Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Tính hướng sụp đổ

Editor: Lily

Xe bảo mẫu chạy về phía sân bay, cảnh vật bên ngoài cửa sổ vun vút lướt qua, hàng cây thẳng tắp dường như bị cái nóng gay gắt của mùa hè làm tan chảy, nối liền thành một dải xanh bất tận.

Điều hòa trong xe bật khá mạnh, nhưng vẫn có một tia nắng chói chang xuyên qua lớp kính màu xám một chiều, chiếu vào chiếc khuyên tai kim loại của Mẫn Trí.

Chu Minh Lãng lái xe ở hàng ghế trước, thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát biểu cảm của anh.

Trong xe chỉ có hai người họ, có chuyện gì cũng có thể nói thẳng ra.

Ví dụ như chuyện kinh thiên động địa, khiến người ta suy sụp...

Chu Minh Lãng cố gắng tiếp thu, mà vẫn không thể tiếp thu nổi, nhưng nghĩ lại từ khi anh ta tiếp quản công việc của Mẫn Trí, người này vốn đã phóng khoáng, thích đàn ông thì cũng... bình thường nhỉ?

Anh ta lại bắt đầu một màn tự thuyết phục, lý lẽ lộn xộn, ngụy biện cho hành động của Mẫn Trí.

Hít sâu vài hơi, với tư cách là người đàn ông đã kết hôn, anh ta cố gắng đưa ra kế sách cho sếp: "Sếp à, anh thấy..."

Mẫn Trí nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao mỏng.

Chu Minh Lãng nói một cách thận trọng: "Tuy có một số fan hâm mộ mơ được yêu đương với cậu, nhưng rất nhiều người chỉ là mơ thôi, họ chỉ thích cái vẻ kiêu ngạo, không coi ra gì của cậu. Nếu cậu thực sự đi gặp riêng, nói là cậu muốn hẹn hò với họ, họ sẽ cảm thấy vỡ mộng, cậu hiểu không? Không chỉ hình tượng sụp đổ, mà cả những ảo tưởng đẹp đẽ của họ cũng tan biến..."

"Chưa nói đến..." Chu Minh Lãng nuốt nước bọt, nói chậm rãi, "cưỡng hôn."

Mẫn Trí: "..."

"Nói chung là cậu bị sụp đổ rồi." Chu Minh Lãng nói, "May mà, hiện tại chỉ sụp với một người. Tính hướng cũng sụp luôn, tài quá tài."

Mẫn Trí im lặng hồi lâu.

Anh dường như không muốn chấp nhận sự thật, liền nói: "Nhưng Tịch Lãnh là nam mà, tôi chẳng biết tôi bị sao nữa, tôi đâu thích đàn ông."

Chu Minh Lãng, trai thẳng suốt ba mươi mấy năm, bất lực nói: "Chuyện này cậu hỏi anh thì anh cũng không biết, con gái anh cũng đã học tiểu học rồi."

"Không phải anh rất lắm lời sao, vậy anh thấy tình huống của tôi gọi là gì." Mẫn Trí hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của anh ta, tiếp tục chủ đề, "Tính hướng cong vênh?"

Chu Minh Lãng: "..."

Anh ta muốn báo cảnh sát.

Cùng thời điểm đó, ở một nơi khác, Tịch Lãnh đã đến sân bay trước hai tiếng.

Cậu không có người quản lý, không có studio, tự bắt xe đến làm việc, tự làm thủ tục check-in, xếp hàng chờ đợi lên máy bay.

Lối đi VIP hạng thương gia, xung quanh chỉ có vài đồng nghiệp của đoàn, không cần phải xếp hàng dài ở khu vực hạng phổ thông bên cạnh.

Trước khi bước vào cầu dẫn máy bay, Tịch Lãnh không khỏi quay đầu nhìn lại.

Một đám đông chen chúc, căn bản không thể phân biệt được ai với ai.

Thời gian lên máy bay còn rất nhiều, không biết Mẫn Trí có kịp đến không.

Cho đến khi cả đoàn chương trình biến mất trong cầu dẫn máy bay, từ cuối hàng người ở hạng phổ thông, bước ra hai người bịt kín mít, lén lút.

Mẫn Trí mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, quần jean, vành mũ bóng chày rộng che đi một nửa chiếc khuyên tai, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc thiết kế độc đáo, vẫn rất bắt mắt.

Anh đẩy nhẹ chiếc kính râm trên sống mũi, quả quyết nói: "Em ấy nhất định đang tìm tôi."

Chu Minh Lãng: "..."

Ngài nói sao thì là vậy.

Có lối VIP không đi, đúng là bệnh.

"Anh nhức đầu quá, sếp đừng vênh váo nữa." Đột nhiên, Chu Minh Lãng lo lắng huých anh, "Bị nhận ra rồi kìa!!!"

Chỗ ngồi của Tịch Lãnh cạnh cửa sổ, chờ một lúc, người ngồi bên cạnh là chị biên kịch trẻ mà cậu đã gặp trước đó.

Tịch Lãnh giúp cô ấy đặt hành lý lên giá, nữ tiếp viên hàng không đến muộn một bước chỉ biết ngượng ngùng xoa tay, rồi cùng cô gái mỉm cười cảm ơn cậu, làm cậu cứ như một ngôi sao lớn.

Mà bây giờ cậu cũng coi là một ngôi sao nhỏ rồi.

Hai người ngồi xuống, máy bay bắt đầu lăn bánh chậm rãi trên đường băng, Tịch Lãnh nghĩ ngợi, hỏi chị biên kịch bên cạnh: "Lần này Mẫn Trí cũng tự đi sao ạ?"

"Không biết, chưa thấy anh ấy." Cô biên tập cũng không rõ lắm, "Nhưng hình như vé của anh ấy không có đổi."

Dù sao Mẫn Trí cũng không thiếu mấy nghìn tệ này, nếu thực sự không kịp thì mua lại là được.

Thời gian của anh quý giá hơn số tiền này nhiều.

Tịch Lãnh không tiếp tục chủ đề này nữa, lấy tai nghe bluetooth ra đeo vào, dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chuyến bay này đến phim trường Hoài Hà ở phía nam, thời gian bay khoảng ba tiếng.

Trong lúc mơ màng nghe nhạc, cậu mơ hồ nghe thấy giọng nói của cô gái bên cạnh, cậu theo bản năng vặn nhỏ âm lượng, tiếp theo là tiếng sột soạt của quần áo, cô gái đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vừa ra ngoài lại ngồi xuống.

Tịch Lãnh tò mò liếc nhìn.

Đập vào mắt vẫn là một đôi chân, cậu không nhớ rõ cô mặc quần áo gì, nhưng chắc chắn không phải là kiểu quần jean nam rộng thùng thình này.

Đang ngẩn người, một bên tai nghe không dây bị gỡ ra.

"Nghe nguyền rủa không? Em chắc chưa nghe đâu."

Tịch Lãnh sững sờ vài giây, chậm rãi quay đầu, bên cạnh, rõ ràng là góc mặt sắc nét của người đàn ông.

Cùng với một hàng khuyên tai nổi loạn và kiêu ngạo trên tai trái, khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại mạnh mẽ của nó.

Tịch Lãnh không hỏi anh tại sao lại đột nhiên xuất hiện, chỉ hỏi: "Bài hát của anh? Em chưa từng nghe bao giờ?"

"Ừ." Mẫn Trí xuất hiện một cách tự nhiên, đáp lời, "Bài hát chưa được phát hành. Bản demo thôi."

Vì Tịch Lãnh không từ chối, Mẫn Trí liền đưa một bên tai nghe của mình cho cậu.

Tịch Lãnh tạm dừng bài hát đang phát trong điện thoại của mình.

Bên tai nghe phải là của mình, im lặng không một tiếng động. Còn bên tai gần Mẫn Trí, giai điệu quen thuộc của đoạn dạo nhạc, như dòng nước chảy róc rách vào màng nhĩ.

「Hình như tôi đã bị mê hoặc」

Quả thực là một bài hát chưa từng nghe qua.

「Em như rượu mạnh nồng nàn chảy trong huyết quản」

「Xuyên qua tôi, cuốn lấy tôi Its all your fault」

Lúc Tịch Lãnh đang ngẩn ngơ, người đang say sưa và bị mê hoặc trong bài hát, rất bình tĩnh chạm vào mu bàn tay cậu.

Cảm giác như bị bỏng khi chạm vào da thịt, theo bản năng Tịch Lãnh liền rụt tay lại, nhưng phát hiện, đối phương chỉ là đang trả lại tai nghe vừa lấy đi của cậu.

Cũng khá lịch sự.

Tịch Lãnh nắm chặt chiếc tai nghe vẫn còn lưu lại hơi ấm của đối phương, khẽ cúi đầu, lắng nghe âm nhạc trong tai nghe.

「Hình như tôi đã bị mê hoặc」

「Em như gai góc quấn quanh trừng phạt tội lỗi của tôi」

「Đâm vào tôi, hôn đau tôi Its all your fault」

"Đây là bản tình ca, không phù hợp với phong cách của album, nên không được phát hành." Mẫn Trí dừng lại một lúc, đợi đến khi Tịch Lãnh nhìn qua, anh mới bổ sung, "Ban đầu được viết cho nhạc phim."

Tịch Lãnh nghi hoặc hỏi: "...Bản tình ca viết cho nhạc phim?"

Nói là tình ca, nhưng lại là giai điệu rock, tuyệt đối không thể gọi là êm đềm dịu dàng, mà giống như bùng nổ hủy diệt thì đúng hơn.

"Ừ, kiểu vậy." Mẫn Trí nhìn cậu tiếp tục nói, "Cảm giác đó giống như phát điên, mất hết lý trí. Lúc tỉnh táo viết nhạc, trong mơ cũng viết nhạc. Trong mơ rất tỉnh táo, nhưng mỗi lần tỉnh dậy lại cảm thấy rất trống rỗng, không nắm bắt được gì cả."

"Vì vậy anh đã viết bài hát này, cố gắng nắm bắt giấc mơ của mình."

「Tất cả nguyên tắc đều bị anh phá vỡ」

「Tất cả lý trí đều bị em tước đoạt」

「Khuyết điểm của tôi, điểm yếu của tôi」

「Mổ xẻ tôi, hủy diệt tôi」

Thế nhưng, người đàn ông điên cuồng đến mức viết nhạc phim tình yêu này, đã gần bốn năm không còn đụng đến âm nhạc nữa.

Anh thậm chí còn tuyên bố rằng âm nhạc từng là tình yêu sâu đậm của mình lại là một lời nguyền.

Suy nghĩ của Tịch Lãnh càng lúc càng bay xa, cậu nghĩ đến những gì mình hỏi Dung Tinh Diệp về "ý nghĩa của khuyên tai".

Dung Tinh Diệp nói, bốn lỗ tai bên tai trái của Mẫn Trí, lỗ ở dái tai là có từ năm 18 tuổi, ba lỗ trên sụn tai lần lượt là kỷ niệm một năm, hai năm và ba năm ra mắt.

Dung Tinh Diệp còn nói thêm một số điều nữa.

Ví dụ như khuyên lưỡi và hình xăm "keep silent" trên ngón tay là sản phẩm sau buổi biểu diễn cuối cùng của anh ba năm trước.

Người hâm mộ đoán rằng đó có thể là một lời thề từ bỏ âm nhạc. Xét theo những trải nghiệm trước đây, anh là một người rất coi trọng nghi thức.

Tịch Lãnh không tìm được lý do tại sao, nhưng lại tìm được một chút thông tin, lúc này không khỏi muốn xác nhận với người trong cuộc: "Khuyên lưỡi, chắc sẽ ảnh hưởng đến phát âm và ca hát chứ?"

Mẫn Trí nhìn cậu ba giây mới trả lời: "Đeo cái nhỏ một chút thì không sao cả."

"Nhưng anh vẫn không hát nữa." Tịch Lãnh nói.

"Vẫn tò mò về lý do anh từ bỏ âm nhạc sao?" Mẫn Trí đột nhiên mỉm cười, "Bây giờ anh hối hận rồi, anh không muốn nói chuyện này cho fan biết, em dùng bí mật để đổi cũng không được."

Tịch Lãnh thầm nghĩ thực ra em không phải fan của anh.

"Trừ khi em không chỉ là..."

Câu nói chưa dứt.

Âm nhạc trong tai nghe tiếp tục phát, ồn ào náo nhiệt, như một cơn sóng thần cuộn trào trong huyết quản.

Mẫn Trí nhìn mình khi nói chuyện, lạnh lùng tự chủ, bình tĩnh kiềm chế.

Âm nhạc đang phát trong tai lại hoàn toàn khác.

Tiếng trống mạnh mẽ, giai điệu cuồng nhiệt cướp đoạt tất cả, như bão cuốn mây tàn, bá đạo, xâm lược, chiếm hữu, điên cuồng xé toạc cả thế giới.

Nhân vật chính của cơn bão chính là linh hồn của người đang bị anh nhìn chằm chằm.

「Its all your fault」

「Đều là lỗi của em」

「Tôi tan nát, không thể sống sót」

「Như xác sống, sống lay lắt qua ngày」

Bản demo vô tận đi đến hồi cuối, giai điệu chậm lại, từng chữ từng câu, vô cùng rõ ràng vang vọng bên tai.

「Chỉ có thể bắt em lại」

「Im gonna capture you」

Đoạn điệp khúc tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung, trầm thấp và khàn khàn, như lời thì thầm nguy hiểm nhưng mê hoặc bên tai vào đêm khuya.

Đang ngẩn ngơ, một cảm giác ấm áp và khô ráo truyền đến từ cổ tay, Tịch Lãnh cúi đầu nhìn xuống.

Bàn tay có hình xăm quanh ngón giữa, rõ ràng rất thon dài, đang siết chặt cổ tay cậu, lặng lẽ siết chặt từng chút một.

Lúc cậu không để ý, bàn tay đó đã biến thành một chiếc còng kiên cố, không thể thoát ra.

Tay Mẫn Trí đang giữ cậu, một chiếc vòng đen mảnh mai trên cổ tay Mẫn Trí, thoạt nhìn còn tưởng là hình xăm mới.

Nhìn kỹ, lại thấy quen thuộc lạ thường.

Là dây buộc tóc màu đen hơi lỏng.

Lúc này, nốt nhạc cuối cùng trong tai nghe rơi xuống.

「Bắt em lại」

Hơi thở của Tịch Lãnh nghẹn lại.

Vất vả lắm mới vượt qua được vài phút dài như cả thế kỷ này, cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vội vàng rút tay lại, ánh mắt cũng liếc sang một bên.

Những ngày này, độ hot của chương trình và các khách mời vẫn rất cao, năm người vừa đến phim trường, lập tức bị du khách và fan của các đoàn làm phim phát hiện, chụp ảnh đăng lên mạng, dữ dội leo lên top tìm kiếm.

Mẫn Trí chắc chắn là khách mời được chú ý nhiều nhất. Người hâm mộ đã ghép nối lại những bức ảnh anh khởi hành từ sân bay Kinh Thành. Mọi chi tiết trang phục của nam nghệ sĩ hàng đầu đều được thể hiện rõ nét trong những bức ảnh độ phân giải cao.

Mẫn Trí được biết đến là người có "gu ăn mặc" trong giới, chỉ là vì cá tính quá nổi bật nên khen chê lẫn lộn, người thích anh thì cuồng nhiệt điên cuồng, người ghét anh thì đi theo hướng ngược lại. Hễ anh ra sân bay, bị fan hay người qua đường phát hiện, một top tìm kiếm là điều không thể thiếu, căn bản không cần tốn công sức để dàn dựng.

Bảng xếp hotsearch trên Weibo tối hôm đó——

1# Mẫn Trí Mật Thất Vô Hạn ảnh sân bay #

2# Mật Thất Vô Hạn phim trường #

Trong lúc rảnh rỗi ở khách sạn, Tịch Lãnh lần lượt mở những top tìm kiếm này, dù sao cũng liên quan đến thần tài của cậu, coi như là liên quan đến cậu.

Sau khi xem hotsearch mới biết, hóa ra cậu không gặp Mẫn Trí ở sân bay là vì người này căn bản không đến phòng chờ VIP. Vô tình mà lại hữu ý, người hâm mộ đã đăng tải rất nhiều ảnh dọc đường.

Cuối cùng, anh còn không ngại xếp hàng lên máy bay ở khoang phổ thông, để cho người qua đường chụp cận mặt vài tấm ảnh, vì sự gần gũi mà được người hâm mộ hết lời khen ngợi.

Tịch Lãnh: "..."

Cậu đã phát hiện ra rằng giới giải trí này có một bộ tiêu chuẩn riêng dành cho Mẫn Trí, giống như cá tính độc đáo của anh ta vậy. Sống dưới con mắt của công chúng, vậy mà vẫn có thể làm theo ý mình, không kiêng dè gì cả, quả xứng là người được bao phủ bởi hào quang nhân vật chính.

Làn sóng náo nhiệt và sôi động lắng xuống, những chi tiết bí mật dần dần nổi lên, có người hâm mộ tinh mắt đã tìm ra một vài chi tiết bất thường.

Đầu tiên là hình nền điện thoại của Mẫn Trí.

Màn hình bị ngón tay anh che khuất một nửa, ảnh chụp cũng không đủ rõ, chỉ có thể thấy lờ mờ, hình nền điện thoại của anh đã được đổi thành một bức tranh phác thảo nền trắng, rõ ràng khác hẳn với phong cách sặc sỡ, trừu tượng đen tối trước đây.

Người hâm mộ đã tranh luận sôi nổi về việc bức chân dung này là của ai.

Trước hết có thể khẳng định đó là một người đàn ông tóc ngắn, người hâm mộ thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ lại, chẳng phải là chính Mẫn ca sao?

[Quá là rõ luôn, đây là fanart, giải tán đi mấy má]

[Mẫn ca bây giờ vậy mà dùng fanart làm hình nền rồi hở???]

[Anh ơi cũng xem tranh của bé đi huhuhu @Mẫn Trí @Mẫn Trí...]

Người hâm mộ vô cùng phấn khích, hận không thể lập tức đăng ký học vẽ, để người đột nhiên bắt đầu thích mỹ thuật - Mẫn Trí - chú ý đến mình.

... Tuy đã muộn mất nửa tháng, nhưng việc đổi hình nền điện thoại cũng chứng minh anh đã đạt được mục tiêu lấy lòng fan.

Trên mạng xã hội Trung Quốc, những bình luận ghen tị, chua chát cũng không ít.

【Nói thật nhé, bức tranh này vẽ kém xa XL lão sư, nhìn rất thô】

【Chắc chắn là ảnh lướt web thấy rồi tiện lưu về làm hình nền, không có ý gì khác, chỉ là để phòng mấy người lén xem điện thoại của anh ấy thôi (cười)】

【Mẫn Tử ca: Mọi người cứ tưởng tượng đi, tôi chỉ im và cười】

Tác giả của bức tranh: "..."

Dù sao thì, hình nền chỉ là một bức vẽ phác họa chân dung đơn giản, số người quan tâm cũng không nhiều lắm.

Điều đáng chú ý hơn cả chính là bàn tay trái đang cầm điện thoại của anh.

Hình xăm trên ngón giữa, bình thường. Chiếc vòng đen trên cổ tay, kỳ lạ.

Anh vốn thường xuyên đeo trang sức, hôm nay trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền kim loại tinh xảo, vậy mà trên cổ tay lại đeo một thứ đen sì sì, trông như dây buộc tóc của con gái???

Thứ này đã làm nổi dậy làn sóng kinh ngạc, có thể thấy rõ qua hàng loạt dấu chấm hỏi.

【???】

【Các mom tìm ra được đây là vòng tay của hãng nào chưa??】

【Lại moi tiền bằng ba cái đồ thương hiệu đây mà... Sao lại có loại vòng tay giống dây buộc tóc thế... Làm tui nhớ đến một chuỗi ghim giấy của Balenciaga cũng bán tận sáu nghìn】

【Lâu vậy rồi mà vẫn chưa ai tìm ra được hở? Sao kỳ dạ?】

【Chị em ơi, có khi nào đây thực sự là dây buộc tóc không?】

【Loại một tệ mười cái ấy...】

【Muốn nói mà hèn không dám nói... Cái này nhìn quen mắt ghê, giống hệt dây buộc tóc của mị】

【????????】

Tịch Lãnh lần đầu tiên được trải nghiệm sự đáng sợ của giới giải trí.

Chỉ một cái dây buộc tóc thôi mà đã bị liên tưởng đến chuyện yêu đương bí mật. Dù sao Mẫn Trí cũng để tóc ngắn, không dùng đến dây buộc tóc. Một vật dụng cá nhân như thế này lại xuất hiện trên cổ tay anh, chỉ có thể là của bạn gái. Anh còn ngang nhiên đeo dây buộc tóc ra sân bay, giống như những nghệ sĩ khác, biết rõ dễ bị lộ mà vẫn cứ muốn ngầm khoe khoang tình cảm.

Những fan bạn gái đều hiểu rõ, một ngày nào đó trên tay nam thần xuất hiện một chiếc túi nhỏ, trên cổ tay xuất hiện một chiếc dây buộc tóc, thì bản thân mình chắc chắn hết hy vọng rồi.

Thậm chí có fan lý trí, chuyên phân tích còn tìm ra một đoạn video phỏng vấn từ rất lâu trước đây.

Người dẫn chương trình hỏi Mẫn Trí năm hai mươi tuổi, năm năm trước, một câu hỏi mà bất kỳ ngôi sao nào cũng không thể tránh khỏi: "Anh thích mẫu người như thế nào?"

Mẫn Trí trẻ tuổi, khí phách hừng hực, hoàn toàn không để ý đến cạm bẫy ẩn giấu trong câu hỏi này, thẳng thắn trả lời: "Tôi thích tóc dài uốn xoăn, kiểu gợi cảm."

Gu thẩm mỹ khá thẳng thắn và hời hợt, nhưng ít nhất kiểu này cũng có thể khiến một lượng lớn fan nữ tuổi teen từ bỏ.

Không giống như nhiều nam minh tinh giỏi lấy lòng fan nữ, khi gặp phải câu hỏi kiểu này, họ chỉ đưa ra những tiêu chuẩn chung chung mà hầu hết các cô gái đều có thể đạt được, để họ tiếp tục yêu thích mình, chi tiền cho mình. Ví dụ như, ngoại hình không quan trọng, dáng người không quan trọng, thích kiểu người dịu dàng, dễ thương, tốt bụng...

Vì Mẫn Trí nói thẳng ra như vậy, người dẫn chương trình đương nhiên thừa thắng xông lên, tiếp tục hỏi về tình trạng tình cảm của anh.

"Bây giờ thì chưa, nhưng sau này chắc chắn sẽ có." Mẫn Trí thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của fan nữ, "Nếu tôi yêu đương, tôi nhất định sẽ không nhịn được mà nói cho mọi người biết."

Tịch Lãnh: "..."

Kết hợp với mẫu người lý tưởng của Mẫn Trí, người hâm mộ đương nhiên đoán chiếc dây buộc tóc là của bạn gái, còn đoán cô ấy có thể là người ngoài giới nên Mẫn Trí mới không công khai ngay từ đầu, hoặc là hai người vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, vẫn còn cơ hội cứu vãn...

Gần sáng, Tịch Lãnh nằm trên giường, mở nhạc của Mẫn Trí để ru ngủ, kết quả càng nghe càng tỉnh, cứ nhớ mãi đến chiếc tai nghe dùng chung trên máy bay.

Bản demo chưa phát hành, những nốt nhạc du dương vây quanh trái tim cậu, đến bây giờ vẫn còn vương vấn đâu đó, cảm giác rõ ràng như có bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu.

Còn có cổ tay gầy guộc của Mẫn Trí, chiếc dây buộc tóc của anh trên nơi đó, và đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve mu bàn tay cậu.

Theo nhịp điệu của âm nhạc, những hành động nhỏ nhặt đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, bị phân tích, bóc tách thành những lời lặng im nhưng lại ồn ào hơn tất cả.

Ví dụ như, anh không say.

Ví dụ như, anh cũng không quên được.

Lại ví dụ như, em thấy thế nào?

Cảm giác khi hôn anh.

...Tên công chính này đúng là điên rồi.

Tịch Lãnh lật người, nằm ngửa mặt lên trần nhà, vén hết mái tóc dài ra sau gáy.

Tác giả:

MẫnTử hai mươi tuổi: Tôi thích tóc dài uốn xoăn, kiểu gợi cảm.

Mẫn Tử hai mươi lăm tuổi: Tôi thích tóc xoăn tự nhiên, kiểu lãnh đạm.

Sao không chung thủy gì hết trơn vậy?

Tiểu Lãnh:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro