Chương 24: Giao dịch tiền sắc
Editor: Lily
Chiến thần đu idol Tịch Lãnh, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Cậu chỉ bồn chồn về xúc cảm khi tiếp xúc cơ thể.
Lần cuối cùng cậu nắm tay người khác là khi cậu sáu tuổi.
Mẹ dắt tay cậu, khi còn nhỏ mỗi lần đi ra ngoài, ở những nơi đông người, khi qua đường thì mẹ thỉnh thoảng sẽ nắm tay cậu, đề phòng cậu bị lạc.
Nhưng cậu vốn dĩ trầm tính im lặng ngoan ngoãn, hiểu chuyện sớm, mẹ rất yên tâm về cậu nên phần lớn thời gian đều để cậu tự đi một mình.
Còn lại, hầu hết những lần tiếp xúc cơ thể trong ký ức của cậu, là những trận đòn roi bạo lực.
Không hề quen thuộc, không hề thoải mái, cùng với sự bài xích đối với việc tiếp xúc cơ thể, khiến lòng bàn tay Tịch Lãnh rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, cậu không biết Mẫn Trí có cảm nhận được không.
Con đường tìm đến giá sách dường như bị kéo dài vô tận, dài lê thê.
"Tìm thấy rồi!"
Cho đến khi giọng nói vui mừng của Kiều Kiều phá vỡ dòng thời gian kỳ lạ.
Bàn tay đan vào nhau tự nhiên buông ra, Tịch Lãnh thở phào nhẹ nhõm, đi tìm những chữ được sơn bằng sơn dạ quang trên giá sách.
Lần này cũng là ba chữ: Qua, Sẽ, Đi.
"Sẽ qua đi." Tịch Lãnh sắp xếp lại ba chữ, hơi ngẩng đầu lên, "Câu trả lời là... Đêm Tối Cũng Sẽ Qua Đi."
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy — Cạch!
Tầm nhìn bất ngờ được khôi phục lại, mọi người đều theo bản năng nheo mắt.
"Bóng tối sẽ qua đi?" Kiều Kiều nhăn mặt, giơ hai tay che mắt, "Ý gì vậy? Chắc không phải là ý bật đèn lên đâu nhỉ? Vậy thì quá đơn giản rồi. Bây giờ cũng không thấy gợi ý nào khác cả."
"Ừm." Tịch Lãnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Vừa nãy các cô các chú đã phàn nàn 'lại mất điện rồi', ở đây chắc thường xuyên mất điện. Cho dù bây giờ có điện trở lại, cũng chỉ là tạm thời, đêm tối vẫn chưa thực sự qua đi."
Mẫn Trí nhận ra điều gì đó, hỏi: "Phòng mật thất hôm nay, chắc có liên quan đến cầu thang piano tối qua chứ? Đêm tối cũng sẽ qua đi, hy vọng rồi sẽ đến, đại khái là ý đó."
Tịch Lãnh tránh ánh mắt của anh, chậm rãi "ừm" một tiếng, khi nhìn quanh thì đột nhiên sững người.
Kiều Kiều nhìn theo hướng mắt cậu, chính là một bức tranh treo trên tường, bức tranh này quá nổi tiếng, ngay cả cô là sinh viên khoa học tự nhiên cũng có thể dễ dàng gọi tên: "Bức tranh đó có phải là... Đêm Đầy Sao của Van Gogh không? 'Đêm tối' có phải là phép ẩn dụ không, ví dụ như, chỉ một bức tranh liên quan đến đêm tối?"
"Nhưng đêm tối không phải nên chỉ những thứ không tốt đẹp sao?" Kiều Kiều lại quay đầu phủ nhận suy đoán của mình, lẩm bẩm, "Em thấy bức tranh này đẹp mà."
Nhưng trong phòng hoạt động cũng không còn thứ gì khác liên quan đến "đêm tối", mọi người chỉ có thể trước tiên đi tìm hiểu bức tranh này.
Tịch Lãnh lại cho rằng manh mối tám phần là chỉ bức tranh này, giống như trên đỉnh cầu thang piano, nơi hy vọng tồn tại, lại treo bức tranh "Khu vườn lạc thú trần tục" đầy mỉa mai.
"Đêm Đầy Sao" là tác phẩm tiêu biểu của Van Gogh, thủ pháp phóng đại, màu sắc táo bạo, đường nét méo mó, cảm giác chuyển động xoay tròn, thoạt nhìn giống như ảo giác.
"Bức tranh này quả thực rất đẹp, vì vậy mới được làm thành đủ loại đồ lưu niệm, được mọi người check-in chụp ảnh, thưởng thức." Tịch Lãnh nhìn bức tranh, bình tĩnh nói, "Nhưng bức tranh này, thực ra là được Van Gogh vẽ trong thời điểm tinh thần tồi tệ nhất, khi ông đang ở trong bệnh viện tâm thần. Sau một năm, ông đã tự sát."
Tịch Lãnh chậm rãi nói: "Đây là công cụ thể hiện nỗi đau của ông ấy."
Kiều Kiều nghe mà ngẩn người: "Đúng rồi, đây là chuyên môn của anh mà!"
Tịch Lãnh cẩn thận quan sát tác phẩm, xác nhận không phải tranh chép lại, mà là bản in có độ phân giải cao từ bản gốc, trong đó cũng không có gì bất thường. Lại đưa tay lên sờ, lần này cuối cùng cậu đã phát hiện ra có gì đó rất lạ.
"Đây là giấy in thông thường, tranh nổi tiếng in ra treo trên tường, bình thường sẽ không dùng loại giấy này, quá mỏng, lại có độ phản quang rất mạnh, nhìn sẽ rất giả."
Kiều Kiều liên tục gật đầu: "Đúng vậy."
"Đêm tối cũng sẽ qua..." Tịch Lãnh lẩm bẩm, tay đặt lên khung tranh ở mép bức tranh.
Mẫn Trí nhìn ra ý định của cậu, nói trước một bước: "Khung tranh này dán chặt rồi, không lấy xuống được."
Tịch Lãnh nhíu mày suy nghĩ, nhẹ nhàng ấn lên giấy vẽ, không chạm vào tường, bên dưới có khoảng trống vài cm, có lẽ là độ dày của khung tranh. Khoảng trống này, đủ để giấu rất nhiều thứ.
Vì khung tranh không thể lấy xuống, Tịch Lãnh bèn nói: "Vậy chúng ta thử xem, xé nó ra?"
"Làm, làm vậy được ạ?"
Kiều Kiều rõ ràng là bạn nhỏ được giáo dục bởi các giá trị đạo đức cao, cô không khỏi lo lắng.
Tịch Lãnh dứt khoát, đấm một cú đấm tạo ra một lỗ thủng trên giấy vẽ, quay đầu lại mỉm cười nhẹ với cô: "Người điên chẳng phải nên như vậy sao."
Xoạt xoạt vài tiếng, cộng thêm sự giúp đỡ của Mẫn Trí, giấy vẽ bị xé toạc hoàn toàn, không gian bí mật bên trong cũng lộ ra.
Ở góc trên bên phải, một chiếc chìa khóa được dán bằng băng dính trong suốt, Tịch Lãnh kiễng chân lấy xuống, thấy trên đó dán một nhãn nhỏ, viết: "Chìa khóa phòng làm việc của Viện Trưởng (Tầng 4)".
Điều này giống như một tín hiệu, phòng hoạt động lại khôi phục sự ồn ào, mọi người oán trách liên tục, nói chính là chuyện mất điện thường xuyên.
Tiếng bước chân vọng lại từ phía cầu thang, cùng lúc đó, cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra.
Tịch Lãnh vội vàng cất chìa khóa vào túi, dẫn hai người rời khỏi hiện trường tranh vẽ vương vãi khắp nơi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Mọi người đừng hoảng loạn, đừng vội." Cô y tá dẫn đầu trấn an đám đông đang xôn xao, "Mùa hè đến rồi, lượng điện tiêu thụ lớn, việc mất điện nhảy cầu dao là hiện tượng bình thường, nhân viên sửa chữa đã đến kiểm tra rồi, mọi người yên tâm..."
Nụ cười của cô y tá ấm áp, giọng nói dịu dàng, nhưng phía sau cô, một hàng nam y tá cao to, lực lưỡng đứng dàn hàng ngang, canh giữ chặt chẽ lối vào cầu thang và cửa thang máy, tức là tất cả các lối lên xuống.
Ba người nấp sau giá sách, nhìn ra ngoài, vừa xem đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sự canh phòng cẩn mật của các y tá đã tiết lộ điểm đến tiếp theo của họ.
"Gia Ngôn và Tưởng Tụng Nam bị đưa đến phòng điều trị đặc biệt ở dưới tầng hầm." Tịch Lãnh nhắc lại lựa chọn khó khăn đó, "Phòng làm việc của viện trưởng và phòng bệnh đặc biệt đều ở trên lầu."
Dù thế nào đi nữa, họ phải vượt qua hàng rào phòng thủ của các y tá, đồng thời phải lựa chọn giữa việc giải cứu đồng đội và lên lầu giải mã.
"Chúng ta lên lầu." Mẫn Trí không chút do dự nói, "Không cần quan tâm bọn họ, bên đó chắc chắn có mạch truyện khác, nên tách ra hành động."
Tịch Lãnh im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Một người là người yêu định mệnh của anh, một người là đối thủ mà anh ghét nhất, vậy mà cũng không quan tâm sao?
Mẫn Trí không hiểu suy nghĩ trong lòng cậu, nhướng mày: "Sao vậy?"
"...Không có gì." Tịch Lãnh dời mắt, "Em đang nghĩ, làm thế nào để tránh các y tá rồi lên lầu. Nếu bị bắt, có thể cũng sẽ bị đưa xuống tầng hầm."
Hơn nữa còn có sợi dây xích vướng víu.
"Đúng rồi!" Kiều Kiều phá vỡ sự im lặng, cô gái có vẻ phấn khích, nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng nói, "Phòng điện! Phòng của em và anh Gia Ngôn ở cạnh phòng anh Tưởng, lúc em ra ngoài có nghe thấy tiếng động, nhìn sang phía anh ấy thì thấy cuối hành lang còn có một căn phòng khác."
"Trên cửa dán một chữ rất to - Phòng Điện." Kiều Kiều vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Em còn thấy lạ, sao phải viết to như vậy, chẳng lẽ không phải là để gợi ý cho chúng ta sao?"
Mẫn Trí tiếp lời cô bé: "Lúc nãy mất điện, hình như mấy y tá này cũng không có ở đây."
"Ừ." Tịch Lãnh gật đầu, "Mất điện không ảnh hưởng đến thang máy, lúc nãy tôi tìm tủ sách, tôi thấy đèn thang máy vẫn sáng... Vì vậy, chúng ta có thể chia nhau hành động, một bên đi ngắt cầu dao điện, một bên lên lầu."
"Trên tầng bốn chắc là có cách khác để giúp những người ở dưới đánh lạc hướng các y tá, ví dụ như cầu dao điện khác, hoặc chuông báo động, loa phát thanh, thiết bị thông báo cho cấp dưới... Trong phòng viện trưởng chắc chắn có những thứ này."
Vấn đề bây giờ là, Kiều Kiều liền hỏi: "Vậy tụi mình làm thế nào..."
Tịch Lãnh và Mẫn Trí chỉ có thể hành động cùng nhau, Kiều Kiều chắc chắn phải tách khỏi họ.
Tịch Lãnh không phải là người quen ra lệnh, lúc này lại giành nói trước: "Kiều Kiều, em lên lầu được không? Tôi đưa chìa khóa cho em."
Tuy Kiều Kiều còn trẻ tuổi, nhưng khả năng thích ứng rất mạnh, sảng khoái gật đầu: "Yên tâm, cứ giao cho em."
Mẫn Trí cũng nhìn Tịch Lãnh, lại nhìn thang máy không xa, như đang suy nghĩ điều gì.
"Vậy chúng ta đi ngắt cầu dao." Tịch Lãnh quay đầu, gọi Mẫn Trí đang ngẩn người.
Kiều Kiều tìm một vị trí thuận tiện để đi thang máy, hai người thì đi về phía hành lang phòng bệnh, các y tá sẽ không ngăn cản họ quay về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là hai người đi ngang qua cửa phòng mình, vẫn tiếp tục bước đi không dừng lại.
Trong phòng điện cuối hành lang, khắp nơi đều là thiết bị cấp điện chuyên dụng, dây điện lộn xộn trải đầy đất. Hai người đi thẳng đến cầu dao điện trên tường, trực tiếp gạt xuống công tắc tổng.
Bên ngoài lại vang lên một tràng than phiền.
Hai người thầm đếm trong lòng, đủ thời gian để Kiều Kiều lên thang máy đến tầng bốn.
Ai ngờ mới được một hai phút, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói rõ ràng: "Chú Chu! Có chuyện gì vậy? Lại mất điện rồi!"
Âm thanh đã đến rất gần.
Trong bóng tối, hai người giật mình.
Tịch Lãnh đang định đẩy cầu dao điện lên để khôi phục ánh sáng, bàn tay đưa ra lại chạm phải một vật thể lạ, hơi thô ráp, mềm mại ấm áp, rõ ràng là da thịt của con người.
Nhưng, Mẫn Trí rõ ràng đang ở phía sau cậu.
Đây là da của ai?
Trong nháy mắt, máu dồn lên đỉnh đầu.
Nếu người đến ngắt cầu dao là Kiều Kiều, trong bóng tối không thấy được gì thì e rằng cô đã hét lên rồi.
Cạch!
Tịch Lãnh dừng tay giữa chừng, cầu dao điện vẫn bị đẩy lên, xuất hiện trước mặt cả hai là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông dáng người gầy gò, lưng hơi còng, khuôn mặt đầy sương gió. Mí mắt sụp xuống rất thấp, nhãn cầu chậm rãi chuyển động.
Cho đến khi ánh mắt khóa chặt hai vị khách không mời mà đến.
"Không sao." Giọng nói của người đàn ông rất trầm, rất khàn, miệng thì trả lời y tá bên ngoài, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người, "Sắp sửa xong rồi, mọi người đừng qua đây."
Tịch Lãnh bị ông ta nhìn chằm chằm đến mức toàn thân căng cứng.
"OK vậy thì tốt, chú Chu nhanh lên nhé."
May mà người đàn ông tên "chú Chu" chỉ nhìn bọn họ một lúc, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dần dần xa, ông ta như không nhìn thấy bọn họ, quay người lại rồi ngồi xổm xuống trong phòng, quay lưng về phía họ tiếp tục kiểm tra mạch điện.
Nhịp tim của Tịch Lãnh dần dần ổn định, nhưng cậu lại bị sự tò mò quấn lấy.
Đương nhiên cậu có cả bụng lời muốn hỏi vị chú Chu này, đang định hỏi thì chú Chu bỗng nhiên đứng dậy, đi ngang qua mặt bọn họ như không có ai.
Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý cùng đi theo.
Chú Chu bước đi khập khiễng, dáng vẻ đi lảo đảo, có nét cô đơn và lạc lõng, nhưng từng bước chân lại rất kiên định, hoàn toàn phớt lờ người bám theo phía sau, một mạch đi đến phòng sinh hoạt để báo cáo với các y tá.
"Sửa xong rồi, qua xem thử đi."
Câu nói của chú Chu đúng ý hai người, tiếc rằng số y tá canh gác quá đông, đi mất một nửa thì vẫn còn lại một nửa, muốn lên lầu vẫn là chuyện không thể.
Dù bị xích sắt trói buộc, nhưng dù sao cũng có Mẫn Trí bên cạnh, Tịch Lãnh tự tin có thể đột phá trực diện, thoát khỏi sự truy đuổi của các y tá để lên tầng bốn. Chỉ là, không biết tình hình tầng bốn thế nào, nếu không có chỗ ẩn nấp, bọn họ sẽ trở thành cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé...
Đang suy nghĩ, chú Chu đột nhiên bước vào phòng sinh hoạt, tiến về phía những bệnh nhân đang trò chuyện, ngay sau đó, ông ta như hổ đói vồ mồi, tóm lấy một người đàn ông rồi lao tới!
"A!!!" Người đàn ông không kịp đề phòng, sợ hãi kêu lên, "Cứu mạng! Cứu mạng!!"
Chú Chu ghì người đàn ông xuống đất, vung nắm đấm, trong lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết và tiếng nức nở của người đàn ông.
Tịch Lãnh như bị đông cứng, mắt nhìn thẳng, không dám nhúc nhích.
"Sao vậy?" Mẫn Trí nhíu mày, "Chỉ là diễn kịch thôi, không đánh thật."
Tịch Lãnh chậm rãi hoàn hồn.
"Dừng tay! Mau dừng tay!" Những người khuyên can không dám tiến lên, chỉ có thể gọi y tá đến giúp, "Mau tới đây!"
"Mau qua xem!"
"Nhanh lên! Thêm người nữa, giúp một tay..."
Các y tá nhao nhao chạy tới.
Trong lúc hỗn loạn, giọng nói bình tĩnh của Mẫn Trí đều đều truyền vào tai Tịch Lãnh: "Chúng ta lên lầu."
Cách thang máy chỉ hai bước chân, Tịch Lãnh lại dừng lại.
Cậu hôm nay vẫn luôn tỏ ra rất tích cực, đến thời khắc mấu chốt lại kéo chân sau người khác.
Tịch Lãnh do dự lên tiếng: "...Đi cầu thang bộ đi?"
Đang định tìm một lý do nào đó, ví dụ như trên cầu thang có thể giấu manh mối khác...
Chưa kịp nói, Mẫn Trí đã dứt khoát quay người: "Đi thôi."
...Dễ nói chuyện đến mức khó tin.
Tịch Lãnh không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ còn ý nghĩ phải nhanh chóng lên lầu, hai người mỗi người cầm một đầu dây xích, bước vào cầu thang bộ.
Cầu thang rất rộng, chỗ ngoặt còn có một cửa sổ lớn sáng sủa.
Mà giữa tầng ba và tầng bốn, bên cửa sổ lại có một phòng chứa đồ với cánh cửa hé mở.
"Vào xem thử?" Tịch Lãnh đề nghị.
Mẫn Trí "Ừ" một tiếng.
Hai người kéo cửa gỗ bước vào phòng chứa đồ, mùi bụi mù mịt xộc vào mặt, ổ khóa cũng đã hỏng từ lâu.
Là bậc tiền bối trong giới giải trí, Mẫn Trí chỉ vào góc tường: "Ở đây có camera."
Chắc chắn có manh mối, đi cầu thang quả nhiên là lựa chọn chính xác.
Trong phòng chứa đồ không có cửa sổ, để tránh bị người đi lên xuống cầu thang phát hiện, hai người mở hé cửa gỗ ra một chút, để ánh sáng từ cửa sổ lọt vào, trong không gian chật hẹp mờ tối, họ tập trung cao độ, cẩn thận tìm kiếm manh mối.
Lối vào phòng chứa đồ hẹp, bên trong lại khác hẳn.
Tịch Lãnh tìm thấy công tắc trên tường, nó giống hành lang trong căn hộ cậu thuê, một bóng đèn công suất thấp lắc lư sáng lên, ánh sáng vàng mờ ở đây không hề mang lại cảm giác mờ ám, mà chỉ có sự âm u và đáng sợ vô tận.
Nhìn quanh, cả bức tường, toàn là các dụng cụ điện, lưỡi dao, cùng với dây thừng, xích sắt, còng tay, đều rất đáng sợ.
Tịch Lãnh nói: "Ở đây hẳn là có chìa khóa còng chân."
Mẫn Trí lại chú ý đến một chiếc ghế gỗ ở góc phòng, loang lổ vết máu. Anh nhíu mày đưa tay sờ lên, cảm nhận được những vết lõm lồi lõm, giống như được khắc bằng móng tay - SOS.
Tịch Lãnh cũng chú ý tới, trong lòng chợt lạnh ngắt.
"Bệnh viện này có vấn đề."
"Ừ, chắc chắn có ngược đãi. Vậy nên những vết thương trên người Hiểu Á và cái chết của cô bé, nói là do Phi Phi làm, chi bằng nói là do những người này làm, hoặc là cô bé không chịu nổi tra tấn... mà tự sát?" Mẫn Trí suy đoán, "Ngoài ngược đãi, cũng có thể có những thứ khác. Lúc cậu nói cậu không có tiền nằm viện..."
Tịch Lãnh sửng sốt, thầm nghĩ ý định chuồn về của mình đã bị Mẫn Trí nhìn thấu rồi sao? Vẻ mặt Mẫn Trí rất nghiêm túc, không có ý đùa cợt, tiếp tục nói: "Y tá đến khám bệnh, nói chỉ cần có cậu là đủ giá trị rồi."
Cả người như bị điện giật, Tịch Lãnh nổi da gà, cậu đoán: "Buôn bán nội tạng?"
Mẫn Trí nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: "Cũng có thể là giao dịch tình tiền?"
Tịch Lãnh im lặng, không nói những lời vô nghĩa, chỉ nói: "Trong số bệnh nhân còn có rất nhiều người trung niên và cao tuổi, hơn nữa... chương trình này là 17+, vậy thì hơi quá rồi."
Mẫn Trí không nhịn được cười: "Ừ, bây giờ cậu hiểu rõ rồi nhỉ?"
Hai người lại trò chuyện trong căn phòng chứa đồ kỳ quái này.
Vừa tìm chìa khóa, vừa phân tích những manh mối đã có.
Tịch Lãnh lại lên tiếng: "Em nghĩ đến một chuyện."
Mẫn Trí dừng động tác, ánh mắt ra hiệu cho cậu tiếp tục.
"Tuy rằng chương trình muốn làm thế nào thì làm, nhưng nếu theo logic hiện tại... là ai lấy được chìa khóa văn phòng viện trưởng, rồi giấu sau bức tranh bị dính chặt?" Tịch Lãnh nói, "Bệnh nhân chắc chắn không làm được, Phi Phi và Hiểu Á cũng không thể."
"Ở đây có nhiều người như vậy, tính cách đều rất rõ ràng, lập trường cũng khác nhau, chú Chu đã giúp chúng ta. Vậy thì, liệu có ai đó đáng tin sẽ giúp đỡ chúng ta sao? Dù sao mình cũng không có cách nào chứng minh mình là người bình thường, không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, không thể nào trốn thoát được..."
Hai người hành động rất nhanh, lục soát trong phòng chứa đồ chưa đến mười phút, nhưng thời gian lại cấp bách hơn dự kiến,
"Nhanh lên, đến bên này."
"Không còn thời gian rồi..."
"Nhanh đến phòng bệnh đặc biệt..."
"Cô gái đó... hôm nay... ngay lập tức..."
Tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài cửa, tiếng nói chuyện ồn ào cùng với tiếng bước chân vội vã, từ dưới lên trên tầng.
Tịch Lãnh giật mình, vội vàng tắt đèn nhỏ trong phòng chứa đồ.
Bên ngoài lại vang lên giọng nói gần như khiến tim cậu ngừng đập.
"Có ai trong phòng chứa đồ không?"
Hai người cộng thêm hai anh quay phim, gần như đã chiếm hết không gian chật hẹp của phòng chứa đồ, đừng nói là trốn, ngay cả quay người bỏ chạy cũng khó.
Bên ngoài ồn ào không biết có bao nhiêu người, bọn họ cũng không thể quay lại đường cũ.
"Có ai không?"
Tiếng người lại gần hơn một chút, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy, kêu lên ken két.
Tịch Lãnh cố gắng bình tĩnh nhìn quanh, đột nhiên nhìn chằm chằm vào tủ sắt đựng đồ ở góc tường, kéo Mẫn Trí rồi chui vào trong.
Chiếc tủ đựng đồ đáng thương bị nhét cứng hai người đàn ông to lớn, Tịch Lãnh co tay lại mới đóng cửa được, hai anh quay phim đương nhiên bị chặn ở bên ngoài.
Theo quy tắc trò chơi, các diễn viên chỉ coi mấy anh quay phim như không khí.
Mặc dù vậy, Tịch Lãnh vẫn không yên tâm, cảnh giác nhìn ra ngoài qua khe cửa, tim đập thình thịch, gần như nhảy lên tận cổ họng.
Hai y tá đi vào tìm kiếm một vòng.
Một người rất kiên trì, một người thì thiếu kiên nhẫn.
"Sẽ không có ai đến đây đâu, đi nhanh đi."
"Cô ấy phải phẫu thuật rồi! Muốn bị viện trưởng phạt sao?"
"Đi nhanh! Đừng quản nữa!"
Phòng bệnh đặc biệt... cô gái... phẫu thuật...
Tiếng bước chân của hai y tá dần xa, bọn họ đã thoát nạn, nhưng lại nhận ra nguy cơ nghiêm trọng hơn từ cuộc trò chuyện của các y tá.
Bên ngoài tủ đựng đồ dần yên tĩnh trở lại.
Chương trình không lắp camera trong tủ đựng đồ, thật là sai lầm lớn.
Thấy Tịch Lãnh buông tay đang giữ cửa tủ, anh quay phim liền vội vàng kéo cửa từ bên ngoài, kết quả lại cảm nhận được một lực cản mạnh, anh quay phim ngẩn người ra một lát, nhìn vào con mắt xuất hiện trong khe cửa, đen lánh, khiến anh giật mình.
Anh quay phim: "...?"
Mẫn Trí mặt không cảm xúc đóng cửa lại.
Nhịp tim của Tịch Lãnh vẫn chưa bình phục, tiếng tim đập thình thịch rõ ràng vang lên bên tai, lồng ngực phập phồng rõ rệt, hơi thở có chút gấp gáp.
"...Đi rồi sao?"
Mẫn Trí cũng không chắc chắn, bọn họ bị nhốt trong tủ đựng đồ không nhìn thấy gì, chỉ có thể phân biệt bằng âm thanh.
Nhưng bọn họ không còn nghe thấy tiếng của các y tá nữa, nhịp tim vừa mới thoát khỏi cơn kinh hoàng như sấm rền, đập thình thịch vào lồng ngực và màng nhĩ.
Không gian chật hẹp, tối tăm bị hai người đàn ông lấp đầy, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, không khí tràn ngập hơi thở của nhau.
Vì vậy, nhịp tim và hơi thở đó, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Mẫn Trí hồi lâu không trả lời, cũng quên mất việc tiếp tục giữ cửa. Cánh cửa sắt cũ kỹ tự nhiên hé mở một khe hở cho một tia sáng lọt vào, nằm ngang giữa hai người, những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong luồng sáng.
Nhờ ánh sáng đó, Tịch Lãnh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cậu sững người một chút rồi nghiêng người về phía trước, luồng sáng đó rọi xuyên qua khuôn mặt cậu, đôi mắt màu nâu trà như ngọn hải đăng trong bóng tối, sáng đến mức làm người ta không thể rời mắt.
"...Em phát hiện ra một thứ tốt."
Cậu hạ giọng xuống rất thấp, gần như thì thầm. Nhưng khoảng cách quá gần, hơi thở mang theo chút ấm áp của cậu phả lên mặt Mẫn Trí.
Tịch Lãnh vẫn đang tiến sát lại.
Bất chợt, một bàn tay vươn qua từ bên tai Mẫn Trí, ống tay áo sơ mi rộng rãi trượt xuống một đoạn, để lộ ra cánh tay trắng nõn.
Mẫn Trí chớp mắt.
Tịch Lãnh ở ngay trước mặt nhìn anh chăm chú, không chớp mắt.
Một lúc lâu sau.
"Tìm thấy rồi."
Dứt lời, Tịch Lãnh trở về vị trí cũ, mùi thuốc lá hơi đắng, mùi xà phòng thanh mát, mùi bạc hà the lạnh trên người cậu, tất cả đều đột ngột biến mất.
Cả tiếng tim đập mạnh như trống trận cũng dường như bị rút đi.
Vạn vật yên tĩnh, Mẫn Trí dần dần lấy lại nhịp thở, như vừa tỉnh mộng, anh nhìn vào lòng bàn tay đang mở ra của Tịch Lãnh.
... Nơi đó đang nằm một sợi dây thép.
Khóe môi Tịch Lãnh nở một nụ cười nhẹ: "Không cần tìm chìa khóa nữa, có cái này là đủ rồi."
—
Tác giả:
Anh Mẫn Tử: Hửm? Cái gì tốt vậy? (Đang lâng lâng)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro