Chương 208 [£06-TG15].
Chương 208 [£06 - TG15]. Tử Vong Tuần Hoàn
Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh
Editor: Vũ ( 30/12/2020 )
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Ban đêm là thời gian tang thi hoạt động mạnh nhất, đám người Tống Bân đường nhiên sẽ không mạo hiểm lên đường mà chọn một tòa nhà tương đối kín đáo qua đêm.
Thượng Khả vừa tới gần tòa nhà vừa nghĩ cách để lấy được tín nhiệm của đối phương. Dẫu sao ban ngày mới nói rằng sẽ không đồng hành với bọn họ, mà buổi tối đã theo đuôi tới đây, còn tình cờ chọn trúng tòa nhà nơi bọn họ ẩn thân.
Tòa nhà có mười mấy tầng, đám người Tống Bân đang ở tầng ba. Thượng Khả không thể nào xông vào tìm người một cách lỗ mãng và hấp tấp được, vì thế cậu trước tiên tìm một phòng ở tầng hai, tính toán sáng ngày mai sẽ chạm mặt bọn họ.
Chỉ một buổi tối, hẳn là Đế Quỳ có thể chịu đựng được.
Chỉ là, sau khi Thượng Khả bước vào tòa nhà, nhóm lính đánh thuê đã phát hiện ra hành tung của cậu. Lực cảm nhận của cao thủ cấp tám không tầm thường, tất cả sinh vật sống trong phạm vi cảm nhận đều không thể thoát khỏi tầm nhìn của gã được.
Trong cảm nhận của Tống Bân, Thượng Khả là một người thường không có bất kỳ dị năng nào, cho nên gã cũng không thể phân biệt được thân phận của người này dựa trên cấp bạc dị năng và thuộc tính. Tuy rằng đối phương trông giống một người thường, nhưng gã cũng không hề thả lỏng cảnh giác. Một người bình thường xuất hiện ở đây một mình, bản thân đã lộ ra không bình thường rồi.
“Đồ Ba, đi xem.” Tống Bân nói nhỏ với một người đàn ông da đen cao gầy ở trong góc. Người sau gật đầu, lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm.
Trong tòa nhà không có ánh sáng, chỉ có vài tia sáng của ánh sao từ ngoài cửa sổ rọi vào, phản chiếu bóng tối càng thêm sâu thẳm hơn.
Đồ Ba hòa mình vào trong bóng đêm, một đường lẻn đến nơi Thượng Khả đang ở. Anh ta là dị năng giả giỏi nhất che giấu hành tung ở trong đội, dù là Tống Bân cũng không giỏi về mặt này bằng anh ta. Nhưng mà, hôm nay anh ta lại xui xẻo gặp phải một nhân vật còn lợi hại hơn so với anh ta.
Trong bóng đêm, một đôi con ngươi màu tím ánh lên tia sáng sâu kín, lạnh lùng quan sát từng động tác của Đồ Ba, ngay khi Đồ Ba đang chuẩn bị lẻn vào phòng của Thượng Khả thì, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, ngay sau đó tầm mắt nghiêng ngã, thế giới trước mắt như bị đảo lộn. Vào giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Đồ Ba rốt cuộc cũng hiểu ra là chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc đó anh ta đã không còn khả năng để tự hỏi nữa rồi.
Một cái đầu lăn trên mặt đất gần mười mét, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, nghe có vẻ đặc biệt rõ ràng trong đêm đen tĩnh lặng.
Đương nhiên, Thượng Khả chỉ cách một cánh cửa và Tống Bân trên lầu ba đều nghe được.
Ngay lúc Thượng Khả mở cửa ra, thi thể không đầu của Đồ Ba bị một cổ lực lượng kéo vào trong bóng đêm, rồi biến mất không còn tăm hơi.
Đầu tiên Thượng Khả nhìn thấy chính là vết máu trên mặt đất, theo quỹ đạo vết máu phun ra, cậu nhanh chóng tìm thấy một cái đầu người đang rỉ máu ở góc tường.
Đầu người rơi ở đây nhưng gần đó lại không có thi thể. Từ lúc đầu rơi xuống đất đến khi cậu mở cửa chỉ trôi qua có vài giây. Có thể cắt rớt đầu của một người và kéo thi thể đi một cách nhanh chóng như vậy, kẻ tấn công duy nhất mà Thượng Khả có thể nghĩ đến trước mắt chỉ có cô nhóc tang thi kia.
Người bị giết chết hẳn là thành viên của binh đoàn lính đánh thuê, bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của mình cho nên phái người đến đây điều tra một chút, kết quả lại trở thành bữa ăn trong bụng của con tang thi loli.
Năng lực của tang thi cấp tướng có thể so sánh với dị năng giả cấp tám trong nhân loại, mà trong đoàn lính đánh thuê này, ngoại trừ Tống Bân, phỏng chừng không có ai là đối thủ của con tang thi loli.
Thượng Khả nhíu mày, chính mình chỉ nghĩ đến việc phòng bị Đế Quỳ, lại quên mất bên người hắn còn có một tang thi cấp tướng mắt tím đi theo. So với tang thi vương có khả năng tự khống chế, tang thi loli thần trí không được đầy đủ sẽ không có bất kỳ cố kỵ nào.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có người đến gần, quay đầu nhìn lại, là đoàn người của Tống Bân.
“Là cậu?” Sắc mặt Tống Bân hơi trầm xuống, “Sao cậu lại ở chỗ này? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe thấy động tĩnh nên mở cửa ra xem, nhưng không nhìn thấy bóng người nào cả.” Thượng Khả giấu đi ánh vàng trong mắt mình, không để lộ ra chuyện mình có thể nhìn xuyên đêm.
Tống Bân nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cậu, lại hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tiện đường mà thôi.”
Tên đầu trọc ở bên hừ lạnh nói: “Vừa vặn ‘ tiện ’ đến ở cùng một tòa nhà với chúng tôi?”
“Cũng không phải.” Thượng Khả trấn định trả lời, “Tôi nhìn thấy xe của các anh, đoán chừng các anh cũng ở chỗ này, cho nên liền chọn tòa nhà này làm điểm dừng chân.”
Tống Bân miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, truy vấn nói: “Cậu thật sự không nhìn thấy gì sao? Thanh âm vừa rồi là chuyện gì vậy?”
Không đợi Thượng Khả trả lời, cô gái bên người Tống Bân đã hô nhỏ một tiếng, chỉ vào góc tường run rẩy nói: “Anh Bân, anh, anh xem.”
Đoàn người Tống Bân nhìn theo hướng ngón tay của cô, chỉ thấy một vật thể hình tròn nằm lặng lẽ trong góc tối. Những người có thị lực xuất sắc trong đội nhanh chóng nhận ra vật thể đó chính là cái đầu của Đồ Ba.
Sắc mặt mấy người thay đổi rõ rệt, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ và phẫn nộ, ngay sau đó tất cả điều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Thượng Khả.
Thượng Khả âm thầm cười khổ, trước còn nghĩ làm sao để lấy được sự tín nhiệm của bọn họ, bây giờ thì hay rồi, mới vừa gặp mặt đã xảy ra biến cố này.
“Không phải cậu ta.” Tống Bân đột nhiên mở miệng nói, “ Tiếng động vừa rồi hẳn là tiếng đầu của Đồ Ba rơi xuống đất, sau đó mới truyền đến tiếng mở cửa, vết máu cũng chỉ xuất hiện ở ngoài cửa, chứng tỏ Đồ Ba còn chưa kịp tiến vào phòng thì đã bị giết rồi.”
Đầu trọc vẫn cứ hoài nghi nói: “Nếu thằng nhóc này không đóng cửa, chờ giết Đồ Ba xong mới đóng lại thì sao.”
“Nếu là như thế, vết máu sẽ không chỉ văng tung toé trên tấm cửa, mà sẽ phun vào trong phòng, hoặc là trên người cậu ta.”
Thượng Khả liếc nhìn Tống Bân thêm một cái, người này thật sự rất bình tĩnh, hơn nữa có hơi bình tĩnh quá mức, đối mặt với cái chết của đồng bạn vậy mà vẫn có thể vững vàng tiến hành phân tích như thế.
“Vậy đây là……” Lời giải thích của Tống Bân, những người khác cơ bản đều tán thành. Tuy rằng địch ý đã thu liễm hơn chút, nhưng bọn họ vẫn không có hảo cảm với Thượng Khả, nếu không bởi vì cậu ta, bạn của bọn họ cũng sẽ không chết.
“Mọi người cẩn thận một chút, tôi hoài nghi trong tòa nhà này có ẩn nấp một con tang thi lợi hại.” Sắc mặt của Tống Bân có chút khó coi, bởi vì vừa rồi gã căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của con tang thi này.
“Cậu cũng ở cùng với chúng tôi đi.” Tống Bân nhìn chằm chằm Thượng Khả. Tuy chỉ là lời đề nghị, nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn.
Thượng Khả gật gật đầu, không có cự tuyệt. Có cậu ở đây, tang thi loli có thể sẽ thả cho bọn họ một con ngựa. Dù sao dọc theo đường đi, cô nhóc đã uống không ít máu của cậu.
“Anh Bân, sao anh lại mang theo thằng nhóc đó?” Trở lại phòng, đầu trọc thấp giọng hỏi.
Tống Bân nhìn Thượng Khả ở cách đó không xa, trả lời: “Cậu ta không đơn giản.”
Trên người không có hơi thở của dị năng giả, lại có thể một mình thoải mái đi lại trong địa giới tang thi hoành hành. Trong hoàn cảnh thế này, tất cả mọi người bao gồm cả gã đều phải đề cao cảnh giác, vậy mà cậu ta lại rất bình tĩnh, bình chân như vại. Sự bình tĩnh này, tuyệt không phải người thường có thể sở hữu.
Tống Bân chỉ nói bốn chữ rồi không nhiều lời nữa.
Đêm nay ai cũng không ngủ, không khí trong căn phòng tĩnh mịch vô cùng áp lực. Bên ngoài tòa nhà truyền đến tiếng gào thét của lũ tang thi hết đợt này đến đợt khác, bầu không khí trầm mặc càng làm tăng thêm vài phần sợ hãi và ớn lạnh.
Đúng lúc này, Thượng Khả đột nhiên cảm nhận được có một cánh tay chạm vào cổ mình, ngay sau đó liền nhìn thấy một cái đầu người nho nhỏ thò ra khỏi vai phải, chính là con tang thi loli mắt tím kia.
Thân thể Thượng Khả kéo căng, cố gắng không để mình kêu ra tiếng. Tuy rằng lá gan cậu rất lớn, nhưng cũng không thể chịu nổi cú sốc bất ngờ này đâu.
Khóe miệng của cô nhóc tang thi dính vết máu, hai cái móng vuốt đáp trên vai cậu cũng máu chảy đầm đìa, còn không ngừng cọ vào quần áo của cậu!
Thượng Khả cố gắng che chắn nhóc tang thi ở phía sau. Không phải để bảo vệ nó, mà là không hy vọng nó bị người khác phát hiện. Một khi bị phát hiện, một trận chiến đẫm máu là không thể tránh khỏi. Cậu có biết thực lực của nhóc tang thi, nếu đánh nhau thật, phỏng chừng ngay cả Tống Bân đều không thể may mắn thoát khỏi. Đêm tối là thế giới của tang thi, tiếng đánh nhau chắc chắn sẽ thu hút nhiều tang thi hơn.
Nhóc tang thi cũng không biết có tật xấu gì, cứ cào cào trên lưng cậu, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách. Nếu còn tiếp tục, phỏng chừng sẽ bị cô nhóc cào bị thương. Nếu cậu chảy máu, vậy sẽ thành bi kịch rồi.
Cũng may nhóc tang thi vẫn còn chút đúng mực, không làm cậu bị thương mà chỉ túm quần áo sau lưng cậu xé nát bét cho hả giận. Móng tay của nó rất sắc bén, tiếng cắt quần áo cũng không lớn, nếu không thì Thượng Khả đã không thể che dấu được.
Có lẽ là làm ầm ĩ đủ rồi, nhóc tang thi lại lặng yên không một tiếng động rời đi giống như khi nó đến.
Thượng Khả âm thầm thở ra, mở ba lô ra định lấy một cái áo khoác.
“Cậu làm gì?” Đầu trọc cách đó không xa cảnh giác nhìn chằm chằm cậu, thấp giọng quát hỏi.
“Có hơi lạnh, tôi thay bộ quần áo.” Thượng Khả không nhanh không chậm trả lời.
Đầu trọc hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt đề phòng vẫn không hề rời khỏi người cậu.
Thượng Khả cũng không để ý, lấy áo khoác ra mặc vào, che đi quần áo bị dính máu.
Mọi người trải qua một đêm không ngủ trong tâm trạng thấp thỏm lo sợ, hoàn toàn không biết rằng thần chết đã lướt qua bọn họ.
Ngày hôm sau, mọi người lại tìm kiếm khắp tòa nhà một hồi, nhưng không thể tìm thấy thi thể của Đồ Ba, cuối cùng chỉ đành phải tìm một chỗ gần đó chôn đầu của anh ta xuống.
Thượng Khả cảm thấy phẩm tính của nhóm người này cũng không tệ lắm, đáng tiếc sinh hoạt ở mạt thế nguy cơ trùng trùng này, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ biến thành tang thi hoặc là bị tang thi cắn nuốt.
Đồ Ba chết, cậu cũng có trách nhiệm, nhưng cậu cũng rất rõ ràng, cho dù không có cậu kết quả cũng chưa chắc tốt hơn bây giờ. Khi bọn họ gặp gỡ mình đã yêu cầu trao đổi đồ ăn, từ lúc đó bọn họ cũng đã dẫn lửa thiêu thân rồi.
Trước khi xuất phát, Tống Bân hỏi Thượng Khả: “Cậu có đi với chúng tôi luôn không?”
Vì sự an toàn của các người, vẫn là giữ khoảng cách thì hơn.
“Không đi.” Thượng Khả cười từ chối, sau đó hỏi, “Tôi có thể dùng tinh linh thạch để đổi ít đồ với anh được không?” Tinh linh thạch là một loại kết tinh sinh ra trong cơ thể của tang thi cao cấp, nó có thể nâng cao thực lực của dị năng giả, giá trị xa xỉ.
“Cậu muốn đổi cái gì?”
“Đồ ăn và các loại gia vị.”
Tống Bân sửng sốt, không nghĩ tới đồ cậu muốn đổi lại là mấy thứ này. Nếu là 5 năm trước, lương thực quả thật rất trân quý, nhưng từ sau khi Hoắc Hiên thành lập căn cứ người sống sót, việc sản xuất lương thực dần dần đi lên quỹ đạo, từ cực kỳ thiếu thốn đến chậm rãi phát triển thành tự cấp tự túc. So với tinh thạch, giá trị của thức ăn đã giảm đi rất nhiều.
Ngay sau đó gã lại nghĩ đến Thượng Khả có lẽ còn muốn đi dạo trong khu vực của tang thi một đoạn thời gian, bổ sung đồ ăn cũng là điều hiển nhiên.
Tống Bân sảng khoái đáp ứng. Đối với một hiệp sĩ đơn độc đi lại trong khu tang thi, gã luôn lấy kết giao làm chính.
Giao dịch giữa hai bên tiến hành rất thuận lợi, những thứ Thượng Khả chọn đều là một ít vật tư bình thường, giá trị của nó kém xa so với viên tinh thạch mà cậu đưa cho mọi người.
Nhìn đoàn người Tống Bân rời đi, Thượng Khả thầm nói một tiếng: “Lên đường bình an”, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.
Tuy rằng rất muốn cùng họ trở về căn cứ, nhưng cậu không thể rời đi, ít nhất bây giờ là không thể.
Trong đống đổ nát, Đế Quỳ ngồi trên bức tường sắp sập, nhìn mặt trời mọc phía chân trời. Ánh mặt trời chiếu vào người hắn, chiếu rọi tàn ảnh cô độc mà lãnh ngạo.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Đế Quỳ quay đầu lại, bóng dáng quen thuộc lập tức lọt vào trong tầm mắt trống rỗng của hắn.
Trên thực tế, khi Thượng Khả đưa ra yêu cầu tiếp xúc với những người khác, hắn cho rằng cậu muốn nhân cơ hội để trốn thoát.
Trong lòng hắn đặt ra thời hạn 3 tiếng đồng hồ, nếu cậu không trở lại trong vòng 3 tiếng đồng hồ, hắn sẽ giết hết đám người đó. Sau đó lại không rõ vì lý do gì, hắn đem 3 tiếng đồng hồ kéo dài đến 5 tiếng đồng hồ, từ 5 tiếng đồng hồ lại kéo dài đến 7 tiếng đồng hồ.
Cho đến bình minh, hắn cảm thấy nhân loại kia sẽ không bao giờ trở lại nữa. Không có bất kỳ nhân loại nào nguyện ý ở bên tang thi, và cũng không có bất cứ tang thi nào nguyện ý ở bên tang thi vương.
Nhưng mà, nhân loại kia lại về rồi, về lại bên người hắn.
Nhìn cậu cất bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói với hắn: “Tôi về rồi.”
Giờ khắc này, Đế Quỳ cảm thấy như có thứ gì đó rót vào tim mình.
“Đổi được đồ ăn rồi à?” Đế Quỳ hỏi.
“Ừ, đổi được nhiều lắm.” Thượng Khả vỗ vỗ túi mình.
“Quá chậm, lần sau vẫn nên trực tiếp giết đi.”
Thượng Khả: “…… Anh rốt cuộc muốn giết người đến mức nào hả?”
“Ta không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết ta.” Đế Quỳ trần thuật sự thật.
Thượng Khả nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy đó là bởi vì anh lớn lên quá mức…… Lập dị, siêu thoát khỏi thẩm mĩ quan của con người, cho nên bọn họ vừa thấy anh, liền nhịn không được rùng mình mà phản kháng. Trên thực tế bọn họ cũng không muốn, chỉ là không khống chế được mà thôi.”
Đế Quỳ sờ sờ mặt mình, lộ ra vẻ hoang mang.
Thượng Khả tiếp tục tẩy não: “Cái bộ dạng ‘ lôi thôi lếch thếch ’ này của anh, tuy rằng rất bình dân, nhưng không đủ ưu nhã hoa lệ.”
Đế Quỳ có ngũ quan lập thể, ánh mắt sắc bén, trên người chỉ mặc một cái áo gió cũ nát, để lộ cơ ngực rắn chắc và vòng eo gợi cảm; hạ thân mặc một cái quần da, phác họa ra đôi chân thon dài và mạnh mẽ, trên chân không mang giày, bước đi không tiếng động.
Nếu như xem nhẹ làn da phủ đầy thi đốm màu xanh xám, hắn gần như chính là một người đàn ông nhân loại với dáng người kiện mỹ lại có thêm chút lạnh lùng.
“Phải làm thế nào…… Mới có thể trở nên ưu nhã hoa lệ?” Đế Quỳ chần chờ hỏi.
“Giao cho tôi đi!” Thượng Khả tràn đầy tự tin, “Tôi sẽ giúp anh tân trang một phen, chờ sau khi tân trang, bảo đảm những nhân loại khác sẽ không bao giờ kêu đánh kêu giết khi vừa nhìn thấy anh nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro