Chương 235 [01].
Chương 235 [01]. Chìa Khóa Hồi Tưởng ⑦
Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh
Editor: Vũ ( 07/03/2021 )
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“…… Trước mắt, loại thuốc chữa trị tinh thần của chúng ta đã đạt được những thành quả mấu chốt, có hi vọng……”
Tiếng nói chuyện lải nhải truyền vào tai Lục Tu Phàn, hắn nghi hoặc ngẩng đầu, con ngươi tan rã dần dần ngưng tụ, tất cả mọi thứ trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, phòng thí nghiệm, nghiên cứu viên, anh cả Lục Tu Tề, thuốc chữa trị, còn có……
Tiểu Trạch!
Lục Tu Phàn hô hấp cứng lại, tim gần như ngừng đập, Tiểu Trạch mười mấy năm trước đã rời ra hắn, thế mà lại đang sống sờ sờ xuất hiện trước mắt.
“A!”
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm vang lên, Lục Tu Tề bên cạnh đột nhiên phát điên lao về phía một nghiên cứu viên, cắn chặt lỗ tai anh ta, sau đó tránh thoát áp chế của những người khác, nhặt lấy một cái ghế kim loại đập về phía vị trí trí não.
Con ngươi Lục Tu Phàn chợt co lại, cảnh tượng này hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, mỗi một lần nhớ lại đều sẽ làm hắn hối hận vạn phần, trách mình tại sao không thể nhanh hơn một chút, chỉ cần nhanh hơn một chút thôi là hắn có thể cứu được Tiểu Trạch của hắn rồi!
Ghế dựa bay vút tới trước mặt, Lục Tu Phàn bật người lao thẳng tới, nắm chặt lấy một chân ghế kim loại, cả người bị quán tính kéo về phía trước vài bước. Dù hắn đã cố hết sức ngăn cản, nhưng lưng ghế kim loại vẫn đập trúng gáy Thượng Khả.
Thượng Khả kêu lên một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tiểu Trạch!” Lục Tu Phàn hai mắt đỏ đậm, ném ghế dựa trong tay xuống, nhanh chóng vọt tới bên người Thượng Khả, thật cẩn thận ôm cậu vào trong lòng, sau đó dùng ngón tay run rẩy kiểm tra hơi thở của cậu……
Còn sống, vẫn còn sống.
Lục Tu Phàn ngửa đầu thở phào một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.
Trong phòng thí nghiệm một đống lộn xộn, Lục Tu Phàn đã không rảnh lo cho người anh trai đang phát điên của mình nữa, hắn bế Thượng Khả lên bước nhanh về phòng y tế, trước khi rời đi, hắn phân phó cảnh vệ trưởng xử lý giải quyết tốt hậu quả.
Tuy rằng không biết tại sao mình lại trọng sinh, nhưng hắn cảm tạ ông trời đã ưu ái hắn, cho hắn có cơ hội thay đổi lịch sử. Chỉ cần có thể cứu được Tiểu Trạch, cho dù phải trả giá bao nhiêu, hắn cũng sẽ không hối tiếc!
【 Đang chữa trị não bộ…… thời gian dự tính là ba tháng……
【 Ký chủ thân ái, rất xin lỗi. Bởi vì hệ thống cần tuân thủ theo quy tắc tuần hoàn của thế giới, thời gian và địa điểm mỗi lần luân hồi đều không thể định vị chính xác, cho nên khó tránh khỏi sẽ mang đến tổn thương cho ký chủ, còn xin ký chủ thứ lỗi. 】
Thượng Khả:…… Mày trở nên khách sáo như vậy từ khi nào?
【 Ưu điểm của hệ thống nhiều như lông trâu, chỉ là ký chủ thân ái không phát hiện mà thôi. 】
Thượng Khả: Có thể dùng thành ngữ cho tốt trước rồi lại nói đến ưu điểm được hay không?
【 Ký chủ thân ái, hiện tại cậu đang não - tàn, năng lực lý giải giảm xuống là bình thường. 】
Thượng Khả: Rút lại những lời tao đã khen mày trước đó.
【 Trò chuyện kết thúc, xin ký chủ tiến vào hình thức mỹ nam ngủ ưu nhã, ba tháng sau tỉnh lại. 】
Tuy rằng vẫn luôn biết hệ thống này không đáng tin, nhưng Thượng Khả vẫn không ngờ rằng lần này nó sẽ thái quá như vậy.
Ba tháng theo như lời hệ thống cũng không biết là tính theo vị diện nào, nói tóm lại chờ đến khi cậu tỉnh lại, đã là ba năm sau.
Ba tháng với ba năm, cách xa cả vạn dặm đó được không?
Thượng Khả nằm ở trên giường bệnh, mơ màng nhìn lên trần nhà. Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn có chút mơ hồ, nhìn thấy thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, chậm rãi nhớ lại mọi thứ ở thế giới này.
Dựa theo phát triển của đời trước, bây giờ đã là năm thứ ba sau khi cậu “chết”, cũng không biết Lục Tu Phàn thế nào rồi, thuốc chữa trị không biết đã phát triển thành công hay chưa.
“Tiểu Trạch.” Đang lúc nhập thần suy nghĩ, một giọng nói hơi đè nén truyền đến từ bên cạnh.
Thượng Khả quay đầu nhìn, chỉ thấy Lục Tu Phàn bước nhanh đi tới, ngồi xổm ở mép giường, nắm chặt lấy tay cậu, trong mắt lộ ra sự kích động và vui sướng khó có thể che giấu: “Em cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Thượng Khả mấp máy môi, như muốn nói gì, nhưng khổ nỗi cổ họng khô khốc, nhất thời không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Đừng nóng vội, từ từ tới.” Lục Tu Phàn gọi bác sĩ tới, sau khi trải qua một loạt kiểm tra, thí nghiệm, truyền dịch, cuối cùng xác định Thượng Khả ý thức rõ ràng, thần trí cơ bản đã khôi phục bình thường.
Lục Tu Phàn ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của Thượng Khả, nhiều năm suy sụp, thống khổ, hối hận, vào một khắc này, toàn bộ hóa thành thỏa mãn và bình yên……
Ba ngày sau, Thượng Khả đã có thể ngồi trên xe lăn, tự do tự tại lắc lư ở gần biệt thự. Trong khoảng thời gian này, cậu cũng đã từ trong miệng Lục Tu Phàn biết dược một ít sự kiện lớn xảy ra trong ba năm qua. Đầu tiên là các thế lực khắp nơi đã bị Lục Tu Phàn lật ngược lên trời, quét sạch một số lượng lớn con sâu làm rầu nồi canh, rất nhiều đại gia tộc bị tổn thất nặng nề, các thế lực mới nổi nhân cơ hội quật khởi, hiện đang lâm vào thời kỳ mấu chốt thay đổi quyền lực.
Tiếp theo là nghiên cứu và phát minh thuốc chữa trị tinh thần đã được cấp quyền sáng chế quốc tế, và được sản xuất và bán độc quyền bởi các tổ chức thương mại liên kết với Lục gia.
Đại não của Thượng Khả cũng đã được thuốc chữa trị chữa khỏi, đã có thể kéo dài tuổi thọ của người thủ ước một cách đáng kể. Chỉ là loại thuốc này cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi nguyên tố tình cảm đã bị tổn thương, có thể khôi phục lại những dao động cảm xúc bình thường một lần nữa hay không, còn phải xem tình hình khôi phục của người thủ ước.
Thượng Khả vốn tưởng rằng cái này đối với mình căn bản không phải vấn đề, trước khi chưa chữa cậu cũng đã có thể biểu đạt tâm tình của mình rất tốt rồi, càng đừng nói là sau khi chữa khỏi. Nhưng làm cậu ngoài ý muốn chính là, cậu lại không thể khống chế cơ mặt của mình.
Chớp mắt nhìn gương một hồi lâu, trên mặt vẫn như cũ là biểu cảm cao lãnh bình tĩnh.
Đây là có chuyện gì?
Khi đang nghi hoặc, thanh âm của hệ thống đột nhiên toát ra: 【 Tình hình là thế này, cặp dây thần kinh não thứ bảy của ký chủ, cũng thường gọi là dây thần kinh mặt đã bị hư hại, tuy rằng hệ thống đã nỗ lực chữa trị, nhưng vẫn để lại một ít vấn đề nhỏ. 】
“Không phải còn có cái ‘ gói hình tượng hoàn mỹ ’ gì đó sao? Nói cái gì mà ‘ bất luận bạn gặp phải tai nạn gì đi chăng nữa, đều có thể bày ra khuôn mặt hoàn mỹ 360 độ không góc chết trong truyền thuyết ’, bây giờ chỉ là dây kinh cơ mặt bị hao tổn liền không được?”
【 Ký chủ thân ái, cậu có biết bình thường dây thần kinh mặt bị hao tổn là tình huống gì không? Các cơ biểu cảm bị tê liệt, mắt xếch miệng méo, nói ngọng và chảy nước miếng, nếu không nhờ có gói hình tượng hoàn mỹ điểm tô cho đẹp, ký chủ quả thực là không thể nhìn luôn đó được không? 】
“Có nghiêm trọng như mày nói sao?” Thượng Khả tỏ vẻ hoài nghi.
【 Hệ thống là “ có hơi” phóng đại một xíu, nhưng không thể phủ nhận, gói hình tượng hoàn mỹ đã phát huy tác dụng tích cực không thể bỏ qua trong công cuộc giữ gìn hình tượng cho ký chủ. 】
Thượng Khả: “…… Cho nên, về sau tao đều chỉ có thể làm một tên mặt than?”
【 Cũng không hẳn vậy, gói hình tượng hoàn mỹ sẽ liên tục chữa trị các dây thần kinh bị hư hại của ký chủ, ngắn thì một hai năm, lâu thì bảy, tám năm gì đó là có thể hoàn thành chữa trị. 】
“Khoảng chênh lệch giữa một hai năm với bảy, tám năm này, có phải quá lớn hay không?”
【 Có thể chữa khỏi là tốt lắm rồi. 】 Hệ thống vô trách nhiệm đáp lại một câu.
Thượng Khả: Mi không còn là hệ thống hố cha vô giới hạn nhưng được cái cầu thị mà tao biết nữa rồi.
Đúng lúc này, Lục Tu Phàn đi vào phòng, thấy Thượng Khả đang ngồi ở bên cửa sổ soi gương, không khỏi hỏi, “Làm sao vậy?”
Thượng Khả lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, sau đó đặt gương trên cửa sổ, quay đầu nhìn về phía hắn.
Lục Tu Phàn đi đến phía sau Thượng Khả, vừa đẩy xe lăn vào trong phòng, vừa nói: “Có chuyện muốn thương lượng với em một chút.”
Ôm Thượng Khả lên trên sô pha, lại gối cho cậu cái gối đầu, đắp thảm lông lên, Lục Tu Phàn mới nói: “ Trước đó vì phòng ngừa có người hãm hại em, anh đã tuyên bố với bên ngoài là em đã chết, sau đó bí mật chuyển em đến nơi này. Hiện giờ em đã khôi phục, anh cần sắp xếp lại cho em một thân phận mới.”
Lục Tu Phàn nhìn Thượng Khả, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Tiểu Trạch, em muốn gọi là gì?”
Thượng Khả kéo tay hắn qua, viết xuống lòng bàn tay hắn hai chữ “Thượng Khả”.
“Thượng Khả, Khả Khả……” Lục Tu Phàn nhẹ giọng nỉ non, mỉm cười nói, “Được, từ nay về sau, em sẽ gọi là ‘ Thượng Khả ’, không phải Việt Trạch VIệt gia, cũng không phải người thủ ước Thượng Trạch, mà là một người tự do thật sự —— Thượng Khả.”
Mắt Thượng Khả lấp lánh, vẫn linh động như trong trí nhớ vậy.
Lục Tu Phàn nâng mặt cậu lên, hôn nhẹ một cái trên môi cậu: “Khả Khả, chờ thân thể em khỏe lên, chúng ta liền đi du lịch đi?”
Trong lúc Thượng Khả hoảng hốt, cảm giác cổ tay lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên tay trái có thêm một chiếc máy ảnh kiểu đồng hồ đeo tay.
“Sinh nhật vui vẻ, Khả Khả.”
Bức tranh bánh kem vẽ tay là một trong những điều tiếc nuối của Lục Tu Phàn ở kiếp trước. Ngày 19 tháng 7, hắn nhớ kỹ cái ngày này, về sau mỗi năm vào ngày này, hắn đều sẽ gửi cho cậu một cái bánh kem, một cái bánh kem thơm ngọt, chân thật.
“Sinh nhật vui vẻ, Trạch thiếu.” Phí Lâm đẩy một cái bánh kem lớn đi vào phòng, cười chúc phúc.
Mặt mày Thượng Khả hơi cong lên, tuy rằng độ cong rất nhỏ, nhưng lại có thể dễ dàng làm người ta cảm giác được cậu đang rất vui.
“Khả Khả, ước nguyện đi.” Lục Tu Phàn giúp cậu thắp nến, tổng cộng 8 cây, lại thêm ba năm ngủ mê, Thượng Khả năm nay 26 tuổi, “Bất luận là tâm nguyện gì, anh đều sẽ giúp em hoàn thành.”
Có rất nhiều tâm nguyện, cần dùng cả đời để hoàn thành.
Thượng Khả đột nhiên ngẩng đầu lên, chụt một cái lên ngoài miệng Lục Tu Phàn.
Trái tim Lục Tu Phàn còn chưa kịp nở rộ, đã thấy Thượng Khả lại vươn tay với Phí Lâm.
Mặt hắn tối sầm, ngăn cản nói: “Cái này không được.” Vừa nói, còn vừa quay đầu liếc cảnh cáo quản gia.
Quản gia đại nhân, từ trước đến nay tận trung với cương vị công tác lần đầu tiên vi phạm ý nguyện của chủ nhân, dũng mãnh không sợ chết đi đến bên người Thượng Khả, trang nghiêm dâng lên mặt mình.
Thượng Khả ôm chặt anh ta, nặng nề hôn chụt một cái trên mặt anh ta.
Sắc mặt Lục Tu Phàn không tốt nhìn chằm chằm Phí Lâm mặt mày hớn hở, âm thầm cân nhắc có nên thực hiện một số quyền lực của gia chủ hay không……
Trên thực tế, Thượng Khả không có khái niệm gì về sinh nhật của mình, sở dĩ trong máy tính để lại một cái bánh kem vẽ tay chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi. Cậu hoàn toàn không ngờ “Tâm huyết dâng trào” của mình lại làm Lục Tu Phàn nhớ nhung nửa đời.
Đương nhiên, có thể cùng người yêu cùng nhau ăn sinh nhật là một chuyện vô cùng vui vẻ, Thượng Khả rất quý trọng phần dụng tâm này.
Buổi tối, Thượng Khả tắm nước ấm xong, nằm ở trên giường, dùng máy tính sửa sang lại ảnh chụp của mình.
Đúng lúc này, Phí Lâm bưng một ly nước uống nóng đi vào phòng.
“Trạch thiếu.” Anh ta trước hết đặt đồ uống nóng ở trên tủ đầu giường, sau đó nói, “Có một việc muốn nhờ Trạch thiếu.”
Thượng Khả dừng động tác, quay đầu nhìn về phía anh ta, ra hiệu cho anh ta nói.
Phí Lâm mang vẻ mặt lo lắng nói: “Mấy năm nay đại nhân thật sự quá vất vả, thường xuyên gặp phải tập kích khủng bố, rất nhiều lần suýt chút nữa đã mất cả mạng, trên người để lại không ít vết thương. Bác sĩ dặn ngài ấy phải chữa trị thật tốt, đều bị ngài ấy kéo dài. Một ngày Trạch thiếu chưa tỉnh, ngài ấy liền một ngày không được an bình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, vết thương cũ trầm trọng hơn, chỉ sợ sẽ rất khó chữa khỏi, hy vọng Trạch thiếu có thể khuyên nhủ ngài ấy một chút.”
Sắc mặt Thượng Khả hơi trầm xuống, đóng lại máy tính, bảo Phí Lâm dìu cậu lên xe lăn, sau đó đẩy cậu đi về phía phòng ngủ của Lục Tu Phàn.
Mới vừa đi tới cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ho khan cố tình đè thấp.
Thượng Khả mím môi, lập tức đẩy cửa đi vào.
Lục Tu Phàn cảnh giác nâng mắt lên, sau khi nhìn thấy Thượng Khả, sắc mặt cứng đờ.
Tầm mắt Thượng Khả đảo qua lọ thuốc và ly nước trên bàn hắn, trong lòng bừng tỉnh.
Khó trách mấy ngày này Lục Tu Phàn đều không chung phòng với cậu, còn tưởng rằng hắn đã chiến thắng sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể, trở thành một người đàn ông ngây thơ biết cấm dục, không nghĩ tới là hắn bị bệnh, còn giấu diếm không muốn bị cậu phát hiện……
-------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Năm mới vui vẻ ~~ các bạn nhỏ, chúng ta năm sau gặp lại ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro