Chương 189 [£05-TG14].
Chương 189 [£05 - TG14]. Chạy Mau Đi, Hồ Ly
Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh
Editor: Vũ ( 01/12/2020 )
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Đêm đó, Mục Đồ đã ăn uống no say ngủ trong ổ của Hồ Ly một đêm. Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Hồ Ly đã đi ra ngoài săn thú với những người khác. Nhưng cậu có để lại một bát cháo đậu đặt trên bếp lò và mấy quả trứng chim lạ đặt trên bàn, rõ ràng là chuẩn bị cho Mục Đồ.
Hồ Ly là một thú nhân ngoại tộc mà Sư tộc thu lưu, tính cách mặc cảm tự ti, trời sinh tàn tật, lại là giống đực không thể sinh nở, không hề có địa vị ở trong bộ lạc, bình thường đều phải làm mấy công việc vất vả nhất. Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải ra ngoài săn thú. Sau khi trở về, còn phải làm thêm các công việc lao động chân tay như khai hoang, đục đá, dệt vải. Làm cho đến tối mới được phân phát cho chút đồ ăn và cho phép tự do hoạt động. Đương nhiên, nếu lúc này cậu còn có sức lực cũng có thể một mình đi ra ngoài săn thú, phần con mồi này không cần nộp lên.
Khi Mục Đồ rời khỏi chỗ ở của Hồ Ly mới ý thức được điểm này, thức ăn mà tối hôm qua hắn ăn, chỉ sợ là Hồ Ly đã bớt thời giờ đi ra ngoài săn thú trong lúc mình đang bận rộn. Hồ Ly không nói được, nhưng sự săn sóc và dịu dàng của cậu, đều là hành động tự nguyện. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy cậu tự ti, tiểu Hồ Ly chỉ là không tranh mà thôi.
Mục Đồ trở lại nhà của mình, thấy một cô gái Sư tộc bưng một chậu thịt hầm đứng ở cửa. Thấy hắn trở về, cô gái lập tức cười chào hỏi: “Tộc trưởng, em đưa đồ ăn tới cho ngài.”
“Mộc Kỳ?” Mục Đồ nhìn thoáng qua đồ ăn trên tay nàng, trước kia toàn ăn thịt hầm, giờ phút này nhìn thấy đồ ăn thảm như vậy không đành lòng nhìn?
Hắn xua tay nói: “Ta ăn rồi, cô chia nó cho những người khác đi.”
Sư Vương có được quyền phân phối đồ ăn, mỗi ngày đều do hắn chọn con mồi trước, lại đem phần còn lại phân phối cho những người khác. Sư Vương tiền nhiệm còn có một kho hàng riêng, bên trong không chỉ chứa một lượng đồ ăn lớn mà còn cất chứa những đồ gốm tinh xảo nhất, răng thú, da thú, áo giáp thú cùng với đủ loại vũ khí và vật phẩm quý hiếm.
Sau khi Mục Đồ trở thành tân Sư Vương, liền đem phần lớn đồ trong kho phân phát cho các tộc nhân khác dựa theo cống hiến.
Đối với hắn, ngoài đồ ăn và vũ khí ra, những thứ khác không có bất luận giá trị gì.
Mục Đồ không để ý đến cô gái, đi thẳng vào địa lao, định tra hỏi vài tên tù binh kia. Ai biết vừa đến cửa địa lao đã thấy một thanh niên Sư tộc phụ trách canh giữ chạy tới, kêu to: “Tộc trưởng, không hay rồi, bốn tên Trĩ Cẩu kia đều chết rồi.”
“ Chết rồi?” Mục Đồ đi vào địa lao, nhìn thấy bốn gã tộc nhân của Trĩ Cẩu đều bị vũ khí sắc bén cắt đứt cổ họng, nhịn không được cả giận nói: “Không phải bảo các anh trong coi cho kỹ sao? Sao lại chết rồi?”
Thanh niên sờ ót lẩm bẩm: “Chúng tôi coi cả đêm, không biết đã bị giết như thế nào.”
“Tối hôm qua ai tới địa lao?” Mục Đồ hỏi.
Thanh niên nghĩ nghĩ, trả lời: “Chỉ có Kiều Cách.”
Kiều Cách là con trai của trưởng lão vu y, có quan hệ rất tốt với Tây Đặc. Trải qua mấy lần dò hỏi, Mục Đồ đã biết rõ sự tình từ đầu đến cuối. Tối hôm qua Kiều Cách đột nhiên mời những người trông coi tù binh ăn cơm, trong khoảng thời gian này địa lao không có ai trông coi, phỏng chừng vài tên tù binh kia đã bị người ta giết chết vào lúc này.
Đây cũng không thể trách bọn họ sơ suất, ở trong mắt bọn họ, mấy tên Trĩ Cẩu này cũng không khác người chết là mấy. Bọn họ ngược lại còn không hiểu vì sao Mục Đồ còn muốn giữ bọn chúng lại, bọn chúng đã giết hại rất nhiều người của Sư tộc, cho dù có người lén giết chết bọn họ cũng không có gì kỳ quái cả.
Mục Đồ biết chuyện này không thể truy cứu được nữa, tuy hắn là tộc trưởng, nhưng cũng không thể giết chết hoặc đuổi tộc nhân của mình đi mà không có lý do gì, huống chi người này còn là huynh đệ của hắn. Trước mắt người duy nhất có thể làm chứng chống lại Tây Đặc chỉ có Á Nỗ. Nhưng Á Nỗ miệng không thể nói, ở trong tộc lại không hề có địa vị, tùy tiện đẩy cậu ra chỉ càng làm cho cậu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vô cớ đưa tới mầm tai hoạ cho cậu.
Tất cả chờ sau khi hắn trưởng thành đã rồi nói! Trong mắt Mục Đồ lóe lên hàn quang.
Xử lý xong hậu sự của người chết, mọi người bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho buổi lễ trưởng thành sắp tới của Mục Đồ. Nghi thức thành niên của Sư Vương không thể nghi ngờ là một sự kiện trọng đại trong tộc, bất luận là Mục Đồ hay là các tộc nhân trẻ tuổi khác đều cực kỳ chờ mong. Đây không chỉ là lễ kỷ niệm tân Sư Vương quy mô lớn lần đầu tiên mà còn là một ngày đánh dấu các tộc nhân trẻ tuổi khác có thể tự do tìm kiếm bạn đời.
Trước đó, Sư Vương phải săn được một con mãnh thú, vào ngày tiến hành nghi thức, dùng da lông đẹp đẽ của nó để thể hiện thân phận và địa vị của mình.
“Hồ Ly, hôm nay cùng ta đến rừng rậm phía bắc đi.” Gần đây, chỉ cần ra ngoài Mục Đồ đều sẽ dẫn theo Thượng Khả, sự thân cận rõ ràng này lập tức khiến những người khác ý thức được thú nhân câm này đang bắt đầu được sủng ái.
Là người đã ở bên cạnh Sư Vương trong thời gian hắn bị thương, nên cậu được sủng ái cũng là điều dễ hiểu. Tuy trong lòng không phục, nhưng thái độ của mọi người với cậu vẫn cải thiện không ít, ít nhất cũng không tùy tiện sai bảo giống như trước kia nữa.
Mục Đồ mang theo Thượng Khả rời khỏi bộ lạc, sau một thời gian đi về phía Bắc, đột nhiên lại thay đổi phương hướng, bảy cong tám quẹo chạy về phía nam.
Thượng Khả hiểu hắn đã rút được bài học từ lần trước, sẽ không dễ dàng tiết lộ hành tung của mình nữa.
“Hồ Ly, em nói ta nên dùng mãnh thú gì mới có thể thể hiện được sự cường đại của mình đây?” Mục Đồ nghiêm túc hỏi.
Thượng Khả: Anh có thể trực tiếp lột da mình xuống, bảo đảm trăm phần trăm đủ uy mãnh, đủ cường đại.
Nhìn mái tóc xoăn dài của hắn, tưởng tượng bộ dạng hắn tứ chi mở rộng bị treo ở trên tường…… Uầy, hình như còn rất men lì sexy đó nha.
Khóe mắt Mục Đồ đảo qua cái đuôi màu trắng lắc lư ở trước người, đột nhiên nói: “Không bằng săn một con Bạch Tiêu đi?”
Bạch Tiêu là một sinh vật giống hổ cũng giống báo, hình thể khổng lồ, số lượng ít ỏi, da lông cả người như tuyết, gương mặt lại đen như mực, diện mạo dữ tợn. Chúng nó ngày ngủ đêm ra, rất khó tìm thấy dấu vết của nó.
Mục Đồ nhìn trúng chính là sự quý hiếm của chúng nó cùng một thân da lông trắng muốt kia.
Sau khi chọn được mục tiêu, hai người bắt đầu tìm kiếm tung tích của Bạch Tiêu.
Xuất phát từ bản năng tự vệ, các sinh vật thường quen hoạt động ở trong môi trường tương tự với màu lông của mình, Thượng Khả đoán Bạch Tiêu cũng giống vậy.
Bạch Tiêu là loài động vật ăn tạp, ngoài ăn thịt ra, trong thực vật có một loại hoa dại tên là “ cây mây” cũng là thức ăn khoái khẩu của chúng. Trong một vùng núi ở khu vực phía nam, vừa lúc có mọc một dãy cây mây như vậy.
Hai người đạp bóng đêm đi đến ngọn núi nọ, ẩn mình giữa bụi hoa, kiên nhẫn chờ đợi Bạch Tiêu xuất hiện. Bởi vì không xác định được Bạch Tiêu sẽ xuất hiện hay không, cho nên hai người quyết định canh ba ngày, sau ba ngày nếu còn không đợi được Bạch Tiêu thì sẽ chuyển mục tiêu.
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, gió lạnh khe khẽ thổi bay từng cánh hoa. Thượng Khả đang ghé cạnh cây mây, đột nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt khí phả vào sau gáy mình.
Thượng Khả hơi ngứa, theo bản năng dùng cái đuôi chặn lại. Ngay sau đó, sau lưng chợt nặng, người nào đó trực tiếp đè lên, vùi toàn bộ mặt vào đuôi của cậu, còn thoải mái mà cọ cọ hai cái.
Thượng Khả:…… Hiện tại là lúc chơi đuôi à? Trước đó không biết là ai đã thề nhất định phải săn được một con Bạch Tiêu? Có dám nghiêm túc chút cho tui không!
Mục Đồ hứng thú bừng bừng “Nghiên cứu” cái đuôi của Thượng Khả, thỉnh thoảng còn quấn đuôi cậu vào trên cổ mình.
Thượng Khả: Anh rốt cuộc là Sư Tử hay là mèo hả?! Thả đuôi tui ra, nếu không đừng trách tui cào á!
Như nghe được tiếng lòng của Thượng Khả, Mục Đồ thật sự thả đuôi cậu ra, sau đó ngược lại bắt đầu “Thăm dò” thân thể của cậu, cái mũi thò tới không ngừng ngửi ngửi làn da cậu, khi ngửi đến cao hứng còn sẽ cắn cắn vài ngụm, liếm liếm vài cái.
Thượng Khả duỗi thẳng người, mãi không nhúc nhích, cho đến khi tay của hắn sờ đến đốt sống đuôi của cậu, mới dùng cái đuôi quất tay hắn hai cái. Chỉ là đuôi to mềm mại, không hề đau ngược lại cào đến làm lòng người ngứa ngáy.
Hô hấp của Mục Đồ trở nên nặng nề, thân thể cũng dựa vào sát hơn, gần như khóa cả người cậu lại dưới thân, ý dụ dỗ không rõ mà cọ xát.
Thượng Khả cũng bị hắn cọ ra vài phần lửa nóng, thân thể bắt đầu trở nên mẫn cảm.
Khi đang cân nhắc xem có nên thuận thế mà làm một trận dã - chiến hay không, thì trong bụi hoa cách đó không xa đột nhiên vụt qua một cái bóng trắng.
Lỗ tai giật giật, Thượng Khả nhìn chăm chú, đúng là Bạch Tiêu mà bọn họ chờ đợi đã lâu.
Thượng Khả dùng khuỷu tay huých huých người phía sau, ra hiệu hắn mau chuẩn bị đi săn.
Ai ngờ người đàn ông trên lưng không những không dời đi, ngược lại còn nhấc đuôi cậu lên, đẩy đẩy phía sau cậu vài cái.
Động tác của hai người khiến hoa cỏ xung quanh phát ra tiếng xào xạc, làm cho con Bạch Tiêu kia chú ý.
Mục Đồ đè lên người Thượng Khả, một đôi mắt sáng ngời, xuyên qua khe hở giữa bụi hoa khóa chặt con mồi cách đó không xa, đồng thời cũng không quên chiếm hữu “Con mồi” trong lòng ngực.
Thượng Khả cảm giác được Mục Đồ đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, cự vật đỉnh ở phía sau cậu cũng đã chuẩn-bị-sẵn-sàng ra trận.
Mục Đồ chắc chắn Hồ Ly sẽ không phản kháng vào lúc này, cho nên lớn mật vén váy quần của cậu lên, nhân cơ hội tiến hành tiếp xúc thân mật hơn với cậu.
Hồ Ly quả nhiên không nhúc nhích, chỉ là thân thể có chút căng thẳng. Mục Đồ cúi đầu liếm liếm cổ cậu, như muốn trấn an cậu.
Bọn họ đều là giống đực, lại không phải cùng chủng tộc, quả thật rất khó để Hồ Ly có thể tiếp nhận mình ngay lập tức. Có điều, Mục Đồ cảm thấy thân thể phù hợp là cơ sở cho tình cảm của hai người. Thú nhân rất phóng khoáng, nên dùng phương thức phóng khoáng theo đuổi đối tượng mà mình vừa ý.
Điều Thượng Khả để ý cũng không phải cái này, mà là cậu đột nhiên nhớ ra, con Sư Tử này hình như còn là, vị, thành, niên!
Thời gian từng chút trôi qua trong sự im lặng xao động, sự xâm lược của Mục Đồ đã dần dần xâm nhập từ bên ngoài vào bên trong, hai người cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, để tránh làm cho con Bạch Tiêu kia sợ quá mà chạy mất.
Hơi thở áp lực biến mất giữa bụi hoa, hai thân hình nóng bỏng dán sát vào nhau, hỗn hợp với mùi mồ hôi ái muội, bị gió đêm cuốn vào trong không trung.
Con Bạch Tiêu cách đó không xa hít mũi đánh hơi, cảnh giác nhìn khắp xung quanh, sau đó thân hình chợt lóe lên rồi nhanh chóng lao vào trong bóng đêm đen nhánh.
Cái đuôi Thượng Khả dựng lên, không ngừng vỗ vào mặt Mục Đồ.
Trên lưng chợt nhẹ đi, Mục Đồ đã như mũi tên rời dây cung, nhanh chóng lao về phương hướng mà Bạch Tiêu biến mất.
Thượng Khả nhẹ nhàng nhảy lên, theo sát sau đó.
Khi cậu chạy tới nơi, Mục Đồ đã cùng Bạch Tiêu chiến đấu với nhau. Hai thân ảnh di chuyển quần nhau trong bóng đêm, lá cây xung quanh bị kình phong mà bọn họ tạo ra thổi đến bay xào xạc tán loạn.
Mục Đồ thoáng nhìn thấy bóng dáng của Thượng Khả, cơ bắp toàn thân đột nhiên căng phồng lên, hắn dùng một cú đấm mạnh mẽ đấm mạnh vào trên đầu con Bạch Tiêu, đập nó đến bất tỉnh trên mặt đất. Sau đó, hắn ngửa đầu gầm lên một tiếng, lông tóc màu vàng nổ tung, làm một đám chim muông kinh hoàng, khí phách hiện ra toàn bộ.
Thượng Khả: Nghe nói ở thế giới động vật, khi giống đực theo đuổi bạn đời giống cái, đều sẽ lộ ra mặt uy vũ hùng tráng nhất của mình…… Cho nên, hắn đây là……
Mục Đồ một tay kéo Thượng Khả vào trong lòng ngực, cúi người hôn lên miệng cậu một cái, sau đó một tay khiêng con Bạch Tiêu trên đất lên, một tay ôm Hồ Ly của mình, khí phách hăng hái đi về phía bộ lạc.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Ahihi, còn chưa có làm đâu……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro