Chương 1
Chương 1: Nhặt bảo ( 1)
[Nói lại lời trước đó] ( ED: Đây là lời tác giả nha mọi người)
Đầu tiên liên quan đến quyền giám hộ Ngải Bảo, mời các vị coi như đặc thù vụ án. Cùng với công không có quan hệ máu mủ thân thích gì cả, từ mẹ kế của cậu tìm đến thân thích của bà. Nhưng thân thích của mẹ kế cậu hoàn toàn biến mất, bất đắc dĩ mới thử liên lạc với chồng trước của mẹ kế cậu.
Bởi vì dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn so với đưa Ngải Bảo đi cô nhi viện, hơn nữa Ngải Bảo còn thừa kế di sản của cha, rất giàu có.
Chồng trước của mẹ kế đương nhiên từ chối, chuyện này được Nghiêm Đường, chính là đứa con của mẹ kế với chống trước biết được. Xuất pháp từ một loại tâm lý nào đó hắn nhận nuôi Ngải Bảo.
Liên quan đến tuyến tình cảm, là phi thường chậm.
Hy vọng mọi người cho tui chút kiên trì -33-, hết thẩy mấy các vật cản đều không thể phát sinh, tui cũng biết tâm lý mấy vị lo lắng chính là cái gì.
Chỉ có thể cũng mọi người tiết lộ một chút, tuyến tình cảm thực sự sớm xuất hiện chỉ là mấy vị có để ý hay không, bao quát Nghiêm Đường cùng Ngải Bảo, cũng bao quát tất cả mọi người luôn -33-.
Tuyết dây này sẽ từ từ nổi lên mặt nước, mọi người không nên gấp gáp, thương mọi người,... gấp cũng chỉ cùng tui đánh ba thui.
Có thể bắt đầu đọc rồi! Yêu mọi người nhiều.
Dư khoai sọ.
28.8.2019
Một
Năm 2008 mùa đông rất lạnh, khắp toàn quốc đều như vậy.
Mùa đông C thành chưa bao giờ hết trắng từng bông tuyết rơi xuống.
Nghiêm Đường từ trong nhà đẩy cửa ra ngoài, một luồng gió lạnh bất chợt tập kích tới.
Mùa đông C thành vốn lạnh, ẩm, như muốn đem người dìm chết. Lúc này tuyết rơi, hơi nước trong không khí đóng băng, vỗ vào trên mặt người như muốn tiến vào trong xương người.
Thế nhưng may sao Nghiêm Đường không phải người sợ lạnh.
Hắn từ nhỏ thích đấu vật, chuyên môn luyện Thái quyền mấy năm, tập thể hình từ trước đến giờ chưa từng dừng lại, một thân cơ bắp, quả thực như thần khí chống lạnh.
Ngày đông này, hắn tùy tiện mặc một cái áo cao cổ lông đen, mặc thêm một cái áo khoác dài, coi như giữ ấm.
Nghiêm Đường ngậm thuốc lá, dừng ở trước đầu xe mình một lát.
Xe hắn cải tiến khốc huyễn, nội thật bên trong vốn là Halley điểm nhấn của xe, quanh thân đen kịt nghiêm túc, phần sau hơi vểnh lên, đường nét cường tráng, Nghiêm Đường đem xe chiếc xe TwinCam? với động cơ 88B đổi thành hai vòng động cơ, khiến xe càng mạnh hơn, đua xe càng mạnh.
Một chuỗi chìa khóa được Nghiêm Đường cho vào ngón tay trỏ xoay tròn, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi tới xe ô tô quy củ của mình.
Hắn đi chính là đi cục cảnh sát đón đứa trẻ, lái một đầu máy kia đảm bảo dọa người ta.
Nghiêm Đường vừa nghĩ tới phải đi cục cảnh sát đón đứa trẻ liền đau đầu.
Đứa nhỏ này là đứa con tcủa chồng khi kết hôn với mẹ ruột hắn, khi chồng của mẹ ruột chết, thì quyền nuôi nấng rơi vào tay mẹ ruột hắn. Mẹ ruột hắn nuôi nấng mấy năm, cũng đi.
Hiện tại đứa bé này thân thích có quan hệ huyết thống không có, cục cảnh sát không có cách nào liên lạc được với chồng cũ của mẹ ruột Nghiêm Đường, cũng chính là cha đẻ Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường ngồi vào trong Audi của hắn, cởi áo khoác vứt sang bên cạnh ghế lái.
Áo lông màu đen phác họa rõ đường nét cơ bắp của hắn.
Nghiêm Đường không vội lái xe đi, hắn lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian một chút.
7 giờ 20 phút.
Hôm qua cục cảnh sát thống báo hôm nay 8 giờ đến đón đứa nhỏ, hiện tại hắn lái xe đi, thì chỉ mười phút là đến nơi.
Nghiêm Đường suy nghĩ một chút, vẫn từ trên xe bước xuống, dự định đi tới đầu khác mua ít điểm tâm sáng.
Hắn trụ ở khu nhà này cũng thật lâu rồi, khu biệt thự có tuổi, hắn luôn lười di chuyển, thói quen ở lại đây.
Khu vực này cũng thuận tiện, cách trung tâm thành phố gần.
Mặc dù không thanh tĩnh mấy, thế nhưng muốn mua thứ gì, thời gian sớm như thế này, chỉ cần đến cửa Tây có mảnh đất trống sẽ có hai cửa hàng ăn sáng cố định ở đó.
Cái gì bánh bao nhân đậu đỏ tử, bánh bột mì, bắp ngô, bánh mì nhỏ, sữa đậu nành, sữa bò một loại đều có.
Nghiêm Đương có thói quen cố định, mỗi sáng sớm bắt đầu uống một ly sữa bò, ăn hai trứng gà, hai quả chuối tiêu, người đứa bé nhỏ chắc cũng không như vậy, đều là chú ý ăn nhiều nhưng lượng nhỏ.
Nghiêm Đường vừa đi, vừa đốt thuốc, ngậm trong miệng mình.
Người cao to, vóc người đẹp, xuyên áo lông trùm bên trong áo jacket, một cặp chân dài lại mạnh mẽ, mái tóc đen bị hắn lấy tay xoa một hồi, nhìn từ phía sau, cả người thoạt nhìn đều có mấy phần mùi vị bất kham.
Nghiêm Đường bước đi, dọc đường đi có không ít em trai em gái chạy bộ buổi sáng không nhịn được liếc hắn vài cái.
Nghiêm Đường không để ý, tâm không quan tâm miệng ngậm điếu thuốc.
Điện thoại hắn trong túi quần rung một cái.
Nghiêm Đường máy móc thả bên tai, "Gì?" Hắn một bên hút thuốc, một bên hỏi, "Vị nào?"
"Anh Nghiêm, là em!" Phương béo trách trách doạ doạ, " Không có việc gì, hỏi anh rời giường chưa? Ngày hôm nay có phải anh đến đón đứa nhỏ của chồng sau khi kết hôn của mẹ anh phải không?"
Nghiêm Đường thổi khói trong miệng ra, " Dậy sớm, mua điểm tâm."
" Cho đứa nhỏ sao?" Phương béo cười hì hì, "Không thấy được Nghiêm ca còn mặt tỉ mỉ kiên trì —— khà khà..."
Nghiêm Đường không trả lời Phương béo, Phương béo chính là tâm phúc lão mụ tử, này cũng hỏi kia cũng quản.
"Còn có việc không có? Không có tôi cúp trước." Nghiêm Đường nói.
"Chờ một lát chờ một lát, anh người này gấp cái gì, " Phương béo liền vội vàng nói, " Anh Nghiêm không phải anh bảo em tìm một bảo mẫu sao, em đây tim được một người bên công ty vệ sinh gia đình, một Dì hơn bốn mươi tuổi, em nhìn người cũng không tệ lắm, xế chiều hôm này, sẽ mang người đến cho anh coi một cái, anh xem xem, chính là một dì, không hài long thì nói với em nha!"
Nghiêm Đường ừ một cái.
Phương béo nói thêm, " Còn có một chuyện..." Y hắng tiếng, mô phỏng theo thái giám trong mấy phim cung đấu, " Không biết tiểu nhân nên nói hay không nên nói không đây?"
"Nói." Nghiêm Đường phun ra một miệng khói trắng, hắn ngẩng đầu nhìn một chút phía trước, sắp đến cửa Tây.
Bên tai hắn mơ hồ truyền đến âm thanh nghiêm túc của Phương béo, " Anh Nghiêm à, em coi anh là anh em nên mới nói với anh. Cái này mẹ anh, lúc trước ngốc, cùng với chú ly hôn, kết hôn lần thứ hai lại cho người mang theo đứa nhỏ. Anh nhìn đứa nhỏ hiện tại không nơi nương tựa thật đáng thương, nhận nuôi, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! Đứa nhỏ này anh không cần quá theo nó, nửa cuối năm sau sang mười tám tuổi rồi. để nó làm gì thì làm, bang không nhìn anh có tiền, còn mong anh chết sớm!"
Nghiêm Đường một bên nghe, vừa gọi người phụ việc cửa hang nhặt mấy bánh bao ngọt nhân trứng sữa hình đầu cho vào, hắn thấy bạn nhỏ chắc vẫn còn thích ăn loại này.
"Tôi có chừng mực." Nghiêm Đường nói, tay xách một túi bánh bao, còn lấy mấy túi sữa đậu nành nóng.
"Huống hồ tôi là loại người hay bị nắm thót sao?" Nghiêm Đường tiện tay đem thuốc lá vò vào trong khay thuốc lá ở trên thùng rác, không để ý lắm mà hỏi ngược lại Phương béo một câu.
Phương béo vỗ vỗ trán mình, "Này, em đây còn không phải sợ anh một mình cô đơn, không cẩn thận dùng chân tâm đối đứa nhỏ này, kết quả người ta là bạch nhãn lang."
Phương béo chính là như vậy, vừa lo lắng Nghiêm Đường không quan tâm đứa nhỏ, chăm sóc không chu toàn, lại lo lắng Nghiêm Đường quá chú ý đứa nhỏ này, cuối cùng chân tâm đưa cho chó ăn.
Nghiêm Đường không nói cái gì nữa, ừ một tiếng nói mình chuẩn bị lái xe, liền cúp điện thoại.
Hắn tiện tay ném cái túi bánh bao đầy dầu cùng mấy túy sữa đậu nành để ra chỗ ngồi phía sau.
Bây giờ là 7 giờ 40 phút, mà cũng may là cuối tuần, không có gì đi làm không có tắc đường, Nghiêm Đường lái xe tốc độ tăng tốc độ chưa tới 40 mã.
Kỳ thực Nghiêm Đường cùng mẹ hắn rất lâu đã không liên lạc qua, nếu như không phải lúc này cục cảnh sát gọi điện thoại, hắn cũng không biết mẹ hắn qua đời.
Từ khi Nghiêm Đường mười bốn tuổi, mẹ hắn cùng cha hắn ly hôn , cũng không có liên lạc lại, thậm chí là không trở về liếc hắn một cái.
Muốn nói đối với chuyện cha hắn cùng mẹ hắn ly hôn có hận hay không, Nghiêm Đường không có cảm giác gì, cũng phải thôi chuyện người lớn theo đuổi chính mình sinh hoạt, còn rất tốt.
Thế nhưng muốn nói đối với mẹ hắn ly hôn xong lại không trở về nhìn qua hắn, còn đối với sinh nhật mười tám tuổi của hắn cũng không gọi một cú điện thoại nào, hỏi Nghiêm Đường có cảm giác gì, Nghiêm Đường thừa nhận, có chút khó chịu.
Nhưng bây giờ Nghiêm Đường đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi , mẹ hắn vắng chỗ quá lâu, chính hắn cũng đã không chút nào để ý.
Chuyện cũ cùng đã từng một chút khổ sở đều theo năm tháng trôi qua, như vết sẹo trên trán Nghiêm Đường mờ dần đi.
Nghiêm Đường lái xe Audi, ở cửa sở cảnh sát đung đưa tìm chỗ đỗ xe
Mà đối với mẹ hắn lần hai kết hôn với vị Ngải tiên sinh kia, Nghiêm Đường tâm lý nhiều ít cũng có chút ngạc nhiên, đó là tuýp nam nhân như thế nào có thể đem hắn mẹ câu đến việc nghĩa chẳng từ khó?
Cha Nghiêm Đường nói Ngải tiên sinh là một sâu rượu xấu xí, câu dẫn vợ người khác, Nghiêm Đường vì thế cũng không muốn để ý đến ông ta.
Cha đẻ hắn là loại đức hạnh gì, Nghiêm Đường tâm lý rõ ràng, từ trong miệng cha hắn nói gì đó , cơ bản có thể tính là đánh rắm.
Mà Ngải tiên sinh mấy năm trước đã qua đời, cũng không cơ hội gì gặp mặt.
Hiện tại con trai Ngải Bảo ông còn ở trong bót cảnh sát chờ người nhận nuôi.
Một đứa nhỏ so với Nghiêm Đường thì nhỏ hơn mười tuổi.
Kỳ thực một đứa con trai mười sáu, mười bảy tuổi cũng không tính là nhỏ, có chút khả năng đều có thể một mình chống đỡ một phương.
Nhưng Ngải Bảo này, trong sở cảnh sát thông báo cho Nghiêm Đường nói là có một ít về chướng ngại trí lực, một ít ngôn hành cử chỉ, cách tự hỏi so với người thường có khác biệt rất lớn.
Bởi vậy, anh em bên cạnh Nghiêm Đường biết đến , đều gọi việc này gắn cho hắn trên danh nghĩa thì nuôi nấng em trai nhưng là một " đứa nhỏ".
Ngoài cửa xe một bên phong cảnh nhanh chóng xẹt qua.
Nghiêm Đường không thích mở máy sưởi, ngày đông mở cửa sổ lái xe.
Hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi vào trên mặt của hắn, tiến vào hắn khe hở nhỏ ở áo lông.
Nghiêm Đường còn cảm thấy thật thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro