnh mới nói: "Được rồi, em vào đi, chỉ mình em thôi."
Dung Tinh Diệp mím môi, đứng chôn chân ở cửa không nỡ rời đi, đôi mắt đào hoa long lanh nhìn người trong nhà: "Anh ơi..."
"Để trong thùng, không gian nhỏ một chút, nó ngược lại sẽ có cảm giác an toàn." Tịch Lãnh nói, "Giống như em luôn tự nhốt mình trong phòng ngủ, y chang luôn."
"..." Dung Tinh Diệp nghẹn lời, há miệng hai lần mới nói được, "Phòng ngủ của em lớn hơn cái thùng carton này nhiều! Hơn nữa cũng không phải người khác nhốt em vào! Là em tự nhốt mình..."
Trong lúc hai anh em tranh luận không ngớt, Mẫn Trí phóng to ống kính để nhìn vào bên trong thùng carton, mèo con tam thể đã cuộn tròn lại, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Trở về nhà, Tịch Lãnh lập tức lấy điện thoại gọi cho Kiều Dữ Sâm.
Việc chọn gọi điện thoại bao gồm hai lý do, một là hiệu quả cao, có thể nhanh chóng xử lý việc đi hay ở của mèo con. Hai là điện thoại không giống như tin nhắn, không có nhiều thời gian để lấp liếm nói dối.
13 vạn 6, 3 vạn 6.
Hai khoản tiền này vẫn cứ lởn vởn trong lòng Tịch Lãnh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Kiều Dữ Sâm không hề hay biết, cười tủm tỉm mở lời trước: "Sao vậy Tiểu Lãnh?"
Tịch Lãnh đi thẳng vào vấn đề: "Anh Kiều, anh có thể cho tôi số liên lạc của chủ nhà không? Tôi có vài lời muốn nói trực tiếp với anh ấy."
Có lẽ là hơi bất ngờ, đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên vài tiếng cười gượng gạo.
"Haha, sao lại đột ngột thế?" Kiều Dữ Sâm đánh trống lảng rất thành thạo, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Cậu ấy rất bận, lại còn lệch múi giờ nữa, lúc cậu thức thì cậu ta ngủ mất tiêu rồi."
Tịch Lãnh kiên quyết khác thường: "Không sao, tôi có thể nương theo anh ấy, cũng sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh ấy."
"..."
Lại im lặng vài giây, Kiều Dữ Sâm mới chịu nhượng bộ: "Thôi được rồi, anh sẽ nói với cậu ấy trước, nếu cậu ấy đồng ý thì anh sẽ gửi danh thiếp của cậu qua, để cậu ấy thêm cậu."
Để đối phương thêm Tịch Lãnh, đúng là không ngại phiền phức.
Tóm lại, là cần một chút thời gian để chuẩn bị.
Tịch Lãnh không vạch trần, lịch sự đáp lại lời cảm ơn.
Khoảng một tiếng sau, hai anh em đang ăn tối, Dung Tinh Diệp lo lắng cho mèo con bên ngoài, ngồi không yên ăn không ngon, thì WeChat của Tịch Lãnh sáng lên một chấm đỏ nhỏ.
Người đàn ông có nickname "A1" đã gửi lời mời kết bạn, ghi chú chỉ hai chữ, Chủ nhà.
Tịch Lãnh đặt đũa xuống, chấp nhận lời mời kết bạn.
Chủ động chào hỏi trước: 【Xin chào, anh là chủ nhà của Vân Đỉnh Nhất Hào phải không? Cho tôi hỏi xưng hô với anh thế nào ạ?】
A1 rất lạnh lùng: 【Tuỳ cậu】
Tịch Lãnh không giỏi xã giao, thấy vậy lại cảm thấy thoải mái, trước tiên cảm ơn vì tiền thuê nhà hàng năm thấp, sau đó mới hỏi: 【Tôi có chút việc muốn bàn bạc với anh, anh có tiện nghe máy không?】
A1: 【Không tiện】
Phong cách nói chuyện con lạnh lùng hơn cả Tịch Lãnh.
Tịch Lãnh hỏi han không thành công, chuyển sang nhắn tin, ngắn gọn kể lại đầu đuôi câu chuyện về mèo con, cuối cùng hỏi A1 tiên sinh có thể cho phép nuôi thú cưng trong nhà anh ta hay không.
A1 tiên sinh lạnh lùng trả lời ngay lập tức: 【Được】
Tịch Lãnh đang soạn tin nhắn, Dung Tinh Diệp đối diện đột nhiên lộ vẻ mặt kinh hãi: "Anh! Anh làm gì vậy?"
Tịch Lãnh dừng động tác: "Sao thế?"
"Anh lạ lắm nhé." Dung Tinh Diệp nhăn mặt, "Lúc thì nhíu mày lúc thì nhướn mày, còn cười nữa! Anh bị ma nhập hả?"
Tịch Lãnh nhanh chóng thu lại vẻ mặt: "Muốn ăn kẹo bạc hà, cho anh một viên."
Dung Tinh Diệp không chút nghi ngờ, ném hộp kẹo bạc hà vừa mới mở sang, chiếc hộp kim loại dẹt màu vàng cam: "Nhưng mà vị dứa đấy nhé."
Cuối cùng, vấn đề nơi ở của mèo hoang coi như được giải quyết thành công.
Tịch Lãnh không vội công bố tin tốt, vừa hay sai bảo Dung Tinh Diệp làm việc nhà: "Em rửa bát đi, rồi dọn dẹp nhà cửa. Đợi em làm xong anh sẽ đi nhờ chủ nhà cho phép chúng ta nuôi mèo."
Dung Tinh Diệp vui mừng nhảy cẫng lên, không mảy may nghi ngờ: "Thật sao? Em đi ngay đây!"
—----
Tác giả:
Các tình yêu ơi, cho mình xin một lượt đặt gạch/thêm vào danh sách đọc cho truyện "Tra Công Hỏa Tá Tràng Bị Đổi Thì Nghỉ Việc" với nhé! (mắt long lanh)
Lượt đặt gạch càng cao thì truyện càng dễ lên top, đủ lượt đặt gạch mình sẽ sớm ra chương mới nha!
Lily: Tác giả có mấy bộ thiên công ngon thiệt, ai thầu đi để tui đú đởn qua đọc với hic.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro