Chương 4
Chương 4: Nhặt bảo (4)
Nghiêm Đường rón rén đi vào phòng Ngải Bảo, tới gần giường Ngải Bảo.
Ngải Bảo đang ngủ say, lông mi thật dài động động mấy cái, nháy máy đã khôi phục ngủ yên.
Ngải Bảo ôm nửa chăn, nhìn từ góc độ Nghiêm Đường, vừa vặt nhìn thấy áo ngủ bọt biển bảo bảo lộ ra.
Đây là cậu đem hôm qua bỗng nhiên hai giờ sáng tỉnh lại, lên chung quanh tìm Nghiêm Đường muốn tắm, tắm xong đổi.
Ngải Bảo đưa lưng về phía Nghiêm Đường, một đầu tóc xù như cánh hoa mới nở, chiến chiến nguy nguy phô ở trên gối, cuối sợi tóc còn có chút hơi cuộn.
Mà cùng với Ngải Bảo giống nhau đặt ở trên gói, còn có mũ áo ngủ.
Trên mũ là hai con mắt màu xanh to lớn của bọt biển bảo bảo.
Nó đang tập trung nhìn chằm chằm Nghiêm Đường, xem Nghiêm Đường lẻn vào phòng Ngải Bảo chuẩn bị làm gì.
Tất nhiên, Nghiêm Đường đâu có làm gì, hắn lấy chăn nhét nhét Ngải Bảo, đậy cái mông bọt biển bảo bảo lộ ra đắp kín, để tránh nó bị trời lạnh làm khổ.
Đứa nhỏ bám giường là chuyện tốt.
Nghiêm Đường ra khỏi phòng Ngải Bảo, nhẹ nhành đóng cửa lại, đi tới phòng khách, bảo mẫu đã làm điểm tâm xong.
Bảo mẫu là một dì họ Trương, hơn năm mươi tuổi, một mặt cười tươi, quấn tóc , nhìn rất dễ mến.
Ngày hôm qua gặp mặt Ngải Bảo cũng không bài xích dì, ừ nha nha chào hỏi.
Tám giờ sáng Nghiêm Đường dậy, Ngải Bảo vẫn chưa tỉnh.
Một đôi mắt to to chớp chớp nhìn bà.
Ngược lại dì Trường rất thích Ngải Bảo, bà một mình nuôi hai đứa con trai con gái, đã đi nước ngoài, một đứa học nghiên cứu sinh , một đứa hết sức làm việc. Bà ở nước ngoài sống không quen, ở trong nước ở không thì khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui muốn tìm chuyện làm. Vừa khéo Nghiêm Đường tìm bảo mẫu, cách nhà bà gần, lương nhiều, công việc coi như thoải mái.
Bà hiện tại lớn tuổi, lúc trước biết mình sẽ chăm sóc một đứa bé hạn chế về trí lực. Lại không nghĩ rằng Ngải Bảo thật đáng yêu, cũng không để lại ngụm nước, nói chuyện không rõ ràng cái gì, bình thường nói chuyện đều không có vấn đề.
Dì Trường bây giờ là tám giờ sẽ tới, buổi tối Nghiêm Đường bảo bà là mười chín giờ trở về, hắn vừa vặn đi làm về nhà, tiếp nhận Ngải Bảo từ dì Trương.
Dì Trương dễ nói chuyện, ngược lại nhà bà gần tiểu khu, bảo bà hai mươi mốt giờ trở về cũng không sao.
Dì Trương thấy Nghiêm Đường xuống, liền đem điểm tâm bưng ra cho Nghiêm Đường.
Bà ninh một nồi cháo nhỏ, chiên vào cái bánh rán hành, còn chiên hai quả trứng gà.
Cháo nhỏ bưng lên đặt ở bàn còn bốc lên nhiệt khí, hòa lẫn sệt sệt mùi gạo. Bánh rán hành và trứng chiên nhìn qua có chút cháy khét, nhưng nghe thật dụ người, không dầu không ngấy, còn chút mùi hành thoáng qua.
Nghiêm Đường đối với dì Trương gật đầu.
Dì Trương cười tươi, hỏi Nghiêm Đường, " Điểm tâm làm như thế này đã được chưa?"
Nghiêm Đường ăn một chút cháo trả lời, " Rất tốt."
Dì Trương tự đắc liền nở nụ cười, bà không nói thêm gì nữa, chính mình vào trong bếp xử lý thức ăn mới mua ở chợ về.
Nghiêm Đường nhanh chóng xử lý thức ăn trên bàn, hắn đứng dậy một bên lấy giấy lau miệng, vừa hướng dì Trương nói, "Nếu như Ngải Bảo chín giờ vẫn chưa dậy thì gọi em ấy dậy, đứa nhỏ không thể ăn sáng quá muộn."
Dì Trương nghe vậy liền thả hành đang rửa xuống, bà ngẩng đầu lên tiếng trả lời, "Yên tâm đi, Nghiêm tiên sinh, tôi sẽ trông Ngải Bảo thật tốt, cậu bận gì thì bận đi."
Nghiêm Đường cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng lấy cặp công văn rồi vội vã đi.
Công ty Nghiêm Đường ở khu công nghệ C thành.
Công ty vốn là công ty khai phá trò chơi, tên cũng đặt rất tùy ý, đặt là công ty YT.
Từ lúc Nghiêm Đường học đại học đã làm khối nghiệp vụ này. Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, công ty Nghiêm Đường không còn vẻn vẹn khai phá loại du hí, càng nhiều hơn chính là bước chân vô thị trường lập trình phần mền. Công ty lúc trước chỉ có vài người nay đã thành mấy trăm người, năm ngoái còn rất thành công, làm được còn rất lớn.
Nghiêm Đường có ý muốn khống chế khá mạnh, trên tay hắn năm 60% cổ phẩn của công ty mình, trên căn bản là cổ phần khống chế tuyệt đối.
Mấy tháng nay Nghiêm Đường bận chuyện của Ngải Bảo, hiện tại vừa đúng lúc kết thúc, hắn cũng phải tàn nhẫn đảo công ty chút.
Mặc dù nói công ty Nghiêm Đường vững chãi đi lên, thế nhưng dù sao cũng là công ty mới phát triển, có rất nhiều tiềm lực phát triển, nếu như trên thị trường phức tạp đi nhầm một bước, đều có khả năng găp phải tai ương ngập đầu.
" Trần San, hôm nay có chuyện quan trọng gì không?" Nghiêm Đường tay đánh vô lăng, miệng không ngừng nói, cùng trợ lý của mình nói chuyện.
"Nghiêm tiên sinh, xế chiều hôm nay có một cuộc họp về vấn đề an toàn network , buổi tối có một buổi tiệc, tiệc chủ yếu có người tham dự...." Trần San vững vàng trả lời, cô vừa nhanh vừa rõ ràng, như từng viên đạn bắn ra.
Nghiêm Đường nhíu mày, " Buổi tối có tiệc? Tôi phải đi loại kia sao?" Hắn hỏi.
Trần San bất ngờ, đây là lần đầu tiên Nghiêm Đường hỏi thế, lúc trước hắn đều trực tiếp xác nhận một lần.
Tác phong công tác của Nghiêm Đường từ lâu đã tâm nhập lòng người, đột nhiên nghe hắn hỏi như thế, Trần San có chút không quen.
Cô nhanh chòng lần thứ hai lật xem danh sách người trong bữa tiệc, đáp lại, " Phải Nghiêm tiên sinh, Quách tiên sinh, Đổng tiên sinh cũng tới, bọn họ đều tự mình đến."
Nghiêm Đường không nói.
Các bữa tiệc hắn sẽ cho trợ lý đi đại, lần này vấn đề hơi lớn, hắn không tự mình đi thì có chút khó xử.
" Được rồi." Nghiêm Đường nói.
Trần San ý thức được gì đó, " Nghiêm tiên sinh bởi vì trong nhà không tiện sao?"
Làm trợ lý kiêm cố vấn pháp luật của Nghiêm Đường, Trần San cũng biết Nghiêm Đường nhận nuôi một người không có quan hệ máu mủ. Tài sản của đứa bé đều là cô hỗ trợ xử lý.
Nghiêm Đường chuyển hướng vào trong bãi đậu xe, bảo vệ trông xe hướng Nghiêm Đường vẫy chào.
Nghiêm Đường gật đầu một cái chào.
" Có chút, " Nghiêm Đường ở bãi đỗ xe thuần thục tìm chỗ đỗ xe, nói tiếp, " Cậu ấy mới tới, để một mình cậu ấy ở nhà không tốt."
Trần San nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết, " Nghiêm tiên sinh, không bằng như vậy ----- Tôi sẽ cùng bên phía Quách tiên sinh, Đổng tiên sinh xác nhận, nếu như bọn họ bên đó chỉ lộ mặt, vậy ngài cũng có thể lộ mặt, sau đó nói cho tiểu Mã Đại ngài có mặt."
Tiểu Mã là trợ lý chuyên môn phụ trách việc giao tiệp công ty.
Nghiêm Đường ừ một cái, " Tôi đã ở dưới lầu, những chuyện khác, một lát lại nói."
Trần San vâng.
Nghiêm Đường liền cúp điện thoại, khóa xe, trực tiếp đi thang máy bãi đỗ xe.
Bây giờ còn tốt, việc quan trọng chỉ có mở hội nghị ăn một bữa cơm.
Trước đây công ty vừa mới thành lập, Nghiêm Đường không chỉ ở công ty bận tối mặt mũi không phân thân được, mà còn bay đến năm, sau địa phương khác nhau, mỗi ngày ngủ chưa tới ba, bốn tiếng.
Hắn với ký ức về đoạn thời gian đó cũng chỉ là màn hình máy tính chói mắt, cùng với mây trắng ngoài cửa sổ máy bay.
Cũng may Nghiêm Đường từ từ đem công việc chia ra, hiện tại hắn đã buông lỏng rất nhiều.
Nghiêm Đường đến công ty làm việc, mặc quy củ rất nhiều.
Âu phục giày da chưa tính, thế nhưng dầu gì cũng có áo sơ mi quần tây, xỏ một đôi giày da.
Hắn đối với công nhân viên không yêu cầu cao như vậy, đặc biệt với bộ phận khai thác phần mền vạn năm bá chủ độc thân, xưa nay chỉ cần quần áo có thể che thân thể, ria mép trên mặt không nhiều chỉ cần không giống vượn liền được.
Cho nên khu công nhiệp bên này nói, nếu như màu hè thấy một đám mặc quần cộc xỏ dép lào, lại thêm một áo ba lô trơn trắng, không phải đại gia tiến quân đem chim đi dạo, mà là nhân viên công ty YT đi ra kiếm ăn.
Nghiêm Đường từ thang máy chuyên dụng lên phòng làm việc của mình.
Trần San đợi ở cửa đã lâu.
Trần San nhìn qua là một nữ nhân không dễ chọc, cô chiều cao vừa đủ 1m66, xỏ một đôi giày cao gót cao mười hai milimet, sắp cao tới một mét tám.
Cô mặc một áo sơ mi trắng, làm góc cạnh vai cô thêm rõ ràng, cùng với bộ ngực hiển lộ, phác họa nét đẹp đường cong cô, người dưới cô mặc một vái văn phòng màu xám.
Son môi Trần San tô là son nữ vương quyền trượng hệ 00 số 1 màu đỏ, mắt phượng tỏa nhuệ khí không ai dám nhìn thẳng.
Trong công ty YT có không ít người sợ cô.
Trần San đạp giày cao gót " Cộc cộc cộc" ở tầng nào vang lên, tầng đấy sẽ yên tĩnh không ai dám động đậy.
Giờ làm việc của Nghiêm Đường là chín giờ mười tám phút, của Trần San là tám giờ mười bảy phút, cô cần đến sớm để chuẩn bị nhiều thứ.
" Nghiêm tiên sinh, đây là danh sách kế hoạch công tác hôm nay của anh." Trần San đứng bên cạnh đem hai tờ giấy A4 đưa cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường tiếp nhận hai tấm giấy, nói tiếng cảm ơn.
Hắn mở cửa phòng làm việc mình, chuẩn bị đi vào, Trần San bỗng nhiên mở miệng.
"Nghiêm tiên sinh, Phòng Tử Minh vị này có vấn đề?" Trần San hỏi, cô cao cao nhướng mày.
Huyệt thái dương Nghiêm Đường nhảy nhảy.
" Cậu ta làm khó dễ?" Nghiêm Đường hỏi.
Trần San không lên tiếng, cô buông tay, làm một kiểu kinh thường kiểu Pháp, ý tứ rất rõ ràng.
" Cậu ta là bà con xa của cha tôi." Nghiêm Đường nói, " Nói với tôi là tốt nghiệp đại học không tìm được việc làm, tới chỗ tôi rèn luyện một chút."
Hắn thấy lông mày Trần San cao thấp nhướng lên.
Trần San hắn rõ, cô ghét nhất chính là đồng đội heo kéo thấp hiệu suất công tác của cô xuống.
Nghiêm Đường nhu nhu huyệt thái dương, " Quy tắc cũ, sau ba lần cảnh cáo thì trực tiếp khai trừ."
Lúc này Trần San mới nở nụ cười.
" Vâng, Nghiêm tiên sinh." Cô trả lời, sau đó ôm xấp tài liệu, hài lòng đạp giày cao gót bước nhanh rời đi.
Nghiêm Đường đau đầu bước vào phòng làm việc mình.
Hắn căn bản không bao giờ để ý đến cha hắn, hai người bọn họ ngoại trừ có ràng buộc về mặt huyết thống cha con, còn lại trên căn bản đã đứt gãy sạch sẽ.
Mà cái cậu Phòng Tử Minh đó, là bà con xa của hắn, còn xa hơn cả thân thích gần nhất.
Thân thích này cũng thông minh, bắt bí được trước đây cho Nghiêm Đường vay tiền để gây dựng sự nghiệp tạo quan hệ tình cảm, buộc Nghiêm Đường phải cho con trai ông ta vào công ty hắn " Rèn luyện rèn luyện."
Phòng Tử Minh một người dốt nát này không vấn đề gì cả, đàng hoàng làm, dùng thì vẫn dùng được.
Vấn đề chính, Phòng Tử Minh là gay, còn đối với Nghiêm Đường xuân tâm nhộn nhạo, thỉnh thoảng còn nhảy nhót mấy lấn định rù quyến hắn.
Nghiêm Đường nhìn phiền.
Nghiêm Đường có quy tắc của mình, hắn làm việc không yêu đương, lúc yêu đương không làm việc, cuộc sống riếng và công việc đều phân rõ ràng.
Nghiêm Đường tin tưởng Trần San sẽ xử lý tốt chuyện này.
Hắn vẫn luôn rất hài lòng về Trần San như một cánh tay đắc lực, miễn hắn rất nhiều chuyện. Mà Trần San cũng rất hài lòng về ông chủ mình hết lòng vì công việc.
Hai người bọn họ hợp tác vui vẻ.
Nghiêm Đường ngồi vào bàn làm việc, lấy máy tính xách tay cùng máy tính bàn mở ra.
Hắn lấy dữ liệu trong máy tính xách tay lưu vào trong máy tính , lưu trong máy tính.
Về phần máy tính xách tay, Nghiêm Đường click một giao diện, vừa vặn chính là video giám sát trong nhà.
Hắn có thể nhìn thấy phòng khách và nhà bếp, còn có phòng hắn và Ngải Bảo ở lầu hai.
Mặc dù Nghiêm Đường tin tưởng Phương béo, nhưng bảo mẫu suy cho cùng chỉ là người ngoài, không thể không đề phòng.
Nghiêm Đường làm việc khoảng một giờ, quay đầu dxem video giám sát.
Ngải Bảo thức dậy lúc gần chín giờ, người ngơ ngác ngồi ở trên giường.
Trên người cậu còm trùm áo ngủ bọt biển bảo bảo, cậu lôi kéo ống tay áo chơi, trong miệng còn lầm bầm cái gì đó.
Một lát sau Ngải Bảo liền thay đổi tư thế thành nằm úp sấp trên giường, tiếp tục nghịch tay áo, cái mông quay về phía máy thu hình.
Mãi đến tận lúc chín giờ ba mươi, dì Trương lên lầu xem Ngải Bảo đã tỉnh chưa, Ngải Bảo mới từ trên giường xuống.
Nghiêm Đường thấy lúc Ngải Bảo xuống giường, bởi vì áo ngủ liền thân bọt biển bảo bảo chân quần dài, cậu bị ngáng chân té lộn nhào một cái.
Mũ áo bọt biển bảo bảo sau đầu cậu ở không trung vẽ ra đường cong sợ hãi.
May mắn ở trên sàn tất cả đều có thảm dày.
Dì Trương cũng phản ứng nhanh, lập tức quay người lại đỡ Ngải Bảo lên. Mặt thương xót vỗ vỗ đầu gối Ngải Bảo.
Ngải Bảo được đưa đến ngồi trên ghế tựa nhỏ, cậu vẫn còn ngơ ngác, trên đầu tóc xù có điểm loạn, tựa hồ không rõ việc gì.
Nghiêm Đường xác định Ngải Bảo không có việc gì xong, đem tầm mắt từ vieo trên máy tính xách tay rời đi, liền cúi đầu xử lý công việc.
*
Trần San đưa danh sách cho Nghiêm Đường xong, theo thường lệ đi dạo một vòng văn phòng trợ lý.
Trợ lý không giống với nhân viên, thử thách thường là năng lực tùy cơ ứng biến, còn có thực lực xử lý hàng loạt các dạng công tác.
Như Trần San, vừa là cố vấn pháp luật tư nhân cho Nghiêm Đường, cũng vừa là trợ lý sắp xếp hành trình cho hắn, còn thỉnh thoảng ở quản lý nhân sự giúp đỡ chút.
Trần San chiếm được cam kết từ chỗ Nghiêm Đường nên tâm tình không tệ, kết quả cô đạp cao gót nhanh như chớp tới văn phòng, đẩy cửa vào, tâm tình tốt của cô không còn một mảnh nào.
" Phòng Tử Minh tiên sinh, ngài đây đang làm gì?" Trần San cau mày hỏi.
Cô dùng chữ " ngài", người quen biết cô, sẽ biết cô đang tức giận, tuyệt đối không thể chọc.
Phòng Tử Minh bị Trần San dọa giật mình, tay run một cái, đang cầm túi muối không vững bị y buông ra rơi vào trong bát mì.
Trợ lý trong phòng làm việc ban đầu đang vùi đầu cày cấy nghe thấy, trong lúc nhất thời đồng loạt nhìn về phía Phòng Tử Minh.
Kết quả nhìn thấy, nhóc con này đang đổ gói gia vị mì, chuẩn bị đi nấu mì.
Văn phòng trợ lý là một văn phòng lớn, trừ Trần San có một phòng làm việc riêng, còn lại tất cả trợ lý đều ở văn phòng lớn này làm việc.
Nếu như đồ ăn ở trong đây, như bánh bao, mùi vị nặng, càng không cần phải nói tới pha mì.
Không ít trợ lý nhìn Phòng Tử Minh, biểu cảm trên mặt hiện khó tin, không biết vị đồng nghiệp trẻ tuổi này trong đầu đang nghĩ cái gì.
Thế nhưng Phòng Tử Minh không thèm để ý, " Tôi ăn mì,"
Y nói như cây ngay không sợ chết đứng , " Sáng tôi không kịp ăn, muốn pha một bát mì, làm sao vậy?"
Trần San nhìn Phòng Tử Minh nói chuyện đương nhiên, sắc mặt trầm xuống, " Thứ nhất" cô duỗi ngón tay ra, " Bây giờ đang giờ làm việc, không phải thời gian nghỉ, cậu không nên dùng cơm."
Cô lại duỗi ngón tay giữa ra, " Thứ hai, văn phòng có quy định, ăn đồ ăn chỉ có thể ăn ở khu nghỉ và khu ăn uống, khu làm việc cấm tất cả mùi vị đồ ăn."
" Phòng Tử Minh, lúc trước khi cậu vào công ty, huấn luyện không có đưa cậu sổ tay các quy định sao?" Trần San nhíu mày hỏi.
Phòng Tử Minh bĩu môi, ai chẳng biết y dùng quan hệ tiến vào chứ.
Còn có sổ tay cơ đấy, y ngay cả huấn luyện viên còn chưa nhìn thấy.
Y nhìn Trần San đang hung hăng liếc cô một cái, trong lòng vẫn không muốn đắc tội nữ nhân công việc gần Nghiêm Đường.
Phòng Tử Mình mềm xuống, " Xin lỗi chị San, em quên mất, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Trần San liếc y một cái, tự tiêu tự phiếu trả lời, " Cũng không biết cậu còn có lần sau không nữa."
Cô cố ý nhấn mạnh hai từ " lần sau" lên, răng trắng tuyết cắn môi dưới đỏ, vừa nhìn chính là bất mãn cực kì.
Phòng Tử Mình chỉ có thể cười cười không lên tiếng.
Trần San lườm y, " Còn không mau đem nắp mì đóng lại?"
Phòng Tử Minh vội vàng đóng nắp mì lại, nhặt gói gia vị còn chưa mở ra hết, đặt lại vào trong bát mì đậy kín.
Trần San nhìn một vòng xung quanh văn phòng, trừng từng người coi náo nhiệt trừng trở lại tiếp tục công việc.
Trần San đợi đến khi Phòng Tử Minh dọn dẹp xong, ở chỗ ngồi bắt đầu tập trung làm việc, mới hừ một tiếng, đạp giày cao gót cộc cộc cộc bước đi.
Bóng cô khi chuyển thân ở sàn gạch bị kéo dài hẹp.
Phòng Tử Minh nghe bước chân cô đi xa, là biết chuyện này qua rồi, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, liền bốc lên một luồng khí.
Y vẫn còn oán giận đối với trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói, " Chị San thật nghiêm khắc quá đi thôi, có lúc thật sự khó ở chung với chị ấy," Phòng Tử Minh quay đầu đối với nữ trợ lý cười, " Chị Thiên Thiên, chị có cảm giác này không?"
Phòng Tử Minh thích kêu người nói chuyện, cô gái này trong văn phòng trợ lý có lí lịch già nhất, gần như là trợ lý đầu tiên của Nghiêm Đường, trước đây cũng là nhân vật có quyền to nhất.
Bây giờ thì hiền, mọi người cũng phải cung kính kêu chị Thiên Thiên.
Chị Thiên Thiên liếc y một cái, cười ha hả nói, " Có sao? Chị cảm thấy như thế rất tốt, công ty YT cần những nhân tài như thế mới hoạt động tốt được."
Chị Thiên Thiên là một phụ nữ trung niên phúc hậu, cô quanh năm mỉm cười, nhìn như người hiền lành dễ gần.
Mà ngày hôm nay Phòng Tử Minh lại bị người hiền lạnh làm cho nghẹn lời.
Lời này ý chỉ không phải công ty YT cần Trần San loại kia, mà đang khinh bỉ y mới là người công ty YT không cần nhất loại kia sao?
Phòng Tử Minh vô vị nghĩ.
Y không nói, mở máy tính ra tập trung chơi trò quét mìm.
Trong lòng y cảm thấy mỗi người trong công ty YT đều đang không tôn trọng y, không xem y làm đối tượng bình đẳng.
Trần San cũng được, chị Thiên Thiên cũng được, còn có mấy phụ tá trong văn phòng cũng được, rõ rang đang lạnh nhạt y ------ rõ rang đang xem thường thân phận y.
Phòng Tử Minh hung tợn nghĩ, chờ sau này y leo lên được Nghiêm Đường, khẳng định làm cho đám mắt chó coi thường người khác ra trò.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro