Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Thử thách tình bạn

Editor: Lily

Tịch Lãnh nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bức tranh sơn dầu, khi thì trơn nhẵn, khi lại sần sùi. Cảm giác gồ ghề, nhấp nhô ấy, giống như một bản nhạc tuyệt diệu nhất trong thế giới tĩnh lặng của cậu.

Là một học sinh ban tự nhiên, Kiều Kiều luôn có bộ lọc bí ẩn và đẹp đẽ trong lòng về nghệ thuật. Cô tò mò lại gần, cẩn thận hỏi: "...Có thể sờ được không?"

"Được." Tịch Lãnh nói, "Dù sao cũng không phải tranh thật."

Kiều Kiều xoa xoa tay, háo hức muốn thử, nhanh chóng bị cảm giác kỳ diệu kia chinh phục, liên tục cảm thán: "Trước đây em đi bảo tàng mỹ thuật, những bức tranh đều được giăng dây bảo vệ, còn có bảo vệ đứng canh gác, đến cả đèn flash cũng không cho bật... Ơ?"

Da đầu Kiều Kiều tê dại: "Nó... nó hình như động đậy?"

Tịch Lãnh không khỏi nghi ngờ, tổ chương trình đã lợi dụng tâm lý tôn trọng tác phẩm nghệ thuật của mọi người, chỉ dám nhìn từ xa mà không dám động vào. Nếu không phải gặp cậu, bọn họ chắc chắn sẽ bị kẹt ở manh mối "Đêm tối rồi cũng sẽ qua" đến hàng chục phút, thế nào cũng không nghĩ ra, cách phá giải lại là phá hỏng bức tranh của Van Gogh (1).

Giờ đây, tổ chương trình lại giở trò tương tự.

Kiều Kiều vô tình dùng lực hơi mạnh khi chạm vào, bức tranh sơn dầu lại kỳ lạ dịch chuyển vào trong một chút. Tịch Lãnh sững người, vội vàng tăng thêm lực, gọi Kiều Kiều cùng nhau ấn mạnh xuống.

"Động rồi! Động rồi!" Mắt Kiều Kiều mở to, hai bím tóc nhỏ lắc lư, "Nhưng mà nặng quá..."

Thấy vậy, Tưởng Tụng Nam, người có kinh nghiệm diễn xuất dày dặn, bước tới nói: "Trước đây tôi từng quay phim gặp loại cơ quan này rồi, ấn hoặc di chuyển thứ gì đó trên giá sách, sẽ xuất hiện cửa bí mật."

Tuy nhiên, hai người gần như đã đẩy bức tranh đến sát tường, cảm nhận được lực phản hồi mạnh mẽ, nhưng giá kim loại khổng lồ phía sau vẫn không động.

"Đây là một cửa ải cần hợp tác." Tịch Lãnh đưa ra phán đoán, quay đầu lại thấy Lạc Gia Ngôn cũng đến giúp một tay, Tịch Lãnh nhìn cậu ta một cái rồi dời mắt, quay sang nói với Mẫn Trí: "Anh Mẫn Trí, mọi người thử đẩy giá sách xem, có lẽ cần một bên ấn, một bên đẩy..."

Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu trực tiếp nói chuyện với Tưởng Tụng Nam trong mật thất, dùng chữ "mọi người" để bao gồm cả hắn ta.

Giá sách trông còn nặng hơn, một người có lẽ không đẩy nổi.

Nghe vậy, Mẫn Trí lập tức hành động, người ấn bức tranh có thể cảm nhận được giá sách dịch chuyển một chút, nhưng rồi lại bất động.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tưởng Tụng Nam đang đứng ngoài quan sát một cách lạnh lùng.

Tưởng Tụng Nam nhướng mày, vẻ mặt chẳng liên quan gì đến đạo đức và tinh thần tập thể, vẫn đút tay vào túi quần, không muốn nhúc nhích.

Thấy Lạc Gia Ngôn bên cạnh phẫn nộ, Tịch Lãnh tránh gây thêm rắc rối, đành hòa nhã nói với hắn ta: "Tưởng Tụng Nam, anh cũng giúp một tay đi, cùng với anh Mẫn Trí."

Sắc mặt Tưởng Tụng Nam lúc này mới dịu đi một chút, Mẫn Trí đẩy một bên, hắn ta liền đi sang bên kia kéo, vừa làm vừa hỏi: "Cậu không biết tôi lớn hơn Mẫn Trí hai tuổi sao?"

Tịch Lãnh: "Hửm?"

Từ cách hành xử trẻ con kia thì đúng là không nhìn ra.

Thật ra, trong mắt cậu, Mẫn Trí cũng không phải người chín chắn lắm.

Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến Mẫn Trí nhận ra, nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc: "Sao vậy?"

"...Không có gì." Tịch Lãnh quay đầu lại, rồi cùng lúc với cô gái bên cạnh, đồng thanh nói: "Giá sách động rồi."

Dưới sự hợp tác của năm người, chiếc giá kim loại nặng hàng trăm cân chậm rãi trượt dọc theo tường, từ giữa tường di chuyển đến góc tường. Vị trí ban đầu treo bức tranh, đột nhiên xuất hiện một cửa hang đen ngòm.

Năm người lần lượt bước vào, hiện ra trước mắt họ là một lối đi bằng kim loại hẹp, tối tăm và dài hun hút.

Mỗi bước chân dẫm lên đều tạo ra tiếng vọng kỳ lạ và xa xăm trong không gian kim loại tĩnh mịch, khiến người ta nhất thời không biết đó là tiếng bước chân của mình hay là tiếng cảnh báo nguy hiểm nào đó đang rình rập trong bóng tối.

Lối đi hẹp đến mức không đủ cho hai người đàn ông đi ngang hàng, Tịch Lãnh đi theo sau Mẫn Trí, hướng dẫn mọi người phía trước và phía sau: "Đi thôi."

Mẫn Trí quay lưng về phía cậu, bước chân rất nhanh, chớp mắt đã bỏ xa những người phía sau một đoạn, đột nhiên hạ giọng hỏi: "Cậu không sợ không gian kín sao?"

Tịch Lãnh không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không sợ."

Mẫn Trí "Ừm" một tiếng.

Lối đi dài yên tĩnh và an toàn, suốt dọc đường không gặp trở ngại nào, điều duy nhất cần vượt qua chính là rào cản tâm lý.

Trên đường đi có lẽ có người đã nảy ra ý định bỏ cuộc, nhưng trước sau đều là bạn đồng hành, dù sợ cũng chỉ có thể cắn răng tiến lên.

Vài phút sau, cửa ải này đã được vượt qua thuận lợi.

Lúc này, trước mặt là một cánh cửa kim loại đóng chặt, trên tường dán mấy chữ lớn, một là chữ "ICU" màu đỏ, hai là dòng chữ cảnh báo "Phòng chăm sóc đặc biệt, không phận sự miễn vào".

Tuy nhiên, họ cũng không còn lựa chọn nào khác, năm người cùng nhau đối mặt với nguy hiểm tiềm ẩn.

ICU không khóa, nhưng ngay khi người đứng trước cửa định đẩy cửa, bên trong đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai: "A a a a a a —— Đừng lại gần! Đừng lại gần! Đừng lại gần!!!"

Mọi người không kịp đề phòng, Kiều Kiều và Lạc Gia Ngôn sợ hãi lùi lại một bước.

Tịch Lãnh quả quyết đẩy cánh cửa kim loại ra.

Quả nhiên đây chính là phòng bệnh trong camera giám sát, cô gái bị trói trên giường bệnh đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, tóc tai khô rối bù xù, cổ tay và cổ chân bị siết chặt đến mức hằn lên những vết đỏ đáng sợ.

Thấy những gương mặt xa lạ ở cửa, cô dần dần bình tĩnh lại, đôi mắt thoáng chốc trở nên trống rỗng, rồi lại tràn ngập sự cảnh giác: "Các... các người là ai? Đừng lại gần..."

Nhưng cô bé không thể trốn tránh, chỉ có thể để mặc những người lạ mặt tiến lại gần mình, cô sợ hãi run rẩy, môi run lập cập, rõ ràng là đã bị kích thích sinh ra phản ứng sang chấn.

Những ác quỷ đội lốt thiên thần áo trắng có cả nam lẫn nữ, ngay cả khi để cô gái duy nhất là Kiều Kiều đến giao tiếp với cô bé, cũng bị phản kháng dữ dội.

"Bức tranh Ophelia ở cửa, là do em vẽ phải không?" Đứng cách hai bước chân, Tịch Lãnh chậm rãi lên tiếng, "Thật trùng hợp, tên của em và Hiểu Á đều có trong đó. Nhưng các em không có bệnh, em cũng sẽ không chết, tụi anh sẽ cứu em ra ngoài."

(*Ophelia /Ào fēi lì yà/ có Phi Phi /fēi fēi/ và Hiểu Á /Xiǎo yà/

Lồng ngực phập phồng dữ dội của Phi Phi dần dần bình tĩnh lại, bờ vai căng thẳng cũng thả lỏng xuống. Nhưng cô bé vẫn co ro, che chắn trước ngực, ánh mắt cảnh giác.

Cổ tay bị cùm kim loại trói buộc đặt trên đầu gối, cổ tay rất mảnh, dường như bẻ một cái là gãy.

"Sự oan ức không thể nói ra sẽ đánh gục em, khiến em lăn thẳng xuống đáy." Tịch Lãnh kiên nhẫn, từng chữ từng chữ một, "Em đã chuẩn bị sẵn sàng, hãy lên đường thôi."

Kiều Kiều như bừng tỉnh, xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay: "Câu đố cầu thang piano hôm qua... quả nhiên có liên quan đến câu chuyện hôm nay."

Tịch Lãnh không có ý định ghi nhớ những manh mối đó, may mắn là trí nhớ của cậu cũng không tệ, đại khái thuật lại được.

"Khó khăn kéo em xuống, nhưng em nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, là bàn tay giúp đỡ của người bạn."

"Em không khuất phục trước số phận, ngã xuống lại đứng lên, cuối cùng đã thành công lên đến đỉnh. Hy vọng nằm sau khổ nạn, em nhất định có thể tìm thấy nó."

Lúc này mọi người mới giật mình nhận ra, từng chữ từng câu ấy, chính là câu chuyện của hai cô gái.

"Tài năng của em, tụi anh đã nhìn thấy." Tịch Lãnh nhớ lại bức tranh cuối cùng nhìn thấy trên cầu thang, nói với cô bé, "Nơi này không phải là thiên đường trần gian, mà là địa ngục. Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây."

Ai ngờ sau một hồi thuyết phục, cô gái trải qua nỗi đau mất bạn vẫn không hề động lòng, dường như cô đã mất đi khả năng tin tưởng con người, lại co rúm người lại.

Trong mắt Tưởng Tụng Nam, màn kịch này vừa dở vừa dài, hoàn toàn mất kiên nhẫn, sải bước tiến lên trực tiếp hỏi: "Em còn muốn ra ngoài không? Những cái khóa trên người em phải mở như thế nào?"

Phi Phi bị hắn ta dọa đến mức che tai lại, hét lên thất thanh.

Mẫn Trí lập tức tiến đến nắm lấy cánh tay hắn ta, bất chấp hắn giãy giụa, mạnh mẽ kéo sang một bên.

"... Đừng bao giờ từ bỏ." Tịch Lãnh nhìn Mẫn Trí, tiếp tục nói với Phi Phi, "Hiểu Á chắc chắn cũng muốn nói với em như vậy. Còn nữa, cha của em vẫn luôn tìm kiếm em, chưa bao giờ từ bỏ."

Phi Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cậu, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy: "Chìa khóa..."

Tịch Lãnh cố gắng bình tĩnh hỏi: "Chìa khóa ở đâu?"

Con ngươi của Phi Phi chậm rãi chuyển động, hướng về phía bức tường kim loại phẳng lì.

Trên tường có một số vết ghép hình vuông vức, Tịch Lãnh lần lượt ấn vào, quả nhiên tìm thấy một ngăn bí mật có thể ấn xuống. Ngăn bí mật bật ra, bên trong chính là một chiếc chìa khóa kim loại.

Tịch Lãnh suy nghĩ một chút, giao nhiệm vụ này cho cô gái duy nhất là Kiều Kiều: "Em giúp cô ấy mở khóa đi."

Kiều Kiều lập tức hành động, nhanh chóng mở được cùm kim loại trên cổ tay và cổ chân của Phi Phi.

Phi Phi bị trói trên giường đã lâu, khi xuống giường bước chân loạng choạng, may mà có Kiều Kiều ở bên cạnh đỡ cô bé.

"Cảm ơn, cảm ơn..." Phi Phi trước đó vừa khóc vừa la hét, giọng khàn đặc, vẫn liên tục nói lời cảm ơn.

"Không sao, không sao, em đừng nói nữa, giữ sức mới là quan trọng nhất." Kiều Kiều cũng dịu dàng an ủi cô bé, không biết từ lúc nào khóe mắt đã đỏ hoe.

Sáu người đi ra khỏi lối đi trở lại đại sảnh, vẫn không thấy bóng dáng của bác sĩ và y tá.

Chuyện này có vẻ hơi quá dễ dàng.

Tịch Lãnh cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, thì thấy phòng phẫu thuật trong màn hình giám sát lại trống không.

"Mọi người đâu?"

"Họ đi đâu cả rồi?"

Vài giọng nói vang lên với những câu hỏi tương tự.

Lạc Gia Ngôn cũng hỏi: "Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi chứ? Nhưng mà... làm sao để ra ngoài?"

Tịch Lãnh tiếp lời anh ta: "Lên lầu trước đã."

Nếu Phi Phi có cách trốn thoát, thì cô bé đã không bị mắc kẹt trong bệnh viện lâu như vậy. Còn cha của Phi Phi đã nỗ lực nhiều năm mà vẫn không thể cứu được cô, lúc này không biết đang ẩn náu ở đâu trong bệnh viện.

Nghĩ đến đây, Tịch Lãnh trước tiên chụp ảnh Phi Phi vừa được giải cứu, muốn gửi cho "Hiểu Á", nhưng tiếc là không tìm thấy đối phương qua bluetooth.

Để đề phòng "bị giết khi mở cửa", mọi người cẩn thận đi lên cầu thang.

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, các nhân viên y tế chen chúc ở cửa kính lớn, liều mạng đập vào cánh cửa bị khóa.

"Viện trưởng! Viện trưởng... Ông không thể làm như vậy!"

"Mở cửa nhanh lên! Viện trưởng! Thả chúng tôi ra ngoài!"

"A a a a a a!! Mở cửa! Mở cửa cho tôi!!"

Sáu người vừa đến không hiểu chuyện gì, nhưng lại nghe thấy một cách xưng hô quen thuộc, viện trưởng.

Viện trưởng Triệu mà họ đã thấy trong video, đang đứng sừng sững trước cửa kính bị khóa.

Gã ta mặt không cảm xúc, giữ khoảng cách không xa không gần với những cấp dưới đang điên cuồng như thây ma phía sau cánh cửa, giọng nói truyền qua loa phóng thanh, rõ ràng vang vọng khắp bệnh viện: "Không chết ở đây, thì các người cũng sẽ chết trong tù."

"Đã lộ rồi, không kịp nữa rồi..."

Có người thân thể bủn rủn, quỳ sụp xuống đất, khóc nức nở.

"Viện trưởng, ông không thể làm như vậy, vợ tôi dự sinh vào tháng sau..."

"Viện trưởng, ông cũng có con, sao ông có thể đối xử với chúng tôi như vậy?"

"Viện trưởng, viện trưởng, xin ông..."

Viện trưởng Triệu đứng trước cửa vẫn như giếng cổ không gợn sóng, đã đánh mất đạo đức, lòng trắc ẩn và sự đồng cảm của một con người.

Gã ta phớt lờ những lời cầu xin, thậm chí cả những lời nguyền rủa khi cùng đường, chỉ bình tĩnh hỏi: "Các người và tôi thì có gì khác nhau?"

Nói xong câu cuối cùng này, gã bật lửa, ném về phía trước, rồi quay đầu bỏ đi.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, lan ra khắp nơi, trong nháy mắt nhuộm cả thế giới trước cửa kính thành một màu đỏ cam!

"Viện trưởng! Viện trưởng! Viện trưởng..."

Những người bị nhốt bên trong gào thét kêu cứu trong tuyệt vọng.

Nhưng gã đã lạnh lùng bỏ đi không hề quay đầu lại.

...

Sáu người đứng yên ở cửa cầu thang một lúc lâu, cũng không bị đám nhân viên y tế ma quỷ đang tuyệt vọng kia phát hiện.

Tịch Lãnh hiểu ra: "Viện trưởng Triệu phát hiện bí mật của mình đã bị lộ, nên định phóng hỏa tiêu hủy chứng cứ, làm tới cùng thiêu rụi cả bệnh viện, để mọi người cùng chôn vùi theo."

Mọi người không khỏi rùng mình.

"Lên... lên sân thượng!" Phi Phi yếu ớt đột nhiên lên tiếng chỉ dẫn, giọng nói kiên quyết, nhưng sắc mặt lại càng thêm trắng bệch, không ngừng run rẩy, không biết có phải đang liên tưởng đến cái chết của Hiểu Á hay không.

Sân thượng cách tầng một đang cháy xa nhất, nhưng nếu đội cứu hộ không đến kịp thời, thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, giãy chết mà thôi.

Chỉ nghe thấy vài tiếng xèo xèo, hệ thống điện trong bệnh viện bị cắt đứt, trong tiếng la hét kinh hãi, ngay cả đèn thang máy cũng tắt ngúm trong tuyệt vọng.

Tịch Lãnh ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người đang lao thẳng đến thang máy đột ngột quay đầu lại, Mẫn Trí nói: "Đi cầu thang bộ, nhanh lên."

"Tưởng Tụng Nam, anh mở đường." Tịch Lãnh dứt khoát phân công nhiệm vụ, "Gia Ngôn, cậu giúp Kiều Kiều đỡ Phi Phi."

Cuối cùng, Tịch Lãnh nói: "Tôi và anh Mẫn Trí đi sau."

Không ai phản đối, Mẫn Trí đặc biệt hài lòng với sự sắp xếp của cậu: "Ừ, đi thôi."

*

Cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng bị khóa chặt bằng dây xích kim loại.

Phản ứng đầu tiên của Tịch Lãnh là xuống phòng chứa đồ ở tầng dưới tìm dụng cụ để cạy khóa.

Không ngờ Phi Phi yếu ớt lại vùng ra khỏi hai người, loạng choạng tiến lên, tìm thấy một chiếc chìa khóa từ khe hở ở góc tường.

"Đây là Hiểu Á... giấu đi." Cô bé cúi đầu, lẩm bẩm, "Em... không nỡ vứt đi, nhưng cũng không có dũng khí, giống như cậu ấy..."

Tịch Lãnh thuận miệng nói: "Bởi vì em đủ dũng cảm, nên mới có cơ hội trốn thoát hôm nay."

"Em còn cứu chúng tôi nữa."

Cô gái ngẩn người ngẩng đầu lên, lại thấy chàng trai vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh như nước, như thể người vừa nói chuyện không phải là cậu vậy.

Bàn tay run rẩy của Phi Phi lấy lại chút sức lực, đưa chìa khóa vào ổ khóa, vặn xuống.

Cạch!

Phi Phi cúi đầu đón lấy chiếc khóa kim loại nặng trĩu, như đón lấy tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay.

Mình tự do rồi.

Mấy người khác vội vàng đến giúp tháo dây xích đang quấn quanh.

Những đám mây đen bao phủ Phi Phi bấy lâu nay, tầng tầng lớp lớp gông cùm xiềng xích cuối cùng, cũng tan biến vào khoảnh khắc ánh tà dương chiếu rọi qua cửa.

Mọi người vội vàng bước ra ngoài, hít thở bầu không khí trong lành tự tại, xa xa, ánh hoàng hôn đang dần buông xuống mặt biển, ánh vàng rực rỡ, đẹp đến nao lòng.

Tuy nhiên, vừa quay đầu lại, tất cả đều đồng loạt sững sờ.

Ở phía bên kia sân thượng, tòa nhà nguy nga tráng lệ, lấp lánh ánh vàng giữa vịnh biển, đối lập hoàn toàn với bệnh viện tâm thần đổ nát, xám xịt dưới chân họ, chính là khách sạn nghệ thuật mà họ đã ở đêm qua.

"Trời ạ, lái xe gần một tiếng đồng hồ, chúng ta vẫn ở gần đó..." Kiều Kiều không thể tin nổi.

Nơi đó gần ngay trước mắt, nhưng giờ đây lại xa vời vợi với họ.

Mặt trời sắp lặn hẳn xuống biển, ánh sáng đột ngột tối sầm lại, như được phủ lên một lớp kính lọc màu xám xanh, ai nấy đều mang vẻ mặt ủ rũ, thất thần.

Đúng lúc này, bỗng nghe "Ầm!" một tiếng, giống như một vụ nổ nhỏ, ngọn lửa bùng lên cao ngút dọc theo bốn phía sân thượng!

Sáu người theo bản năng tụm lại vào giữa sân thượng cho an toàn.

"Sao sân thượng cũng cháy rồi?" Lạc Gia Ngôn hoảng loạn, theo bản năng nhìn về phía Tịch Lãnh, "Giờ tụi mình nên làm gì đây?"

Tịch Lãnh cầm điện thoại, nhưng không thể phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào, hy vọng mong manh rồi lại tuyệt vọng, khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.

Cậu lại bật bluetooth, đợi vài giây, bỗng nhiên kinh ngạc: "... Cô ấy đã quay lại!"

"... Ai quay lại?"

Phi Phi vẫn chưa biết chuyện về "Hiểu Á".

Tịch Lãnh vừa gửi vị trí của mọi người cho người kia, vừa giải thích ngắn gọn: "Có một người bí ẩn giả làm Hiểu Á, vẫn đang giúp đỡ chúng ta."

Phi Phi vẻ mặt hoang mang.

Tịch Lãnh nhìn cô bé, định nói gì đó.

Vù... vù...

Từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng gió rít.

Ngước nhìn lên, một chiếc trực thăng đang xé gió lao tới!

Mọi người im bặt, chăm chú nhìn chiếc trực thăng đến gần, cho đến khi nó hạ cánh trước mặt họ.

Cánh quạt quay nhanh dần chậm lại, cửa trực thăng được mở từ bên trong, một người đàn ông gầy gò, chân khập khiễng bước ra.

Chính là "chú Chu" mà họ đã gặp ở phòng điện.

Hay nói đúng hơn, là Chúc Công Bình.

Như bị điện giật từ đầu đến chân, tất cả các manh mối đều được kết nối lại vào lúc này.

Chúc Công Bình đã cố gắng thăm con gái theo đúng quy định, nhưng bị bệnh viện dùng đủ mọi lý do từ chối một cách vô lý, thậm chí còn vu khống ông muốn tống tiền.

Trong hai năm ẩn mình, Chúc Công Bình cũng không từ bỏ, cuối cùng đã cải trang thành "chú Chu", thành công xâm nhập vào bệnh viện tâm thần Nhân Ái. Ông không phải là nhân viên y tế bị cấm mang điện thoại di động khi làm việc, cũng không phải là bệnh nhân bị kiểm tra và giám sát nghiêm ngặt. Điều này cũng giải thích tại sao ông có thể lén mang điện thoại vào, và liên lạc với con gái qua airdrop...

Trong chớp mắt, Chúc Công Bình đã đến trước mặt mọi người.

Phi Phi bừng tỉnh khỏi cơn sững sờ, nước mắt tuôn trào, làm mờ đi khuôn mặt phong trần của người đàn ông trong tầm mắt: "Bố... Bố ơi..."

Chúc Công Bình lặng lẽ ôm con gái vào lòng, vuốt ve sau gáy cô an ủi.

Đó là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy sự dịu dàng từ người đàn ông này.

Sau khi hai cha con bình tĩnh lại, Chúc Công Bình khoác vai con gái, nghiêm mặt nói với mọi người: "Tôi có thể đưa mọi người đi, nhưng..."

Ông dừng lại một chút rồi mới nói hết câu: "Trực thăng của tôi chỉ có thể chở bốn người."

Tổng số khách mời là năm người, vừa vặn dư ra một người.

Sắc mặt mọi người thay đổi, đây rõ ràng là một bài kiểm tra tình bạn kinh điển trong phim ảnh.

Có vẻ như, để tạo ra một đội ngũ đoàn kết, đạo diễn Thịnh Tiêu đã thật sự dụng tâm.

Ở lại tất nhiên sẽ không gặp nguy hiểm thực sự, nhưng cả nhóm đã bị hành hạ trong bệnh viện hàng giờ, tinh thần căng thẳng, liên tục bị dọa sợ, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ.

Tất nhiên ai cũng muốn rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.

Ngay cả Tịch Lãnh cũng hy vọng nhanh chóng tan làm.

Lời nói của Chúc Công Bình khiến mọi người im lặng suốt mấy chục giây, năm người lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Tưởng Tụng Nam hôm nay không đóng góp gì, không biết có phải muốn bù đắp hay không, bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt khó chịu: "Tôi ở lại."

Giống như kiểu dù các người có đồng ý hay không thì cũng là chống đối Tưởng Tụng Nam tôi vậy.

Tịch Lãnh lại nói: "Không thể chỉ vì anh có tóc đỏ mà để anh ở lại đám cháy."

Tưởng Tụng Nam: "..."

Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc tan biến.

Kiều Kiều rùng mình: "Lạnh quá đi."

Lạc Gia Ngôn suy nghĩ một chút, cũng tình nguyện: "Vậy tôi ở lại? Tôi đã bị nhốt trong nhà giam hơn một tiếng đồng hồ, không mệt bằng mọi người."

"Tôi không sợ nóng nhất, tôi lên cả tầng lầu mà không đổ mồ hôi." Tịch Lãnh nhìn những ngọn lửa xung quanh, thản nhiên nói, "Tôi ở lại."

Lý do của cậu cũng khá hợp lý.

Sau khi trả điện thoại cho Phi Phi, cậu không còn gì vướng bận. Để tránh người khác làm phiền, cậu liền ngồi xuống đất, không nhúc nhích.

Chúc Công Bình vẻ mặt căng thẳng, lạnh lùng thúc giục: "Nhanh lên máy bay! Nếu không tất cả các người đều phải ở lại đây!"

Mấy người còn lại không còn cách nào khác, đành phải tạm biệt Tịch Lãnh, xếp hàng lên máy bay.

Mẫn Trí Lạc đi cuối cùng, bị người đàn ông thúc giục vài câu mới miễn cưỡng leo lên.

Trực thăng là loại tám chỗ, có hai phi công chuyên nghiệp ở hàng ghế đầu, hướng dẫn họ thắt dây an toàn.

Phi công khởi động máy bay, trực thăng lắc lư bay lên, cửa bên cạnh Mẫn Trí Lạc sắp đóng lại—

Đúng lúc này, Mẫn Trí lại bất ngờ cởi dây an toàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài!

Tịch Lãnh đang ngồi trên nền xi măng cũng giật mình đứng dậy.

Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng sập lại sau lưng Mẫn Trí, chiếc trực thăng lơ lửng giữa không trung, cánh quạt quay cuồng, thổi tung mái tóc ngắn đen gọn gàng của anh.

Giữa những sợi tóc bay lộn xộn, chỉ có chiếc khuyên tai bạc ở vành tai vẫn bất động, lấp lánh, tự nhiên thu hút ánh nhìn của Tịch Lãnh.

Đợi anh đến trước mặt, Tịch Lãnh mới hoàn hồn.

"Anh, sao anh lại nhảy..."

Chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng xa cách quanh năm ấy, thay bằng vẻ mặt cưng chiều "Tôi thật sự bó tay với cậu", lông mày nhướng lên một cách đương nhiên, lời nói cũng mang theo vài phần kiêu ngạo.

"Ai bảo em là fan của tôi chứ?"

Tịch Lãnh im lặng một lát.

... Cậu fan hâm mộ cứng đơ người.

Nhưng khóe môi cậu, lại không tự chủ được mà cong lên.

Dưới màn đêm, những ngọn lửa xung quanh như ánh hoàng hôn rực rỡ quay trở lại, đón gió biển, nhiệt tình nhảy múa trên khuôn mặt cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro