Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 17: Cậu chắc chắn sẽ thắng!

Kiều Mặc Xuyên nói là làm, cho nên ngày hôm sau liền đưa Lâm Tiệm Tây đến trường đua ở ngoại ô thành phố.
,
Trường đua này ở Yên Thành có một đường đua dài, độ dốc lớn, nhiều khúc cua, là nơi chuyên để đua xe thể thao giải trí. Nhưng không giống như cái sân bãi thông thường được mở ra ở bên ngoài, nơi này chủ yếu mở cửa cho con nhà giàu ở Yên Thành, người đến người đi cơ bản đều là người quen.

Đua xe mệt, thì có các địa điểm ăn chơi được cung cấp kèm theo, vì vậy tổng thể công trình giống như một khu du lịch nhỏ.

Sau khi Kiều Mặc Xuyên mang ra một chiếc xe mới, thậm chí hắn còn không lái thử, trước cho Lâm Tiệm Tây lái thử hai vòng, hơn nữa toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh kiên trì chỉ đạo.

Lương Tuấn ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, không nhịn được dùng cùi chỏ chọc vào Tào Lượng Văn, nhỏ giọng nói: "Anh Kiều bị gì vậy, thật sự bị tên nhóc kia bắt lấy?"

"Làm sao có thể xảy ra được!" Tào Lượng Văn xì khẽ một tiếng, "Mày còn không hiểu anh ấy sao? Những năm này trong đầu ngoại trừ vị Đại thiếu gia Lâm gia ra, còn để tâm ai nữa chứ?"

"Nhưng nếu anh ấy chỉ muốn tìm một thế thân, có cần phải để tâm như vậy không? Bận trước bận sau, cô nhi viện đã phái người tới đó hai lần rồi, mày đừng nói với tao là anh ấy thực sự có lòng mà đi từ thiện nhé."

"Suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy không phải là một tay chơi, sự mới mẻ vẫn còn[?], chủ yếu là muốn ân cần một chút thôi." Tào Lượng Văn không thèm để ý đến.

Khi đang nói chuyện, Lâm Tiệm Tây cùng Kiều Mặc Xuyên một trước một sau vừa vặn từ trên xe bước xuống, hai người bọn họ ăn ý lập tức ngậm miệng, kết quả sau lưng bất thình lình vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Kiều đại thiếu, thật hang hái nha."

Người vừa nói chuyện chính là Kim Văn Huân con trai cả của bất động sản Kim thị, tay đang ôm eo một chàng trai xinh đẹp chậm rãi đến gần, "Xe mới không tồi nha."

"Vẫn là chiếc linh phong EST[?] của cậu tốt hơn." Kiều Mặc Xuyên ngước mắt lên liếc nhìn chiếc xe đua đã được cải tạo ở trước mặt, nhàn nhạt nói.

Thực sự là hắn ta đang nói thật, động cơ cùng khung xe của chiếc xe này đều thuộc hàng đỉnh cao, kỳ thực trước kia hắn đã sớm nhìn trúng nó,  nhưng lúc đó bị hạng mục ở A Đức ghìm lại nên chậm một bước, bị Kim Văn Huân chiếm trước.

Cho nên khi Kim Văn Huân khi nghe thấy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đắc ý, còn giả vờ giả vịt khác sáo xua xua tay: "Ai da, thực ra thì không khác nhau lớn như vây, nhưng nếu xảy ra trùng hợp như thế, không bằng chúng ta đua thử một vòng đi?"

"Hôm nay thì không được rồi." Kiều Mặc Xuyên không chút để ý vén ống tay áo lên, lộ ra vết bầm trên cánh tay, lười biếng nói: "Thương tích trên tay chưa lành, không tiện thi đấu."

"Là vậy sao, vậy thật là đáng tiếc." Kim Văn Huân kéo kéo khóe môi, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng lại nhất thời trở nên tái nhợt.

Với mức độ bầm đó, một buổi chiều là biến mất, bộ không biết xấu hổ mà còn nói mình bị thương?

Hơn nữa vừa rồi nhìn cậu lúc chỉ dạy người tình nhỏ không phải rất linh hoạt sao? Rõ ràng là không để mình vào mắt, không muốn so tài!

Hắn chỉ cảm thấy như đấm vào bông gòn, hận đến nghiến răng mà không có chỗ nào phát tiết, con ngươi đảo một vòng, trong lòng liền có thêm một chủ ý mới.

"Bằng không như vậy đi, Kiều thiếu nghỉ ngơi ở bê cạnh, để tiểu mỹ nhân bên cạnh cậu làm giúp đi, như vậy cũng được mà đúng không?"

"Cậu nói cậu ta đi so tài với cậu?" Kiều Mặc Xuyên nguy hiểm híp mắt lại.

"Đương nhiên là không phải rồi, nói như thế mà là bắt nạt người khác sao?" Kim Văn Huân cười ha ha, giương tay ôm lấy chàng trai xinh đẹp cường tráng bên cạnh, khẽ bóp mông cậu ta hai cái.

"Cùng Barry so đi, như vậy có phải rất công bằng không? Barry thì sao nào?"

Cậu chàng đột nhiên bị gọi tên cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ liếc mắt nhìn hắn đầy hờn dỗi mà không tỏ ý phản đối.

"Công bằng?" Tào Lượng Văn cười nhạo một tiếng, không nhịn được mở miệng: "Người trẻ tuổi này, đây chẳng phải là người từ cái đoàn xe nào đó mò tới đây tân hoan[?] sao?"

Kim Văn Huân mặc dù ở phương diện kinh doanh là một tên ngốc, nhưng ngược lại ở phương diện đua xe lại rất giỏi, thậm chí ngay cả người tình nhỏ bên cạnh cũng giỏi đua xe nốt.

Huống chi người không biết đua xe cũng biết, một chiếc xe tốt chính là mấu chốt. Hắn ta đưa ra cuộc tranh tài này đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, còn không có chút liêm sĩ nói một câu công bằng.

Mặc dù họ không coi Lâm Tiệm Tây là người của mình, nhưng nếu đã mang người tới đây, cũng không thể tùy tiện để đối phương bắt nạt được.

Mà Kim Văn Huân bị vạch trần cũng không tức giận, chỉ ngậm điếu thuốc lá mơ mơ hồ hồ hừ một tiếng: "Vui chơi một chút thôi mà, cũng không làm tổn hại đến hòa khí của mấy người, không cảm thấy người đẹp với người đẹp đua xe không phải rất vui tai vui mắt sao? Kiều thiếu sẽ không hẹp hòi đến như thế đâu nhỉ?"

"Đúng rồi, đừng có nghiêm túc như vậy chứ." Barry cũng cười rộ lên, nghiên người dựa vào vai người đàn ông, cậu ta nhìn về phía Lâm Tiệm Tây sâu sắc nói.

"Hai người chúng ta chạy hai vòng, coi như biểu diễn cho mọi người ở đây xem, giúp tạo thêm niềm vui, cậu cảm thấy thế nào?"

Cậu ta rất có ý về thân phận của mình, cảm thấy bản thân ở vị trí mua vui có cái gì không đúng[?]. Hơn nữa từ lúc cậu ta mở miệng nói, đã trực tiếp khiến cho cuộc đối thoại giữa cậu ta với Lâm Tiệm Tây tiếp diễn, người khác khó mà có thể nhúng tay vào được.

Trong vòng này có một cái quy tắc ngầm là nếu chỉ vì một người tình nhỏ không quá quan trọng mà phát sinh tranh chấp, sẽ bị mọi người coi là chuyện cười mà chế nhạo, cho nên sau khi Barry nói xong, Tào Lượng Văn cũng câm miệng, chỉ chờ thái độ của Kiều Mặc Xuyên.

Tuy nhiên Kiều Mặc Xuyên chỉ một lòng muốn trấn áp nhuệ khí của Lâm Tiệm Tây, vẫn luôn giữ im lặng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Đợi đến khi nhóm bạn nhậu của Kim Văn Huân lên nịnh nọt và nói nhảm xong, mới chuẩn bị đi lên mở miệng nói một câu giải vây: "Kim Văn Huân--"

"Được."

Bất ngờ Lâm Tiệm Tây sắc mặt nặng nề vẫn luôn không hé răng đột nhiên lên tiếng, trực tiếp cắt ngang lời người đàn ông.

Sau đó, cậu không thèm liếc mắt nhìn chàng trai kia một cái, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Kim Văn Huân, trong con ngươi tràn ngập ánh sáng, nói năng rất có khí phách.

"Nhưng tôi không muốn đua với cậu ta, tôi muốn đua với anh!"

Lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt ở chỗ này đều kinh sợ, đến cả Kiều Mặc Xuyên cũng kinh ngạc.

Nhưng người thanh niên đứng ở giữa dường như không biết lời nói của mình có ảnh hưởng lớn đến như thế nào, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, trong mắt lóe lên ánh sáng tự tin.

Bộ dáng bình tĩnh này khiến Kim Văn Huân đột ngột sinh ra sự nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẻ người này thực sự có chút bản lĩnh, bằng không thì sao lại tự tin mà đứng ra như vậy?

"Lâm Tiệm Tây cậu điên rồi à?" Lương Tuấn tính cách ngay thẳng lại là người đầu tiên lo lắng, lời trong bụng anh ta không giữ được, lập tức kéo cánh tay của thiếu niên qua giận dữ quát: "Mới lần đầu ra đường đua mà cậu đã muốn bay?[?] Cậu có biết trình độ của cậu ta là gì không?"

Gì?

Mới lần đầu ra đường đua?

Tên này rốt cuộc là mất trí hay là dã tâm quá lớn?

Kim Văn Huân và mấy người bạn xung quanh không nhịn được mà cùng nhau cười nhạo.

Còn tưởng là  vương giả thâm tàng bất lậu nào, ai dè lại chỉ là một tên nghiện ăn đại đồng thau!(một cái chậu đồng lớn?)

Kiều Mặc Xuyên cũng cau mày lại, tiến lên kéo Lâm Tiệm Tây lại, hạ thấp giọng cảnh báo nói: "Trình độ của cậu ta là từ thực chiến mà luyện ra, nhưng cậu chỉ chạy thử qua máy mô phỏng, không cần thiết vì khoe khoang nhất thời mà nông nổi."

Trình độ lái xe của Kim Văn Huân rất tuyệt vời, tuy không thể sánh với tuyển thủ đua xe DTM chuyên nghiệp, nhưng vẫn thừa sức để thắng người bình thường. Người trẻ tuổi thì sao có thể chịu nổi đả kích, khi biết đối thủ quá mạnh, một chút xúc động dễ dẫn đến tai nạn an toàn.

Hắn biết vừa nãy người đẹp nhỏ một mẫu của Kim Văn Huân, thái độ ngạo mạn áp bức, khiến Lâm Tiệm Tây cảm thấy bị xúc phạm. Mà bản thân mình lúc đó lại sống chết mặc bây không lên tiếng, làm cho cậu ta sinh ra tâm lý bất mãn.

Mà Lâm Tiệm Tây dù sao cũng là một người thông minh, lẽ ra đã phân biệt rõ cái lợi cái hại trong đó, không đến nỗi hành động theo cảm tính.

Nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ tới, chàng thanh niên tự chủ bình tĩnh nhẫn nhịn lúc này lại rất cố chấp, ngữ khí cứng rắn lạnh như băng: "Không, tôi có thể thắng."

Làm sao lại nói như không có gì như thế?

Kiều Mặc Xuyên "tsk" một tiếng đè lại sự tức giận mà kiên nhẫn giải thích: "Nếu cậu cảm thấy khó chịu, tôi sẽ tìm cho cậu một đường đua khác, chứ đường đua hoa ngươi đế tư[?] này có rất nhiều khúc cua lại nhọn, còn rất nguy hiểm đối với người mới bắt đầu."

Mi tâm Lâm Tiệm Tây khẽ rung, mặc dù Kiều đại thiếu ra tay rất hào phóng, nhưng hắn ta đã bao giờ cấp cho người tình nhỏ của mình một đặc quyền như vậy chưa. Vì vậy, vào lúc này đây có thể là sự nhượng bộ lớn nhất mà hắn ta đưa ra.

Nhưng nhiêu đây là không đủ.

"Nguy hiểm? Như vậy không phải là càng khích thích hơn sao?" Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Mặc Xuyên, ngữ khí chậm rãi lại mang theo sự nghiêm nghị.

"Kiều tiên sinh, tôi một người không có một chút bản lĩnh nào, chỉ có một thứ duy nhất chính là gan lớn."

Đường đua hoa ngươi đế tư bên trong kịch bản là dựa trên tư liệu ở thực tế, nó tồn tại ở thế giới thật nơi Lâm Tiệm Tây sống, các thiết bị trên đường đua đều giống nhau như đúc.

Cho nên ở chỗ khác, cậu sẽ không hoàn toàn chắc chắn, nhưng nếu đã là ở đây --- cậu chắc chắn sẽ thắng!

Lâm Tiệm Tây không chút do dự đẩy bàn tay to lớn của người đàn ông ra, dưới ánh mắt của mọi người từng bước đi đến trước mặt Kim Văn Huân, trong mắt lộ ra sự sắc bén: "Thế nào, suy nghĩ kĩ chưa, có dám so với tôi không?"

Khóe miệng cậu hơi nhếch lên đột nhiên nở ra một nụ cười lạnh lùng, khiến cho khuôn mặt thanh tú kia phát sáng lên, thanh âm trong trẻo như nước trong núi chảy vào suối.[?]

"So, sao không dám so chứ?"

_________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây: Đùa thôi, muốn diễn vai Hải vương thật tốt làm sao có thể không biết đua xe cho được, tôi đã từng câu một nửa con cá khi tôi đang trôi dạt trên sàn thi đấu kia kìa.

[Tâm sự của Editor]

Sau một tháng bận rộn ôn thi thì tui đã thi xong gòi :>, tháng này chỉ có một chương thôi nhé, tại chương 18 hơi dài nên tui chưa edit. Mấy bà ráng đợi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro