Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Kẹo bạc hà cứng

Editor: Lily

Căn phòng bệnh nhỏ bé bị hai người lật tung lên, vẫn không tìm thấy nơi cất giấu mật mã.

Thời gian trên đồng hồ và lịch trình làm việc đều đã được Tịch Lãnh thử qua, tất cả đều sai.

Dưới áp lực của mối nguy hiểm chưa biết tên, thời gian trôi qua từng giây từng phút, tựa như cát chảy bị một bàn tay siết chặt giữa các kẽ ngón tay, ào ào rơi xuống đất. Chẳng mấy chốc, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ kiểm tra phòng.

Chỉ còn chiếc giường của bệnh nhân kia chưa được kiểm tra.

Chăn và gối trên sàn đều không có vấn đề gì, Tịch Lãnh tiện tay nhặt lên, ném lên chiếc giường trống phía sau. Bệnh nhân co rúm ở đầu giường chỉ cảm thấy mình như bị lột da từng lớp từng lớp, không chút phòng bị, trơ trọi nhìn hai người hùng hổ tiến lại gần.

Tịch Lãnh chống một gối lên giường của người bệnh, không hề nể tình, vừa giật ga trải giường, vừa lật nệm.

Y hệt một tên cướp đột nhập.

Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không hề tỏ ra tham lam, không chút gợn sóng, nếu không để ý sẽ bị cậu lừa gạt.

"...Ui da!"

Bệnh nhân kia nhất thời lơ đãng, bị lật úp, chật vật lăn lộn xuống giường.

Tịch Lãnh nhanh chóng lục soát xong chỗ anh ta nằm, tiếc là không tìm thấy gì, quay đầu lại, thấy Mẫn Trí ngay cả bệnh nhân cũng không buông tha, túm lấy một cánh tay của anh ta, đôi mắt đen sâu thẳm như một máy quét, quét lên quét xuống người anh ta.

Bệnh nhân kia căng thẳng nuốt nước bọt liên tục, vô thức nắm chặt cổ áo bệnh nhân của mình.

Tịch Lãnh cũng nhìn anh ta, phát hiện ra một điểm đáng ngờ: "Sao trên người anh ta không có bảng tên hay số hiệu? Đây là bệnh viện tâm thần, nếu nhân viên không thể xác minh danh tính của bệnh nhân, chắc chắn sẽ rất phiền phức."

"Cũng đúng."

Mẫn Trí khẽ gật đầu, sau đó hai người cùng ngồi xổm xuống, kẹp bệnh nhân ở giữa, lại nhìn chằm chằm vào bộ đồ bệnh nhân trên người anh ta.

Mặt sau của bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng là logo thêu màu đỏ lớn, mấy chữ "Bệnh viện Tâm thần Nhân Ái". Những nơi có thể nhìn thấy lại không có manh mối nào về con số, Tịch Lãnh nghĩ một chút, đưa tay kéo cổ áo của anh ta -

Bên trong cổ áo phía sau, ba chữ số thêu màu đỏ bất ngờ đập vào mắt: 872.

Lúc này, bệnh nhân kia cũng có mã của mình, số 872.

"Tìm thấy rồi." Gọi Mẫn Trí lại xem số hiệu, Tịch Lãnh buông tay, "Nhưng chỉ có ba chữ số."

"Nếu mật mã là do người kia đặt..." Mẫn Trí suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy có lẽ là, số hiệu trên người chúng ta?"

Hai người phối hợp với nhau, tiến triển cực kỳ nhanh chóng.

"Em xem cho anh trước nhé?" Tịch Lãnh hỏi.

Mẫn Trí dứt khoát xoay người lại, dây xích sắt quấn nửa vòng phía sau, Tịch Lãnh tiến lên một bước, dây xích lại va chạm phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Mẫn Trí cao ngang ngửa cậu, tóc ngắn sau gáy được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Tịch Lãnh nhẹ nhàng kéo cổ áo thun được tài trợ xuống, để lộ những con số màu đỏ tương tự như trên bộ đồ bệnh nhân.

Vị trí này vừa vặn khuất sáng, dòng chữ lại rất nhỏ, có lẽ là để tránh cho họ phát hiện ra trước khi thay quần áo, Tịch Lãnh nheo mắt mới nhận ra: "888."

Sau đó, cậu ngẩng đầu xác nhận vị trí của đèn trần công suất thấp, đứng ở vị trí sáng nhất, quay lưng về phía Mẫn Trí: "Anh xem của em đi."

Để Mẫn Trí dễ dàng xem, cậu cố ý hơi cong chân, ngón tay vòng ra sau, vén những sợi tóc vướng víu.

Tia sáng từ trên rọi xuống, dọc theo cổ áo bị kéo ra rơi vào trong, chiếu sáng phần lưng ẩn dưới lớp áo.

Cậu làm thêm ở trường bắn cung, vẽ tranh cũng là vận động cánh tay và vai lưng, vì vậy có thể nhìn thấy các nhóm cơ lưng ẩn hiện, đường nét nhấp nhô, uyển chuyển đẹp mắt.

"Có không?" Tịch Lãnh không chắc liệu sau gáy mình có số hay không, lên tiếng hỏi Mẫn Trí im lặng hồi lâu, ấp ủ vài giây, trong cổ họng lăn ra cách gọi đã bàn bạc tối qua, "...Anh Mẫn Trí?"

Ánh mắt Mẫn Trí càng thêm tối sầm, giọng nói hơi khàn, nói: "892."

Cổ áo được kéo lại, trong lúc mở ra đã tràn vào quá nhiều hơi lạnh của điều hòa, lạnh toát cả lưng.

Tịch Lãnh không nghĩ ngợi nhiều, kết hợp hai số hiệu lại với nhau, đã xác định đây chính là mật mã của tủ đầu giường: "888892, hoặc 892888. Hai số hiệu chênh lệch bốn. Có thể là do chúng ta có tổng cộng năm người, nếu được đánh số theo thứ tự nhập viện..."

"Xem ra anh cũng không vào đây sớm hơn chúng tôi bao lâu." Tịch Lãnh hỏi người số 872 đang buông xuôi trên sàn nhà, "Số hiệu của chúng tôi chênh lệch hơn hai mươi, vậy hơn hai mươi người kia đi đâu rồi?"

"..." Người bệnh kia im lặng một lúc, lại cười khúc khích quái dị, khuôn mặt gầy gò ngược sáng, bóng tối sâu thẳm như bộ xương đáng sợ, "Hì hì... hì hì... Anh đoán xem, anh đoán xem..."

Đáng tiếc hai người trong phòng ngay từ đầu đã không bị anh ta dọa, lúc này miễn dịch hoàn toàn.

"Tôi đi thử mật mã." Mẫn Trí cũng không lãng phí thời gian.

Anh xoay bảng số mật mã, thử "888892" trước.

Cạch, kéo nhẹ một cái, ổ khóa rơi vào lòng bàn tay anh.

"Được rồi."

Tịch Lãnh lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh anh, xem thứ anh lấy ra từ trong tủ.

Một cuốn sổ cũ đã ngả vàng, bìa bong tróc, trên đó có hai dòng chữ: phía trên là "Phi Phi và Hiểu Á", phía dưới là "Nhật ký trao đổi".

Nhật ký trao đổi là thứ khá phổ biến thời học sinh, rất nhiều nam nữ có thiện cảm với nhau hoặc bạn thân thiết, đều sẽ dùng hình thức riêng tư này để giao lưu, trò chuyện đủ thứ, trao đổi bí mật.

Nhưng ngoài dự đoán, trang đầu tiên của nhật ký là thư xin lỗi do Phi Phi viết, giải thích lý do hai người trao đổi nhật ký.

Bọn họ là hai nữ sinh trung học duy nhất trong bệnh viện, nhân viên cố ý sắp xếp họ vào cùng một phòng bệnh, nghĩ rằng những người cùng tuổi nên có chung đề tài, có thể chữa lành tâm hồn thông qua việc giao tiếp với bạn bè. Đáng tiếc sự việc không như mong muốn, không lâu sau đã xảy ra tai nạn, cổ tay của Hiểu Á bị đầu bút cắt đứt, suýt nữa gặp nguy hiểm đến tính mạng, may mà người gây ra chuyện là Phi Phi đã kịp thời gọi y tá đến chuộc lỗi, cuối cùng, hai người chỉ bị cách ly riêng biệt trong phòng bệnh đặc biệt.

Hai cô gái trẻ biết sai và sửa lỗi, quyết định trao đổi nhật ký, hàn gắn mối quan hệ. Cuối thư xin lỗi là chữ ký của hai người, và một biểu tượng mặt cười to tướng.

Tất nhiên, chuyện này chắc chắn không thể qua mắt được ban quản lý bệnh viện. Trang thư xin lỗi đầu tiên này, rất có thể là viết cho ban quản lý xem, hoặc cũng có thể, là manh mối bí mật mà họ để lại cho những người đến sau.

Cả hai mở xem và xác nhận xong, lật sang trang thứ hai, nhật ký lưu bút của hai cô gái chính thức bắt đầu.

Cốc cốc! Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa dồn dập như tiếng kèn thúc giục, người bệnh đã bình tĩnh hồi lâu lại bắt đầu giãy giụa dữ dội, phát ra tiếng hét chói tai bên tai Tịch Lãnh và Mẫn Trí.

Tịch Lãnh nhíu mày, nhanh chóng nhét cuốn nhật ký xuống gầm giường bệnh trống bên cạnh, sau đó ngồi lên, thản nhiên nhìn người đang đẩy cửa bước vào.

Vừa kịp lúc, Mẫn Trí ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bệnh nhân số 872 lăn lộn trên sàn, hét lên không ngừng, bịt tai, hai chân đạp loạn xạ trên không trung.

Nhóm y tá bước vào dường như không nhìn thấy gì, khuôn mặt xinh đẹp của nữ y tá lạnh lùng, như một người máy đang thực hiện mệnh lệnh: "Đến giờ khám bệnh rồi, bác sĩ Giả sẽ tiến hành chẩn đoán cho các anh."

Lại là bác sĩ Giả, người quen trên xe buýt.

Sự cảnh giác được hình thành trong những tình huống nguy hiểm khiến cho Tịch Lãnh chỉ coi bác sĩ Giả như người lạ, ngồi yên tại chỗ không nói gì, lặng lẽ quan sát.

Vẻ mặt cậu bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhanh, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn được ra viện sớm.

Nghĩ một lúc, cậu thăm dò hỏi nữ y tá trước mặt: "Tôi không có tiền trả viện phí, các người sẽ không bị lỗ sao?"

Nữ y tá mỉm cười, để lộ đúng tám chiếc răng, giống như một con búp bê xinh đẹp được điều khiển bằng dây để biểu lộ cảm xúc.

Căn phòng bệnh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Một lúc sau, nữ y tá mới mỉm cười nói: "Không sao, các anh có đủ giá trị rồi."

Rõ ràng cô ta đang cười, nhưng Tịch Lãnh lại cảm thấy lạnh sống lưng, im lặng, không hỏi thêm nữa.

Lần này bác sĩ Giả không hỏi họ bất kỳ câu hỏi nào, cặp kính bạc trắng lạnh lùng, trầm ổn, đôi mắt bình tĩnh sau cặp kính phẳng lặng như nước giếng, lặng lẽ quan sát từng người một.

"Triệu chứng của bệnh nhân số 888 và 892 đã trở nặng, cần được đưa xuống tầng hầm để điều trị đặc biệt."

Câu nói mà họ chờ đợi bấy lâu nay lại càng khiến lòng người thắt lại.

Nữ y tá bên cạnh lập tức cầm bút, ghi kết quả chẩn đoán của hai người vào sổ bệnh án.

Chuông báo động trong đầu Tịch Lãnh vang lên, cậu thò tay vào túi lục lọi, vội vàng đuổi theo.

Bác sĩ Giả đi đầu tiên, đẩy cửa, người gần Tịch Lãnh nhất là cô y tá đang cầm sổ bệnh án.

Tịch Lãnh liếc mắt một cái đã nhìn thấy bốn chữ "điều trị đặc biệt" trên sổ bệnh án, cộng thêm hai dấu chéo đỏ lớn, liên tưởng đến chiếc còng chân, "điều trị đặc biệt" này chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Người bạn cùng phòng, bệnh nhân số 872, đã dùng hành động của mình để cho họ thấy cách phá vỡ tình thế - giả điên giả dại. Bệnh nhân số 872 vừa rồi nhờ lăn lộn, làm loạn mà thoát nạn, trông có vẻ là người bệnh nặng nhất, ngược lại không cần điều trị đặc biệt.

Những người trông có vẻ bình thường mới là người bị "trừng phạt".

Tịch Lãnh nhanh chóng hiểu ra điểm mấu chốt, thay vì cố gắng giả điên, chi bằng giả ngốc cho nhẹ nhàng.

Vì vậy, hình tượng của Tịch Lãnh lại được nâng cấp, bây giờ cậu là một fan hâm mộ ngốc nghếch, lắm mồm.

Cậu nở một nụ cười ngây thơ, trong sáng, độ cong khóe miệng vừa phải, như tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua màn sương mỏng, trong veo không tì vết.

Tịch Lãnh đưa một tay ra: "Chị ơi, chị có muốn ăn kẹo không ạ?"

Tim nữ y tá đập thình thịch, vô thức mỉm cười đáp lại: "Được chứ."

Tịch Lãnh xòe lòng bàn tay ra, đúng là một viên kẹo bạc hà cậu lấy được từ bàn khám bệnh tạm thời trên xe buýt, trong túi còn một đống.

Nữ y tá vừa định đưa tay ra lấy, thì Tịch Lãnh, với nụ cười vô hại, lật cổ tay lại, như một đứa trẻ đang cầm máy bay đồ chơi, bàn tay thon dài chậm rãi xoay một vòng trên không trung, cuối cùng cậu xé vỏ kẹo nhựa, bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng.

"Ngọt lắm, thật luôn ấy."

Ngậm một viên kẹo trong miệng, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cũng như tan vào mật ngọt, cậu cười cong mắt, dường như chỉ là một người tốt bụng, muốn chứng minh cho y tá thấy vị ngon của viên kẹo.

Sau đó, Tịch Lãnh lại đưa tay về phía cô y tá, đặt một thứ gì đó vào lòng bàn tay cô.

"Chị cũng ăn đi."

Y tá cúi đầu nhìn, đó chính là vỏ kẹo đã bị xé rách. Viên kẹo đã vào miệng Tịch Lãnh, thứ còn lại cho cô chỉ là một miếng nhựa.

"Sao chị không ăn?"

Tịch Lãnh vẫn đang giục, vừa ngây thơ vừa mong đợi.

"Cái này, cái này..."

Như thể không phải đang nhận vai diễn quần chúng mà là đang đối mặt với một bệnh nhân tâm thần thực sự, nữ y tá nở một nụ cười gượng gạo, lúng túng, hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó.

"Anh trai em cũng thích ăn lắm." Tịch Lãnh đột nhiên thay đổi sắc mặt 180 độ, lúc nãy bao nhiêu niềm nở, bây giờ bấy nhiêu tức giận, "Chị không ăn thì thôi! Trả lại cho tôi! Tôi cho anh ấy ăn!"

Ngay cả bác sĩ Giả, người có diễn xuất tinh tế nhất, cũng không ngờ lại diễn ra như vậy, cả ba người đều sững sờ tại chỗ.

Mẫn Trí đứng xem, thưởng thức biểu cảm sinh động, đa dạng của fan hâm mộ nhỏ, rất thú vị, nào ngờ giây tiếp theo đến lượt mình lên sàn.

Mục tiêu của Tịch Lãnh chuyển sang anh, bàn tay cầm vỏ kẹo đưa thẳng về phía anh: "Anh trai ơi, anh ăn đi."

"..."

Mẫn Trí im lặng.

Đang ngẩn người, Tịch Lãnh lại tiến lên một bước, không nói không rằng, úp ngược bàn tay lên miệng anh.

"Anh ơi ăn đi, ăn nhanh lên."

Mẫn Trí không hề đề phòng, đồng tử hơi giãn ra, môi theo bản năng hé mở một chút.

Thật ra anh vẫn còn thời gian để từ chối.

Hành động bất thường của Tịch Lãnh không khó đoán, giả ngốc để thoát khỏi nguy hiểm của "điều trị đặc biệt", vì vậy cậu mới nhét vỏ kẹo vào miệng Mẫn Trí, để anh ăn nhựa, cùng anh giả điên.

Cho dù đã hiểu rõ điều này, Mẫn Trí cũng không thể nào thực sự ngậm miếng nhựa đó vào miệng, anh không cần "cảnh viral" được tổ độ trong chương trình giải trí, trở thành trò cười cho khán giả.

Nhưng không hiểu sao, anh không né tránh, Tịch Lãnh cũng không ép buộc, chỉ úp lòng bàn tay lên nửa khuôn mặt anh.

Đôi mắt nâu trà ánh lên nụ cười nhìn anh chằm chằm, khóe mắt sắc sảo níu lấy ánh mắt anh không buông, cho dù là lời đề nghị kỳ quặc "tụi mình cùng trở thành kẻ điên nhé", chắc cũng không ai nỡ lòng từ chối.

Mẫn Trí cảm thấy mình có lẽ đã phát điên thật rồi, anh thậm chí còn thấy lời đề nghị này rất lãng mạn.

Chiếc lưỡi thể hiện đúng tâm trạng đang thay đổi của anh, cùng với chiếc khuyên lưỡi ướt át, linh hoạt thò ra.

...Ngọt quá.

Mẫn Trí sững sờ.

Hương bạc hà ngọt ngào nồng nàn tan ra bởi hơi ấm lòng bàn tay, anh không nhịn được thò lưỡi ra thêm một chút, đầu lưỡi chạm vào mép viên kẹo cứng tròn trịa, rồi tiến lên phía trước, men theo đường vân lòng bàn tay, cong lưỡi lên một cái.

----

Tác giả:

Mẫn Trí: Nhưng mà em ấy gọi tôi là anh trai kìa... em ấy còn cho tôi ăn kẹo nữa... Tôi bị bệnh rồi... Ẻm ngọt quá@#¥%&*... (lảm nhảm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro