Chương 15: Nắm tay cậu
Editor: Lily
Giống như phản xạ có điều kiện sau khi bị bắt quả tang bán chữ ký, nghe thấy câu "Tôi quét của cậu" của Mẫn Trí, Tịch Lãnh vô thức mở mã QR chuyển khoản.
Hành động này vừa lố bịch, lại vừa có thể thông cảm.
Mấu chốt là, Mẫn Trí không những không vạch trần ngay tại chỗ, mà còn thật sự chuyển tiền.
Số tiền này đối với một ngôi sao lớn chẳng đáng là bao, Mẫn Trí chắc chắn đã sớm nhận ra cậu sống khó khăn.
Thân phận fan giả không bị nghi ngờ, nếu không thì đã không ghi chú số điện thoại rồi. Nhưng số tiền một vạn tệ cao gấp mấy lần ba nghìn tệ lần trước lại chẳng có lý do gì cả, Tịch Lãnh cảm thấy áy náy.
Cậu nhanh chóng lưu lại số điện thoại, gửi tin nhắn tự giới thiệu, sau đó thêm WeChat, đợi đối phương chấp nhận liền chuyển lại một vạn tệ.
Nhưng Mẫn Trí không nhận.
Qua 24 giờ, tiền tự động được hoàn trả.
Thấy vậy, Tịch Lãnh cũng không nói nhiều, coi như việc đương nhiên mà dùng số tiền này bổ sung vào quỹ đen, thêm một viên gạch cho sự nghiệp chuyển nhà sắp tới.
Chuyển đến một căn nhà lớn an toàn thoải mái, sau đó, trói đứa em trai nổi loạn mà tương lai sẽ gãy chân của cậu đến ở cùng.
Rồi... từ từ, biến ngôi nhà thành tổ ấm.
Ba ngày sau đó, cũng đã đến ngày ghi hình Mật Thất Vô Hạn.
Địa điểm ghi hình tập đầu tiên của Mật Thất Vô Hạn được chọn ở ngoại thành, các khách mời dựa theo lịch trình cá nhân, hoặc đi cùng đoàn, hoặc tự bay đến.
Đoàn làm phim rất hào phóng, sắp xếp khoang thương gia cho tất cả khách mời, nhưng hai người có địa vị cao nhất, Mẫn Trí và Tưởng Tụng Nam vì còn công việc khác nên chỉ có thể đi chuyến trễ hơn.
Địa điểm ghi hình nằm tại khu nghỉ dưỡng mới xây ở Hoài Thành, lần này đến đây ghi hình cũng là dự án tuyên truyền hợp tác với chính quyền địa phương, khách sạn lưu trú là khách sạn năm sao sang trọng mới xây dựng bên bờ biển.
Cái này không giống với Mật Thất Vô Hạn trong ký ức của Tịch Lãnh chút nào, có lẽ cũng là do cậu sống lại đã gây ra phản ứng dây chuyền, ngay cả nội dung và hình thức sản xuất của cùng một chương trình giải trí cũng khác với kiếp trước.
Sau khi báo tên và làm thủ tục nhận phòng, nhân viên của khách sạn chủ động đến nhận hành lý của khách, giúp họ mang lên phòng.
Phòng khách sạn được sắp xếp ở tầng 12, mặc dù Tịch Lãnh chỉ mang theo một chiếc ba lô nhẹ nhàng, nhưng có người đi thang máy giúp cậu mang lên, dù sao cũng đỡ mệt hơn nhiều.
Bữa tối lúc sáu giờ rưỡi tại nhà hàng buffet của khách sạn, mọi người có hai tiếng rảnh rỗi để nghỉ ngơi, Tịch Lãnh không đi đâu cả, leo cầu thang về phòng còn mệt hơn, chi bằng nghỉ ngơi trên ghế sofa ở sảnh.
Ngủ gật một lúc, Tịch Lãnh mở mắt ra, đập vào mắt là Lạc Gia Ngôn đang ngồi đối diện nhìn cậu chằm chằm.
"A Chiêu, cậu tỉnh rồi à?" Lạc Gia Ngôn không biết đã đợi bao lâu, thấy vậy liền vui mừng nói, "Đến giờ rồi, chúng ta đi ăn thôi?"
Tịch Lãnh "Ừ" một tiếng.
Kiếp trước, cậu luôn cho đi những gì có thể, lẽo đẽo theo sau Lạc Gia Ngôn, còn Lạc Gia Ngôn thì luôn tươi cười, xoay sở giữa những người bạn khác, không dành nhiều sự chú ý cho Tịch Lãnh.
Kiếp này, Tịch Lãnh đã tỉnh ngộ, đối xử với Lạc Gia Ngôn như bạn bình thường, thì Lạc Gia Ngôn lại nhiệt tình với cậu hơn, ríu rít, chỉ xoay quanh một mình cậu.
Nhưng cậu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Không lâu sau, Kiều Kiều cũng đến, ba người cùng nhau ăn tối ở nhà hàng buffet, trở thành hai người ríu rít, Tịch Lãnh im lặng như không khí, khung cảnh vẫn khá hòa hợp.
Ba người ăn uống no nê, theo yêu cầu của đạo diễn đi đến sảnh lớn, vừa lúc gặp gỡ Tưởng Tụng Nam thong thả đến muộn, ngoài ra còn có năm quay phim theo chân các khách mời, họ đã đợi từ lâu.
Tưởng Tụng Nam thái độ hờ hững, trông rất khó gần, hắn ta đối với đạo diễn cũng không hề nể mặt: "Bây giờ đã phải quay chung rồi sao?"
"Đúng vậy, dùng để quảng bá cho khách sạn, đã ghi trong hợp đồng rồi." Thịnh Tiêu kiên nhẫn giải thích, "Chỉ cần không ra khỏi khách sạn, các anh muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, không có yêu cầu gì thêm."
Khách sạn nghỉ dưỡng này mang phong cách cổ điển phương Tây, được trang trí xa hoa, lộng lẫy, tràn ngập hơi thở nghệ thuật. Các loại tiện nghi giải trí cũng đầy đủ, phòng tập thể dục, bể bơi, spa, massage Thái... tất cả đều chỉ mở cửa cho họ.
"Em mới mang theo tờ rơi giới thiệu xuống đây, trên lầu có một khu vườn, nhìn ảnh rất giống Vườn treo Babylon." Kiều Kiều vẫy tờ rơi trên tay, cô là khách mời nữ duy nhất, chỉ có thể cẩn thận hỏi ba người đàn ông có mặt, "...Có ai muốn đi xem với em không?"
Tưởng Tụng Nam trước ống kính cũng không diễn, không hề ga lăng, coi như không nghe thấy.
Thường thì Lạc Gia Ngôn chắc chắn là người hưởng ứng, lần này cậu ta lại hơi do dự, ánh mắt đảo qua lại giữa Tịch Lãnh và Kiều Kiều vài vòng: "Tầng thượng sao? Vậy A Chiêu... thôi, không có gì. Anh đi cùng em nhé. Ừm, có anh thôi."
"Vậy thì tốt quá! Đi thôi đi thôi." Kiều Kiều mỉm cười, rất cởi mở.
Hai người đi thang máy trước, Kiều Kiều quay đầu lại xác nhận, sau đó mới hạ giọng nói với Lạc Gia Ngôn bên cạnh: "Em nghi là có nhiệm vụ ẩn."
Lạc Gia Ngôn lộ vẻ kinh ngạc, mắt mở to.
Kiều Kiều lại cười: "Nhưng mà không có bất kỳ gợi ý nào. Chúng ta cứ theo tờ hướng dẫn này tìm từng cái một nhé, trước tiên đến Vườn treo trên tầng thượng... Phòng tập thể dục và bể bơi thì quá chuyên nghiệp, cũng không liên quan nhiều đến chủ đề của khách sạn, có thể loại trừ trước... Cuối cùng chúng ta quay lại tầng một, cầu thang piano, còn có Vườn Monet bên ngoài."
Ở khu vực nghỉ ngơi tầng một, Tịch Lãnh và Tưởng Tụng Nam nhìn nhau.
Tưởng Tụng Nam liếc nhìn người đối diện, ánh mắt như rơi vào hồ nước đóng băng tĩnh lặng, hắn ta lại nhìn thêm vài lần, Tịch Lãnh vẫn không hề lay chuyển, hắn đành phải lên tiếng trước: "Tôi nghe nói, cậu là fan của Mẫn Trí?"
Câu nói này như một mệnh lệnh, Tịch Lãnh lập tức bước vào trạng thái làm việc: "Đúng vậy, tôi thích anh ấy ba năm rồi, tôi tham gia chương trình này cũng là vì anh ấy."
Tưởng Tụng Nam ghét Mẫn Trí, đương nhiên cũng không có sắc mặt tốt với fan của anh, nhưng fan này thực sự có ngoại hình nổi bật, thái độ với hắn ta lại lạnh nhạt, dù không phải fan của hắn thì cũng chẳng có một chút kích động nào khi nhìn thấy người nổi tiếng.
Chẳng lẽ người này sẽ lộ ra một mặt hoàn toàn khác trước mặt Mẫn Trí sao? Nhiệt tình như lửa, sùng bái cuồng nhiệt... Tưởng Tụng Nam phát hiện mình tưởng tượng không nổi.
Chán ghét, cuối cùng vẫn là sự ghen tị chiếm ưu thế.
"Xem ra Mẫn Trí định thay đổi hình tượng, đặc biệt đến chương trình giải trí để chiều fan." Tưởng Tụng Nam cười lạnh, "Kết quả người ta đến giờ vẫn chưa đến."
Tịch Lãnh trông lạnh lùng, nhưng lời nói ra lại như sấm sét giữa trời quang.
"Được gặp anh ấy tôi đã rất vui rồi. Được gặp anh ấy ngoài đời, thậm chí còn có thể nói chuyện với anh ấy, cùng anh ấy tham gia chương trình... Trước đây tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ tới."
"Đợi anh ấy tôi cũng thấy vui."
Tưởng Tụng Nam: "..."
Nói xong mới nhớ ra mình quên mất điều gì đó, Tịch Lãnh thong thả, bổ sung thêm một nụ cười nhẹ.
Cậu diễn rất tự nhiên, diễn trước mặt diễn viên chuyên nghiệp Tưởng Tụng Nam cũng không lộ ra sơ hở, hay nói đúng hơn, Tưởng Tụng Nam không kịp suy nghĩ kỹ, biểu cảm liền thay đổi.
Tịch Lãnh khẽ nhíu mày.
"Đợi lâu rồi à."
Tịch Lãnh kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Mẫn Trí phong trần mệt mỏi đứng đó, khóe mắt sắc bén mang theo nụ cười hiếm thấy, khóe môi cũng nhếch lên vui vẻ.
"Cậu fan nhỏ."
Mẫn Trí vẫn chưa làm thủ tục nhận phòng, từ xa đã phát hiện ra Tịch Lãnh, hoàn toàn phớt lờ Tưởng Tụng Nam đối diện, sải bước đến chào hỏi trước.
Thế giới của tiểu thuyết lúc nào cũng có nhiều sự trùng hợp và bất ngờ, việc lộ tẩy chỉ là chuyện trong nháy mắt, việc tăng độ hảo cảm cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tịch Lãnh tâm trạng hơi phức tạp, nghĩ Mẫn Trí làm thủ tục nhận phòng xong còn phải lên lầu dọn đồ, nên không vội vàng diễn kịch. Bản thân cậu diễn cũng mệt, Mẫn Trí lại là người có ranh giới rõ ràng, diễn quá lại phản tác dụng.
Tùy tiện lấy một tờ rơi giới thiệu khách sạn từ giá báo, Tịch Lãnh vừa lật xem vừa thong thả dạo quanh sảnh lớn của khách sạn.
Đi đến một cửa sổ kính suốt sát đất, bên ngoài lối đi rợp bóng cây yên tĩnh, trăm hoa đua nở rực rỡ sắc màu trong mùa hè. Những bóng đèn vàng ấm áp quấn quanh hàng rào, như những nốt nhạc nhảy nhót trên khuông nhạc, cao thấp xen kẽ.
Đây chắc hẳn là Vườn Monet trong tờ rơi giới thiệu.
Đằng sau còn có máy quay đi theo, Tịch Lãnh không định lên lầu, liền dẫn người quay phim đi dạo quanh vườn. Cậu rất thích thú với cảm giác hòa mình vào thiên nhiên trong đêm yên tĩnh không ai quấy rầy này, khi đi dạo trở về, tâm trạng thoải mái dễ chịu.
Một địa điểm nổi bật khác ở tầng một, cầu thang piano, nằm ở vị trí dễ thấy hơn trong sảnh.
Các bậc thang được thiết kế giống như phím đàn, những dải trắng dài ngay ngay chỉnh chỉnh, bên trái được sơn đen một mảng, làm phím đen của đàn piano.
Tịch Lãnh vốn định leo cầu thang về phòng, vừa hay có thể đi từ đây lên.
Tiếng gót giày chạm xuống, bậc thang hình phím đàn piano tĩnh lặng bỗng phát ra tiếng lách cách giòn tan, từ bên dưới hắt lên ánh sáng huỳnh quang mờ ảo.
Tò mò, Tịch Lãnh cúi đầu xuống, nhấc chân lên rồi lại dẫm xuống.
Cảm giác như đang dùng chân chơi một cây đàn piano khổng lồ.
Cậu chăm chú quan sát vật kỳ lạ mới thấy lần đầu này, bỗng sững người lại.
Chiếc camera phía sau di chuyển theo động tác của cậu, góc máy nghiêng xuống, một người một ống kính, cùng hướng về dòng chữ nhỏ khó thấy bên cạnh phím đen.
"Hãy đi lên 8 bậc, tìm ra sự thật."
Trò chơi khám phá giải đố rất dễ khiến người ta say mê, ngay cả Tịch Lãnh cũng bị khơi dậy hứng thú, làm theo hướng dẫn của dòng chữ, lặng lẽ bước lên cầu thang.
Con số "8" trong câu đố được viết bằng chữ số La Mã thay vì chữ Hán, Tịch Lãnh lặng lẽ ghi nhớ điều này.
Đi lên tám bậc, đến bậc thứ chín.
"Sự oan ức không thể nói ra sẽ đánh gục bạn, khiến bạn lăn thẳng xuống đáy."
Lần gợi ý này không có số, Tịch Lãnh suy nghĩ một chút, theo bốn chữ "lăn thẳng xuống đáy", quay trở lại theo đường cũ.
"Đáy" rất có thể không phải là bậc thang đầu tiên, mặt sàn đá cẩm thạch trông cũng không có gì bất thường, nhưng lại có một tấm thảm, chiều rộng chỉ bằng một nửa cầu thang, trông khá lạc lõng.
Nếu thực sự lăn từ trên lầu xuống, đúng là sẽ rơi xuống tấm thảm này.
Tịch Lãnh dứt khoát nhấc tấm thảm nhỏ kỳ lạ lên, quả nhiên tìm thấy một tờ giấy nhàu nát, có vài vết đen bên dưới.
Mặt sau của tờ giấy lại là dòng chữ hướng dẫn quen thuộc: "Bạn đã chuẩn bị sẵn sàng, hãy lên đường lại, đi hai mươi bậc."
Lần này, "hai mươi" được viết bằng chữ Hán, cậu không nghĩ đây là mật mã. Vậy nên cậu lật tờ giấy lại, tập trung chú ý vào những vết đen.
Vừa đi lên lầu, vừa xoay tờ giấy để nghiên cứu những vết đen đó, cùng với những nếp gấp dường như ẩn chứa quy luật...
Đi được hơn nửa cầu thang, Tịch Lãnh bỗng nhiên ngộ ra, nhanh chóng gấp tờ giấy thành hình "Đông Tây Nam Bắc", trò chơi gấp giấy đơn giản thời thơ ấu.
Tờ giấy phẳng bỗng trở nên lập thể, cậu gập bốn góc đại diện cho "Đông", "Tây", "Nam", "Bắc" lại với nhau, những đường cong ban đầu cách xa nhau được nối liền, tạo thành chữ số La Mã "IX" (9).
Lúc này, cậu đã đến bậc thứ hai mươi, dưới chân là một mảng trắng sáng, phím đen được sơn ở hai mặt trên và dưới. Ánh đèn sáng rõ, dòng chữ gợi ý trên phím trắng cũng hiện ra rõ ràng: "Khó khăn kéo bạn xuống, nhưng bạn nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, là bàn tay giúp đỡ của người bạn."
"... Hửm? Sao không có số nữa?"
Lời gợi ý đầu tiên cho cậu con số trực tiếp, lần thứ hai cần phải gấp giấy để có được con số, nếu theo quy luật độ khó tăng dần, vậy con số của câu thứ ba được giấu ở đâu?
Tịch Lãnh dẫm lên phím đàn ở bậc thứ hai mươi, cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, nhưng tiếc là không tìm thấy gì.
Cậu hoàn toàn không biết gì về piano.
Có thể đáp án nằm ngay trong câu đố? Cậu lặp lại: "'Bàn tay giúp đỡ của người bạn'... Đúng rồi."
Tịch Lãnh nhìn ra xa, dưới chân cầu thang, rõ ràng là Mẫn Trí đang bị giai điệu hỗn loạn của piano thu hút đến.
"Mẫn Thần! Ở đây!"
Mẫn Trí lần đầu tiên nhìn thấy sự nhiệt tình rõ rành rành như vậy của cậu, không khỏi ngẩn người ra một lúc.
Trong nháy mắt, anh cũng đã đến cầu thang piano, dẫm lên một chuỗi nốt nhạc chói tai.
"Sao vậy?" Anh dừng lại ở bậc thứ 19, hơi ngẩng đầu lên.
Tịch Lãnh nhờ lợi thế bậc thang, cao hơn anh nửa cái đầu, đường quai hàm sắc nét rõ ràng, nhưng khi cúi đầu xuống, nửa dưới khuôn mặt khuất trong bóng tối, Mẫn Trí chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phượng dài hẹp của cậu.
Đôi mắt màu nâu trà như chứa đựng một dòng suối mùa xuân, ánh đèn pha lê lấp lánh, phản chiếu lốm đốm bên trong.
Tịch Lãnh không trả lời câu hỏi của Mẫn Trí, im lặng đưa tay về phía anh.
Mẫn Trí không hề phòng bị, cứ thế bị nắm lấy tay.
Bàn tay thon dài trắng sứ ấy hơi lạnh, trơn trượt luồn vào lòng bàn tay anh.
Trong khoảnh khắc, như có một dòng điện chạy khắp cơ thể, đến cả sợi tóc cũng dựng đứng lên.
---
Tác giả:
Mẫn ca: Là em ấy chủ động trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro