Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Vết sẹo xấu xí

Editor: Lily

Cho dù đối phương là em trai ruột thịt, Tịch Lãnh cũng không quen dính lấy ôm ấp cậu bé.

May mà Dung Tinh Diệp chỉ đang mơ, Tịch Lãnh mặt không biểu cảm kéo em trai xuống, nhét cậu bé trở lại vào chăn.

Sau đó cậu lên lầu lấy điện thoại của mình, gọi dịch vụ giao thuốc tận nhà.

Dự kiến chỉ mất hơn hai mươi phút là thuốc sẽ được giao tới, nhanh hơn so với việc cậu tự mình ra hiệu thuốc.

Tịch Lãnh ngửa đầu dựa vào ghế sofa, nhắm mắt bình thản, yên lặng chờ đợi.

Chỉ có hai bàn tay đan vào nhau trước người, khớp xương căng cứng trắng bệch, mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.

...

Nửa tiếng sau, nhân viên quản lý trực đêm bấm chuông cửa.

Vân Đỉnh Nhất Hào hạn chế nghiêm ngặt người ngoài ra vào, nhân viên giao đồ ăn và nhân viên chuyển phát nhanh cũng không ngoại lệ. Tất cả thức ăn và hàng hóa đều được giao cho nhân viên quản lý, sau đó nhân viên quản lý sẽ chuyển tiếp đến tận cửa cho cư dân.

Nhân viên quản lý biết rõ hai căn hộ trên tầng này đều thuộc về Mẫn Trí, mặc dù đơn hàng trong tay ghi số cửa của căn hộ bên cạnh, nhưng anh ta vẫn theo thói quen, bấm chuông cửa bên phía Mẫn Trí ở.

Đợi ba phút, anh ta nghi hoặc gãi đầu, do dự đi về phía đối diện...

Cạch, cánh cửa chống trộm phía sau vừa vặn mở ra.

Nhân viên quản lý mỉm cười quay lại, lễ phép nói: "Anh Mẫn, đồ của anh đến rồi."

Mẫn Trí nhíu mày, nhìn túi giấy anh ta đưa tới.

Trên túi giấy có một chữ "thuốc" to đùng, nhân viên quản lý liền nói thêm: "Anh Mẫn, nếu anh hoặc người nhà có gì không khỏe, xin hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Mẫn Trí nhìn anh ta một lúc, không vội phủ nhận, nhận lấy túi giấy: "Được."

Dịch vụ quản lý của khu dân cư cao cấp rất chu đáo.

Họ ân cần ghi nhớ từng vị khách hàng, kinh nghiệm làm việc đã ăn sâu, kết quả là giao nhầm đồ.

Sau khi nhân viên quản lý rời đi, Mẫn Trí đứng nửa ngày không đóng cửa.

Anh xách túi giấy màu vàng trong tay lên, phân biệt những dòng chữ nhỏ màu đen trên hóa đơn, người mua chính là hàng xóm của anh, Tịch Lãnh, thời gian đặt hàng, loại thuốc, ghi chú...

Nửa đêm, thuốc hạ sốt?

Theo lý mà nói Mẫn Trí không nên biết ý nghĩa sâu xa trong đó, nhưng ai bảo anh có một người bạn thân là gay lăng nhăng?

Khi hoàn hồn lại, anh đã đấm mạnh hai cái vào cánh cửa đang đóng chặt kia.

Trút giận xong, lý trí mới quay trở lại, anh nhớ đến chuyện Tịch Lãnh tìm người trong mưa vài tiếng trước, đột nhiên hoàn hồn, nhưng lúc này cánh cửa trước mặt đã mở ra.

Khuôn mặt mang theo lo lắng của Tịch Lãnh quá rõ ràng, trong khoảnh khắc anh nhìn rõ cậu, đột nhiên cứng đờ.

Chỉ cần ra ra lấy đồ nên trên người cậu chỉ mặc đồ ngủ ở nhà, cổ áo chữ V để lộ một phần xương quai xanh trắng nõn, trên cổ đương nhiên cũng trống không, bị cậu tạm thời dùng tay che lại.

Mẫn Trí yết hầu lăn lộn: "Thuốc giao đến nhà tôi rồi."

"A..." Trong đêm khuya, hành động của Tịch Lãnh có hơi chậm chạp, "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."

"Không sao, tôi còn chưa ngủ."

Mẫn Trí nói xong nhưng không buông túi thuốc trong tay ra, Tịch Lãnh không lấy được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, thăm dò nói: "Cảm ơn, đưa cho em là được rồi ạ."

Nhưng Mẫn Trí không những không đưa thuốc, thậm chí còn đưa một chân vào, chặn cửa lại: "Có chuyện gì thế, tôi qua xem nhé?"

"Dù sao, em cũng là fan của tôi."

"..."

Ngoài quyền sở hữu căn nhà, Tịch Lãnh không tìm được lý do từ chối khác. Hưởng lợi ích của fan, cũng phải gánh vác chút nghĩa vụ.

Hơn nữa Tịch Lãnh thực sự rất vội, dứt khoát nhường lối vào, Mẫn Trí cuối cùng cũng buông tay để cậu lấy thuốc hạ sốt.

"Tiểu Diệp sốt rồi."

Chỉ kịp giải thích đơn giản với Mẫn Trí một câu, cậu lập tức quay người đi vào phòng của Dung Tinh Diệp.

Vừa phải lấy thuốc vừa phải mở cửa, lúc này hai tay cậu đều bận, cổ hoàn toàn lộ ra, đáng tiếc cậu chỉ để lại cho Mẫn Trí một bóng lưng vội vàng.

Mẫn Trí nhanh chóng đuổi theo, lại lần nữa chặn cánh cửa phòng ngủ mà cậu định đóng lại. Bộ dạng của thần tượng đường hoàng, nhưng phong cách lưu manh cường đạo.

Tuy nhiên, khi nhìn rõ thiếu niên mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa trên giường, anh bất giác học theo Tịch Lãnh, động tác nhẹ nhàng để không làm đối phương giật mình.

Tịch Lãnh gọi mấy tiếng "Tiểu Diệp".

Dung Tinh Diệp mở to đôi mắt hoa đào mờ mịt, "Hửm?" một tiếng, đầu tiên sờ tay Tịch Lãnh đưa tới, mát lạnh, là thật, khác với trong giấc mơ mấy năm qua. Nhưng khi ngẩng đầu phát hiện ra Mẫn Trí, Dung Tinh Diệp lại cảm thấy không chân thực, như mộng như ảo lẩm bẩm: "...Anh? Anh Mẫn Trí?"

"Em đang mơ." Tịch Lãnh mặt không biểu cảm kéo cậu dậy, đưa thuốc và nước, "Uống đi."

Dung Tinh Diệp không hề kháng cự, ngoan ngoãn uống thuốc hạ sốt có tác dụng an thần.

Tịch Lãnh ngồi bên giường dỗ dành em trai, nói dối không chớp mắt, khiến thiếu niên ngây thơ tin tưởng, sự xuất hiện đột ngột của thần tượng chỉ là cậu bé đang mơ mà thôi.

Nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là mơ, Dung Tinh Diệp liền nắm lấy cánh tay anh trai, coi anh như chiếc khăn gió ấm, lại chìm vào giấc ngủ.

Mẫn Trí muốn nói lại thôi: "..."

Ánh mắt mấy lần qua lại, cuối cùng dừng lại ở gương mặt nghiêng của Tịch Lãnh.

Chỉ cần xuống một chút nữa, chính là làn da bí ẩn dưới yết hầu, từ lâu đã bị Tịch Lãnh giấu trong cổ áo hoặc khăn lụa.

"Đừng nhìn nữa." Tịch Lãnh nhận thấy ánh mắt của anh, nhưng vẫn cúi đầu, rũ mắt, "Rất kinh tởm."

Mẫn Trí nhớ lại ngày đó trên xe buýt đến mật thất, dường như cậu cũng có biểu cảm như vậy, nói một câu rất khẽ không nghe rõ.

Mãi đến bây giờ anh mới nhớ ký ức đã ẩn trong tiềm thức.

Lúc đó, Tịch Lãnh vuốt ve miếng dán che khuyết điểm trên cổ, nói: "Là thứ rất kinh tởm."

Mấy chữ đơn giản, ghép lại thành một câu nói tự ti và tàn nhẫn, không biết đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

Đó là một vết sẹo.

Ngay dưới yết hầu, nằm ngang, dài khoảng năm sáu cm, màu đỏ sẫm, hơi lồi, vặn vẹo, giống như con rết, những vết khâu dọc tạo thành râu.

Cho dù đối phương có gương mặt được điêu khắc tinh xảo, khí chất siêu phàm thoát tục, vết sẹo kia vẫn dùng sự tồn tại cực mạnh của nó chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của anh.

Con người luôn thích nhìn trộm những thứ xấu xí, và thích thú với nó.

Đặc biệt là những khuyết điểm trong hoàn mỹ, xấu xí trong đẹp đẽ, ác độc trong thánh thiện.

Lúc này Tịch Lãnh mặt lạnh nhạt, không che đậy vết sẹo đã lộ ra, chỉ cúi đầu.

Đột nhiên, cậu đứng dậy, đứng trước mặt Mẫn Trí, thản nhiên phơi bày tất cả những gì mình che giấu.

"Ra ngoài thôi, để em ấy ngủ."

Tịch Lãnh gỡ ngón tay Dung Tinh Diệp ra, bình tĩnh đứng dậy.

Sự bình tĩnh đó chắc chắn không phải là không quan tâm.

Mà là quá quen thuộc với tĩnh mịch, tuyệt vọng.

Giống như khi Tịch Lãnh sống trong căn nhà cũ nát không thể chịu đựng nổi, đồ đạc ngổn ngang không có chỗ đặt chân, cậu không quan tâm và cũng coi như không thấy, để cho thần tượng hào nhoáng kia "ngồi tự nhiên".

Con người luôn hướng tới ánh sáng, hướng tới cái đẹp, khao khát được yêu thương, được khen ngợi, được ngưỡng mộ. Đây là bản năng của con người. Vì vậy, họ mới cố gắng che giấu sự xấu xí, dốc hết sức lực dùng bộ mặt tốt nhất để đối mặt với mọi người.

Nhìn lại Dung Tinh Diệp trên giường, Mẫn Trí có rất nhiều điều muốn hỏi, há miệng rồi lại ngậm lại, rốt cuộc không nói gì.

Hai người trước sau đi ra phòng khách, không ai lên tiếng trước.

【...Cái gì thế này? Ghê chết đi được.】

Tịch Lãnh quay lưng về phía Mẫn Trí, khẽ nhắm mắt lại.

Lại xuất hiện ảo giác rồi.

Vốn tưởng rằng, sau khi trải qua nỗi sợ hãi sâu sắc nhất là cái chết, những thứ này sẽ chẳng còn là cái đinh gì nữa.

【Tránh xa tao ra!】

Thất thần nhìn những giọt mưa trôi trên cửa kính, Tịch Lãnh lẩm bẩm: "Sao trời vẫn còn mưa?"

【Ghê tởm thật ấy... sợ vãi...】

Tiếng bước chân lẫn trong ảo giác và tiếng mưa, hỗn loạn không có quy luật, màn mưa ngoài cửa sổ trông giống như hàng ngàn mũi kim hỗn loạn, đâm vào tai cậu, ghim vào não cậu.

【Cậu thích self- harm à? Trời má, tôi không muốn ngồi cùng bàn với cậu đâu!】

Trong khóe mắt xuất hiện một góc áo, Tịch Lãnh đột nhiên giật mình, quay đầu, Mẫn Trí đã cách cậu hai bước.

Cậu còn nhớ Mẫn Trí khi nói về âm nhạc của mình, dáng vẻ úp mở, liền tìm một lý do khéo léo để tiễn khách: "Muộn rồi, anh về đi, em định nghe nhạc của anh một lúc."

【Sẹo vậy sao không che? Đây là trường học! Làm mấy đứa khác sợ thì sao!? Cô giáo này, bạn học này... thực sự có ổn không đấy?】

Nhưng Mẫn Trí dường như không nghe thấy gì, sắc mặt anh nghiêm túc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu.

【Học sinh Dung Chiêu... sau này em mặc áo có cổ đến trường được không?】

Tịch Lãnh thoát khỏi ảo giác, nhìn người đang đứng trước mặt, cậu đang định nói gì đó.

Mẫn Trí lại lên tiếng trước, hỏi: "Ai làm?"

...

Trong ký ức đen tối dài đằng đẵng của Tịch Lãnh, Dung Tinh Diệp vừa mới biết đi, em bé tràn đầy tò mò với vạn vật, bé con chập chững đi về phía cha lại bị gã cha đẩy ra vì khó chịu.

Dung Hải Cao như tìm thấy một món đồ chơi thú vị khác từ hành động đó.

Con trai lớn là cái hũ nút, đánh đập cũng chả cần sợ bị hàng xóm gõ cửa cảnh cáo, nhưng cũng nhàm chán vô cùng.

Ngược lại, con trai út sẽ khóc, sẽ làm ầm ĩ, mang lại cho gã cảm giác khoái trá của kẻ ảo tưởng sức mạnh, như thể trong nhà tùy ý làm bậy thì gã sẽ không còn là thằng thất bại của xã hội này, mà là một vị vua có quyền thế ngập trời.

Năm đó, Dung Tinh Diệp sáu tuổi chuẩn bị vào tiểu học, đúng bằng tuổi khi Tịch Lãnh mất mẹ.

Hai đứa trẻ chẳng đứa nào nghịch ngợm, nhưng luôn phải chịu đựng những hình phạt bạo lực vô cớ.

Tịch Lãnh mười hai tuổi tan học về nhà, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dung Tinh Diệp, cậu dùng hết sức lực đập cánh cửa bị khóa trái, liền thấy mẹ kế quần áo xộc xệch, mặt mũi bầm tím ngã nhào trong bếp, ôm mặt run rẩy.

Trong tầm mắt, là Dung Tinh Diệp bị gã cha bóp cổ sắp tắt thở.

Có lẽ bà ấy vẫn còn ôm một tia hy vọng vào người đàn ông kia, có lẽ là sợ hãi quá độ, đến nỗi mất đi khả năng hành động.

Tịch Lãnh mười hai tuổi đã cao hơn, khỏe hơn người phụ nữ trưởng thành, Diệp Nam giống như phát hiện ra cọng rơm cứu mạng, đôi mắt ngấn nước nhìn thiếu niên trầm mặc u ám ở cửa.

Dung Tinh Diệp yếu ớt nằm trên mặt đất, Dung Hải Cao đang định vào bếp thu thập Diệp Lan, lại bị bé trai ôm chặt lấy chân.

"Đừng, đừng mà, đừng đánh mẹ con..."

"Bốp!"

Dung Hải Cao trở tay tát một cái.

"Mẹ kiếp tao nuôi mày bao năm nay. Mày nói cho đúng, là con đàn bà kia lén giấu tiền! Mày thứ vô lương tâm, vậy mà làm con tao à!? Năm đó tốn mấy vạn mới cứu được thằng hỗn láo như mày về, mẹ kiếp... tao phải sớm biết mới đúng, mày đến nhà tao là để đòi nợ!"

Tịch Lãnh lạnh lùng nhìn tất cả, im lặng lấy một con dao gọt hoa quả trên giá xuống.

Cậu mang theo quyết tâm không quay đầu lại, trực tiếp lao đến trước mặt Dung Hải Cao.

Dung Hải Cao đồng tử co rút.

Cậu nhìn rất rõ, cảm xúc trong đó là sợ hãi.

Thì ra Dung Hải Cao cũng sợ cậu.

Tuy nhiên, thiếu niên mười hai tuổi, sức lực của Tịch Lãnh còn xa mới bằng người đàn ông trưởng thành ba bốn mươi tuổi, trong nháy mắt, con dao gọt hoa quả sáng loáng đã rơi vào tay Dung Hải Cao.

Lúc đó, Tịch Lãnh chỉ cảm thấy cái chết là giải thoát, đó là sự chống trả duy nhất mà họ có thể làm.

Chết thì chết.

Nhưng, khi Dung Hải Cao cướp con dao chém về phía cậu, và khi cậu ôm cổ họng nằm trong vũng máu, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ.

Đừng chết, đừng chết, đừng chết, đừng chết.

Cậu không muốn chết...

Dung Tinh Diệp sợ đến mức mất tiếng, mẹ kế suýt ngất đi. Trong cái rủi có cái may, bà ấy làm y tá ở phòng khám, có kinh nghiệm sơ cứu, phản ứng lại liền lập tức băng bó vết thương cho cậu rồi gọi xe cấp cứu.

Cậu sống sót, nhưng vết sẹo dài năm sáu cm, sâu bốn cm, như vết loét bám vào xương không thể xóa bỏ, qua mười mấy năm cùng cậu đón nhận cái chết thực sự.

Rồi lại cùng cậu sống lại.

——"Ai làm?"

Lần đầu tiên sau hai kiếp, có người hỏi cậu như vậy, giọng điệu phẫn nộ.

Trước đó, chỉ có một người khác biệt với những người khác, duy nhất Lạc Gia Ngôn. Lạc Gia Ngôn nhìn vết sẹo của cậu, không hề ghét bỏ hay sợ hãi, ngược lại tràn đầy thương tiếc.

Lạc Gia Ngôn cẩn thận, sợ gây ra tổn thương lần hai cho cậu, nhìn thấy rồi coi như không thấy, sau đó thăm dò hỏi cậu muốn ăn gì, muốn đi đâu chơi, dường như đang dùng cách của mình an ủi chăm sóc cậu.

Nhưng cậu không biết mình có gì cần an ủi chăm sóc.

Cậu rất nỗ lực để tồn tại, cậu không thê thảm, cũng không đáng thương.

Lạc Gia Ngôn có gia đình hạnh phúc nên không thể hiểu được tâm trạng của cậu, đồng cảm lại càng không thể. Những sự đồng cảm đó chỉ là sự thương hại đã được giáo dục mà thôi.

Lạc Gia Ngôn đã làm đủ tốt rồi.

Ngược lại là Mẫn Trí, Mẫn Trí tại sao lại hỏi cậu như vậy? Mắt cậu chớp mấy cái, vấn đề đơn giản như vậy mà cậu lại không biết nên trả lời như thế nào.

Cảm giác xa lạ mãnh liệt này, so với lúc nhỏ đối mặt với bạo lực càng khiến cậu hoảng loạn.

Lớp vỏ băng mỏng dùng để bảo vệ và luôn ngăn cách cậu với mọi người, dường như bị đục một lỗ nhỏ.

Đôi mắt của Mẫn Trí xông vào một cách mạnh mẽ, cố gắng nhìn trộm tâm hồn đang bị chôn giấu, mà ngay cả bản thân cậu cũng không muốn đối mặt, một tâm hồn yếu đuối, đáng thương và bi thảm.

Hoảng hốt như thủy triều cuốn trôi khả năng suy nghĩ của Tịch Lãnh, cậu luống cuống tay chân, cúi đầu thật sâu, dùng hai tay che cổ lại.

"...Đừng nhìn."

Mẫn Trí lập tức quay mặt đi.

Tâm trạng phập phồng của Tịch Lãnh vẫn như sóng biển trong cơn bão không thể bình tĩnh, trớ trêu thay, ngoài cửa sổ vẫn mưa không ngừng tí tách.

Ở trong nhà khô ráo an toàn, cậu dường như cũng trở nên ẩm ướt, quần áo mỏng manh dính sát vào người, khiến mọi bí mật không thể che giấu.

Mẫn Trí ngược lại thản nhiên tự tại, còn giống chủ nhân của căn nhà này hơn cả cậu, ngồi xuống ghế sofa thản nhiên nói: "Em muốn bật nhạc của tôi thì bật đi."

"...Tại sao?" Giọng Tịch Lãnh hơi khàn, hỏi ra nghi hoặc đã tích tụ từ lâu, "Tại sao nó lại là lời nguyền?"

Mẫn Trí ngẩng đầu, trán anh lòa xòa vài sợi tóc, đôi mắt đen sâu thẳm như màn mưa vô tận ngoài cửa sổ.

"Đây là bí mật, tôi chưa từng nói với người thứ hai." Mẫn Trí nói, "Em muốn biết, thì dùng bí mật để đổi."

Tịch Lãnh không lên tiếng, bàn tay đang che cổ từ từ buông xuống.

Có thể là ý thức được đây là hành động thừa thãi, cũng có thể là vì cậu phát hiện Mẫn Trí đã sớm không chú ý đến nó nữa.

Bây giờ, Mẫn Trí đang nhìn chiếc áo phông trắng trên người cậu.

Trước ngực có một dòng chữ cái màu đen, chữ được tự viết tuỳ tiện, Tịch Lãnh giỏi vẽ nên tự chế tác quần áo chắc cũng rất đơn giản.

Nói chung trực giác của Mẫn Trí cho rằng do cậu tự vẽ, rất là vô lý. Còn cố ý chọn tiếng Pháp mà hầu hết mọi người đều không hiểu, cũng sẽ không để ý.

Thật trùng hợp, chuyên ngành của Mẫn Trí bắt buộc phải đọc rất nhiều tác phẩm văn học nước ngoài, anh đã từng học qua một chút tiếng Pháp, vừa hay có thể hiểu được.

Le sort je ne m'y soumets pas.

——Vận mệnh không thể khuất phục tôi.

Lily: ne t'accepte pas le sort, et mon bébé ira mieux.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro