Chương 29: Tiểu thiếu gia ngây thơ
Quả nhiên, lời này Sở Ly vừa nói ra, ánh mắt của toàn bộ người trong lớp đều đổ dồn lên người Cố Lạc, Cố Lạc rụt rụt cổ, vẫn kiên trì: "Mọi người đừng có nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không đi đâu."
Uỷ viên tuyên truyền vẫn nuôi hy vọng, tiếp tục nói: "Đừng mà Cố Lạc, đây chính là niềm vinh dự của cả tập thể lớp chúng ta đó."
Vinh dự của cả tập thể, Cố Lạc nhất thời không biết nên nói gì, lúc này Thẩm Tuyết ngồi bên cạnh cũng nói thêm vào: "Cố Lạc, cậu thật không muốn cổ vũ cho chúng tôi sao?"
Nữ thần đã nói đến thế rồi, Cố Lạc càng không thể cự tuyệt, chỉ có thể liếm liếm môi, da đầu căng thẳng, mở miệng đáp ứng: "Được rồi, tôi đi."
Uỷ viên tuyên truyền cao hứng nhảy lên, còn ôm lấy Cố Lạc: "Thật tốt quá, thật tốt quá, hội thao lần này đảm bảo lớp chúng ta hù chết mọi người luôn, ha ha."
Cố Lạc cự nự mà đẩy uỷ viên tuyên truyền ra, cậu vẫn còn chưa thích ứng được với sự thân thiết giữa các bạn học như vậy, hơn nữa bản thân cũng phải nỗ lực duy trì hình tượng uy nghiêm của giáo bá chứ: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân."
Lý Đình sửng sốt một chút, đôi mắt Sở Ly lóe lên, cũng đi về phía trước ôm lấy Cố Lạc: "Bạn cùng phòng của tôi thật là nể mặt tôi mà."
Cố Lạc hơi giãy giụa, nhưng mà không thoát ra nổi, chỉ có thể nhỏ giọng hung tợn nói bên tai Sở Ly: "Đừng có gay như thế."
Uỷ viên tuyên truyền cười cười, cũng hùa theo đẩy đẩy Cố Lạc: "Cố Lạc, sao cậu lại hề hước như vậy chứ."
Các bạn khác trong lớp cũng nở nụ cười, không khí trong lớp lúc này đã hòa hợp hơn không ít.
Sở Ly cười buông lỏng Cố Lạc ra, tiểu thiếu gia cũng ngượng ngùng cười cười theo, trong bầu không khí này cậu đột nhiên phát hiện, bọn họ hiện tại thực sự là một tập thể.
Cố Lạc trở lại chỗ của mình, cũng bức ép Đinh Uyên cũng phải báo danh vào đội cổ vũ, uỷ viên tuyên truyền Lý Đình mạnh mẽ kêu gọi, nhưng mà không nghĩ tới nam sinh lớp bọn họ đều báo danh.
Xong xuôi rồi Cố Lạc nghĩ ngợi, thật ra cũng khá vui vẻ, cảm giác ở chung với các bạn trong lớp cũng rất tuyệt vời.
Lúc này, Ngô Hưng, người đã lâu không liên lạc tìm tới cậu, sắc mặt cậu ta tối tăm, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng phức tạp: "Cố Lạc, có thể....Cho tao mượn ít tiền không?"
Cố Lạc nghiêng đầu, cảm thấy Ngô Hưng gần đây có chút kì lạ, cậu lại nghĩ tới cái người gọi là anh họ kia của Ngô Hung, mặt trầm xuống, quan tâm hỏi: "Có phải cái tên anh họ kia lại tìm đến mày gây phiền toái không?"
Mặt Ngô Hưng trắng bệch, lắc lắc đầu: "Không phải, nguyên nhân cụ thể tao không nói được, nhưng mà mày có thể cho tao mượn một chút tiền không?"
Cố Lạc gật gật đầu: "Cũng được, tiền tiêu vặt của tao còn có hơn hai vạn thôi, tao đưa mày một vạn."
Người này không muốn nói lý do cho cậu, vậy chắc hẳn là có thể tự mình giải quyết chuyện này đi, cho nên Cố Lạc cũng không hỏi nhiều. Đáy lòng cũng yên lặng tính toán, nhất định phải tóm được cái người anh họ kia của Ngô Hưng mới được.
Cố Lạc móc di động ra, nhập số tiền vào: "Tiền tao chuyển qua cho mày rồi nha."
Ngô Hưng cảm kích: "Cảm ơn mày, Cố Lạc."
Cố Lạc nhíu mày, cứ cảm thấy cậu ta nói chuyện có hơi xa lạ, nhưng mà Cố Lạc cũng không nghĩ nhiều, chỉ vô tâm vô phế đáp lại: "Ai, đều là anh em cả, nói cái này làm gì."
Ngô Hưng cảm kích gật gật đầu, rời đi.
Chân trước Ngô Hưng vừa đi, Đinh Uyên đã kéo ghế dịch về phía Cố Lạc: "Tiểu thiếu gia, sao tao thấy Ngô Hưng dạo này cứ quái quái, suốt này tìm mày vay tiền thế?"
Cố Lạc lắc đầu: "Tao cũng cảm thấy thế, nhưng đây là việc riêng của người ta, tao cũng ngại hỏi."
Đinh Uyên nhìn thoáng qua Cố Lạc, ném xuống một câu: "Dù sao thì mày cũng nên để ý một chút đi."
Cố Lạc không để ở trong lòng, ngược lại tự mình gọi điện cho vệ sĩ, bảo người ta đi điều tra xem anh họ Ngô Hưng đang ở đâu, nhất định phải giúp cậu tìm được tên đó.
Vệ sĩ tất nhiên là muốn hỏi rõ nguyên nhân, Cố Lạc nói, là bị tên đó lừa tiền, vệ sĩ cũng không nghi ngờ gì nữa, xuống tay đi tra xét, từ đây có thể thấy được, Cố tiểu thiếu gia bị lừa tiền cũng không phải là ít lần nữa rồi.
Lớp học cũng rất náo nhiệt, bởi vì các nam sinh trong lớp đều báo danh, cả lớp ồn ào muốn chọn bài hát biểu diễn.
Đại mỹ nhân thấy lớp có hứng thú như vậy, còn cho cả hai tiết Ngữ văn của mình để cả lớp thảo luận, Cố Lạc không có hứng thú lắm, vì thế cậu thương lượng với Đinh Uyên, hai người về phòng ngủ, đi đánh bài.
Bởi vì bọn họ chỉ có hai người, cho nên mới gọi cả Ngô Hưng với Diệp Tân lại đây, bốn người còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, cuộc sống quá là thoải mái đi.
Cố Lạc vừa nhai một lát khoai tây, vừa vứt ra bài: "Đôi hai, thắng, thắng rồi, chúng mày đưa tiền đây."
"Đm, có phải hôm nay mày đi vệ sinh chưa rửa tay không đấy, vận may tốt quá vậy?" Diệp Tân ghen tị.
"Cái gì mà vận khí? Rõ ràng là do kỹ năng chơi bài đỉnh cao của tao." Cố Lạc phun một câu, khoan thai đứng dậy: "Nghe chúng mày nói đúng là có hơi buồn, tao đi vệ sinh một phát đã, bọn mày chơi trước đi."
Cố Lạc đi vệ sinh về phát hiện các anh em đang chờ đợi mình, không nói lời vô nghĩa nữa, cậu lại cắm đầu vào chiến đấu.
Cuối cùng, tiểu thiếu gia vui tươi hớn hở thắng được hơn một trăm tệ, dù sao kinh tế của bọn Đinh Uyên cũng có hạn, cũng không đánh quá lớn.
Lúc trở lại phòng học, các bạn học đã chọn xong bài hát rồi, tên là "Sức sống thanh xuân".
Cố Lạc vừa tiến đến, Lý Đình liền phất phất tay nói: "Cố Lạc về đúng lúc lắm, chúng tớ đã chia vị trí rồi, để C vị lại cho cậu đó."
Cố Lạc trừng lớn đôi mắt: "Không, tôi không làm đâu."
Miệng Lý Đình cứ như là rót mật vậy, cười hì hì nói: "Cậu chính là người đẹp trai nhất lớp mình mà, C vị này ngoài cậu ra làm gì còn ai thích hợp hơn."
Cố Lạc theo bản năng nhìn thoáng qua Sở Ly, chỉ thấy đối phương mỉm cười gió xuân dạt dào, gật đầu tán đồng với cậu, còn có cả ánh mắt chờ đợi của toàn thể lớp học.
Trong lòng tiểu thiếu gia đắc ý, quả nhiên trước đây bị Sở Ly cướp mất chức giáo thảo chỉ là ngoài ý muốn thôi, Cố Lạc bên ngoài tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được rồi, nếu lớp chúng ta chỉ có nhan sắc này của tôi mới chống đỡ được, thì tôi cũng không tiện từ chối."
"Hào phóng quá!" Lý Đình giơ ngón tay cái lên.
Cả lớp không nỡ nói sự thật cho Cố Lạc, vừa nãy cậu đi ra ngoài thì cả lớp đã bàn luận rất kịch liệt về vị trí Center này, mà Sở Ly bởi vì cao quá nên mất đi tư cách cạnh tranh.
Hắn mà đứng ở đằng trước, vậy thì không phải là chắn hết mặt của người đứng sau rồi sao, cuối cùng ánh mắt cả lớp rơi lên trên người của tiểu thiếu gia m7 này.
Sở Ly còn tâm tư xấu xa bày tỏ, quần áo của C vị nhất định phải khác biệt với bọn họ, như vậy thì mới nổi bật.
Nhưng mà, tiểu thiếu gia ngây thơ của chúng ta thì hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này, vậy nên cứ vui tươi hớn hở đón nhận.
Vũ đạo lần này chọn cũng không khó cho lắm, đặc biệt là giá bá lớp bọn họ gần đây rất hòa ái, thường xuyên mời cả lớp uống nước, ăn kem gì đó.
Nhưng mà hậu quả cũng rất nhanh đã đến, Cố Lạc ở trường đãi mọi người hai tuần, đặc biệt là cuối tuần còn đi ra chơi một vòng rồi mới về, cậu phát hiện trên người mình chỉ còn sót lại mấy chục tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro