Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Chương 3: Nhặt bảo (3)


Chờ Nghiêm Đường xếp tốt hành lý mấy ngày nay Ngải Bảo ở cục cảnh sát, đồng thời đóng gói tốt mang lên xe, đã tới 11 giờ.

Nghiêm Đường duỗi một cánh tay ra, lấy sổ hộ khẩu nữ cảnh sát đưa cho cầm cẩn thận, tay kia nắm Ngải Bảo, hai người hướng cửa cảnh sát đi.

Tay Ngải Bảo vươn ra, cậu cùng với Nghiêm Đường từ đệm đứng lên, tay rất tự nhiên nắm lấy Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường cũng không phản ứng gì, theo bản năng ước chừng đi, phảng phất coi như là chuyện bình thường.

Mãi đến khi xuống cầu thang, Nghiêm Đường quay đầu lại nói một tiếng chậm một chút, mới phát hiện mình nắm tay Ngải Bảo đi cả đoạn đường.

Hắn nắn nắn cái tay đang nắm.

Không nghĩ tới Ngải Bảo gầy thế, nắn còn ra ít thịt đô đô.

Thực ra Nghiêm Đường không thích cảm giác tứ chi tiếp xúc.

Có lẽ là Ngải Bảo biểu hiện quá vô hại, hắn đối với Ngải Bảo tiếp xúc không có phản ứng lớn.

Lúc thu dọn đồ đạc, nữ cảnh sát cho hắn biết, Ngải Bảo thích nắm tay, theo tâm lý học nói đây là Ngải Bảo thiếu cảm giác an toàn.

Người giám hộ trước, cũng chính là mẹ ruột Nghiêm Đường, chết hai ngày ở trong phòng. Là hàng xóm phát hiện thấy không đúng, xông vào, mới báo cảnh sát gọi xe cứu thương.

Theo hàng xóm nói, anh ta lúc phá cửa xông vào, Ngải Bảo vẫn còn nắm chặt tay mẹ.

Cậu vẫn cho rằng mẹ mình đang ngủ.

Liên tiếp hai ngày không có đồ ăn, vẫn luôn kéo tay mẹ, đói bụng ngất đi thôi.

Nghiêm Đường trầm mặc một lúc, liền hỏi, " Mẹ tôi thật sự tự sát?"

Nữ cảnh sát gật đầu, "Là thuốc ngủ, Nghiêm tiên sinh anh không phải trước đó mấy tuần đã coi báo cáo kết quả sao?"

Nghiêm Đường vò tóc mình.

Hắn vốn là người bạc tình, đối với hắn mười ba năm không nhìn thấy mẹ ruột thì chẳng có mấy tình cảm.

Có lẽ bỗng nhiên nghe thấy bà mất rồi, là tự sát, trong lòng nhiều ít vẫn có một cảm giác khác thường.

Giống như bạn tốt nhiều năm không liên lạc, tuy rằng mình không cùng người ta giao tiếp, lại biết được đối phương có một cuốc sống rất dễ chịu, đáy lòng cũng không lo lắng, thêm yên tâm.

Kết quả đùng một ngày nói cho mình, bạn kia của mình tự sát.

Vốn chẳng mong mỏi gì, bởi vì kết cục này, đáy lòng liền vô duyên vô cớ nhiều thêm mấy phần lo lắng cùng hoang mang.

"Không có chuyện gì." Nghiêm Đường không cùng vấn đề này thêm xoắn xuýt.

Mười mấy năm không gặp mẹ ruột, tên mẹ ruột hắn lại ở môi răng hắn xoay chuyển , hắn đều cảm thấy xa lạ.

Chờ đừng nói chi đối với người này.

Tuy rằng Nghiêm Đường có chút khó tiếp thu vấn đề " tự sát" đó, nhưng sự thật chính là sự thật.

Nghĩ không ra nguyên nhân, còn không bằng không nghĩ.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo bên cạnh như tinh tụ hội thần hút sữa đậu nành.

Sữa đậu nành là lúc hắn đi tới đây thuận tiện mua để trên xe, vốn là hắn mua bánh bao vào sáng sớm.

Kết quả tay cầm túi giấy dầu, bánh đã nguội lạnh.

Nghiêm Đường nghĩ đứa nhỏ ăn đồ nguội lạnh, dễ đau bụng, còn chưa tính.

Sữa đậu nành bọc kín, còn chút ấm.

Ngải Bảo một tay cầm tay Nghiêm Đường, một tay cầm túi sữa đậu nành, hút rất nghiêm túc.

Nghiêm Đường nhìn quai hàm cậu bồng ra rồi xẹp vào, biểu cảm trên mặt cũng rất trịnh trọng.

Như rằng đang dùng miệng cùng túi sữa đậu nành chơi kéo co.

Nghiêm Đường quay đầu tạm biệt một tiếng với nữ cảnh sát bận rộn, nữ cảnh sát đang bận nhận điện thoại, chỉ liếc mắt nhìn hắn vẫn vẫn tay, đối với Ngải Bảo cười cái coi như chào hỏi.

Nghiêm Đường tiếp tục nắm tay Ngải Bảo tới xe ô tô đỗ bên kia.

Ngải Bảo đúng là nghe lời, bé ngoan, mặc cho người ta dắt đi, không khóc không quậy.

Vì vậy Nghiêm Đường thuận lợi đem Ngải Bảo như đóng gói hành lý trước đó, đem Ngải Bảo đã đóng gói thành công đặt ở bên cạnh ghế lái.

" Ngải Bảo, biết thắt dây an toàn không?" Nghiêm Đường hỏi.

Vốn cho rằng Ngải Bảo sẽ không để ý tới hắn, hoặc sẽ nói mình không biết, cũng đang chuẩn bị hỗ trợ.

Ngoài ý muốn là lần này Ngải Bảo trả lời rất nhanh.

"Biết nha!" Cậu vô cùng phấn chấn trả lời.

Sau đó Ngải Bảo kéo dây an toàn, vòng qua thân, lưu loát đáp vào nút khóa.

Cậu khóa tốt, rồi nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường nhìn một đôi mắt sáng lấp lánh của cậu.

Ý tứ bên trong lộ rõ chờ đợi khích lệ đi rõ ràng.

Xưa nay Nghiêm Đường rất keo kiệt lời biểu dương khích lệ, đối với cấp dưới nói một câu " Làm rất tốt" đều phải được người khác nói khoác mấy ngày.

Thế nhưng Ngải Bảo không phải cấp dưới của hắn, ở trong mắt hắn cậu chỉ là một đứa nhỏ không toàn vẹn về trí tuệ.

Vì thế hắn chỉ có thể ừ một tiếng, khen có tính tượng trưng " Ngải Bảo thật giỏi."

Câu nói rất khô cằn, vừa nghe chân tâm bên trong không có mấy lạng.

Thế nhưng Ngải Bảo rất vui, cậu lễ phép nói, " Nghiêm Nghiêm cũng thật giỏi."

Cậu vừa nói xong lại tiếp tục hút sữa đậu nành.

Hoàn toàn không biết mình vừa ném một câu " Nghiêm Nghiêm", đem Nghiêm Đường một mét chín làm kinh hãi.

Tay Nghiêm Đường đang tra chìa khóa vào ổ cắm run một cái.

Thế nhưng Nghiêm Đường rất nhanh điểu chỉnh xong, trên mặt như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục động tác.

Có lẽ đứa nhỏ thích xưng hô tên người khác thành từ láy như thế càng thân mật.

Nghiêm Đường phỏng đoán nghĩ.

Nhưng khi còn bé hắn không phải như vậy là được rồi....

Nghiêm Đường mua ba bịch sữa đậu nành, Ngải Bảo uống xong một túi, hắn lại lấy một bịch khác, uống xong một bịch nữa, lại lấy cái còn lại.

Ngải Bảo nhận mỗi bịch, thật vui vẻ uống xong.

Tóc trên đỉnh đầu cậu đều run lên.

Nghiêm Đường lái xe, thỉnh thoảng nhìn Ngải Bảo mỗi một bịch sữa đậu nành uống xẹp xẹp ấn theo trình tự, quy củ gấp kỹ, đặt ở trên quả bóng cao su, nghĩ thầm đứa nhỏ ý thức thật tốt, biết rác thải không thể vứt lung tung.

Đường về so với đi gần, không cần vòng nhiều, trực tiếp đi đường một chiều là được. Quẹo mấy cái đã đến nhà Nghiêm Đường.

Đỗ xe xong, Nghiêm Đường một tay hành lý, một tay Ngải Bảo.

Hắn vừa đi vừa nói với Ngải Bảo, " Xế chiều hôm nay sẽ làm cho cậu một cái chìa khóa, cậu lúc thường có thể dạo quanh tiểu khu chơi, nhưng không được ra khỏi tiểu khu, như vậy sẽ gặp nguy hiểm."

Ngải Bảo ôm bóng cao su, nhìn trái nhìn phải, không để ý tới hắn.

Nghiêm Đường nhìn tới, trên tay Ngải Bảo còn cầm ba bịch sữa đậu nành.

" Ngải Bảo, bên kia có thùng rác, cậu đi đem rác vứt đi." Nghiêm Đường chỉ cách đó không xa.

Ngải Bảo quay đầu nhìn Nghiêm Đường, lắc lắc đầu, " Không được," cậu nói, " Đây là bị chết, không phải rác."

Cậu đem bịch sữa đậu nành đã hết kề sát trên bóng cao su của mình, ba bịch sữa đậu nành vừa vặn đem quả bóng cao su lấp hết.

Ngải Bảo ôm quả bóng cao su có áp giáp bịch sữa đậu nành hướng Nghiêm Đường ra hiệu.

Nghiêm Đường dừng một chút, hắn nhìn quả bóng trong tay Ngải Bảo không nói gì, chỉ cúi đầu nắm tay Ngải Bảo tiếp tục đi.

Đến cửa nhà, Nghiêm Đường bảo Ngải Bảo ngồi ở trên ghế sa pha, còn mình thì lên lầu mang hành lý Ngải Bảo đến căn phòng đã chuẩn bị cho cậu.

Ngải Bảo nghe lời ngồi ở trên ghế sa lông.

Cậu mặc quần bông, hành động có chút ngốc nghếch.

Nghiêm Đường bởi vì hôm nay tới đón Ngải Bảo , ngày hôm qua đã sớm đem chuyện công ty xử lý không sai biệt lắm.

Quần áo giày mới của Ngải Bảo đã mua xong, bảo mẫu buổi chiều sẽ đến cùng Ngải Bảo làm quen, hắn có thể hài lòng và tan tầm là được rồi.

Cơ bản ăn uống ngủ nghỉ này đó, Nghiêm Đường cũng đã sắp xếp tốt.

Nếu như Ngải Bảo muốn học thêm gì, đó là sau này tính.

Nghiêm Đường xuống lầu, liền nhìn thấy Ngải Bảo còn duy trì tư thế ngồi ban đầu ở trên ghế sa pha.

Khi hắn đi đến trước mặt, Ngải Bảo cũng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn cái.

Nghiêm Đường lấy điều khiển giúp Ngải Bảo mở lên, " Ngải Bảo, cậu muốn xem thứ gì?"

Ngải Bảo ôm quả bóng cao su có chút mờ mịt nhìn Nghiêm Đường, như nghe không hiểu lời Nghiêm Đường.

Vì vậy Nghiêm Đường lập lại lần nữa, "Cậu muốn xem cái gì, Ngải Bảo?" Hắn ngồi bên cạnh Ngải Bảo, vì hắn tương đối cao, hắn ngồi trên ghế sô pha sẽ trũng đi rất nhiều.

Ngải Bảo cúi đầu nhìn chằm chằm vào dụng cụ điều khiển từ xa Nghiêm Đường đưa tới.

Một lát sau, cậu mới nói, " Em muốn xem Bọt biển bảo bảo."

Con mắt của cậu loang loang.

Nghiêm Đường nghe vậy , hắn ở trong đầu thu tìm phim hoạt hình Bọt biển bảo bảo.

Kỳ thực tám trăm năm hắn chưa coi TV , chỉ là TV truyền hình số sẽ luôn tự động gia hạn phí, hẵn vẫn luôn để tự động thêm phí, hiện tại vẫn còn dùng được.

" Cái đó, cái đó, cái đó." Ngải Bảo kích động chỉ vào một khối màu vàng trên màn hình.

Nghiêm Đường nhìn vào cái khối màu vàng có chút khó bề tin tưởng.

Tại sao cái khối màu vàng trên người nó lại có mấy cái lỗ to nhỏ không đồng đều thế?

Hắn nhớ khi hắn còn bé, có xem cái gì mà người ngoài hành tinh Ultramant, cảnh sát mèo đen, đánh đánh giết giết chiếm đa số, không nghĩ tới phim hoạt hình bây giờ còn có hình thù kì quái như thế.

Ngải Bảo nghe thấy phần nhạc mở đầu "Areyouready? ?" Liền vui vẻ lên, quả bóng và bịch sữa đậu nành trong tay rơi xuống đất, không có nhận thấy.

Nghiêm Đường nhìn cậu tập trung xem cục màu vàng, cũng không quấy rầy cậu. Khom lưng đem quả bóng đang lăn ùng ục ùng ục với mấy bịch sữa đậu nành nhặt lên, chuẩn bị lặng lẽ đưa mấy cái áo giáp này đi giải quyết. Hắn đứng lên đi về phía nhà bếp.

Hắn xào đĩa rau muống, ít thịt, nấu thêm một nồi cà chua trứng gà, coi như làm xong bữa trưa.

Nghiêm Đường lên cấp ba đã biết nấu ăn, còn nấu được rất tốt.

Khi hắn xào rau muống muốn cho thêm một ít ớt cay vào, kết quả đảo dầu, chợt nghĩ tới Ngải Bảo có khả năng không thể ăn cay, liền đổi thành xào thanh. Thịt thì còn được, ớt xanh chiếm đa số, ớt xanh không cay, có vị ngọt.

Nghiêm Đường mặc tạp dề bưng đồ ăn đặt xong lên bàn.

Không cần hắn gọi, Ngải Bảo đã tắt TV bé ngoan đi tới.

Nghiêm Đường hơi kinh ngạc, hắn ngược lại không nghĩ tới Ngải Bảo có thói quen tốt như vậy.

" Ngải Bảo, cậu dùng đũa hay dùng muỗng?" Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo vui vẻ trả lời, " Em sẽ dùng đũa nha!"

Nghiêm Đường nghe vậy đi rửa cho cậu một đôi đũa mới.

Đũa mới là đồ trước đây hắn mua làm đồ dự bị, ngược lại bây giờ không nghĩ tới còn có đất dụng võ.

Ngải Bảo ăn cơm thật ngoan, nhưng cậu không giơ bát cơm, toàn cúi đầu đỡ bát, cúi đầu chôn ăn.

Nghiêm Đường nhìn cậu ăn thở hà hà, liền nghĩ đến con sóc ôm quả thông gặm.

Nhưng cậu không đụng đĩa rau.

" Ngải Bảo, đồ ăn không hợp khẩu vị cậu sao?" Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo ngẩng đầu lên, khóe miệng cậu còn dính một hạt cơm.

" Không có nha." Cậu lắc đầu một cái, khẳng định trù nghệ Nghiêm Đường, " So với mẹ làm ngon hơn."

Nghiêm Đường tự nhiên nghe được mẹ mình từ miệng Ngải Bảo còn có chút không thoải mái.

Khi hắn đảo mắt nhìn bộ dạng hồ đồ của Ngải Bảo, phần không thoải mái này lại biến mất không thấy tăm hơi.

Đứa nhỏ thì biết cái gì?

Nghiêm Đường nhẹ giọng nói Ngải Bảo, " Xế chiều hôm nay sẽ có một Dì tới, chủ yếu Dì tới làm cơm cho cậu, muốn ăn cái gì có thể nói cho Dì biết."

Ngải Bảo úc một tiếng.

Cậu dường như nhớ ra cái gì, nhìn Nghiêm Đường hỏi, " Thế mẹ đâu?"

Nghiêm Đường không rõ cái mà nhìn cậu, " Cái gì?"

" Mẹ không tới dùng cơm sao?" Ngải Bảo hỏi.

Nghiêm Đường sửng sốt chút, hắn dừng lại, hỏi ngược lại Ngải Bảo, " Vậy cậu biết mẹ đi đâu không?"

Ngải Bảo không nói, mắt đen của cậu nhìn chăm chú Nghiêm Đường, bên trong thuần túy là một thế giới màu đen, cũng tựa hồ có năm màu rực rỡ.

Nghiêm Đường để đũa, trong vấn đề này hắn không có giải thích gì thêm, bởi vì hắn không biết cách nói uyển chuyển cho đứa nhỏ về sự thật tàn khốc.

" Ngải Bảo, tôi và cậu giới thiệu lại chút, tôi là Nghiêm Đường, " Nghiêm Đường trịnh trọng đối với Ngải Bảo nói, " Mẹ của cậu, cũng là mẹ của tôi, nhưng tôi chỉ là một đứa con thân sinh khác của bà, mà cậu là con thân sinh của chồng tái hôn cùng bà.

Hắn nói, " Từ nay về sau chính là chúng ta ở chung."

Ngải Bảo dùng ánh mắt mới mẻ nhìn Nghiêm Đường, cậu rất ngạc nhiên khi mẹ có một đứa con khác.

" Vậy anh sẽ thích em sao?" Ngải Bảo nghiêng đầu hỏi.

Nghiêm Đường im lặng một lát, vẫn gật đầu đối với Ngải Bảo cam kết, " Sẽ."

Ngải Bảo lại hỏi, " Mẹ là bởi vì ba ba mà thích em, Nghiêm Nghiêm bởi vì cái gì sẽ thích em đâu?"

Nghiêm Đường không nghĩ tới Ngải Bảo sẽ hỏi vấn đề này.

Thế nhưng hắn không có đem cái vấn đề này đem đi mà lừa gạt, hắn suy nghĩ giây lát, nghiêm túc trả lời cậu, " Là trách nhiệm."

Nghiêm Đường nói, " Ngải Bảo, từ lúc tôi mang cậu về nhà, thì tôi sẽ đối với cậu phụ trách."

Ngải Bảo nhìn chăm chú Nghiêm Đường, trong trong mắt đen trắng của cậu kia có mơ hồ, cũng có thanh mình và thông suốt.

Nghiêm Đường nhìn thẳng vào mắt cậu, đột nhiên cảm giác thấy cậu không phải một đứa trẻ mà người ta nói có vấn đề về trí lực.

Nào có đứa trẻ có khuyết thiếu, sẽ hỏi ra vấn đề như vậy?

Cuối cùng, Ngải Bảo quơ quơ chân mình nói rằng, " Được."

Sau đó cậu tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Ngải Bảo ăn cơm chậm rì rì , Nghiêm Đường ăn xong bát thứ hai, Ngải Bảo mới ăn xong bát thứ nhất ---- bát đầu Nghiêm Đường sợ Ngải Bảo ăn không hết được, chỉ múc nửa bát.

Nhưng cậu ăn được rất sạch, ăn xong một hát cơm cũng không còn trong bát.

" Em ăn xong nha." Ngải Bảo nói cho Nghiêm Đường, rồi quy củ cầm bát đũa của mình để ở trong bồn nước nhà bếp.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo từ trong bếp đi ra, lấy một tờ giấy ăn đưa cho Ngải Bảo lau miệng.

" Em có thể tiếp tục xem Bọt biết bảo bảo sao?" Ngải Bảo lấy giấy ăn lau lung tung miệng, tràn ngập ước ao mà nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ừ một tiếng.

Ngải Bảo cao hứng nhảy lên ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục xem Bọt biển bảo bảo.

Qủa bóng Sói xám và cừu vui vẻ của cậu, đã không biết bị cậu đá đi nơi nào. tự nhiên cũng không biết cái áo giáp bịch sữa đậu nành đã được tiêu hủy nhanh chóng trong bóng tối.

Nghiêm Đường dọn xong bát đũa, hẹn giời máy rửa bát, cởi tạp dề xuống đi lên thư phòng lầu hai.

Hắn mua căn nhà lớn, biệt thự ba lầu, lầu một có phòng khách nhà bếp và một phòng tiếp tân, lầu hai thư phòng và phòng ngủ, lầu trên cùng là một phòng cho khách và rạp chiếu phim gia đình, còn có ít dụng cụ tập thể hình, còn treo bao cát, cung cấp cho lúc nào ngứa tay sẽ luyện tập một chút.

Bên ngoài còn có một sân cỏ lớn, có một bãi đỗ xe nhỏ.

Cân nhắc đến Ngải Bảo, hắn sửa phòng tiếp tân thành nơi cho thiếu nhi chơi, hắn mua đệm bò trải trên nền, còn mua một số loại gỗ xếp Lego ---- đây là hắn nghe người ta nói cho, nói Ngải Bảo thích xếp gỗ Lego.

Ngược lại hắn thường ít khi dẫn người về, làm sao thuận tiện thì làm thế.

Lúc trước, Nghiêm Đường thời gian rảnh sẽ đem nhà quét dọn, giờ đây mời bảo mẫu quét tước vệ sinh, làm cơm cho Ngải Bảo, cũng rất tốt.

Nghiêm Đường ở trong thư phòng xem văn kiện trợ lý gửi qua.

Nghiêm Đường chỉ cần tập trung vô công việc sẽ rất chăm chú, càng nghiêm túc.

Hắn ký tên vô văn kiện gửi qua, bật video trò chuyện, đối chiếu công tác trưa hôm nay, không làm hắn hài lòng, hắn trực tiếp đè ra phê bình bắt làm lại.

Chờ khi Nghiêm Đường vội vàng làm không sai biệt lắm, từ trong máy tính ngẩng đầu lên, mới nhớ tới, bên trong phòng khách còn một tổ tông.

Ngải Bảo mặc dù là người mười bảy tuổi, nhưng Nghiêm Đường chưa từng coi cậu là thanh niên mười bảy tuổi, tâm trí không toàn vẹn của Ngải Bảo cũng lắm chỉ bằng đứa bé sáu tuổi hơi hơi hiểu chuyện.

Một đứa bé sáu tuổi đơn độc ở phòng khách lâu như vậy, tâm lý Nghiêm Đường có chút không yên lòng.

Vì vậy Nghiêm Đường khóa máy vi tính, bước nhanh xuống lầu tới phòng khách.

Kết quả nhìn thấy Ngải Bảo ngủ lên hương.

Ngải Bảo cuộn mình ngủ trên ghế sô pha, co thành con tôm, đưa lưng về phía TV, mặt của cậu vùi vào trong ngực mình, chỉ thấy được một quả đầu quyển mao nhỏ.

TV vẫn còn chiếu Bọt biển bảo bảo, Nghiêm Đường nhìn thấy một cục màu vàng với một cục đỏ năm sừng bô bô nói cái gì đó.

Nghiêm Đường rón rén tới gần sô pha, một tay nâng phần vai Ngải Bảo, một tay ôm lấy eo mông cậu, đêm cậu ôm lên, muốn ôm cậu đi vào phòng ngủ đã chuẩn bị kỹ.

Ngải Bảo tựa hồ nhận thấy có người động mình, cậu nói mớ mấy câu mơ hồ, lắc lắc cái đầu quyển mao nhỏ.

Nhưng cậu vẫn không mở mắt, tựa hồ còn phát hiện thật thoải mái, liền ở trong lồng ngực Nghiêm Đường tìm một vị trí thoải mái rúc vào.

Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo hướng trong lồng ngực mình rúc vào.

Cậu mặc dày, khuôn mặt nhỏ bị nhiệt khí quần áo hun đến đỏ hồng hồng, hai cánh hoa trên mặt bay lên tròn tròn ửng đỏ, nhìn qua vẫn đáng yêu.

Nghiêm Đường vững bước ôm cậu đến phòng ngủ lầu hai.

Ngải Bảo rất nhẹ, cậu mười bảy tuổi, Nghiêm Đường đoán thân chắc chưa tới một mét bảy, cân nặng của cậu cũng không bằng cái bao cát của mình trên phụ lầu, ôm trên tay thật nhẹ, Ngải Bảo lại mặc dày, Nghiêm Đường thấy mềm vô cùng, như một cái kẹo bông to.

Phòng Ngải Bảo hắn đã kêu người sửa lại, giấy dán tường hoa cúc nhỏ màu vàng, một đóa một đóa hoa cúc nhỏ ở trên tường leo lên.

Trên nền đều là đệm bò bò, vỏ chăn gói trên giường là màu xanh lam mềm mại, một bên còn có tủ sách ghế tựa, trên tường đính mấy giá sách. Cạnh bàn học còn có cửa sổ, sau rèm cửa sổ màu lam sẽ nhìn thấy đài phun nước phía trung tâm tiểu khu.

Trong nếu có góc cạnh, Nghiêm Đường đều dán lên miếng bọt biển, để phòng tránh Ngải Bảo đụng bị thương.

Nghiêm Đương ôm Ngải Bảo lên giường, Ngải Bảo đang ngủ say, đặt cậu lên giường, liền rút lại cuộn tròn.

Nghiêm Đường giúp Ngải Bảo cởi áo khoác, lấy chăn đắp kỹ cậu.

Cậu đang mặc quần bông, quá dày, Nghiêm Đường chỉ đắp nửa người trên của cậu.

Đắp kỹ phần bụng cậu, tránh cậu cảm lạnh.

Này đó làm xong, Nghiêm Đường ngồi bên giường xem Ngải Bảo ngủ.

Mặt Ngải Bảo trắng nõn áp trên gối, nhu nhược vô lúc ép biến hình, trên khuôn mặt hiện hồng hồng, không khác gì một quả dây tây bơ bánh ngọt .

Hắn ngược lại bất ngờ chính mình như thế dễ dáng, có thế sóng yên gió lặng tiếp nhận một người sống cùng hắn.

Khi Nghiêm Đường đáp ứng sẽ làm người giám hộ Ngải Bảo, kỳ thực đã chuẩn bị kĩ công tác.

Tìm bảo mẫu thêm phòng mới là một mặt, đồng thời, hắn cũng cùng rất nhiều bác sĩ tâm lý nói chuyện, học tập làm sao để ở chung với đứa nhỏ Ngải Bảo có vấn đề về trí lực.

Vì Nghiêm Đường lớn lên rất cao, thời gian dài luyện tập cơ thể, quanh năm trên mặt chí có biểu tình nghiêm túc hoặc biểu tĩnh bất mãn với thuộc hạ, rất nhiều bác sĩ uyển chuyển nói cho hắn biết, khả năng lần đầu hắn và đứa nhỏ ở chung sẽ không quá vui, vì đứa nhỏ trời sinh nếu gặp lần đầu sẽ có thiện cảm với người ôn nhu.

Chính hắn cũng làm rất nhiều công tác tư tưởng, nhiều lần nhắc nhở mình phải dùng tâm để phụ trách tốt.

Kết quả, Ngải Bảo so với hắn tưởng tượng thật vô hại, cũng có thể đứa nhỏ thật ngoan, lớn lên tính cách cũng ngoan, làm cho người vô thức tiếp nhận cậu, Nghiêm Đường còn cảm thấy Ngải Bảo còn rất tốt.

Nhưng có thể bọn họ mới gặp nhau, còn chưa qua thời kỳ rèn luyện, cho nên Nghiêm Đường cảm thấy không có gặp bất kì trở ngại nào.

Nghiêm Đường đứng lên, muốn đi lên thư phòng làm công việc, đợi lát nữa bảo mẫu đến, hắn còn phải mang Ngải Bảo làm quen với bảo mẫu chút, an bài công tác xong.

Dù như thế nào, hắn tiếp nhận Ngải Bảo, vậy hắn sẽ phụ trách.-----Xin chào mình là Cổ ( Editor) , mình xin lý giải vì sao Ngải Bảo lại xưng "Em".Theo quan hệ tuổi tác, đáng ra Ngải Bảo phải gọi Nghiêm Đường là chú. Nhưng hai ngườilại có cùng mẹ nên theo lý Ngải Bảo sẽ xưng " Em" như anh em bình thường.Ngải Bảo cũng chỉ là một đứa nhỏ có trí não của một đứa bé sáu tuổi, bình thường gặpngười lớn hơn sẽ xưng " em, cháu, con..." đúng theo cấp bậc trong giao tiếp xã hội.

Còn Nghiêm Đường thì mình vẫn để " Tôi - cậu", khi tình cảm hai người thân mật hơn chút mình sẽ đổi xưng hô của Nghiêm Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro