Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Vì có bệnh

Editor: Lily

Trong giấc mộng, bóng dáng của người thanh niên lại được bao phủ bởi một tầng sương mù bí ẩn, thêm vào đó là âm thanh của tiếng mưa rơi làm nhạc nền.

Càng đến gần, màn sương mù bao quanh càng dày đặc, càng không thể nhìn rõ.

Hơn nữa có một chuyện Mẫn Trí thực sự rất để bụng.

Vết sẹo mà Tịch Lãnh không cho anh nhìn, nhưng trước mặt Dung Tinh Diệp, lại không hề che giấu.

Tính ra, Dung Tinh Diệp có thể nhìn, anh lại không thể.

Thân sơ đã quá rõ ràng.

Làm thần tượng cho người ta mà lại ấm ức thế này sao?

Mẫn Trí hoài nghi bản thân mấy ngày.

Bảo anh tự mình đi hỏi, anh lại có chút sĩ diện, dù sao fan hâm mộ nhỏ sùng bái anh như vị thần Hy Lạp đẹp trai, thần thì làm sao mà đi hỏi người ta, có phải em đang tòm tem với trẻ vị thành niên không? Huống hồ có hỏi cũng đâu thay đổi được gì.

Vừa hay gần đây khá bận, Mẫn Trí mỗi ngày đều phải ra ngoài, đến công ty hoặc đang chạy show. Trong lòng dù mang tâm sự, tần suất ra cửa vứt rác và xuống lầu mua đồ cũng tăng lên rõ rệt, nhưng khi chạm mặt hai người ở căn đối diện đã là chuyện của một tuần sau.

"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu...... a a a!!! Thả em ra ......"

Một tầng lầu hai hộ gia đình, hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng cũng không chịu nổi có người liều mạng đập cửa, còn la hét khản cả giọng.

Nếu nhân viên quản lý mà qua đây, không chừng thật sự sẽ báo cảnh sát.

Mẫn Trí tìm đến cửa nhà hàng xóm, phát hiện nguyên nhân quan trọng khiến cách âm mất linh là cánh cửa chống trộm kín mít bị mở ra một đường.

Chỉ một đường, bởi vì bên ngoài cửa có thêm một dây xích chống trộm—— loại chuyên dụng trong khách sạn, nhưng lại lắp ngược ra bên ngoài. Không phòng người bên ngoài đi vào, chỉ phòng người bên trong đi ra.

Khe cửa mở ra chỉ đủ thò hai ngón tay ra, thiếu niên dốc hết sức với lấy dây xích chống trộm bên ngoài, thử thế nào cũng với không tới.

Chỉ cần có người ngoài thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, là cậu nhóc có thể ra ngoài rồi!

"Cứu mạng! Có ai không—— a?"

Giọng nói Dung Tinh Diệp khựng lại.

Trong khe cửa, đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào thần tượng từ trên trời rơi xuống, tỏa ánh hào quang lấp lánh bên ngoài.

"Anh Mẫn Trí ơi!" Dung Tinh Diệp vui mừng khôn xiết.

Dung Tinh Diệp cũng không cảm thấy mắc cỡ, đối diện với đôi mắt đen mang theo hơi lạnh kia, nhỏ giọng cầu xin.

"Mở cửa giúp em với, xin anh đó."

Mẫn Trí không nhúc nhích, hỏi trước: "Tịch Lãnh nhốt em lại?"

Tịch Lãnh mang khuôn mặt đoạn tình tuyệt ái, hành động lại thật ngoài dự đoán, chỉ là đối với người đang bị nhốt, anh thấy không hài lòng lắm.

Dung Tinh Diệp còn tưởng rằng đã nhận được sự thấu hiểu, hơn nữa đối phương lại là thần tượng của mình, đừng nói là vui đến nhường nào, lập tức dốc bầu tâm sự: "Đúng vậy, chính là anh ấy làm! Anh ấy còn lấy điện thoại của em! Không biết anh ấy lại chạy đi đâu rồi, em liên lạc với anh ấy cũng không được......"

Nhưng Mẫn Trí vẫn không hề lung lay.

Dung Tinh Diệp qua khe cửa tiếp tục nỗ lực: "Anh Mẫn Trí, anh thật sự ở đối diện nhà bọn em sao? Mấy ngày nay hình như không thấy anh. Ban ngày em phải đi học, tối mới về nhà á."

Mẫn Trí tỏ thái độ hơi qua loa: "Gần đây khá bận."

"Ồ ồ." Dung Tinh Diệp ngược lại không để ý đến sự lạnh nhạt của anh, mắt long lanh chờ mong, "Vậy anh Mẫn Trí, anh giúp em một việc, giúp em tháo dây xích chống trộm này ra có được không?"

Nghĩ đến việc bây giờ Tịch Lãnh và Mẫn Trí cùng tham gia một chương trình, Mẫn Trí có thể sẽ không đồng ý, Dung Tinh Diệp lại đảm bảo: "Anh ấy còn thu điện thoại của em, em liên lạc với anh ấy cũng không được...... Nếu anh không có việc gì khác, đến nhà bọn em ngồi chơi có được không?"

Không biết là câu nói nào đã tác động đến Mẫn Trí, anh tiến lên trước, ngón tay móc một cái, thả cậu ra khỏi ngục tù.

Đợi thật sự được tự do, Dung Tinh Diệp ngược lại đứng trong cửa không nhúc nhích, có chút luống cuống tay chân.

Mẫn Trí nhíu mày, thấy cậu nhóc dáng vẻ mê mang như mất phương hướng, nhìn ra ngoài cửa trống rỗng lại cắn ngón tay, thiếu niên viết rõ hai chữ bất an trên mặt.

Đứa trẻ ba tuổi bị cha mẹ bỏ lại một mình ở nhà chắc là sẽ như này, nhưng đứa trẻ này tuổi không nhỏ, nỗi lo lắng chia ly rất nghiêm trọng, rất khác thường. Nhưng cũng chỉ nghĩ thoáng qua, bởi vì Mẫn Trí có vấn đề quan tâm hơn: "Tịch Lãnh đâu? Em ấy không có nhà sao?"

"Anh ấy nói đi giao tranh, không nói cho em biết đi đâu, nói trước buổi trưa sẽ về." Dung Tinh Diệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bĩu môi, "Giờ đã mười một giờ rưỡi rồi! Em biết ngay anh ấy......"

Nói đến đây đột nhiên dừng lại, giọng điệu gượng gạo chuyển hướng.

"Đúng rồi, anh Mẫn Trí anh vào không? Anh ấy còn chưa về, lại lừa em...... em sắp chết đói rồi. Hay là tụi mình cùng gọi đồ ăn ngoài nhé? Em muốn ăn cái kia......"

Chọn xong đồ ăn ngoài, trong lúc chờ đợi Dung Tinh Diệp lại nhìn đồng hồ, càng lúc càng thêm lo lắng, lẩm bẩm nói gì đó chắc chắn anh ấy lại chạy rồi, xong lại đi tới đi lui, cố gắng tìm việc cho mình làm để chuyển sự chú ý: "Đúng rồi anh Mẫn Trí, anh ngồi đi, em đi rót cho anh cốc nước. Hoặc là nước khác, anh uống gì không?"

Mẫn Trí luôn cảm thấy, mình giống như một công cụ hay trấn an người khác hơn là làm idol, đổi thành một con mèo con chó con khác qua đây cũng có tác dụng tương tự.

Vì sự bồn chồn của Dung Tinh Diệp, anh cũng không khỏi nhíu mày, hỏi: "Đã là sẽ về mà, em gấp cái gì?"

Dung Tinh Diệp há miệng, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Em sợ anh ấy xảy ra chuyện."

"......" Mẫn Trí đuôi mắt giật giật, dùng ánh mắt sắc bén khiến đối phương bình tĩnh lại, "Có thể nghĩ tích cực chút không?"

Dung Tinh Diệp ngậm miệng, cuối cùng cậu bé cũng yên tĩnh lại, ngồi xuống đối diện anh. Anh liếc mắt, ánh mắt rơi vào chiếc áo cộc tay màu trắng rộng thùng thình trên người thiếu niên.

Trước ngực có một hàng chữ.

Le sort je ne m'y soumets pas

Mẫn Trí cau mày, mở miệng: "Áo này của em......"

"Ồ, cái này ạ." Dung Tinh Diệp không hề để ý, "Anh ấy chỉ đưa cho em ba bộ quần áo để thay, còn lại đều giặt rồi, chỉ có thể mặc đồ của anh ấy."

Mẫn Trí: "......"

*

Mà "tâm bão" nào đó hoàn toàn không biết gì cả, vừa cẩn thận đi qua đường.

Một tuần sau khi nhận ủy thác vẽ tranh của Thịnh Tiêu, Tịch Lãnh đóng gói bức tranh sơn dầu đã vẽ xong, đích thân mang đến đài truyền hình.

Thịnh Tiêu vừa giật mình vừa kinh ngạc: "Cậu làm việc hiệu quả thật đấy...... Tiền đặt cọc tôi còn chưa đưa cho cậu, đã vẽ xong rồi sao?"

"Vâng, anh xem trước đi." Tịch Lãnh nói, "Nếu muốn sửa vẫn còn kịp."

"Không cần không cần, tôi tin tưởng cậu......"

Lúc Thịnh Tiêu xem tranh, Tịch Lãnh giới thiệu đơn giản: "Bức tranh này tên là 《Ophelia trong rừng》."

Phong cách sáng tạo và hiệu ứng trình bày của bức tranh này đều không giống trong tưởng tượng của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu cho rằng, tranh chân dung của hai cô gái chắc sẽ giống như chân dung gia đình mà một số gia đình giàu có treo, quy củ, tao nhã, trang nghiêm, khuyết điểm là cứng nhắc rập khuôn, tối đến tắt đèn, chân dung tinh xảo đều biến thành những con búp bê vô tri vô giác, phản chiếu ánh sáng trắng lóa, cảm giác có chút rùng rợn.

Mà lúc này hiện ra trước mắt anh ta, trên vải bố tràn ngập cây cối, xanh ngắt.

Nét bút lỏng lẻo mềm mại, chuyển màu tinh tế mang lại hiệu ứng mộng ảo, đây là cảnh trong rừng, lấy màu xanh lá cây đậm và màu nâu vàng làm màu chủ đạo, những cây cổ thụ vươn thẳng lên trời, to lớn mạnh mẽ. Bố cục đối xứng trái phải, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu sáng hai bóng lưng nhỏ bé ở trung tâm bức tranh.

Đó là hai cô bé, một người mặc váy đỏ tươi, rực lửa như máu; một người tóc dài tung bay, linh động không khống chế được. Hai người nắm tay nhau, chạy về phía trước, giống như tinh linh chạy đến tự do và tốt đẹp, hòa làm một thể với thiên nhiên kỳ diệu mộng ảo.

Chấn động.

Trong nháy mắt nhìn thấy bức tranh này, trái tim Thịnh Tiêu bị hai chữ này lấp đầy, hồi lâu không nói nên lời.

Bức tranh này nếu được thổi phồng, hoặc là được đặt dưới danh nghĩa của một nghệ sĩ nổi tiếng, hoặc là chỉ cần đặt ở một góc cao sang của bảo tàng, gửi nặc danh đến nhà đấu giá để đấu giá, chắc chắn cũng có thể dễ dàng bán được với giá hơn sáu con số.

Huống chi sau này Tịch Lãnh thành danh, tác phẩm thời kỳ đầu tăng giá gấp bội......

Quả nhiên, lăn lộn trong giới nghệ thuật cũng cần có năng lực đầu tư!

Giây trước anh ta còn cười nhạo Mẫn Trí trong lòng, bây giờ xem ra đối phương quả thực đã kiếm bộn, tên hề lại chính là mình......

Nói đến mới nhớ, ban đầu là thành viên tổ mỹ thuật đề xuất mua mấy bức tranh làm bối cảnh, anh ta đột nhiên nhớ ra Tịch Lãnh chính là họa sĩ, nhưng Tịch Lãnh tham gia chương trình là do Mẫn Trí dắt cầu, cho nên anh ta đi hỏi ý kiến của Mẫn Trí trước.

Mẫn Trí vui vẻ ủng hộ anh ta mua tranh của Tịch Lãnh, và hào phóng cho phép họ sử dụng miễn phí tranh của Tịch Lãnh để quay phim, chỉ cần quay xong đưa tranh cho anh là được.

"Đúng rồi đạo diễn Thịnh." Tịch Lãnh hỏi, "Tôi có thể đăng ảnh của bức tranh này lên Weibo, coi như triển lãm không?"

Thịnh Tiêu hoàn hồn, gật đầu: "Đương nhiên có thể, cậu đăng lên cũng coi như là tuyên truyền cho chương trình, chúng tôi còn phải trả cho cậu thêm một khoản phí tuyên truyền nữa."

"Vậy thì không cần." Tịch Lãnh cười cười.

"Được, bây giờ tôi sẽ chuyển toàn bộ khoản tiền cho cậu." Thịnh Tiêu sảng khoái nói, "Trước đó quên nói với cậu, dự chi cho cậu là mười ba vạn sáu nghìn."

Tịch Lãnh do dự lặp lại: "...... Mười ba vạn sáu nghìn?"

Cái giá này vượt xa tưởng tượng của cậu, dù biết là tiểu thuyết luôn có đầy rẫy sự trùng hợp nhưng cậu khó mà lơ nó được, ba vạn sáu nghìn, vừa đủ tiền thuê nhà một năm của cậu.

Thịnh Tiêu cũng cảm thấy đuôi số ba vạn sáu nghìn kỳ quái, Mẫn Trí không nói cho anh ta biết nguyên nhân, bây giờ anh ta chỉ có thể tùy tiện bịa ra: "Ừm, mười vạn mua tranh, ba vạn sáu nghìn coi như phí mua đứt."

Tịch Lãnh không nghi ngờ gì, gật đầu: "Vâng. Vậy hợp tác vui vẻ."

Cậu khiêm tốn nhưng không tự ti, thản nhiên nhận lấy khoản tiền lớn này.

Nếu cậu thoái thác một phen nói cái gì mà cho nhiều quá không dám nhận, Thịnh Tiêu không chừng sẽ thay đổi đánh giá của mình về bức tranh này.

Mà bây giờ thái độ của Tịch Lãnh, càng khiến anh ta đau lòng, món xịn dâng đến cửa sao lại để Mẫn Trí nhặt được với giá hời chứ?

"Đúng rồi." Thịnh Tiêu ôm ngực, gọi Tịch Lãnh đang định rời đi lại, "Lần sau tôi có thể lấy danh nghĩa cá nhân đặt tranh của cậu không? Hoặc là cậu có tác phẩm nào khác, muốn bán không?"

"Được ạ, có rất nhiều." Tịch Lãnh nói, "Vậy lần sau anh có thời gian đến phòng vẽ của tôi xem?"

"OK, quyết định vậy nhé."

Hai người vui vẻ tạm biệt.

Giữa trưa nắng nhiệt độ dưới ánh mặt trời gần bốn mươi độ, Tịch Lãnh không sợ nóng, trên cổ cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Tịch Lãnh đi vào cầu thang bộ liền cởi khăn lụa xuống, vuốt lại mái tóc hơi ẩm ướt, nhất thời sảng khoái tinh thần.

Cư dân của tòa nhà có thang máy, nếu không phải là trường hợp khẩn cấp như mất điện, cậu chưa từng thấy người thứ hai nào giống như mình đi thang bộ.

Cầu thang bộ liền trở thành không gian an toàn của riêng cậu.

Cảm giác trông trống ở cổ đột nhiên khiến cậu đưa tay lên sờ, từ yết hầu nhô lên đến vết sẹo lồi lõm, men theo đường vân ngoằn ngoèo xấu xí, từ từ vuốt ve qua.

Cậu luôn như vậy, lặp đi lặp lại nhắc nhở mình về ký ức ác mộng đó, cảm giác cận kề cái chết. Giống như biết rõ rằng xé da non ở ngón tay sẽ làm đau nhức và chảy máu nhưng vẫn xé nó ra, có một loại khoái cảm quái dị khi tự làm bản thân đau.

Một hơi leo mười tầng lầu, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, tim đập mạnh trong lồng ngực, tiếng thình thịch thình thịch, vang vọng rõ ràng trong cầu thang.

Có một loại hưng phấn khó tả, như lúc cậu chìm đắm trong tranh vẽ, không cảm thấy mệt mỏi, đói khát, quên ăn quên ngủ, toàn bộ ý thức của cậu chỉ bị một suy nghĩ chiếm cứ.

Ví dụ như.

Cậu từ cầu thang bộ xoay người ra, từ xa nhìn thấy cửa lớn nhà Mẫn Trí.

—— Ai làm? Ai làm? Ai làm?

Có thể là gần đây nghe nhạc của Mẫn Trí cả ngày lẫn đêm, giọng nói của Mẫn Trí đã thay thế chứng ảo thính hỗn loạn lâu nay của cậu, lặp đi lặp lại, rồi lại lặp đi lặp lại câu hỏi phẫn nộ này.

Tại sao anh phải hỏi loại chuyện không liên quan gì đến mình? Chẳng lẽ muốn giúp cậu trả thù?

Mẫn Trí quả thật có bản lĩnh này, nhưng hoàn toàn không cần thiết. Nếu anh sẽ tốt bụng giúp fan giải quyết phiền não, anh đã không đến mức phải lên chương trình giải trí để thay đổi hình tượng. Fan của anh có hàng ngàn vạn người, anh đi giúp từng người là để mệt muốn chết sao.

Tịch Lãnh cũng không muốn nói cho anh biết.

Nhưng mà, Ai làm? Ai làm? Ai làm......

Đôi mắt kia, giọng nói kia trong đêm mưa cứ quanh quẩn trong đầu cậu, xua đi không được.

"......"

Tịch Lãnh rũ mắt, trên mặt vẫn là vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt.

Mình bị bệnh.

Tịch Lãnh tự chẩn đoán cho bản thân.

Lại xoa xoa lồng ngực bị liên lụy trở nên không thoải mái, cậu điều chỉnh lại hơi thở, đại não như bị rót ra âm thanh ong ong, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Đi đến cửa nhà mình, mới phát hiện dây xích chống trộm bên ngoài cửa đã bị tháo ra.

Nhưng điện thoại của Dung Tinh Diệp ở chỗ cậu, cho dù ra ngoài được thì cũng không chạy được xa.

Cậu nhập mật mã, tích một tiếng mở khóa, ấn tay nắm cửa xuống.

Từ trên tay truyền đến một lực cản.

Khóa trái rồi.

"Dung Tinh Diệp." Tịch Lãnh tăng thêm lực, trầm giọng ra lệnh cho người trong cửa, "Dung Tinh Diệp, mở cửa."

Hai phút trước, Dung Tinh Diệp mượn điện thoại của Mẫn Trí, nói là muốn gọi điện thoại hối thúc Tịch Lãnh, do dự hồi lâu vẫn không gọi đi, làm cậu nhóc sốt ruột như lửa đốt, mà khi người đã trở về thì thay đổi 180 độ.

"Đừng mở cửa cho anh ấy! Ai bảo anh ấy nhốt em ở nhà!?"

Mẫn Trí lấy lại điện thoại của mình, không thèm để ý đến đứa trẻ ấu trĩ nghĩ một đằng nói một nẻo, anh đứng dậy đi đón người đang đợi đã lâu.

Dung Tinh Diệp nhất thời ngoan ngoãn, ngọn lửa kiêu ngạo của cậu bé tan thành mây khói, theo bản năng trốn sau lưng Mẫn Trí.

Tịch Lãnh mặt không cảm xúc, những lời dạy dỗ muốn em trai đã đến bên miệng, không ngờ lại gặp hàng xóm Mẫn Trí, cả hai bốn mắt nhìn nhau rồi cùng sững sờ.

Lúc này, Dung Tinh Diệp thò đầu ra, rụt rè gọi một tiếng: "...... Anh hai."

Gì cơ?

Mẫn Trí quay đầu, rồi lại quay lại, đối chiếu hai khuôn mặt không có nhiều điểm tương đồng này.

"...... Anh hai?"

-----

Tác giả:

Anh Mẫn (vô tri): Ơ hay, tự nhiên mình gọi theo làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro