Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Đôi mắt em

Editor: Lily

Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Tiểu Tuyết vẻ mặt ngẩn ngơ, ngước nhìn người thanh niên xa lạ trước mặt.

Một lúc lâu sau, cô bé mím môi, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, rồi lại ngồi xuống bàn học, cầm bút lên một cách kiên định khác thường: "Không được, em không thể nghỉ ngơi... Em phải cố gắng học hành, sau này mới kiếm đủ tiền, lựa chọn cuộc sống mình muốn, sẽ không giống như chị gái, bị người khác khống chế."

So với vẻ mặt trước đó cứng đầu cứng cổ dễ nổi nóng, Tiểu Tuyết bây giờ đã bắt đầu chủ động cung cấp thông tin.

Tịch Lãnh đã nắm được manh mối của các căn phòng khác, bỏ qua bước thăm dò vòng vo, trực tiếp hỏi cô bé: "Em có biết cặp vợ chồng ở phòng 710 không?"

Tay Tiểu Tuyết khựng lại, đầu bút để lại một vệt đậm trên giấy.

"Họ rất ồn ào, tối nào cũng không yên." Tiểu Tuyết lầm bầm, "Cách âm của chung cư này rất kém, họ ảnh hưởng đến việc học của em, bố mẹ em đã đi tìm họ nói chuyện. Nhưng người đàn ông đó không những không nghe, còn dọa sẽ đánh bố mẹ em."

Hai căn phòng, những câu chuyện và nhiệm vụ khác nhau, manh mối đưa ra đều tập trung vào cùng một nơi - 710, và điều quan trọng hơn là người phụ nữ ở phòng 710.

Tiểu Tuyết mân mê đầu bút, cúi đầu trầm tư: "... Chị gái ấy, thật ra là người tốt, hoàn toàn khác với mấy kẻ điên mà em nghe thấy vào ban đêm."

Cô bé bỗng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, chỉ xuống dưới lầu: "Hôm đó em thi trượt, trốn trong cái lều ở kia không dám về nhà, chính chị ấy đã đưa cho em một gói khăn giấy."

Tiểu Tuyết dựa vào cửa sổ quay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng: "Ngày hôm sau em nhảy xuống từ đây. Chị ấy nhìn em từ cửa sổ tầng bảy, chị ấy trông rất sốc, cũng rất buồn. Khoảnh khắc đó, em rất hối hận, nhưng mà, đã quá muộn..."

Kiều Kiều sợ hãi lùi lại một bước.

Tỉnh táo lại, cô mới nhớ ra cô gái trước mặt chỉ là một diễn viên chuyên nghiệp, nhìn còn trẻ hơn cả mình.

Sau một hồi im lặng, mọi người tiếp thu xong câu chuyện của Tiểu Tuyết, trong lòng cảm thấy rối bời.

Ra phòng khách, Kiều Kiều đưa ra phán đoán của mình: "Người phụ nữ ở phòng 710... có phải, bị bạo lực gia đình không?"

Tịch Lãnh, người chỉ quan tâm đến MVP, lại quay mặt đi, hiếm khi không tiếp lời.

Lạc Gia Ngôn há miệng, một lúc sau mới gật đầu: "Ừm, rất có thể."

Tưởng Tụng Nam cũng không phản đối.

Mẫn Trí liền nói: "Chỉ còn hai tiếng nữa thôi, còn hai căn phòng nữa, chúng ta có nên chia nhau hành động không? Nếu muốn lấy chìa khóa từ người đeo mặt nạ, cũng sẽ mất kha khá thời gian."

Thời gian quy định đã trôi qua gần hết, bọn họ mới chỉ có được một nửa manh mối cốt truyện. Nếu không thể trốn thoát trong thời gian quy định, đừng nói đến kết thúc hoàn hảo, bọn họ có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây, tất cả đều nhận bad ending.

Đề nghị này rất hợp lý, Kiều Kiều chủ động nói: "Vậy em đi xem cây gậy của phòng 308 là chuyện gì, nếu cần giao tiếp với người già thì em giỏi cái này lắm. Còn ậu bé ở phòng 209, em và anh Tưởng đã thất bại một lần rồi, bây giờ mọi người thử xem nhé?"

Thế là năm người chia thành hai nhóm, Kiều Kiều và Tưởng Tụng Nam lên tầng ba, ba người còn lại xuống tầng hai.

Người dọn vệ sinh khóc lóc trong cầu thang đã biến mất, để tránh bị ngã mặt nạ tấn công khi đi thang máy, sẽ hợp lý hơn nếu chọn đi cầu thang.

Tịch Lãnh không biểu cảm, bình tĩnh phân tích như thường lệ: "Thang máy này rất chậm, nếu đi thang máy xuống mà bị người đeo mặt nạ nhìn thấy, hắn ta có thể chạy xuống cầu thang bấm thang máy, rồi đứng đợi ở cửa thang máy. Trong thang máy, chúng ta không có chỗ trốn, rất dễ bị tóm cả bầy."

Mẫn Trí nhìn cậu đầy ẩn ý: "Cái này cũng đúng."

Lạc Gia Ngôn gật đầu lia lịa, như sợ người khác không đồng ý, nói lớn: "Đúng vậy, vậy chúng ta đều đi cầu thang đi! A Chiêu nói đúng, đi cầu thang sẽ an toàn hơn nhiều."

Để Tịch Lãnh dẫn đường, dẫn bốn người vào cầu thang tối tăm.

Đến tầng ba, năm người tách ra. Ba người tiếp tục đi xuống, đến tầng hai.

Ra khỏi cầu thang, quay về hướng 209, ba người bất ngờ giật mình, đụng phải cậu bé mà Kiều Kiều vừa nhắc đến.

Cậu bé trông khoảng bảy, tám tuổi, vừa vào lớp một. Không biết chương trình tìm đâu ra diễn viên nhí, thần thái lại già dặn như vậy, liếc nhìn bọn họ một cái, không nói gì, ôm bóng quay đầu chạy về nhà.

Trái lại, khiến mấy người lớn trông như đang làm quá lên.

Khi bình tĩnh lại, vừa muốn hoàn thành nhiệm vụ, vừa thấy tò mò, ba người nhanh chóng đuổi theo.

Bịch, bịch, bịch, bịch...

Cậu bé đập bóng trên sàn gỗ, không biết mệt mỏi, cứ lặp đi lặp lại, như một con rối lên dây cót, lặp lại những hành động cứng nhắc.

Trên tường rõ ràng có treo một cái rổ bóng rổ mini, nhưng cậu bé lại làm như không thấy, mắt hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào quả bóng nảy lên nảy xuống trong tay.

Ba người nhìn nhau, giữ im lặng, chậm rãi tiến lại gần cậu bé.

Tịch Lãnh đi đầu, một mình đi đến bên cạnh cậu bé, cách một bước chân, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cậu, quan sát một lúc, đợi cậu bé quen với sự hiện diện của mình, mới từ từ mở miệng: "Chào em, em tên gì?"

Tốc độ nói của cậu chậm hơn bình thường rất nhiều, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

Cậu cẩn thận quan sát cậu bé, nhưng Mẫn Trí phía sau lại chuyển sự chú ý từ cậu bé sang cậu.

Là dáng vẻ anh chưa từng thấy trước đây.

Tịch Lãnh không nản lòng, dù cậu bé hoàn toàn phớt lờ mình, cậu vẫn kiên nhẫn tiếp tục nói: "Anh có một đứa em trai, rất giống em."

Cậu không hề ra tay cướp bóng, ép cậu bé nói chuyện với mình, cứ kiên nhẫn chờ đợi như vậy, cuối cùng cũng đợi đến khi quả bóng vô tình tuột khỏi tay, cậu bé không nhặt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cậu.

Tịch Lãnh nở một nụ cười nhẹ, đứng dậy: "Đợi anh một chút."

Cậu bé vẫn đứng im tại chỗ, không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng di chuyển của cậu.

Phòng 209 là nơi ở của một đứa trẻ, tổ chương trình chu đáo đã chuẩn bị sẵn các loại đồ chơi và vật dụng trẻ em. Tịch Lãnh tìm thấy cuốn sổ phác thảo và hộp bút sáp màu mình cần, rồi quay lại chỗ cậu bé.

Ngồi xổm không tiện vẽ, cậu bèn quỳ xuống, đặt cuốn sổ lên đùi, như vậy cậu bé nhỏ con cũng có thể nhìn thấy rõ.

Chàng trai cao gần một mét tám cứ thế hạ thấp tầm nhìn xuống, vẫn chưa đủ, cậu lại cúi đầu xuống thêm nữa. Dây buộc tóc không đủ chặt, hai lọn tóc dài xoăn buông xuống hai bên má, càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc.

Những cây bút sáp màu ngắn ngủn nằm gọn trong bàn tay thon dài của cậu. Dù cây bút có phần thô kệch, tròn trịa, nhưng dưới tay cậu lại trở nên uyển chuyển, nhanh chóng phác họa hai hình người trên giấy.

"Đây là em trai anh." Cậu chỉ vào hình vẽ người que bên trái, rồi ngẩng đầu hỏi cậu bé bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng như suối mát róc rách, "Còn đây, em biết là ai không?"

Cậu bé chớp mắt.

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cậu bé đã là một diễn viên lão làng dày dạn kinh nghiệm, diễn xuất tinh tế không chút sơ hở. Lúc này, cậu bé lại vô thức để lộ ra nét ngây thơ đặc trưng của trẻ con.

Nhìn bức vẽ, cậu bé vừa kinh ngạc vừa tò mò, không nhịn được trả lời câu hỏi của Tịch Lãnh: "Là em!"

Tịch Lãnh nhìn cậu bé, đôi mắt màu nâu trà tĩnh lặng như nước, chậm rãi nói: "Lúc chưa biết đi nó rất hay quấy khóc, đến khi biết nói rồi thì không có ngày nào yên tĩnh. Nhưng khi lên sáu tuổi, nó bị hoảng sợ một phen, bỗng nhiên không nói nữa, từ đó về sau nó luôn một mình ngẩn ngơ, nhìn thấy đồ vật màu đỏ sẽ có phản ứng kích động."

Tịch Lãnh đang nói đến chuyện cậu suýt chết. Cậu ôm cổ họng nằm sõng soài trên đất, Dung Tinh Diệp sau khi tỉnh lại vội vàng bò đến, cả người dính đầy máu nhớp nháp.

Trải nghiệm kinh hoàng đó khiến đứa trẻ vốn dĩ hoạt bát, năng động mắc chứng tự kỷ, ngay cả mẹ cũng bị em trai cự tuyệt, chỉ có Tịch Lãnh mới có thể ở bên cạnh em trai.

"Ban đầu để giao tiếp với nó, anh đã thử vẽ tranh." Tịch Lãnh chậm rãi nói, "Sau đó anh phát hiện mình cũng rất thích, nên cứ tiếp tục vẽ."

Ký ức và hiện thực trùng khớp, cậu bé vẫn không nói gì, chỉ chớp chớp mắt nhìn cậu, cậu liền tiếp tục vẽ trên giấy, cố gắng giao tiếp với đối phương thông qua hội họa.

Sau đó Dung Tinh Diệp mới dám đưa tay chạm vào cậu, sờ lên cổ tay ấm áp cảm nhận mạch đập, xác nhận anh trai vẫn còn sống.

Rồi cuối cùng cũng cất tiếng gọi, anh hai...

Hình ảnh người lao công đã gặp trước đó, Nữu Nữu khi lớn lên, cô gái Tiểu Tuyết, những hình vẽ hoạt hình đơn giản, lần lượt xuất hiện trên giấy vẽ của Tịch Lãnh.

Vẽ xong nét cuối cùng, Tịch Lãnh dịu dàng hỏi: "Em có biết họ không?"

Cậu bé chậm rãi gật đầu.

Tịch Lãnh tỏ ra rất ung dung, nhưng làm thế nào để moi ra được thông tin quan trọng từ miệng cậu bé, cậu vẫn chưa có tính toán chắc chắn.

Đúng lúc này, một mảnh giấy nhỏ được đưa đến bên cạnh.

Đối mặt với cậu bé có thể mắc chứng tự kỷ, Mẫn Trí hiếm khi kiềm chế, viết suy nghĩ của mình lên giấy.

Tịch Lãnh nhìn dòng chữ trên giấy: Có thể hỏi thẳng cậu bé có biết cặp vợ chồng ở phòng 710 không?

Tịch Lãnh không chắc chắn lắm, có chút bất lực nhìn Mẫn Trí phía trên.

Mẫn Trí lại viết lên giấy.

Cậu vẫn cho là anh đang nói về vụ công lược NPC, Tịch Lãnh nhìn kỹ từng chữ một – Đôi - Mắt - Em.

Tịch Lãnh nhíu mày, mắt cậu làm sao?

Mẫn Trí nhếch môi, cố ý dùng tay che đi, chậm rãi viết nốt ba chữ cuối cùng, chỉ để lộ cho một mình Tịch Lãnh thấy.

Đôi mắt em trông thật đẹp.

Tịch Lãnh: "............"

"Anh ơi." Cậu bé đột nhiên kéo góc áo Tịch Lãnh.

Cậu bé ngước đôi mắt trong veo, đáng thương cầu cứu Tịch Lãnh: "Em đói quá, ba mẹ, đều không cần em nữa..."

"Họ luôn cãi nhau vì em, vì em khác với những đứa trẻ khác." Cậu bé lại chạy ra ngoài, ôm lấy quả bóng da của mình, dùng giọng trẻ con ngây thơ nhất, vẻ mặt ngây thơ nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất, "Họ đều không cần em nữa..."

"Em đói quá, anh ơi."

Lạc Gia Ngôn đứng xem từ nãy giờ mới phản ứng lại, vội vàng an ủi: "Không sao đâu, đừng lo, bọn anh tìm đồ ăn cho em."

Mẫn Trí nhìn quanh một vòng, tìm đến tủ lạnh trong bếp, nhưng lại tiếc nuối trở ra tay không: "Tủ lạnh trống trơn."

"Lẽ nào phải đến 507 một lần nữa?" Tịch Lãnh hơi cau mày. "Em nghĩ lần này lên đó, khả năng chạm mặt người đeo mặt nạ rất cao."

Vài giây sau, lông mày Tịch Lãnh giãn ra, dường như đã nghĩ ra điều gì: "... À đúng rồi."

Thứ được cậu lấy ra từ trong túi, chính là một thanh sô cô la trông khá quen mắt.

Lạc Gia Ngôn "Ể?" lên một tiếng.

Mẫn Trí dừng lại hai giây mới nói: "... Đây là thứ em tìm thấy trong cái ba lô ở nhà bếp phải không?"

Nghe vậy, mắt Lạc Gia Ngôn sáng long lanh, tràn đầy sự ngưỡng mộ không hề che giấu: "Giỏi quá, A Chiêu, cậu đã dự liệu được từ lúc mới đến sao?"

"Không..."

Tịch Lãnh vừa thốt ra một chữ, đã bị Mẫn Trí cướp lời.

"Em định giữ lại để tự mình ăn à?"

"..."

Tịch Lãnh không trả lời, coi như là thừa nhận.

Mẫn Trí thích thú nhếch môi, ánh mắt nhìn cậu càng thêm hứng thú.

Hút thuốc, uống rượu thành thạo, còn hùng hồn "nghệ sĩ đều như vậy", rõ ràng là thích đồ ngọt, rất khác biệt so với vẻ ngoài.

Lần trước ở quán bar chơi trò chơi với đồ ngu ngốc, khiến người ta tức điên lên, gọi một đám người đến chặn cậu, vậy mà cậu lại ung dung lên sân thượng ngắm mưa, lại còn có tâm trạng ăn bánh kem.

Sau này, lúc ở trên xe buýt chẩn đoán bệnh, cậu tiện tay lấy hết kẹo người ta dùng làm đạo cụ, thì đúng là không cần nghi ngờ gì nữa.

Dù sao sô cô la này cũng được lấy ra từ một cái ba lô trông bẩn thỉu, Tịch Lãnh tìm khăn giấy lau sạch sẽ rồi mới hỏi cậu bé: "Em thích ăn sô cô la không?"

Phản ứng của cơ thể không thể lừa dối, cổ họng cậu bé rất thành thật nuốt nước miếng.

Chỉ là, cho trẻ con ăn đồ cần phải thận trọng, Tịch Lãnh lại xác nhận: "Em có thể ăn sô cô la không?"

Cậu bé gật đầu, rồi lại lắc đầu, cắn môi mềm mại, dường như đang trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý rất lớn: "Đồ ngọt... không được ăn."

"Em còn nhỏ mà... đang tuổi ăn tuổi lớn." Miễn là không bị dị ứng với sô cô la là được, Tịch Lãnh mỉm cười, cậu đương nhiên không phải kiểu phụ huynh phong kiến giống như Dung Tinh Diệp thường hay nghĩ, thấy chương trình không ngăn cản, cậu liền chiều chuộng đưa sô cô la cho cậu bé. "Ăn đi, không sao đâu."

Vẻ tự ti giả tạo của cậu bé lập tức biến mất, vui mừng nhận lấy sô cô la, đôi mắt đen như nho đen cười thành hai vầng trăng khuyết.

Trong lòng Tịch Lãnh cảm thán, làm diễn viên thật không dễ dàng, còn nhỏ tuổi đã phải sống cuộc sống gian nan.

Chờ sau này Dung Tinh Diệp ra mắt làm idol, không chỉ có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, cũng chẳng cần cậu phải làm người xấu chỉ tay năm ngón, làm người của công chúng cũng đủ để dạy dỗ thằng nhóc hư hỏng đó rồi.

Tịch Lãnh nghĩ miên man, trong lòng vui vẻ, ánh mắt càng thêm dịu dàng, nhìn cậu bé nhai ngấu nghiến sô cô la, ăn đến mức cả miệng đen xì.

Ba người kiên nhẫn chờ cậu bé ăn xong sô cô la rồi lau miệng, thời gian cũng trôi qua từng giây từng phút, thời gian kết thúc ngày càng gần.

Kiều Kiều thông qua bộ đàm truyền đến tin tức từ trên lầu, nghe nói lại gặp phải khó khăn: "Bên chúng tôi là một ông cụ sống một mình... Chúng tôi đang chơi cờ tướng với ông ấy, chắc là không thể kết thúc kịp... Ơ?"

Dừng lại vài giây, Kiều Kiều hạ thấp giọng nói: "Người đeo mặt nạ hình như đi ngang qua từ bên ngoài, anh Tưởng chặn cửa rồi, may là hắn ta không vào."

"Mọi người cẩn thận, hắn ta có thể sẽ xuống lầu."

Cuộc gọi kết thúc, cậu bé lau sạch tay nhỏ lại nắm lấy vạt áo Tịch Lãnh, ngẩng đầu, tin tưởng nhìn cậu: "Anh ơi, đi theo em."

Manh mối cốt truyện sắp nổi lên mặt nước.

Ba người nghiêm túc, đi theo cậu bé dọc theo hành lang, từ cuối hành lang 209 đi về phía trước, đi qua cầu thang ở giữa.

Đi tiếp về phía trước, chính là nhà bếp 201 nơi ban đầu tìm kiếm manh mối, và thang máy được xây thêm.

"Có lần thang máy bị hỏng, dừng ở đây, không mở được, có một chị gái cứ hỏi có ai không, em liền đi qua." Cậu bé chỉ vào cửa thang máy. "Em bấm từ bên ngoài vài cái, thang máy mở ra, thì chị gái đi từ bên trong ra."

"Em không nói chuyện nhiều, nhưng chị ấy hình như rất cảm kích em, sau đó thường xuyên xuống tìm em."

Cậu bé đột nhiên ôm quả bóng quay mặt về phía thang máy ngồi xuống.

"Đôi khi em nhìn thấy thang máy đang đi xuống từ bên kia, sẽ lại đây chơi, chờ thang máy dừng lại, rồi chị gái sẽ đi từ bên trong ra, cho em nhiều đồ ăn ngon..."

Cậu bé vừa nói vừa cắn môi, sắc mặt trắng bệch đi vài phần, đồng tử run lên, như thể đang chìm vào một hồi ức kinh hoàng nào đó.

Cậu bé đứng dậy, trốn ra sau lưng Tịch Lãnh ôm lấy chân cậu, rồi mới tiếp tục nói: "Hôm đó rất kỳ lạ, thang máy đi xuống từ tầng bảy, mỗi tầng đều dừng lại, mỗi lần dừng lại, em đều nghe thấy các cô chú ở trên lầu la hét, chửi bới..."

Tịch Lãnh nhìn cậu bé, rồi lại nhìn thang máy, đột nhiên cứng đờ.

Lạc Gia Ngôn vội vàng che miệng, ngăn tiếng hét sắp bật ra.

Thang máy quả nhiên giống như lời cậu bé nói, số "7" màu đỏ tươi nhấp nháy, mũi tên hướng xuống chuyển động, một giây, hai giây, ba giây... Số "7" nhảy một cái, biến thành số "6".

Dừng lại một lúc ở tầng sáu, thang máy tiếp tục đi xuống, đến tầng năm.

Cảnh tượng này, giống hệt lời cậu bé kể.

Nhưng bọn họ vẫn chưa có được thông tin đầy đủ, chỉ có thể tạm thời án binh bất động. Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại tăng lên theo từng tầng thang máy đi xuống.

Cậu bé dùng giọng trẻ con nói: "Nhưng mà, thang máy không dừng lại lâu ở mỗi tầng, rồi lại tiếp tục đi xuống, cuối cùng, cuối cùng cũng sắp đến tầng hai..."

"Hình như không phải là chị gái."

Câu nói cuối cùng vừa dứt, tim ba người đều đập mạnh, cơ bắp chân căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi xuống, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

"Em định đi rồi, nhưng em nghe thấy chị ấy đang khóc, chị ấy còn nói, cứu tôi với, cứu mạng." Hồi ức của cậu bé vẫn chưa kết thúc. "Em lại quay lại, thấy cửa thang máy mở ra trước mặt em, chị gái nằm trong thang máy, quần áo rách nát, toàn thân đầy máu, mặt cũng bẩn thỉu, không còn xinh đẹp nữa."

Tốc độ đi xuống của thang máy dường như cố ý phối hợp với lời kể của cậu bé, chậm lại không ít, đợi cậu bé nói xong một đoạn dài như vậy mới đến tầng ba.

"Em vừa định gọi chị ấy..." Sắc mặt cậu bé trở nên cứng đờ, giống như một con rối không có sức sống, cậu bé nhìn chằm chằm vào cửa thang máy ánh bạc lạnh lẽo. "Rồi em mới thấy, trong thang máy chỉ có một người."

"Em sợ quá, chị gái bảo em mau về nhà, nhưng em rất sợ, em định chạy ra ngoài, kết quả vô tình lăn xuống cầu thang..."

Đinh!

"A!!!"

Cậu bé bất ngờ hét lên một tiếng chói tai.

Cửa thang máy mở ra, bên trong là một bóng dáng quen thuộc.

Vóc dáng cao ráo, bộ giáp cứng rắn kín mít, khẩu súng đen trong tay, và còng tay màu bạc...

"Chạy!"

Tịch Lãnh là người phản ứng đầu tiên, quyết đoán ra lệnh.

Cậu bé là NPC đã chết từ lâu, người đeo mặt nạ không nhìn cậu bé, trực tiếp khóa mục tiêu vào ba con mồi đang bỏ chạy tán loạn.

Gã mặt nạ mặc cả bộ giáp, vẫn bước đi như bay, hành động cực kỳ nhanh nhẹn.

Trong ba người, Lạc Gia Ngôn thấp nhất, chạy chậm nhất, Tịch Lãnh chỉ đẩy cậu ta một cái, bảo cậu ta lên lầu trước.

"Cậu đi ra từ tầng ba." Tịch Lãnh nhanh chóng sắp xếp. "Chúng ta đi lên trên."

Tình huống khẩn cấp, vừa dứt lời đã bắt đầu hành động, Lạc Gia Ngôn vô cùng tin tưởng cậu, không chút do dự rẽ ngoặt chạy vào tầng ba, hoàn thành vòng đầu tiên của mệnh lệnh.

Tịch Lãnh đang leo cầu thang thì đột ngột dừng lại. Mẫn Trí cũng học theo cậu, đứng khựng lại. Kỳ lạ thay, dường như có một sợi xích vô hình trói buộc họ, khoảng cách giữa hai người không được vượt quá một mét rưỡi.

Đợi gã đeo mặt nạ đuổi kịp, để những người quay phim phía sau có thể nhìn thấy, rồi Tịch Lãnh mới kéo Mẫn Trí một cái, ra hiệu cho anh tiếp tục đi lên.

Gã đeo mặt nạ cao to, ăn mặc kỳ quái, nhưng sau khi đuổi theo vài tầng lầu, cả hai đều thở hổn hển, trái tim treo lơ lửng lại trở về vị trí cũ.

Rõ ràng, chỉ cần không bị tấn công bất ngờ, gã đeo mặt nạ này khó mà bắt được họ. Hiện tại, họ đã bỏ xa hắn một tầng lầu.

Đúng lúc này, bộ đàm bất ngờ vang lên: "Chúng tôi sắp đến tầng bảy rồi..."

Tầng bảy?

Lối ra ngay trước mặt họ chính là tầng bảy.

Họ sắp bước vào tầng bảy, bốn vị khách sẽ tụ tập ở đó. Dù thế nào đi nữa, người đeo mặt nạ cũng có thể tóm được một hoặc hai người xui xẻo.

Hoặc là, bắt được người hy sinh vì MVP?

Ý nghĩ tự chui đầu vào lưới vừa lóe lên trong đầu Tịch Lãnh, còn chưa kịp hình thành đã bị dập tắt.

Mẫn Trí nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi cửa tầng bảy, bước vào hành lang sáng sủa.

Kiều Kiều và Tưởng Tụng Nam đến sớm hơn họ một chút, có vẻ cũng đi cầu thang bộ, có lẽ cũng nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Không xa phía trước, Kiều Kiều đang giữ cửa phòng 710, thò nửa đầu ra, lớn tiếng gọi: "Nhanh vào đây! Nhanh lên!"

Tịch Lãnh không chút phản kháng, bị Mẫn Trí kéo đi.

Hai người lần lượt vào phòng, gã đeo mặt nạ bám sát phía sau cũng đuổi đến. Tưởng Tụng Nam đang canh giữ trong phòng nhanh chóng đóng cửa, chặn chặt lại, thậm chí còn không quan tâm đến hai anh quay phim bên ngoài.

Kiều Kiều vội vàng giúp hắn giữ cửa. Không biết gã mặt nạ có sức mạnh gì, một mình chống lại hai người vẫn có thể đập cửa ầm ầm, thỉnh thoảng lại hé ra một khe hở, khiến người ta thót tim.

Sau một hồi không thành công, gã mặt nạ đành bỏ cuộc, tiếng bước chân dần dần xa dần ngoài cửa.

Sau một hồi vật lộn, lưng Tịch Lãnh ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi khiến da trở nên trơn trượt. Cậu cẩn thận ấn miếng che khuyết điểm trên cổ, thúc giục: "Nhanh tìm manh mối đi, đây là căn phòng quan trọng nhất, là nhà của cặp vợ chồng kia."

"Hoặc là..." Tịch Lãnh dừng lại đúng lúc, tiện thể liếc nhìn ống kính, đưa ra một manh mối quan trọng nhất, "Nhà của người phụ nữ bị bạo hành, và người đeo mặt nạ."

Lily: Má, edit chap này lúc 1 giờ sáng mà sợ vãi huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro