Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Mèo hoang

Editor: Lily

Tịch Lãnh sống một mình nhiều năm, các kỹ năng sống đều đạt điểm tối đa, duy chỉ có nấu ăn là không giỏi.

Nói không giỏi, chi bằng nói là không để tâm. Ăn uống trong mắt cậu chỉ là nhiệm vụ lấp đầy bụng, không cần phải làm cầu kỳ, có thể ăn no là được.

Dung Tinh Diệp vẻ mặt đau khổ ăn bột nhão, lẩm bẩm: "Anh trai Mẫn Trí có phải ở đối diện tụi không? Không biết anh ấy tối nay ăn gì... Em muốn ăn cùng anh ấy. Em vẫn có chút không dám tin, có phải em đang mơ không?"

Tịch Lãnh lạnh lùng nói: "Em đang mơ."

Dung Tinh Diệp vừa ăn vừa chê: "Trong mơ sao lại có thứ khó ăn như vậy?"

Tịch Lãnh: "Thấy khó ăn thì tự đi mà nấu."

"......"

Dung Tinh Diệp nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn sạch sành sanh, nước canh cặn bã không còn chút nào.

...... Đứa nhỏ này đói thật rồi. Tịch Lãnh biết rõ trình độ nấu ăn của mình, tự nhiên kinh ngạc tột độ.

Dung Tinh Diệp nhíu chặt mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Mấy năm nay anh ăn thứ này sao? Vì để dành tiền ở căn nhà lớn như vậy?"

Tịch Lãnh không trả lời, lại nói: "Sau này em ở nhà anh, vấn đề tiền nong em không cần lo. Nhưng em phải phụ trách việc nhà, ví dụ như dọn dẹp vệ sinh, rửa bát."

Dung Tinh Diệp "xì" một tiếng, tuy rằng không tin anh trai mình thật sự phát đạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bưng bát đi rửa.

Tin tốt cũng giống như tin xấu, luôn đến liên tiếp. Ban ngày chuyển đến nhà mới an toàn thoải mái, bắt được đứa em trai chạy nhảy lung tung trở về, buổi tối Tịch Lãnh lại nhận được một tin nhắn từ Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu trước tiên thông báo với cậu "Mật Thất Vô Hạn" tối mai sẽ chính thức công bố, bởi vì cậu là người không chuyên, không có kinh nghiệm xuất hiện trước công chúng, lo lắng cậu sẽ bị ảnh hưởng bởi dư luận trên mạng, đặc biệt gọi điện thoại cho cậu để cảnh báo trước.

Trên mạng cá mè một lứa, loại người nào cũng có, cho dù chương trình còn chưa phát sóng, cũng không tránh khỏi sẽ có một đám người vào bình phẩm, suy đoán, bóc phốt về bức ảnh của cậu.

Tịch Lãnh thật ra cũng không để bụng, dù sao cậu từng chết qua một lần.

Thịnh Tiêu tiếp tục nói đến chuyện thứ hai.

"Là thế này." Thịnh Tiêu nói, "Hiệu quả của tập này tốt hơn tôi dự đoán rất nhiều, đặc biệt là đoạn cậu thuật lại câu đố cầu thang đàn piano cho Phi Phi, mấy đồng nghiệp cảm động đến mức khóc rống lên. Cho nên, chúng tôi muốn quay thêm một đoạn VCR Phi Phi và Hiểu Nhã trước đây cùng nhau đi học vẽ, đến lúc đó chèn vào chỗ này. Tôi muốn nhờ cậu vẽ một bức tranh sơn dầu, vẽ hai cô bé này, làm bối cảnh treo trên tường. Cụ thể vẽ thế nào cậu tùy ý là được, không có yêu cầu gì khác, chỉ là thời gian hơi gấp, trong vòng hai tuần......"

Cuối cùng lại không chắc chắn hỏi một câu: "Cậu chắc nhận vẽ thương mại phải không? Giá cả dễ thương lượng, tên tác giả cũng là của cậu, viết hoa in đậm cho cậu."

Tịch Lãnh cầm lại bút vẽ sau một thời gian dài.

Nhưng vẽ tranh theo yêu cầu của người ủy thác, kiếp trước đến kiếp này chưa từng có.

Tuy nhiên Thịnh Tiêu tin tưởng ở cậu, chỉ cần vẽ hai cô bé, cho dù là kích thước góc độ nào cũng được, những yêu cầu khác đều không có.

Suy nghĩ một lúc, Tịch Lãnh đồng ý, hôm đó liền thức trắng đêm, sơ bộ hoàn thành hai bản phác thảo.

Đợi ánh sáng ban mai mờ ảo từ cửa sổ trời chiếu xuống, những hạt bụi nhỏ li ti mang theo quầng sáng, nhảy múa trong không khí.

Tịch Lãnh mở đôi mắt hơi đỏ ngầu, cuộn tròn trên ghế sô pha da, im lặng đánh giá bức tranh cách đó không xa.

Bây giờ phòng vẽ rộng rãi sáng sủa, đặt hai giá vẽ vẫn còn thừa chỗ.

Một giá vẽ là khung tranh sơn dầu khổ lớn, nhưng cậu chỉ phác họa hai bóng lưng nhỏ bé ở vị trí trung tâm lệch xuống dưới của bức tranh.

Bức còn lại là chân dung của Mẫn Trí, chỉ để lộ tai trái, góc nghiêng như dao gọt. Bức này cũng dùng khung tranh sơn dầu, trang trọng hơn bức ký họa lần trước không ít.

Trước đây Chu Minh Lãng nhờ cậu vẽ Mẫn Trí nhiều hơn, tốt nhất là đăng lên tài khoản chính. Chương trình sắp phát sóng, việc này cũng nên đưa vào danh sách cần làm

Cậu trở mình trên ghế sô pha, giơ điện thoại lên, chuyển đổi mấy ứng dụng, cuối cùng đến album ảnh, lướt xem.

Ảnh chụp chung với Mẫn Trí trong khách sạn lần đó hiện trước mắt Tịch Lãnh.

Mẫn Trí bất ngờ ấn cậu vào lòng, cậu không kịp chuẩn bị, nhưng Mẫn Trí cũng không nhìn ống kính, tư thế thân mật cộng thêm bóng mờ do chụp vội, bối cảnh khách sạn màu đỏ vàng, giống như ảnh chụp trộm của paparazzi Hồng Kông thế kỷ trước.

Nhạc của Mẫn Trí quanh quẩn bên tai cậu suốt đêm, theo nhịp điệu, cậu phóng to bức ảnh, xem xong Mẫn Trí, lại di chuyển đến mặt mình.

Có thể là sáng sớm đầu óc không tỉnh táo, cậu cảm thấy mình so với công chính, cũng không kém cạnh?

Đột nhiên cảm thấy, hình như cậu có thể tham lam hơn một chút.

Không chỉ là cuộc sống an ổn.

Có lẽ, cậu còn có thể hy vọng nhiều hơn......

Cốc cốc cốc!

Tiếng đập cửa điên cuồng vang lên, may mà chất lượng nhà bây giờ tốt, mới không bị Dung Tinh Diệp phá cửa xông vào.

Tịch Lãnh từ trên gác xuống mở cửa.

Dung Tinh Diệp mặt hằm hằm đứng ở cửa: "Em phải đi học thêm! Trả điện thoại cho em!"

Tịch Lãnh thản nhiên đưa điện thoại cho cậu bé: "Tan học phải về ngay, có thể đi taxi, anh trả tiền. Không được đi xe máy."

Đúng rồi, còn có chìa khóa xe máy!

Nhưng Dung Tinh Diệp biết rõ anh trai rất cố chấp, cũng không dám thật sự chống đối anh mình, chỉ tặc lưỡi, xuống lầu xách cặp sách rồi ra khỏi cửa.

Lần thứ hai Dung Tinh Diệp nghe thấy hai chữ "Tịch Lãnh" là lúc ăn cơm trưa.

Dung Tinh Diệp khó tin liếc về phía bạn kính cận, ngây ra một lúc: "Hả? Cái gì? Khoan đã, sao cậu biết bây giờ anh tớ tên là Tịch Lãnh?"

Kính cận liền đưa điện thoại cho cậu xem: "Chương trình chính thức công bố rồi, đây có phải là ảnh của anh cậu không? Có người nói chắc chắn là photoshop quá đà haha, nhưng tớ cảm thấy anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh!"

"Haha cậu xem, còn có người nói anh ấy và Mẫn thần rất có cảm giác CP...... Bên cạnh trai đẹp thì luôn có trai đẹp mà."

Dung Tinh Diệp khinh thường "xì" một tiếng, tay lại rất thành thật cầm lấy điện thoại, sau đó, suýt chút nữa ném bay chiếc điện thoại vô tội của người ta xuống lầu.

Kính cận sợ đến mức "này" ba tiếng.

Dung Tinh Diệp lẩm bẩm dùng điện thoại của mình để xem.

"Đờ mờ?"

Dung Tinh Diệp kinh ngạc.

Mấy tháng trước Dung Tinh Diệp có xem được tin tức, nghe nói Mẫn Trí sẽ tham gia chương trình thực tế "Mật Thất Vô Hạn", vô cùng mong đợi, mà thông báo chính thức trên weibo cuối cùng cũng có.

@Mật Thất Vô Hạn Weibo chính thức: #Mật Thất Vô Hạn Công Bố Đội Hình Đầy Đủ# Mang theo tự tin và dũng khí, cùng nhau đón nhận thử thách tiềm ẩn, Mật Thất Vô Hạn chính thức công bố đội hình đầy đủ! @Mẫn Trí @Tưởng Tụng Nam Song @Lạc Gia Ngôn thêm muối @Tịch Lãnh X.L. @Kiều Kiều Là Kiều Kiều Nha. Mau đến xem "lý lịch cá nhân" của năm thành viên nào~

Phía dưới kèm theo ảnh cá nhân của năm vị khách mời, cộng thêm thông tin cá nhân như tên, tuổi và nghề nghiệp.

Tên hiện tại của Tịch Lãnh là tên thật đã được đổi, không có mấy người biết, cậu trực tiếp công bố tên hiện tại, đổi luôn tên weibo của tài khoản chính. Kiều Kiều thì vẫn cẩn thận sử dụng nghệ danh dễ nhớ dễ gọi.

Mặt Dung Tinh Diệp nhăn nhó, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phóng to rồi lại phóng to.

Lần đầu tiên hiểu rõ anh trai mình từ góc độ này, cảm giác đó thật sự, như nghẹn ở cổ họng, khó mà diễn tả.

Đặc biệt là, trong lý lịch còn có mấy câu hỏi, ví dụ như động cơ tham gia chương trình, Tịch Lãnh viết to tướng hai chữ: Đu idol.

Trong bình luận, fan của Mẫn Trí đã sắp ghen tị đến phát điên.

Dung Tinh Diệp chỉ có một đầu dấu hỏi chấm: "Hả?"

Cậu nhóc và anh trai tuy rằng mấy năm nay gặp mặt không nhiều, nhưng cũng không phải là quan hệ không hiểu gì về nhau chứ??

Lại mở weibo của Tịch Lãnh ra, hóa ra người này còn chơi weibo sao? Dung Tinh Diệp khá tò mò lướt xem, phát hiện Tịch Lãnh nhận một bài đăng weibo tìm người ở sân bay.

Người trong ảnh đúng là Tịch Lãnh không sai, fan hâm mộ đều nói rất đẹp trai nhưng cậu cảm thấy cũng bình thường thôi, có đẹp trai một chút nhưng đây không phải là trọng điểm...... Trọng điểm là trên đầu đội bảng đèn cổ vũ của Mẫn Trí???

Chứng cứ vô cùng xác thực, Dung Tinh Diệp vẫn bĩu môi: "Anh hai đâu phải là fan của anh Mẫn Trí."

Kính cận lại gần hỏi: "Cậu nói cái gì cơ?"

Dung Tinh Diệp bĩu môi, cất điện thoại đi: "Không có gì, về thôi."

Cho dù trong lòng rất tò mò, thậm chí thần tượng mà cậu nhóc nhớ mãi không quên đang ở ngay đối diện nhà Tịch Lãnh, nhưng sau khi tan học, cậu vẫn ngồi tàu điện ngầm rồi đổi sang xe buýt, vượt núi băng đèo về căn nhà thuê ở ngoại ô của hai mẹ con.

Hôm sau là cuối tuần, Dung Tinh Diệp thoải mái chơi game ở nhà, kết quả Tịch Lãnh gọi một cuộc điện thoại, mẹ cậu - Diệp Nam quả quyết đứng về phía đối lập với cậu, đích thân áp giải Dung Tinh Diệp đến cổng khu chung cư Vân Đỉnh Nhất Hào.

"Đừng tưởng rằng mẹ không biết con thường xuyên trốn học. Bây giờ anh trai con kiếm được tiền rồi, cũng bằng lòng quản con, từ hôm nay trở đi, con sẽ ở cùng anh trai con." Diệp Nam không làm gì được đứa con trai này, chỉ có thể khổ sở khuyên nhủ.

"Dựa vào cái gì!" Dung Tinh Diệp vẻ mặt không phục, "Anh ấy cái gì cũng không nói liền bỏ đi, bây giờ cái gì cũng không nói lại trở về, coi con là cái gì? Con là loại người rất dễ dãi sao?? Anh ấy còn dạy dỗ con, dựa vào cái gì...... con......"

"Bốp!"

Diệp Nam hạ quyết tâm, một cái tát vung ra.

Mặt Dung Tinh Diệp nghiêng sang một bên, đôi mắt trong nháy mắt đỏ hoe.

"Con có biết dáng vẻ không có lương tâm này của con......" Diệp Nam tức giận đến mức nói năng lộn xộn, "Ngày càng giống ba con rồi!?"

Hai mẹ con tan rã trong không vui.

Tịch Lãnh nhận được tin nhắn của mẹ kế, nói là đã đưa người đến. Tịch Lãnh chuyên tâm vẽ tranh, không để ý lắm, kết quả mãi đến chín giờ tối, dưới lầu cũng không có động tĩnh gì khác.

Tin nhắn của mẹ kế gửi từ ba tiếng trước, trong nhà vắng lặng, Dung Tinh Diệp không về.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, mưa mùa hè luôn đến rất đột ngột.

Tịch Lãnh vén tóc ra sau, mím môi, gọi điện thoại cho mẹ kế.

"Dì về đến nhà rồi ạ? Ừm...... Tiểu Diệp rất tốt. Vâng. Dì yên tâm."

Cúp điện thoại, trong căn nhà sang trọng không người, nỗi lo lắng đè nén trong lòng mới từ từ hiện lên trên mặt.

Tịch Lạn đi gõ cửa nhà Mẫn Trí đối diện trước, trong lúc chờ đợi thu lại biểu cảm.

"AnhMẫn Trí." Tịch Lãnh cố gắng bình tĩnh nói, "Tiểu Diệp có ở chỗ anh không?"

...... Tiểu Diệp?

Xưng hô thân mật thật đấy.

Mẫn Trí nhíu mày: "Không. Anh không thấy cậu nhóc. Sao vậy?"

"Không có gì." Tịch Lãnh cười cười, "Làm phiền rồi."

Tịch Lãnh luôn là dáng vẻ khách sáo lễ phép, nhưng hôm nay Mẫn Trí lại cảm nhận được chút khác thường, đó rõ ràng là nụ cười cố tỏ ra nhẹ nhõm.

Căn hộ duplex ở tầng cao nhất có một cửa sổ sát đất rất lớn, từ tầng một thông đến tầng hai, người đàn ông cao hơn mét tám đi qua, bị làm nổi bật thành một chấm nhỏ bé.

Mẫn Trí nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi một lúc, liền thấy Tịch Lãnh chạy ra ngoài, lao vào trong mưa, rõ ràng là đang lo lắng tìm kiếm cái gì đó.

Chỉ mười mấy phút, cậu lại quay về.

Mẫn Trí mở một khe cửa nhà, bên ngoài lướt qua một bóng người ướt sũng như một hồn ma, mang theo hơi nước ẩm ướt, im lặng mở cửa về nhà, một lát sau thay một thân áo phông trắng khô ráo, một tay cầm ô, một tay xách thùng giấy rỗng.

Bí ẩn trên người Tịch Lãnh đột nhiên lại nhiều thêm.

Mẫn Trí tò mò đến ngứa ngáy trong lòng, lại sợ mình làm kinh động đến hồn ma cô độc kia, rồi lại nhận được một câu, "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."

Ngoài cửa sổ, Tịch Lãnh lại xuống lầu đi vào trong mưa, bóng dáng màu trắng nổi bật hơn nhiều trong màn đêm, cậu chống một chiếc ô trong suốt, đi về hướng đã xác định.

Hành động trở về thay quần áo trông có vẻ ung dung, nhưng Mẫn Trí phát hiện, lúc ra ngoài lại, cậu quên đeo khăn lụa.

Đã rất lâu rồi mới như thế, lần đầu tiên.

Dung Tinh Diệp ngồi xổm ở góc tường, rũ đầu xuống.

Toàn thân ướt sũng, trông thảm hại như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Tịch Lãnh tìm thấy cậu bé rất dễ dàng.

Bước chân định lập tức tiến lên lại bị lý trí kéo lại, bài học về mối quan hệ anh em rạn nứt của kiếp trước, khiến Tịch Lãnh không dám tùy tiện tiến lên.

Tịch Lãnh sợ mình không cẩn thận, giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, ngoài việc bị gien bạo lực của Dung Hải Cao điều khiển, thì chỉ có thể nói ra những lời lẽ lạnh lùng, cay nghiệt, đẩy người nhà ra xa hơn.

Vì vậy Tịch Lãnh im lặng trở về nhà, thay quần áo khô, mang theo ô và thùng giấy mới từ từ đến gần.

Dung Tinh Diệp nghe thấy tiếng động liền lập tức ngẩng đầu lên.

Đây không phải là người đầu tiên đi qua, nhưng, là anh hai.

Khó khăn lắm mới đợi được người, cậu nhóc lại chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, cảnh giác ôm lấy đầu gối, mãi không có động tĩnh.

Tịch Lãnh im lặng đi ngang qua trước mặt cậu bé.

...... Anh hai không nhìn thấy mình sao?

Dung Tinh Diệp ngạc nhiên rồi từ từ đứng dậy, muốn nói lại thôi, cho đến khi bỏ lỡ thời cơ.

Tịch Lãnh đi rồi.

Cái gì vậy.

Cậu bé có chút tức giận, lại có chút tủi thân, lập tức đuổi theo, dẫm lên vũng nước bắn tung tóe gây động tĩnh rất lớn.

Tịch Lãnh không quay đầu lại, như người điếc.

Dung Tinh Diệp bị khơi dậy tính háo thắng, đội mưa to tiếp tục đi theo.

Hai người một người che ô một người dầm mưa, đi qua nửa khu chung cư, đến một đình nghỉ mát nhỏ.

Tịch Lãnh thu ô, đặt thùng giấy xuống nền đất khô ráo, mở miệng về phía bên cạnh.

"Anh làm cái gì vậy?" Giọng nói tò mò của Dung Tinh Diệp truyền đến từ phía sau.

"Hai hôm trước phát hiện ra một con mèo hoang." Tịch Lãnh không quay đầu lại, chuyên tâm bố trí thùng giấy, "Không biết nó có thể sống sót qua cơn mưa lớn này không."

Dung Tinh Diệp tò mò không chịu nổi, đành phải đi qua xem.

Tịch Lãnh bố trí trong thùng giấy một ít thức ăn và nước uống, còn có một chiếc khăn lụa cotton khô ráo.

Làm xong tất cả những điều này liền đứng dậy rời đi, Dung Tinh Diệp vội vàng đuổi theo: "Không ở đây canh giữ, làm sao bắt được nó?"

Tịch Lãnh lại rất lạnh nhạt: "Nó có thể sống sót rồi hãy nói."

"......"

Thanh niên và thiếu niên, một trước một sau duy trì khoảng cách không xa không gần, kỳ quái đi qua đi lại trong mưa.

Cuối cùng hai người cùng nhau trở về tòa nhà, nơi có thể che mưa chắn gió.

Mẫn Trí lúc này mới buông rèm cửa sổ mà anh vẫn luôn nắm chặt trong tay xuống.

Mười hai giừo đêm, Tịch Lãnh xuống lầu, đi đến phòng của Dung Tinh Diệp xem thử, vừa đên cửa phòng, bước chân của cậu dừng lại hồi lâu.

Tịch Lãnh không cho rằng cửa phòng không khóa có nghĩa là mối quan hệ anh em đã được hàn gắn phần nào, chỉ nghethấy mùi vị khác thường từ trong đó, dứt khoát đi vào.

Thiếu niên trên giường nhắm chặt hai mắt ngủ say, chỉ là lông mày vô thức nhíu chặt, tóc mái cũng ướt đẫm mồ hôi.

Dung Tinh Diệp nhỏ hơn cậu mấy tuổi, trời có sập xuống cũng có anh trai chống đỡ, mẹ tuy nhu nhược, nhưng chung quy có thể bảo vệ cậu một chút.

So sánh ra, Dung Tinh Diệp được xem như là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Ít nhất, cậu bé có thể bày tỏ bất mãn, chán ghét và tức giận, vui vẻ và yêu thích. Cậu bé có thể hưng phấn kích động, cũng có thể giận dỗi nổi giận.

Cho nên, Tịch Lãnh càng cảm thấy trạng thái hiện tại của Dung Tinh Diệp khác thường, quá yên tĩnh, còn không khóa cửa.

Suy nghĩ một lúc, Tịch Lãnh lặng lẽ, đưa hai ngón tay qua đó thăm dò.

Lại đổi thành lòng bàn tay sờ kỹ càng.

...... Sốt rồi.

Dầm mưa không biết bao lâu, thiếu niên mười mấy tuổi tràn đầy sức sống cũng không chống đỡ nổi.

Tịch Lãnh nhíu mày, định rút tay ra, đi lấy điện thoại của mình, may mà gần đây có hiệu thuốc 24 giờ......

Dung Tinh Diệp nửa mê nửa tỉnh đột nhiên nắm lấy cánh tay Tịch Lãnh.

Tịch Lãnh hơi giật mình, hàng lông mày nhíu càng chặt, cậu không hề muốn xung đột với Dung Tinh Diệp vào lúc này.

Nhiệt độ cao làm mờ lý trí của Dung Tinh Diệp, làm tan chảy gai nhọn phòng bị khắp người cậu bé.

Cả người mềm nhũn không ra hình dạng gì, như dây leo quấn cây quấn lấy đối phương.

"...... Anh hai lại muốn vứt bỏ em một lần nữa sao?"

Thiếu niên ôm lấy cánh tay Tịch Lãnh, trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.

Nhiều năm trước trong đêm mưa tương tự, tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cậu bé chỉ còn lại một mình, một mình đối mặt với gã cha tàn bạo hung ác.

Như thể vượt qua thời gian, cậu nhóc trách cứ thiếu niên 17 tuổi không từ mà biệt, là người đó lại là người mà cậu bé ỷ lại nhất, tin tưởng nhất.

Và nghẹn ngào gọi Tịch Lãnh.

"Anh hai."

---

Tác giả:

Mèo con bự và mèo con nhỏ ôm nhau liếm lông.
Anh Mẫn sắp sửa ra sân, lật xuống để mở khóa phần hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro