Chương 10: Bài hát của anh
Editor: Lily
Có người đến tìm Lạc Gia Ngôn, nói chuyện khá thân mật. Tịch Lãnh không có hứng thú tìm hiểu thân phận người bạn mới của Lạc Gia Ngôn, tự giác tránh đi rồi trở lại tầng hai.
Ánh đèn mờ ảo lay động trong quán bar, những chàng trai cô gái trẻ tuổi cầm ly rượu, lắc lư theo điệu nhạc, thân thể quấn quýt, đắm chìm trong âm nhạc mê hoặc và tiếng cười nói rộn ràng.
Tịch Lãnh như một bóng xám mờ nhạt, lặng lẽ di chuyển giữa đám đông.
Tám giờ tối, sân khấu hình tròn sáng lên một vòng đèn, ca sĩ của quán bar ôm cây đàn guitar điện bước lên, những sợi dây điện kéo lê như những dây dẫn lửa, đốt cháy đám đông bên dưới. Theo bước chân anh ta, tiếng cười, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay đan xen vào nhau, náo nhiệt vô cùng.
Tịch Lãnh tựa vào tường, như một người ngoài cuộc của thế giới náo nhiệt này.
Ca sĩ chào hỏi mọi người, chỉnh lại vị trí micro rồi cất giọng hát.
Bản nhạc đầu tiên là một bản R&B tiếng Anh êm dịu, tình cảm, hòa quyện với ánh đèn vàng ấm áp như những gợn sóng lăn tăn, gương mặt ca sĩ dịu dàng, không khí mơ màng và lãng mạn.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó, Tịch Lãnh vẫn luôn bị ác mộng đeo bám, đêm nào cũng không ngủ được. Đau khổ đến cùng cực, cậu buộc phải tìm đến bác sĩ tâm lý, tiêu tốn hết mấy nghìn tiền tiết kiệm.
Cậu làm hết bài kiểm tra tâm lý này đến bài kiểm tra tâm lý khác, uống hết đống thuốc này đến đống thuốc khác, nhưng tiếc là chỉ chữa được phần ngọn chứ không trị được tận gốc. Bác sĩ cũng khuyên cậu nên dùng nghệ thuật để giải tỏa những cảm xúc bị dồn nén, cũng có thể nghe nhạc thư giãn, đặc biệt là âm nhạc, điều này sẽ giúp giảm bớt các triệu chứng ù tai và ảo giác của cậu.
Thế nhưng, liệu pháp âm nhạc khoa học lại hoàn toàn không có tác dụng với cậu.
Khuôn mặt hốc hác của cậu khuất sau mái tóc đen rối bù, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào những hoa văn ảo giác trên mặt đất, đôi vai gầy guộc bị đè nặng bởi cảm xúc không tên.
Cậu nói: "Càng nghe những bản nhạc đó, tôi càng cảm thấy mình bệnh nặng, hết cứu rồi."
Kết quả là, bác sĩ chuyên khoa cũng bó tay, chỉ biết thở dài, tăng liều thuốc, rồi lại thở dài.
Bản nhạc guitar du dương kết thúc, trong khoảng lặng ngắn ngủi, Tịch Lãnh thoát khỏi hồi ức, thấy có người bước lên sân khấu, hình như là người cậu đã gặp ở khu ghế ngồi lúc nãy, một trong những người bạn của Lạc Gia Ngôn. Anh ta cúi đầu nói nhỏ với ca sĩ thường trú, có lẽ là đang gọi bài hát.
Sau khi hai người bàn bạc xong, phần đệm nhạc tiếp theo thay đổi hoàn toàn so với giai điệu nhẹ nhàng ban đầu, đèn laser được bật lên, màu xanh, đỏ, tím, ánh sáng huyền ảo đan xen, tạo nên ảo ảnh lập loè.
Ca sĩ trầm lặng bỗng nhiên nhảy lên, trong tiếng nhạc dạo sôi động, anh ta giơ tay lên cao, khuấy động cảm xúc của khán giả, tiếng reo hò như sóng triều dâng cao, từng đợt từng đợt. Lúc này, ca sĩ cúi người xuống, cơ thể lắc lư theo nhịp điệu, ngón tay linh hoạt gảy dây đàn.
Tiếng guitar điện mạnh mẽ, theo từng nhịp nhảy của ca sĩ, mang theo từng đợt dòng điện, xuyên qua màng nhĩ người nghe, lan tỏa khắp cơ thể trong chớp mắt.
「Nỗi sợ vô hình, cậu đặt tên cho nó」
Câu hát đầu tiên mạnh mẽ xộc vào giai điệu. Khoảnh khắc đó, Tịch Lãnh có ảo giác dường như các nốt nhạc bị vỡ vụn, bị phân tách, mang theo phong cách cá nhân mạnh mẽ được kết hợp lại.
Tịch Lãnh sững sờ, như có một sợi dây điện quấn quanh cậu, tê tê dại dại, kéo thẳng người cậu, cằm hơi nâng lên, chăm chú nhìn người đang say sưa biểu diễn.
Mặc dù nghệ thuật có tính chất chung, nhưng Tịch Lãnh là người ở thế giới hội họa, lại không mấy hứng thú với âm nhạc, càng nghe những giai điệu tuyệt vời, những câu chuyện tình yêu, cậu càng cảm nhận rõ ràng hơn sự đau đớn khó chữa của mình, sự thiếu hụt trong tâm hồn, cậu chỉ cảm nhận được sự lạc lõng với thế giới này.
Làm fan giả của Mẫn Trí bao nhiêu năm, cậu thậm chí chưa từng nghe nhạc của anh.
「Thế giới là hình chiếu của cậu, vạn vật đều là cậu」
Ca sĩ nhắm mắt say sưa, ngân nga hát.
Tịch Lãnh không kìm được bước về phía trước vài bước, cố gắng phân biệt rõ lời bài hát trong tiếng trống mạnh mẽ.
Nhạc rock có nhịp điệu mạnh mẽ, lời bài hát cũng được chia thành những đoạn ngắn, nhiều chỗ dừng, nhấn mạnh, mạnh mẽ và thẳng thắn.
「Mông lung, yếu đuối, đau khổ, cậu viết nên cuộc đời như vậy」
「Tự trói tay chân, tự giam cầm」
「Ban ngày sắp tàn, lửa thiêu đốt tâm can」
「Đêm đen vô tận」
「Nỗi sợ vô hình, cậu đặt tên cho nó」
「Thế giới là hình chiếu của cậu, vạn vật đều là cậu」
Tiếng reo hò của khán giả dường như bị một bức tường vô hình ngăn lại, Tịch Lãnh đứng trong vùng chân không bị cô lập, cảm giác cả thế giới chỉ còn lại mình cậu, và sân khấu trong tầm mắt. Cậu nhìn thẳng, tai văng vẳng giai điệu của bản nhạc, lời bài hát chạm đến tâm hồn.
"A Chiêu! May mà cậu chưa đi..."
Tịch Lãnh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn Lạc Gia Ngôn đang chạy đến.
"Bài hát gì vậy?"
Đôi mắt Lạc Gia Ngôn tràn ngập sự phấn khích và ngưỡng mộ: "Đây là bài hát của Mẫn Thần, ca khúc do anh ấy tự sáng tác và thể hiện - 《Nỗi Sợ》!"
Sau đó lại bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với màn trình diễn của ca sĩ kia: "Tớ thích bài này lắm, nhưng bản cover này so với bản gốc kém xa."
Tịch Lãnh vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Bài hát của thần tượng đang sôi nổi vang lên, Lạc Gia Ngôn lại chỉ chăm chú nhìn Tịch Lãnh, đưa cho cậu một chiếc đĩa giấy: "Tớ biết, cậu chắc chắn không muốn ở cùng bọn họ, nên tớ đã đặc biệt cắt một miếng bánh kem mang đến cho cậu."
Tịch Lãnh nhìn chiếc bánh kem bơ ngọt ngào trong tay, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung vào đó, tâm trí vẫn theo điệu nhạc phiêu lãng, bị nốt cao hất lên, rồi lại bị nốt trầm kéo xuống.
"Ban đầu Hàn Do bọn họ đã hứa với tớ là sẽ xin lỗi cậu, tớ thật sự không ngờ, anh ta vẫn như vậy..." Lạc Gia Ngôn cúi đầu lẩm bẩm, "Xin lỗi, xin lỗi A Chiêu, cậu giận tớ cũng được, mắng tớ cũng được, đều là lỗi của tớ. Sau này tớ sẽ không qua lại với bọn họ nữa, được không?"
Thái độ của cậu ta rất thành khẩn, gần như van xin, nhưng Tịch Lãnh không nghe lọt tai nửa chữ, bởi vì ca sĩ trên sân khấu lại đổi một bài hát khác, giai điệu rock khác nhau, nhưng phong cách lại tương tự.
Và cũng thẳng thắn táo bạo, phóng khoáng tự do, không chút gò bó như vậy.
Bên ngoài cửa sổ kính lớn, lại là một tiếng sấm rền vang, tia chớp trắng bạc như rồng bay lướt qua nhanh chóng.
"A—— Hàn Do! Anh điên rồi hả!!?"
Bên trong quán bar bỗng nhiên được tia chớp chiếu sáng, tiếng ồn ào đang vọng lại từ phía bàn của bọn họ.
"Đúng rồi! Bức tranh cậu tặng tớ." Lạc Gia Ngôn có chút lo lắng, trong tay đang cầm món quà Kiều Dữ Sâm tặng còn chưa kịp mở, đành phải nhét tạm vào túi, rồi nói với Tịch Lãnh, "A Chiêu, tớ qua đó xem sao, tớ sợ bọn họ làm hỏng bức tranh cậu tặng —— cậu nhớ ăn bánh kem nhé!"
Kiều Dữ Sâm sau khi tặng quà xong vẫn không chịu ngồi yên, cùng Mẫn Trí đi dạo một vòng trên tầng ba, bỏ mặc phòng riêng đắt tiền, lại xuống dưới.
Trước đây hắn lại không biết Mẫn Trí thích xem náo nhiệt như vậy đấy?
Hắn cũng vui vẻ phụ họa, xem đến say sưa.
Mẫn Trí cau mày, nhìn hồi lâu, dặn dò Kiều Dữ Sâm: "Đồ ngu đó bị chọc giận rồi, sẽ không dễ dàng để Tịch Lãnh đi đâu, lát nữa cậu đi xử lý một chút."
"Tôi vừa nhìn thấy Tịch Lãnh, cậu ấy vẫn chưa đi đâu." Kiều Dữ Sâm thong thả nói, "Ừm? Sao lại hát bài của cậu rồi?"
Sắc mặt Mẫn Trí lập tức thay đổi, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Tiếng hát vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong quán bar.
Cùng với tiếng hát, Lạc Gia Ngôn quay trở lại, liền thấy Hàn Do đang say xỉn làm loạn, hất đổ chai lọ ly tách trên bàn, làm cho cả sàn nhà lộn xộn, những người ngồi quanh bàn đều nhảy dựng lên, la hét chửi rủa, đâu còn chút vui vẻ nào của buổi tiệc sinh nhật.
Hàn Do say đến bước chân loạng choạng, trong lúc lảo đảo, bức tranh Tịch Lãnh tặng ở góc khuất đập vào mắt, hắn ta như tìm được mục tiêu, giơ chai rượu lên đập vào!
Những người xung quanh tản ra, chỉ có bức tranh bất động chịu trận. Rượu màu hổ phách văng lên màng bọc trong suốt, từng giọt nước tụ thành dòng, uốn lượn chảy xuống.
Hắn ta thoải mái trút giận xong, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Rõ ràng bị rượu làm ướt, nhưng bức tranh không hề bị ảnh hưởng, rượu bị chắn bởi màng nhựa, bức tranh bên dưới vẫn nguyên vẹn rõ ràng, màu sắc rực rỡ không thay đổi.
Tay vung lên, Hàn Do đột ngột quét bức tranh xuống đất, lẫn vào đống thủy tinh vỡ và rác rưởi trên sàn, vẫn chưa đủ lại giơ chân lên, chuẩn bị giẫm thêm vài cái.
Lạc Gia Ngôn kịp thời chạy đến, chắn trước bức tranh sơn dầu vô tội, quát lớn: "Dừng tay! Hàn Do! Anh làm gì vậy?"
Nói xong liền đau lòng nhặt bức tranh Tịch Lãnh tặng cậu ta lên, mảnh vỡ thủy tinh cứa qua đầu ngón tay, tạo thành một vết cắt đỏ tươi.
Cơn đau nhói khiến cậu ta khựng lại, đột nhiên nhớ ra, lần trước ở trường bắn cung hình như Tịch Lãnh cũng bị thương ở tay? Cậu ta rõ ràng đã nhận ra điều bất thường, nhưng lại nhẹ dạ tin lời nói "không sao" của Tịch Lãnh, không để tâm, không lâu sau liền quên sạch.
Hành động nhặt mảnh vỡ bằng tay không rất nguy hiểm, Hàn Do say đến bất tỉnh nhân sự, vẫn nhớ ngăn cản Lạc Gia Ngôn: "Chỉ là một bức tranh rách nát không đáng tiền không phải sao? Còn là tranh chép, chỉ cần em muốn, tranh thật anh cũng có thể kiếm đến tặng em!"
Nói rồi liền đưa tay kéo cánh tay Lạc Gia Ngôn.
"Anh chẳng biết gì cả." Lạc Gia Ngôn hất tay ra, giận dữ nhìn lại, cậu ta không say rượu, nhưng đáy mắt cũng đỏ hoe, "Đừng chạm vào tôi!"
Hàn Do không nói không rằng liền nắm lấy cổ tay cậu ta.
Lạc Gia Ngôn giơ cao cánh tay.
Chát!
Trong nháy mắt cả quán bar im lặng, nhân viên phục vụ đến dọn dẹp cũng không dám tiến lên nữa.
Đầu óc bị đánh đến ong ong, Hàn Do ngây người, không thể tin nổi sờ lên má mình, trên đó in rõ năm dấu tay đỏ tươi.
"Hahaha, cậu mau nhìn xem, không ngờ Tiểu Gia Ngôn cũng có thể nổi giận như vậy. Đặc sắc dễ sợ!"
Kiều Dữ Sâm cười đến vui vẻ, nhưng vừa quay đầu lại, không biết từ lúc nào, người xem kịch đã biến mất.
"Hả... làm cái gì vậy?"
Xem náo nhiệt, kết quả lại biến mình thành trò cười.
*
Khán giả bên dưới nhiệt tình hò reo, ca sĩ hát chính nhận lời hát thêm, lần thứ hai trình diễn ca khúc "Nỗi sợ".
Mẫn Trí nhíu mày ngày càng sâu, một mình tìm đến sân khấu, nhưng thân phận của anh không tiện trực tiếp lên sân khấu, chỉ có thể tìm quản lý quán bar yêu cầu đổi bài, hoặc cắt nguồn điện, hoặc tắt âm thanh...
Bên ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, mưa như trút nước.
Trong quán bar điều hòa rất mạnh, dần dần, cũng thêm phần ẩm ướt ngột ngạt của đêm mưa, cùng với tiếng hát văng vẳng bên tai, khiến người ta cảm thấy khó thở, bức bối.
Khán giả phấn khích vây quanh sân khấu kín mít, Mẫn Trí thậm chí còn không chạm được đến cái bóng của dàn âm thanh, đúng lúc gặp một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới, anh sợ bị nhận ra gây rắc rối, vội vàng quay mặt đi.
Vừa quay mặt đi, anh liền sửng sốt.
Bên kia có một hành lang dài, ngay cuối hành lang là một cánh cửa kính, nối liền với sân thượng ngoài trời.
Bên này âm nhạc đang sôi động, bên kia gió mưa cuồn cuộn, đương nhiên sẽ không có ai đi qua đó.
Vì vậy, anh liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng cao ráo lẻ loi kia.
Như bị ma xui quỷ khiến, mũi chân anh xoay một cái.
Xung quanh người càng lúc càng ít, tiếng hát vẫn đeo bám không rời.
Thấy người nọ sắp đẩy cửa rời đi, Mẫn Trí không hiểu sao lại thấy sốt ruột, bước chân nhanh hơn ý thức, vội vàng đuổi theo.
Tịch Lãnh rất nhạy bén, trong quán bar ồn ào vẫn nhận ra tiếng bước chân phía sau, tay cậu đang mở cửa dừng lại, dừng bước, quay đầu.
Bên ngoài cánh cửa kính trong suốt, sấm chớp rền vang.
Tia chớp bạc trắng xé toạc bầu trời đen kịt, hai ánh mắt thẳng tắp chạm nhau, một chút ngỡ ngàng, một chút bất ngờ.
—
Lily: Lạc Gia Ngôn là thụ đoàn sủng vạn nhân mê hàng thật giá thật, cho nên tính cách sáng sủa thân thiện là thật, chỉ là được cưng nên vô tư quá. Có thể nhiều người không thích nhân thiết thụ kiểu này nhưng cậu ta không phải người xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro